Chương 737: Một Cước Bẹp Dí
Chương 737: Một Cước Bẹp Dí
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- Quân đội tới đây làm gì?
Tất cả đội buôn không khỏi nghi hoặc, trong mấy năm nay, thập tứ sa phỉ ở Hoang Vu Thành, vẫn giữ tốt bổn phận dân cư của mình.
Dù đánh cướp nhưng vẫn báo lại.
Theo một số người nói, thập tứ sa phỉ có Chức Nghiệp cướp bóc đàng hoàng, thật ra chỉ là biến tấu của việc thu phi hộ tống mà thôi.
Từ khi bọn họ đến đây, nhưng thổ phỉ khác muốn gây hoạ cho Hoang Vu Thành đều bị họ cản lại.
Mấu chốt chính là, thành chủ Hoang Vu Thành đã từng khen thập tứ sa phỉ.
Nhưng hôm nay đại quân đột nhiên giáng lâm, khiến người ta có chút không thông.
- Trưởng lão, trước mặt là đại bản doanh thập tứ sa phỉ.
Một tên đệ tử Cửu Linh Tông đến trước mặt nam tử báo cáo.
- Ừm, thành chủ Hoang Vu Thành quả thật hoang đường đến cực điểm, còn nói những sa phỉ này rất có đạo nghĩa, còn nói cái gì mà chính danh sa mạc thập tứ Đạo Vương, cái này nói ra không làm trò hề cho thiên hạ mới lạ.
- Huống hồ, Hoang Vu Thành đã trở thành khu vực phụ thuộc Cửu Linh Tông chúng ta, nếu còn để những đạo phỉ này sinh sống xung quanh, thì quá sỉ nhục Cửu Linh Tông rồi.
Nam tử này nhìn qua chỉ quá hai mươi. Thế nhưng địa vị bất phàm, trưởng lão Cửu Linh Tông, một thân tu vi kinh thiên động đạt tới Đại Thiên Vị trung kỳ.
Ba năm trước, khi hắn còn chưa phải là đệ tử Cửu Linh Tông, đã tu luyện thành công, ra ngoài hành tẩu giang hồ. Một ngày nọ, hắn gặp Cửu Linh Tông Cửu Linh Nữ Đế, lập tức ngơ ngẩn trước vẻ đẹp tiên thiên của nàng, vì nàng, từ đây hắn bắt đầu tìm kiếm cơ hội đến gần nàng.
Cuối cùng hắn tự tiến cử mình vào Cửu Linh Tông và trở thành trưởng lão.
Nhưng để Phong Vô Tướng bất đắc dĩ, tướng mạo hắn anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, không biết có bao nhiêu nữ tử điên đảo vì hắn, nhưng Cửu Linh Nữ Đế lại cực kỳ lạnh nhạt với hắn.
Điều này làm Phong Vô Tướng không phục. Hắn không tin dưới gầm trời này, còn có nữ nhân, hắn không tán được.
Đặc biệt, lần đầu gặp Cửu Linh Nữ Đế, lúc đó tuổi nàng còn nhỏ, chỉ như tiểu cô nương, thế mà chỉ mấy năm, nàng đã trổ mã thành công, dáng ngọc yêu kiều, khuynh thành tuyệt thế. Khí chất lạnh lùng kia càng để Phong Vô Tướng điên đảo thần hồn.
- Phong trưởng lão nói rất đúng, ta thấy thành chủ Hoang Vu Thành nhất định cấu kết theo những sa phỉ này, bằng không sao lại nói đỡ cho bọn chúng chứ.
Đám đệ tử chung quanh cũng a dua nịnh hót nói.
Cửu Linh Tông là chỗ che chở cho bọn họ, tuy Cửu Linh Tông không thể so với mấy đại tông môn khác, nhưng có vài đại tông môn lại vô cũng khách khí với Cửu Linh Nữ Đế, điều này để bọn họ vênh mặt rất nhiều.
Đi ra khỏi nhà, chỉ tự giới thiệu xuất thân, không có mấy tông môn dám chọc bọn họ.
- Ừm, Hoang Vu Thành bây giờ đã phụ thuộc Cửu Linh Tông, sau khi quét sạch đám sa phỉ trong vòng ngàn dặm, chúng ta phải tới thành trì kế tiếp. Ta nghe nói, Thánh Ma tông đã thu thập được mười tòa thành, nếu chúng ta quá chậm, sẽ bị trách phạt. Phong Vô Tướng nói.
Tu vi bản thân Phong Vô Tướng đã là Đại Thiên Vị trung kỳ, trong Huyền Hoàng Giới, hắn cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu, coi như trong Cửu Linh Tông, không thua kém ai.
Đối với Phong Vô Tướng, hắn không biết Cửu Linh Tông có gốc gác gì, tuy hắn là trưởng lão, nhưng lại là trưởng lão nhỏ yếu nhất.
Mấy người có quan hệ thân thiết với Cửu Linh Nữ Đế, tu vi tên nào tên nấy đều biến thái, mỗi lần đối mặt bọn hắn, giống như đối mặt với một toà núi hùng vĩ.
- Trưởng lão nhìn kìa mấy tên sa phỉ kia lại đang đánh cướp. Một tên đệ tử thấy tình huống phía trước thì hô to một tiếng.
- Hừ, toàn quân xuất kích. Hôm nay ta muốn quét sạch đám thổ phỉ ở đây. Phong Vô Tướng phất tay ra lệnh
Những binh sĩ Hoang Vu Thành không biết nên nói gì. Bọn họ người nào không biết sa mạc thập tứ sa phỉ, thành chủ của bọn họ đã từng cùng Đại đương gia thập tứ sa phỉ nâng cốc, nói chuyện vui vẻ.
Thậm chí có một lần, thành chủ còn muốn gả con gái của mình cho Đại đương gia kia.
Nhưng sau đó ngẫm lại, vì dù sao Sa Độc Long tuổi đã lớn và hắn nhìn rất xấu.
Bây giờ Cửu Linh Tông vừa mới chưởng khống Hoang Vu Thành, đã xuất binh bắt đầu chinh phạt sa mạc thập tứ sa phỉ, đây không phải là hành động ngu si sao?
- Sa mạc thập tứ sa phỉ các ngươi, làm nhiều việc ác, đánh cướp đội buôn, cho nên hôm nay Cửu Linh Tông Phong Vô Tướng ta sẽ chém chết tất cả các ngươi.
Khí thế Phong Vô Tướng bạo phát, ánh mắt sắc bén vô cùng, như đứng nơi chính nghĩa nhìn xuống mười bốn tên sa phỉ.
- Chuyện này là sao?
- Đúng đấy, chuyện này cùng Cửu Linh Tông có quan hệ gì?
- Các vị, chúng ta không bị cướp, bọn họ cũng không phải sa phỉ làm nhiều việc ác.
Từng người trong thương đội cất cao giọng nói.
- Tiểu oa nhi này đúng là thú vị, thập tứ sa phỉ chúng ta một đời tung hoành ngang dọc trên sa mạc, chưa có người nào dám kêu gào trước mặt chúng ta, vậy mà hôm nay lại xuất hiện một tên như ngươi.
Sa Độc Long lạnh lùng nói.
- Hừ!
Phong Vô Tướng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía mấy đội buôn, nói.
- Mấy đội buôn các ngươi còn không mau rời đi, đợi lát nữa đao kiếm không có mắt, có tổn thất gì, chỉ có thể tự làm tự chịu.
- Chuyện này... Này.
Nhóm người này hiện giờ không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện quái gì đây, lỗ to rồi?
Đặc biệt là Lý chưởng quỹ, tức giận tới mức sắp hộc máu.
- Hôm nay đánh cướp đến đây kết thúc, mọi người đều rời đi đi.
Sa Độc Long hơi nhướng mày, dưới cái nhìn của hắn, chỉ sợ Hoang Vu Thành xảy ra chuyện, Cửu Linh Tông hắn cũng biết, nhưng thật không ngờ lại bị đối phương tìm tới cửa.
- Đại đương gia, ta... Ta.
Lý chưởng quỹ không cam lòng, thấy mình sắp thành công, lại bị như vậy, cố gắng nếu kéo.
- Yên tâm, sa mạc thập tứ sa phỉ rất có đạo đức của sa phỉ, nếu đã đánh cướp ngươi, tự nhiên ghi nhận, món nợ này lần sau trở lại ngươi sẽ được chọn.
Sa Độc Long nói.
- Đại đương gia nói thì giữ lời nhé. Lý chưởng quỹ đại hỉ.
- Sa Độc Long gật đầu.
Được Sa Độc Long tán thành, những đội buôn này lập tức chạy như điên.
- Đại ca, tên này thực lực không yếu. Mấy tên sa phỉ nhẹ giọng nói.
- Uầ, khí tức cũng không thua kém gì chúng ta, còn trẻ như vậy mà đã có thực lực bực này, đúng là không tệ, để các huynh đệ kia lui về phía sau đi, cuộc chiến này không phải bọn họ có thể đối phó.
Sa Độc Long nói.
- Rõ!!
Phong Vô Tướng mang những binh sĩ này đến chỉ để cho bọn họ nhìn thấy uy phong của Cửu Linh Tông mà thôi, không có ý định để bọn họ động thủ.
Theo Phong Vô Tướng thấy, những binh sĩ này thực lực quá yếu, chỉ cần thổi một hơi là có thể diệt hết, những người này không có một chút tác dụng nào.
- Sa mạc Thập tứ sa phỉ, bó tay chịu trói, chúng ta có thể cho các ngươi chết toàn thây, bằng không đầu một nơi thân một nẻo.
Phong Vô Tướng cười lạnh nói.
- Con vật nhỏ kia, ngươi càn rỡ quá rồi đó, thời điểm gia gia xuất đạo chắc ngươi vẫn còn trong bụng mẹ đấy, để tiểu gia giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.
Sa Diệt có thân hình thấp nhỏ, thấy tên trẻ tuổi kia hung hăng không thể nhịn được, nâng hai lưỡi búa lên bay thẳng đến chỗ Phong Vô Tướng, chém xuống.
- Hừ, cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn chỉ như giun dế mà thôi, có thể đỡ nổi một đòn của ta hay sao. Phong Vô Tướng cười lạnh một tiếng, chỉ tay thành kiếm nhẹ nhàng vạch một cái.
Một đạo phong mang chợt bộc phát, đạo phong mang này khiến Sa Diệt đang hung mãnh cả kinh, nhấc hai lưỡi búa cố gắng chặn nó lại.
Xoạt xoạt!
Dưới chiêu này, hai lưỡi búa lập tức vỡ tan, không có một chút kháng cự.
Phốc!
- Tam đệ... Sa Độc Long sầm mặt lại.
- Ha ha, còn tưởng rằng nhân vật gì, thì ra chỉ là một tên yếu đuối, sa mạc thập tứ sa phỉ các ngươi là những người xấu xí nhất thế gian. Người mù, người mặt rỗ, lại có cái tên mập kia, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó là một con heo nữa.
- Các ngươi nhìn bản tọa rồi xem, chẳng lẽ không thấy tự ti mặc cảm à?
Phong Vô Tướng càn rỡ giễu cợt, không để Sa Độc Long vào mắt.
- Ha ha…
Đệ tử Cửu Linh Tông cười lớn, sỉ nhục đám sa phỉ.
Còn các binh sĩ Hoang Vu Thành nhìn thấy hình ảnh trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ ngờ gia hoả đến từ Cửu Linh Tông này lại mạnh như thế.
Sa mạc thập tứ sa phỉ mạnh mẽ như thế nào, bọn họ đều biết, nguyên bản còn đang mong ngóng cảnh bọn chúng giáo huấn đám người này, lại không ngờ trưởng lão Cửu Linh Tông mạnh như thế, một chiêu đánh tam đương gia hộc máu.
- Các ngươi cùng lên đi, bằng không đừng trách Phong Vô Tướng ta ý lớn hiếp nhỏ.
Phong Vô Tướng vung tay áo, bá đạo nói.
Một luồng khí tức mãnh liệt từ người Phong Vô Tướng bạo phát ra.
Sau lưng Phong Vô Tướng, Thiên Địa pháp tướng xuất hiện.
- Khá lắm, để gia gia giáo huấn ngươi.
Sa Độc Long chợt quát một tiếng, vận chuyên chân nguyên toàn thân, tung một quyền đánh tới Phong Vô Tướng.
- Cảnh giới Đại Thiên Vị trung kỳ, thực lực không tệ, tương đương với bản tọa, nhưng đáng tiếc...
Trong mắt Phong Vô Tướng lóe tinh quang, bàn tay lớn nhẹ vẫy, một luồng chân nguyên chuyển động.
Sa Độc Long cảm nhận cỗ chân nguyên cuồng bạo này, sắc mặt biến đổi, hắn cảm giác chân nguyên của mình giống như bị đối phương nắm trong tay, căn bản không thể khống chế.
Lạch cạch!
Trong một chiêu Sa Độc Long thất bại, bị đối phương trực tiếp dẫm dưới chân.
- Đáng tiếc, ngươi và bản tọa chênh lệch quá lớn, khác biệt một trời một vực.
Thời khắc này, Phong Vô Tướng tựa như Thiên Thần giáng lâm.
Chúng đệ tử Cửu Linh Tông sùng bái nhìn hắn, thực lực quá bá đạo, cái gì mà sa mạc thập tứ da phỉ, chỉ một chiêu là bị diệt.
Binh lính Hoang Vu Thành kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin tưởng.
- Đại ca.
Đám người còn lại nhìn Sa Độc Long bị đối phương đạp dưới chân, từng người nổi giận gầm lên.
- Chạy đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.
Sa Độc Long nổi giận gầm lên, thời điểm hắn khống chế, toàn bộ chân nguyên trong cơ thể giống như bị ngưng đọng, không thể phản kháng.
- Ha ha, đợi lát nữa áp giải ngươi về Hoang Vu Thành, sau đó rồi chém đầu treo lên cửa thành, răn đe bọn sa phỉ khác, còn những thủ hạ này của ngươi, không cần phải tồn tại nữa.
Phong Vô Tướng cười lạnh nói, rồi sau sát ý phát ra, phá thiên kiếm ý phóng lên trời cao, một tay vung ra cắt rời hư không.
- Dừng tay! Sa Độc Long thấy cảnh này, tê tâm liệt phế gầm to.
Hắn không nghĩ tới mình lại bại nhanh như vậy, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Đối với thập tứ sa phỉ còn lại, một kiếm Kinh Thiên này không cách nào chống đõ, bọn họ cảm giác huyết dịch trong cơ thể mình dường như đã ngưng đọng.
Lạch cạch!
Sa Độc Long không đành lòng nhắm hai mắt lại, hắn ngờ tình hình sẽ diễn ra thế này.
Nhưng đúng lúc này, có âm thanh truyền đến.
- Người của ta mà ngươi cũng dám động vào, vậy thì trời cứu ngươi rồi!
Thanh âm này, cực kỳ hờ hững, không buồn không vui.
Lâm Phàm vừa đến, không nghĩ bọn người Sa Độc Long đã ngã xuống, làm Lâm Phàm tối sầm mặt.
Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng cùng mình lăn lộn một thời gian, giờ lại bị người đánh khi dễ đạp dưới chân, thể diện của mình để đâu chứ?
Lâm Phàm đứng trên đỉnh đầu Phong Vô Tướng, hơi dùng lực một chút, một cổ sức mạnh khổng lồ đột nhiên bạo phát, đại địa nứt toác.
Trong nháy mắt, thân thể Phong Vô Tướng bị đạp lún vào trong đất, lút luôn cái đầu mới dừng lại.
Lâm Phàm khẽ nâng chân lên, lại đạp xuống một cước.
Ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn, đại địa vỡ ta, từng tấc đất nứt ra như mai rùa lan đến tận chân trời.
- Keng, chúc mừng đánh giết...
- Ai, lại một thiên kiêu bị mình giết chết, Sa Độc Long các ngươi cũng quá kém đi, làm ta quá mất mặt.
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi. Đám đệ tử Cửu Linh Tông trợn tròn mắ, chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.
Còn đối với đám thập tứ sa phỉ, âm thanh này, hình ảnh này...
Sa Độc Long khẽ ngẩng đầu, nhìn người ở trước mắt, tóc dài bồng bềnh, bóng người đã từng rất quen thuộc, sau một thời gian dài lại như xa lạ giờ xuất hiện, cả người hắn bắt đầu run rẩy.