Chương 269: Bảo khố Thánh Tông

oOo

Khu vực cực Tây, không phải chỉ có mỗi Cửu Tiêu Tông.

Nơi đây có đến mấy chục tông môn lớn nhỏ, từng do Cửu Tiêu Tông dẫn đầu, thế nhưng hiện giờ Cửu Tiêu Tông triệt để xuống dốc rồi.

Thậm chí cả một cao thủ cũng không lấy ra nỗi, đây là bi ai cỡ nào chứ.

Hiện giờ thời cơ tới, địa bàn và tài nguyên Cửu Tiêu Tông nắm trong tay trở nên vô cùng mê người trong mắt những tông môn khác.

Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng của ngươi.

Tuy không đến mức tiêu diệt Cửu Tiêu Tông, nhưng để cho tông môn này nhường ra một chút thịt, còn gọi là quá phận sao?

Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, Cửu Tiêu Tông chiếm địa vị bá chủ đã lâu rồi, nên nhường lại.

Bá chủ cực Tây, có thể sắp đổi chủ.

Một ít tông chủ tiểu tông môn lại có lo lắng:

- Các vị, đồng minh của Cửu Tiêu Tông là Thánh Tông, chúng ta làm như vậy, lẽ nào sẽ không sợ có chuyện gì sao?

- Ha ha, lo lắng thái quá rồi. Các vị đã biết Cửu Tiêu Tông vì sao lại xuống dốc chưa? Ta nói cho các vị, nguyên nhân chính là do Cửu Tiêu Tông tấn công Thánh Tông, Hàn Vĩnh Nghị cùng đám thái thượng trưởng lão đều nằm cả lại Thánh Tông, các vị nói Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông vẫn có thể là đồng minh sao?

- Thậm chí, ta còn do thám được, phong chủ Già Lam phong của Thánh Tông cũng chết sau trận chiến ấy, chỉ sợ bây giờ hai tông đã là thế nước lửa không thể dung hòa.

Một gã tông chủ cười nói.

Mọi người vừa nghe, quả thật động tâm, đây chính là cơ hội xuất hiện trước mắt, nếu bỏ qua, thật sự quá đáng tiếc.

Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận phân chia địa bàn Cửu Tiêu Tông đang nắm trong tay như thế nào, giống như Cửu Tiêu Tông đã là vật trong túi bọn họ.

. . . .

Thánh Tông.

- Ghê gớm, thật quá ghê gớm...

Lâm Phàm nhìn bảo bối bốn phía, cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn tiện tay cầm lấy một tảng đá đen.

"Đinh, chúc mừng phát hiện Diệt Luân thạch."

"Diệt Luân thạch: ẩn chứa tinh hoa quy tắc, có thể gia tăng tốc độ ngưng luyện dây chuyền quy tắc."

Không ngờ một tảng đá mà cũng là bảo bối tốt, quả thật không thể không bội phục độ giàu có của Thánh Tông.

- Vật này không tệ, Diệt Cùng Kỳ hiện đã tới cảnh giới Đại Thiên Vị, có thứ này hắn sẽ càng dễ cô đọng dây chuyền quy tắc.

Lâm Phàm vừa muốn biển thủ "Diệt Luân thạch" này, thì một bóng người chợt lóe lên.

Diệt Luân thạch trong tay Lâm Phàm cũng theo đó biến mất.

- Ngươi là ai? Vì sao lại tới bảo khố?

Lúc này, bảo linh do bảo khí ngưng tụ thành lơ lửng trên không, cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Đối với bảo linh, tiến vào bảo khố, còn không mang bảo bối vào cất thì không phải người tốt.

- Ngươi là bảo linh ở đây sao?

Lâm Phàm vừa nhìn đã nhận ra rằng bảo linh của Thánh Tông và bảo linh của Cửu Tiêu Tông giống nhau như đúc. Hay là tất cả bảo linh đều trông như vậy?

- Đúng vậy, lão phu là bảo linh nơi này. Ô, ngươi có lệnh bài của tông chủ? Chẳng lẽ tông chủ để ngươi tới lấy bảo bối sao? Cần gì nói mau, lấy xong đi nhanh đi.

Bảo linh rất không hữu hảo nói, còn nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt căm thù.

- Tông chủ để ta lấy một nửa bảo bối.

Lâm Phàm cũng có chút xấu hổ, gãi đầu nói.

Mà lời này vừa ra, bảo linh triệt để nổi giận.

- Cái gì, ngươi nói cái gì? Một nửa bảo bối, có phải ngươi muốn lấy mạng già của ta không?

Bảo linh hét ầm lên, ánh mắt nhìn Lâm Phàm đã tăng cấp thành như thấy kẻ thù giết cha.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn bảo linh, lắc lắc đầu:

- So với bảo linh của Cửu Tiêu Tông, ngươi thật làm cho người ta thất vọng.

- Ngươi... Ngươi lại dám nói ta không bằng lão nhị, ta... Ta...

Bảo linh nghe xong, chợt phun ra một món bảo bối.

Lâm Phàm trợn mắt mà nhìn, mới chỉ thấy phun ra máu tươi, chứ chưa từng thấy có người mở miệng phun bảo bối thay máu.

Mà làm Lâm Phàm không ngờ là bảo linh Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông là huynh đệ.

- Bảo linh, để hắn lấy một nửa bảo bối.

Lúc này, một giọng nói từ hư không truyền đến.

- Tông chủ...

Bảo linh vừa nghe, nhất thời muốn nói cái gì đó. Thế nhưng giờ phút này tông chủ còn đang xót thắt ruột gan, không có thời gian để ý đến lão.

- Khônggggg...

Bảo linh điên cuồng hét lên, từng kiện bảo bối lại từ miệng lão rơi ra.

Gào thét một lúc, bảo linh căm tức nhìn Lâm Phàm, hai tay nắm chặt kêu răng rắc:

- Ngươi thật sự muốn lấy bảo bối của ta sao?

- Đúng vậy.

Lâm Phàm rất là nghiêm túc gật gật đầu.

- Được, ngươi có thể lấy, ta ở một bên nhìn.

Bảo linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng mặc kệ cái lão đi vệ sinh ra kim loại này, bắt đầu lang thang bên trong, chọn lựa một ít bảo bối nhìn có vẻ đặc biệt.

Lúc này, Lâm Phàm bị một quả cầu trong suốt hấp dẫn. Bên trong quả cầu này có một vòng sáng màu tím lưu chuyển.

Lâm Phàm cầm lấy quả cầu vào trong tay.

- Vật này không tốt, là thứ bỏ đi nhất trong bảo khố này, thứ bên cạnh mới là hàng chuẩn.

Bảo linh vừa thấy kẻ này cầm quả cầu kia lên, trong lòng đau xót.

Lâm Phàm nhìn thấy bảo linh bay lơ lửng cạnh mình, nhìn mình bằng ánh mắt "xin hãy tin em", thì cũng chỉ cười cười:

- Ài, cảm ơn ngươi, nhưng ta cũng không cần thứ quá tốt, cứ chọn mấy thứ bỏ đi là đủ rồi, như thế sẽ không làm ngươi quá đau lòng.

Nếu không có hệ thống, có lẽ đã bị bảo linh này lừa rồi.

Tử Khí Nguyên Đan, đồ tốt như vậy dám nói là phế vật, đã thế ca càng phải lấy.

- Phụt...

Bảo linh lại điên cuồng phun bảo bối ra. Lão phát hiện, từ khi thành hình tới nay, lão chưa từng đau lòng như vậy, thậm chỉ đau đến tim phổi cũng sắp phun cả ra rồi.

Giờ phút này, bảo linh phát hiện tên ghê tởm này lại đang cầm lấy một món bảo vật, vội vàng nói:

- Cái này rất tuyệt, là thứ quý giá nhất trong bảo khố, nếu ngươi lấy đi, ta sẽ rất đau lòng.

Lâm Phàm hơi sửng sốt, sau đó cười cười, cuối cùng thở dài một tiếng.

Đầu óc của bảo linh này là từ bảo bối nào vậy, rất âm hiểm.

Thứ trong tay hắn tuy cũng là bảo bối, nhưng chỉ thuộc loại hạ đẳng, giờ lại bị lão già này nói thành bảo bối nghịch thiên, quả là nhân tài.

Bảo linh tự nhận đã nhìn thấu tâm tính đối phương. Ta nói là bảo bối tốt, cũng không tin ngươi không lấy.

- Tốt, nếu như vậy, sẽ không lấy cái này, không thể khiến ngươi đau lòng a.

Lâm Phàm cười nói.

- Hả... Kỳ thật ngươi có thể lấy, lòng ta mặc dù đau, nhưng chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.

Bảo linh sửng sốt, vội bổ cứu.

- Bỏ đi, bảo bối nhiều thế này, ta lấy tạm thứ khác là được.

Lâm Phàm nhìn về phía món bảo bối bên cạnh.

Bảo linh vừa nhìn, nhất thời cả kinh:

- Thứ này là đồ tốt...

Không đợi bảo linh nói hết, Lâm Phàm đã thu bảo bối kia lại, để mặc bảo linh ngây ngốc trôi nổi trong hư không.

Sau đó, hắn lười trọn, trực tiếp vung tay lên, tức thì đúng nửa kho bảo khố vào trong túi chứa đồ.

Cuối cùng, hắn cũng không nhìn bảo linh đang ngửa mặt lên trời phun điên cuồng, đi thẳng ra ngoài.

- Bảo linh, chú ý nghỉ ngơi, nôn nhiều như vậy, có khi là sắp có tiểu bảo linh rồi...

Ở một khắc này, không chỉ có bảo linh phụt ra, trên mấy ngọn núi của Thánh Tông, cũng có mấy người không hẹn mà hộc máu.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện