SS1 - Chương 6: Từ đâu mà đến đây!

Dịch giả: Nguyễn Điệp

– Cương……thi!

Tôi quá xúc động trước lời ông bác già nói! thực sự là cực kì xúc động. Thời này là thời nào rồi mà vẫn còn bọn cương thi nhảy loi choi để đạo sĩ như tôi đi bắt. Mà tôi cũng nghĩ cương thi chỉ có trong phim kinh dị hong kong thôi, chẳng lẽ chúng nó lại du lịch sang việt nam hay sao? Thật là hư cấu, vô cùng hư cấu.

Nhưng nhìn thái độ cực kì nghiêm túc của sư phụ và sự lo lắng hơn thường ngày của ổng là tôi biết ổng không đùa, rõ ràng lần đi này có vẻ nguy hiểm hơn rất nhiều so với những lần bắt ma khác.

Tôi cũng không hỏi nhiều nữa, một phần vì sư phụ đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó ( hỏi nhiều có khi bị ổng chửi ). hai là lo cho tính mạng của mình vì tôi xem phim cương thi cũng nhiều nên biết đối phó chúng cũng không đơn giản tí nào mà có khi lành ít dữ nhiều. Và có lẽ do mệt mỏi vì suy nghĩ nên tôi ngủ lúc nào không hay. lúc sư phụ lay tôi dậy thì đã đến gần Cao Bằng.

Rồi sư phụ rút điện thoại ra liên lạc với ai đó, chưa đầy 2 phút sau đã thấy một ông bác trăm ký tới tay bắt mặt mừng với sư phụ tôi ( Hình như 2 người quen nhau đã lâu ), chúng tôi lại cùng lên con xe ô tô của ông bác béo tiến về thị trấn trung du nằm khuất sau vài trái núi, vì đường mòn khó đi nên đến tận gần tối xẩm thì chúng tôi mới đến làng. Bao quanh khu làng đều là núi nên nhìn chung nó có vẻ khép kín đối với thế giới bên ngoài, người dân ở đây tự trồng tự ăn là chính và sống thân thiện như người nhà vậy.

Chúng tôi được tiếp đãi bằng những đặc sản rừng núi như thịt trâu gác bếp, xúc xích dân tộc v.v( Lâu mới có dịp nên chén nhiệt tình ). Sau khi cơm no rượu say thì chúng tôi về phòng nghỉ ngơi mà họ đã chuẩn bị từ trước, tưởng lại có thể được ngủ một giấc ngon lành thì lại một câu nói như sét đánh ngang tai:

– Chuẩn bị đồ đạc đi! Chúng ta đi bắt cương thi…!

Sư phụ ơi, người nỡ lòng nào phải vội vàng chi sớm, thời gian còn dài, cứ ăn thêm vài nữa thịt rừng nghỉ ngơi vài ngày có phải sướng hơn không. Chỉ trộm nghĩ như thế nhưng tôi vẫn lầm lũi xách balo lên chuẩn bị bước vào con đường không có lỗi về. Có lẽ nhìn bộ dạng tiu nghỉu của tôi, sư phụ cũng hiểu ra chuyện gì. Ổng ra hiệu bảo tôi ngồi xuống rồi nói với tôi:

– Ngồi xuống đi đã, ta có điều muốn nói! Có lẽ con cũng đoán được lần đi này lành ít dữ nhiều, nhưng thân là đạo sĩ trừ ma diệt quỷ đó là bổn phận! Ta đi lần này cũng là để giải quyết mối lo lắng cuối cùng của bà nội con, cũng là sư phụ của ta.

Rồi ổng kể lại câu chuyện về chính nơi này cách đây gần 40 năm về trước…! Ngày đó sư phụ và ba tôi đều đi nghĩa vụ quân sự và đươc tổng động viên gia nhập cuộc chiến tranh biên giới việt trung 1979. Tuy cuộc chiến chỉ diễn ra trong vòng 1 tháng nhưng vẫn lo sợ xung đột giữa 2 nước nên họ vẫn phải ở lại để bảo vệ vùng biên cương nước nhà. Trong thời gian này họ sinh sống với người cùng bản được tiếp đãi tử tế như người nhà vậy, nhưng thời bấy giờ người ta thường hay tin vào những điều huyễn hoặc như truyền thuyết thần núi mỗi tháng cống tế một người nếu không sẽ có dịch bệnh khắp làng.

Tất nhiên dù đã từng thấy nhiều việc bắt ma trừ yêu nhưng sư phụ và bố tôi cũng là lính cụ hồ, không thể để dân làng cứ mãi lạc lối lấy sinh mạng làm tế vật dù đã khuyên can nhiều lần nhưng vẫn không thể thay đổi tập tục của làng và họ đi sâu vào tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra…! Những người bị tế bao giờ hôm sau cũng bị đốt xác luôn, nên hôm đó sau khi dân làng đưa người bị tế lên núi, 2 người họ đã lấp một góc để xem chuyện gì xảy ra.

Sau hơn 1 tiếng chờ đợi thì từ góc núi bước ra một thứ mà cả cuộc đời họ chắc sẽ không bao giờ quên được…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện