Chương 849: Ai Sợ Ai
Chương 849: Ai Sợ Ai
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Dáng vẻ trang nghiêm, một tay che trời, Phật chưởng ánh vàng rực rõ giáng từ trên trời xuống, giống như đang trấn áp con khỉ dưới Ngũ Chỉ Sơn.
- Các ngươi những con lừa trọc này, chẳng lẽ chỉ biết chưởng pháp không hay sao thế?
Lâm Phàm thi triển pháp lực, bất chợt đấm ra một quyền va chạm với Phật chưởng kia, phát ra âm thanh rung động.
- Thật mạnh.
Chỉ vẻn vẹn trong bước đầu giao thủ, trong lòng Lâm Phàm liền đã hiểu được sơ bộ.
Thực lực lão tổ Phật Tộc này tuyệt đối vượt qua Chí Tôn Cảnh, một chưởng vừa rồi, Lâm Phàm nhìn ra được nó vẫn dư lực, liên miên không ngừng, thậm chí có sức ngấm về sau.
Có điều...
Lâm Phàm cũng không sợ, bởi vì hắn có hậu thủ, nhưng về phần có thể đối phó với con lừa trọc này hay không là một chuyện khác.
- A Di đà phật, thí chủ tu hành đến Chí Tôn Cảnh cũng không dễ dàng, chớ vì một tội nhân Phật Tộc này mà để mất đi tính mạng, không đáng a.
Một chiêu thăm dò vừa rồi, Phật Tộc nhìn ra được sâu cạn của đối phương, bất quá để hắn không ngờ Nhân tộc này thế nhưng lại nắm giữ tu vi Chí Tôn Cảnh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, Nhân tộc này dường như là sản phẩm của kỷ nguyên này, điều này càng thêm khó tin.
Nhiều kỷ nguyên trước đây, trong Nhân tộc cũng có những cường giả đứng đầu, có điều đã ngã xuống hết rồi, ngay cả cơ hội ngủ say và cơ hội luân hồi cũng không có.
Truyền thừa đứng đầu hoàn toàn cắt đứt, đời sau tuyệt đối sẽ không có Nhân tộc nào có thể đột phá đến cảnh giới cỡ này.
Quả nhiên, con lừa trọc này thật sự đang thăm dò hắn, có điều việc này đối với Lâm Phàm, cũng không có gì đáng sợ, còn có thể đáng sợ đến mức nào chứ.
- Con lừa trọc này, ta bảo vệ chắc rồi.
Lâm Phàm bá đạo nói.
Thích Già Tôn Giả lúc này cảm động đến sắp khóc, đây mới là tình yêu chân thành a, trước lão tổ Phật Tộc, thực lực rõ như ban ngày, thực sự rất cường hãn, nhưng lúc này, lão ca còn nói chắc chắn sẽ bảo vệ mình, làm Thích Già Tôn Giả cực kỳ cảm động.
Hận không thể lấy thân báo đáp ngay lập tức.
- Lão ca, phần ân tình này, bần tăng nhớ kỹ.
Thích Già Tôn Giả cảm động rơi nước mắt nói, ngay cả hai trái bóng rổ trước ngực kìa hắn cũng đã không thèm để ý nữa rồi.
- Ừ, đã thấy lão ca đối xử với ngươi tốt chưa?
Lâm Phàm nói.
Thích Già Tôn giả lau nước mắt, cảm động gật gật đầu.
- Biết rồi.
Đối với Thích Già Tôn Giả, thật sự không ngờ trên thế gian này vẫn còn có người đối xử tốt với mình như vậy, thật sự quá cảm động, cảm động muốn bay lên trời luôn rồi.
Lão tổ Phật Tộc tức giận nhìn Lâm Phàm, không khỏi quát một tiếng:
- Thí chủ nếu đã ngoan cố cứng đầu, xem ra chỉ có thể dẫn ngài tới Tây Phương lắng nghe bản lão Tổ giáo huấn thôi.
Pháp tướng hùng vĩ, rực rỡ ánh vàng của lão tổ Phật Tộc chấn động, ánh kim quang rực rỡ soi sáng thế gian, bất kỳ tà ma ngoại đạo nào trước mặt cũng đều sẽ phải tan thành mây khói.
- Chờ đã...
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên giơ tay lên, ra hiệu tạm dừng.
- Thí chủ chẳng lẽ lạc đường biết quay lại, muốn giao tội nhân giao ra hay sao?
Âm thanh lão tổ Phật Tộc vang dội, lan truyền trong hư không, trong lời nói bao hàm thiên uy vô thượng.
- Xin cho ta ba giây đồng hồ.
Lâm Phàm nói.
- Được.
Lão tổ Phật Tộc gật gật đầu.
Lâm Phàm cười lạnh trong lòng, xem ra thật sự muốn phát huy một trận rồi.
- Mở trang phục Chí Tôn.
Lâm Phàm đọc thầm trong lòng, vội vàng để hệ thống mở ra trang phục Chí Tôn mà nó đã thông báo lúc trước ra.
Theo Lâm Phàm, sản phẩm mà hệ thống làm ra nhất định tinh phẩm a, nếu như mặc trang phục Chí Tôn này vào, không chừng có thể giết chết lão tổ Phật Tộc này.
“Đinh, thu được trang phục Chí Tôn, tự động mặc.”
Rầm!
Trong chớp mắt, một ánh hào quang bao vây thân thể Lâm Phàm lại, Lâm Phàm phát hiện trang phục này có gì đó không đúng.
Long bào gia thân, đầu đội chuỗi ngọc (mũ của Tần Thủy Hoàng), đằng trước có những hạt châu màu vàng óng che đôi mắt.
- Trời ạ, con mẹ nó, đùa ta à.
Phụt!
Vừa lúc đó, Thích Già Tôn Giả không nhịn được cười lên.
- Ngươi cười cái gì?
Lâm Phàm quay đầu hỏi.
- Lão ca, ngươi lấy bộ y phục này ở đâu ra thế, dòng chữ phía sau bộ y phục này quá trêu chọc người khác.
Thích Già Tôn giả che miệng, không để cho mình bật cười.
Lâm Phàm không phục, cái này còn có chữ viết nữa à?
Sau đó hắn cởi ra, thời điểm nhìn thấy những chữ này nhịn không được trợn tròn mắt.
- Nhân tộc, vô địch.
- Bà ngoại của ta ơi.
Lâm Phàm rít gào, cái quái gì đây, troll nhau vừa thôi.
Nhưng lúc này Lâm Phàm đã không quản được nhiều rồi, sau đó lập tức mặc quần áo vào.
“Đinh, mặc trang phục của Nhân tộc Chí Tôn.”
“Đinh, mở ra công năng.”
“Hình thức vô địch: 10 giây.”
“Đinh, Nhân tộc Chí Tôn vũ khí, Đồ Ma Diệt Thần Gia Đặc Lâm.”
Vù!
Lúc này, hư không rung động, tựa như có thứ đồ vật kinh khủng gì đó sắp xuất hiện.
Lão tổ Phật Tộc đang một mực chờ đợi, thấy cảnh này cũng nhíu mày, ngưng trọng nhìn Lâm Phàm.
- Đây là cái quỷ gì.
Sau khi Lâm Phàm nhìn thấy Đồ Ma Diệt Thần Gia Đặc Lâm, lại đứng hình lần nữa, đây không phải, cầm cây súng trong tay liền có cả thiên hạ sao?
Khi nắm chặt vũ khí Nhân tộc Chí Tôn này, Lâm Phàm có cảm giác mình sắp bạo nổ, lực lượng đang sôi trào mãnh liệt không ngừng bành trướng bên trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
“Hừ!”
Lão tổ Phật Tộc đợi cả buổi đã nổi giận thật rồi, phật quang bao phủ, một vị Pháp Tướng đứng sừng sững trong hư không, khuôn mặt Pháp Tướng vô cùng trang nghiêm, thần uy vô tận, bao phủ thiên địa, nhất cử nhất động đều hiện ra uy lực cực lớn.
- Lão ca, nói thế nào thì ngươi cũng nên cẩn thận, đây là Pháp Tướng tối tối tối... cao của Phật Tộc đó.
Thích Già Tôn Giả thấy Pháp Tướng của lão tổ Phật Tộc, hô lớn.
- Mẹ kiếp, chơi với Pháp Tướng, cho rằng bản Đế không có năng lực như thế sao.
- Chí Tôn Pháp Tướng.
Lâm Phàm chợt quát, đã như vậy, chỉ có liều một trận thôi.
- Thủ ác nhật nguyệt trích tinh thần, thiên hạ vô ngã giá bàn nhân.
Một đạo thân ảnh vang vọng trong thiên địa, thân ảnh khổng lồ xuất hiện phía sau Lâm Phàm.
Chí Tôn Pháp Tướng này mang dáng dấp của Lâm Phàm.
Vào giờ khắc này, Chí Tôn Pháp Tướng tay cầm nhật nguyệt, cánh tay như chiêm đài, bàn tay nổi lơ lửng ngôi sao sáng chói, vẻ mặt ngang ngược nhìn lão tổ Phật Tộc, tựa như ta đây vô địch thiên hạ.
- Lão ca, Pháp Tướng này của ngươi quá nghịch thiên rồi.
Sau khi Thích Già Tôn Giả nhìn thấy Pháp Tướng này của Lâm Phàm, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Ý chí, pháp tắc, toàn bộ đều có trạng thái cao nhất, đặc biệt là nhật nguyệt tinh thần trong tay, càng làm rõ sự tồn tại của hắn.
Lâm Phàm không hiểu những món đồ chơi này lắm, nhưng Thích Già Tôn Giả là người rất hiểu rõ, một Pháp Tướng cường hãn chính là thứ mà người người tha thiết muốn có.
Nhưng nếu ngưng tụ ra một Pháp Tướng, không thể nghi ngờ khó càng thêm khó, vậy mà giờ đây, có một Pháp Tướng như vậy xuất hiện trước mặt hắn, sao không khiến Thích Già Tôn Giả khiếp sợ cho được.
Khi lão tổ Phật Tộc nhìn thấy Pháp Tướng của Lâm Phàm, trong lòng cũng run lên, cảm giác thật không thể tưởng tượng nổi, một tên Nhân tộc Chí Tôn Cảnh, sao có khả năng ngưng luyện ra một Pháp Tướng như vậy được.
- Thí chủ, quay đầu là bờ.
Lão tổ Phật Tộc chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, trong nháy mắt xuất ra hai chưởng, bộc phát kim quan đánh về phía Lâm Phàm.
- Con lừa trọc, bản Đế sẽ ngươi đại chiến ba trăm hiệp...