Chương 134: Ra Đi Không Lời Từ Biệt
Thi Nam Sênh nhớ tới chuyện tối hôm qua bị Thiên Tình hiểu lầm, trong lòng cứ luôn cảm thấy bức rức bực bội.
Không biết cô gái nhỏ đó hôm nay có tới công ty tìm mình không đây? Ít nhất nên tự mình nhận lỗi với anh, rồi tiện thể cám ơn luôn.
Thế nhưng, Thi Nam Sênh đã mong đợi suốt cả một buổi sáng mà vẫn không thấy gì. Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã hai giờ chiều rồi mà cô gái kia vẫn chưa xuất hiện.
Anh có chút đứng ngồi không yên, muốn gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại của cô kể từ đêm bị rơi xuống hồ bơi đó đến bây giờ vẫn chưa gọi được.
Đẩy Laptop sang một bên dựa vào ghế sofa, trong lòng vẫn phiền muộn không yên.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
"Tổng giám đốc." Tiếng của Trần Lâm vang lên ở ngoài cửa.
Anh hơi nghiêm mặt qua, lên tiếng, "Vào đi."
Trần Lâm đẩy cửa đi vào, đặt một phần tài liệu trước mặt anh, "Đây là người gần đây Mike chọn cho ‘Daisy Story’, xin tổng giám đốc xem qua một chút."
Thi Nam Sênh khựng lại, nhận lấy tài liệu. Anh nghiêm túc đọc lướt qua, tầm mắt dừng lại ở chỗ giải thích sự nổi bật trong đêm chung kết.
"Cảnh Thiên Tình?" Anh mím môi. Quả nhiên, với người vừa ngạo mạn và cố chấp như Mike, việc anh ta đã quyết định rồi, ngay cả tổng giám đốc như anh cũng không có biện pháp bác bỏ.
Nhìn cái tên đó, Thi Nam Sênh dựa vào phía sau, ánh mắt sắc sảo chợt sẫm lại, dường như đang trầm ngâm điều gì.
Trần Lâm nhất thời cũng không hiểu được suy nghĩ của anh. Sự kiện lần trước khi hai người họ gặp nhau, có thể nhìn ra được giữa tổng giám đốc và Thiên Tình hẳn đã hòa thuận rồi.
Nhưng mà…Anh ấy cam lòng để người phụ nữ của mình xuất hiện trước mắt bao người ư?
"Nếu tổng giám đốc muốn đổi người, tôi sẽ đi thông báo cho Mike...."
"Không cần." Thi Nam Sênh hờ hững ngắt lời Trần Lâm. Sau đó, bồi thêm một câu: "Thông báo với Mike, nói hợp đồng này của Cảnh Thiên Tình, tôi sẽ tự mình đi bàn."
"Vâng, tổng giám đốc." Trần Lâm không nhiều lời nữa, cất đồ xong đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đúng lúc thư ký đẩy cửa đi vào.
"Tổng giám đốc, dưới lầu có một cô Cảnh đến đưa đồ này cho anh, có phải giữ cô ấy lại như lần trước không ạ?" Lần này thư ký đã có kinh nghiệm, nên thông báo trước.
Tâm trạng Thi Nam Sênh lập tức phấn chấn lên, "Được, nói phía dưới giữ cô ấy lại."
Không nhìn tới món đồ thư ký mang lên, Thi Nam Sênh vội vã đứng lên sải bước đi thẳng ra ngoài.
Thư ký nhìn bóng anh sải bước biến mất, không dằn được cười, "Xem ra tổng giám đốc và Thiên Tình đúng là đang yêu đương thiệt rồi."
Trần Lâm cũng gật đầu đồng ý, "Để đồ xuống đi."
.... .... ....
Thi Nam Sênh thấy mình nên tức giận, nhưng khi biết cô gái kia đang ở dưới lầu thì bao nhiêu tức giận trong lòng dường như ngay lập tức đều bị quét sạch không còn.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, nhưng anh không còn tâm tư để suy nghĩ rõ ràng về nó. Lần này, cô về nước, tiềm thức của anh mách cho anh biết, anh muốn đến gần cô.
Rất nhanh đi xuống tầng một.
"Tổng giám đốc." Nhân viên lễ tân chào đón, "Cô Cảnh đang ở phòng tiếp khách tại lầu một."
"Ừ. Tôi biết rồi." Thi Nam Sênh vô thức tăng nhanh bước chân. Đẩy cửa phòng tiếp khách ra, cứ ngỡ rằng lúc này sẽ gặp được bóng dáng quen thuộc, nhưng....đã khiến cho anh thất vọng.
Người đó không phải Cảnh Thiên Tình mà rõ ràng chính là Cảnh Vãn Tình.
"Anh Thi." Vãn Tình xoay người lại.
"Là cô?" Thi Nam Sênh có chút kinh ngạc, đáy mắt không hề che giấu sự thất vọng.
"Nhân viên lễ tân nhắn tôi ở lại, tôi đã đoán được anh hiểu lầm rồi." Vãn Tình nhìn anh, "Em gái tôi nhờ tôi đưa tới."
"Cô ấy.... Sao không tự mình tới đây?"
"Xem ra anh thật sự không biết." Vãn Tình nói.
Thi Nam Sênh hơi khó hiểu. Cô ta nói vậy là có ý gì?
"Sáng sớm hôm nay em ấy đã lên máy bay, quay lại Seoul Hàn Quốc rồi."
Vãn Tình vừa nói xong, sắc mặt Thi Nam Sênh cũng sa sầm.
"Cô ấy đặt chuyến bay lúc nào?" Giọng nói cũng lành lạnh.
"Nghe nói hôm qua công ty xác định hành trình với em ấy." Vãn Tình trả lời.
Trong lòng Thi Nam Sênh không khỏi xông lên một luồng khí lạnh. Anh đứng đó thật lâu nhưng vẫn không lên tiếng nói gì, sắc mặt như phủ một tầng sương lạnh. Đã quyết định từ ngày hôm qua rồi....
Cả hai ở bên nhau suốt cả buổi chiều, thậm chí đến hơn nửa đêm, nhưng cô không hề nhắc đến chuyện đó với anh dù chỉ một câu. Là cô hoàn toàn không muốn nói cho anh biết, hay là không có cơ hội để nói?
Không! Sao có thể không có cơ hội?
Hai người ở bên nhau lâu như thế, cô muốn nói lúc nào mà chả được? Cho nên mới nói, căn bản là cô không muốn nói!
Trong lòng cô, cả hai thật sự đã không còn quan hệ?
Cũng giống như mười tháng trước....
Lúc cô rời đi có thể báo với Mộ Trầm Âm nhưng không chịu nói cho anh biết....
Ở Seoul cũng chỉ liên lạc với Mộ Trầm Âm, nhưng không chịu gọi cho anh một cú điện thoại?
"Anh Thi, anh không sao chứ?" Vãn Tình thấy mặt anh căng cứng bạnh ra, không kiềm được cũng thấy hơi lo lắng.
“Không có việc gì.” Cơ mặt anh bạnh ra,căng cứng, hai tay rủ xuống hai bên cũng siết chặt nổi gân xanh. S
Anh còn có thể làm sao? Cô tưởng rằng mình im hơi lặng tiếng bỏ đi như vậy lần nữa, anh sẽ vì cô mà khó chịu, vì cô mà nhớ nhung mãi sao?
Cảnh Thiên Tình, em giỏi lắm!
***
Thiên Tình đẩy hành lý, đi ra khỏi sân bay. Bây giờ cô đã có thể nghe hiểu được tiếng Hàn.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi bị gió lạnh thổi tới cô vẫn không chịu nổi mà rùng mình.
"Thiên Tình!" Mộ Trầm Âm ở cửa ra vào phất tay với cô.
"Trầm Âm?" Cô đẩy hành lý đi nhanh qua, trông thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn, nhất thời cảm thấy cái thành phố này dường như ấm lên rất nhiều.
Mộ Trầm Âm vội vàng nhận lấy hành lý trong tay cô.
"Sao anh biết hôm nay em trở lại?" Thiên Tình cảm thấy như nhận được niềm vui bất ngờ.
Mộ Trầm Âm kéo hành lý đi về phía bãi đậu xe. Mở cửa xe bỏ hành lý vào cốp xe, mới quay lại nói với cô: “Anh gọi điện đến công ty em, hỏi thăm chuyến bay của em."
Thiên Tình thoáng sửng sốt. Anh thật sự rất có lòng.
Nhớ tới lời Thi Nam Sênh nói Trầm Âm thích mình, trong lòng Thiên Tình bỗng dưng trở nên nặng nề.
"Ngẩn ra đó làm gì? Mau lên xe đi, trời đang lạnh lắm!" Trầm Âm ngẩng đầu thấy cô đang ngẩn người, nên đẩy cô một cái.
Thiên Tình hoàn hồn, anh đã giúp cô mở cửa xe ra. Nhìn anh, Thiên Tình mấp máy môi đột nhiên hỏi: "Trầm Âm, sao anh phải tốt với em như vậy?"
Cô hỏi không đầu không đuôi, thật sự làm Mộ Trầm Âm sửng sốt.
Nheo mắt, nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, anh không màng danh lợi cười nói, "Chẳng lẽ bây giờ mới biết anh tốt với em sao?"
“Em biết anh tốt với em, nhưng em muốn biết nguyên nhân anh đối tốt với em kìa." Thiên Tình không nói giỡn với anh, mà nghiêm túc lập lại lần nữa.
Mộ Trầm Âm cũng nhìn ra sự nghiêm túc cô. Chóng tay lên cửa xe, nhìn Thiên Tình, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Em là bạn của anh, anh đối tốt với em chẳng lẽ cũng cần nguyên nhân sao?"
Bạn? Trong ánh mắt Thiên Tình hơi hoang mang. Thật sự....Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy sao?
"Thật ra...Anh không hề muốn đến Hàn Quốc du học có phải không?" Thiên Tình tiếp tục hỏi.
Mộ Trầm Âm ngược lại không nghĩ tới lần này sau khi cô về nước, lại đi hỏi những chuyện này. Nhìn gương mặt xinh đẹp cố chấp, trong lòng Trầm Âm bỗng thấy ảm đạm và chua chát.
Có phải chỉ cần nói thẳng ra, giữa bọn họ, ngay cả tình bạn cũng sẽ không còn?
"Ừ, là anh tạm thời thay đổi chủ ý tới Seoul." Anh nói thật.
Thiên Tình hơi chấn động, không nói gì mà chỉ nhìn anh.
Thế nhưng anh lại bày ra vẻ mặt vô vị nhún nhún vai, “Anh đi đâu thì có quan hệ gì? Vốn dĩ xưa nay anh chưa bao giờ có suy nghĩ gì về vấn đề học hành. Seoul có một người bạn tốt của anh, ngày thường còn có người cùng đi ăn cơm, vì sao anh không tới đây?"
Anh nói chuyện cứ như chuyên ấy chẳng có gì quan trọng, nhưng Thiên Tình không tán thành cách nói đó.
Ban đầu, cô đã cảm thấy rất kỳ lạ....Trước đó chưa bao giờ nghe anh nhắc tới chuyện đi Seoul, sao lại bất ngờ sang đây du học?
Ở đâu ra chuyện trùng hợp như thế?
"Thế nào? Hỏi rõ ràng rồi, chẳng lẽ em vẫn không cho phép anh đối tốt với em? Sợ anh đối tốt với em là có mục đích gì à?" Mộ Trầm Âm cố ý hừ một tiếng, ra vẻ bất mãn.
Quả nhiên....
Thiên Tình vội vàng khoát tay lắc đầu xin lỗi, "Anh hiểu lầm rồi, ý em không vậy. Anh tốt với em, em cám ơn anh còn không kịp nữa là."
Mộ Trầm Âm liếc cô một cái, vừa thúc giục cô vừa hà hơi vào tay, "Vậy em lên xe đi. Trời lạnh như thế này, sắp chết rét rồi!"
Thiên Tình nhìn anh bị lạnh đến hai gò má đỏ lên như đứa bé, không khỏi bật cười. Cởi xuống bao tay và khăn quàng cổ bằng lông nhung, chui vào trong xe.
....
Xe nhanh chóng chạy đi.
Thiên Tình nhìn anh, “Em vừa mới về nước, điện thoại di động bị rơi vào hồ bơi, cho nên không thể gọi điện cho anh."
"Không sao, anh đã gọi tới công ty em, người của công ty nói em vẫn ổn."
"Còn nữa...." Thiên Tình ngẫm nghĩ một chút, cụp mi xuống, cuối cùng vẫn nói ra, "Lần này, em gặp anh ấy...."
"Anh ấy? Anh nào...." Đang muốn hỏi anh nào, nhưng lời nói đến một nửa mới chợt hiểu ra. Ánh mắt lập tức tối đi. Nhưng rất nhanh cất cao giọng, cố làm ra vẻ thoải mái: "Gặp anh Sênh ấy hả? Tốt thật! Có gặp anh trai của anh không? Có phải anh ấy nói đặc biệt nhớ anh không?" Anh cười rạng rỡ, giọng nói lanh lảnh, chỉ có ngón là đang gõ liên tục lên tay lái, hành đọng đó đã tiết lộ tâm tình của anh lúc này.
Quen biết anh lâu như vậy, lẽ nào tâm trạng nhỏ này của anh mà Thiên Tình không nhận ta. Nhưng cô chỉ im lặng không nói chuyện.
Không khí trong xe bỗng trở nên ngượng ngùng mất tự nhiên.
Mộ Trầm Âm nhiều lần muốn chủ động mở miệng, nhưng môi mấp máy mãi mà chẳng biết nói gì.
"Trầm Âm." Cuối cùng, Thiên Tình phá vỡ sự yên tĩnh.
"Hả? Em nói đi." Anh vẫn tươi cười, liếc mắt nhìn cô.
Tầm mắt Thiên Tình lại hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay đặt ở trên đùi hơi cứng ngắc, "Lần này....em phát hiện...." Cô ngập ngừng một lúc, hít sâu một cái, mới nói hết cả câu, “Em thấy mình vẫn còn thích anh ấy."
Sớm đã biết sự thực, nhưng chính tai nghe được lời từ miệng cô nói, trong lòng Mộ Trầm Âm vẫn trào dâng sự đau đớn. Như bị lưỡi dao bén nhọn cát đi từng thớ thịt, rỉ ra từng tia máu.
Thật ra....Suốt mười tháng chung đụng, sao anh không biết trong lòng cô còn nhớ tới người kia chứ?
Điều này làm cho anh cảm thấy rất thất bại, thậm chí từng nghĩ tới muốn rút lui.
Nhưng...Không nỡ bỏ cô một mình ở đất nước xa lạ này. Chỉ cần nghĩ tới, khi cô bị lạc đường, một mình thẫn thờ đi trên phố, là anh đã cảm thấy không đành lòng. Vì vậy, mới tiếp tục kiên trì.
"Anh...hiểu tâm tư của em." Mộ Trầm Âm phát hiện mình rất khó khăn, mới có thể nói ra một câu đầy đủ như thế. Hơn nữa....Dù có cố gắng cỡ nào, cũng vẫn không thể tự nhiên cho được.
"Chỉ cần em thật sự thích anh ấy, anh...sẽ ủng hộ em." Anh cười xán lạn, nói ra những lời trái lương tâm.
Thật ra thì....Anh rất muốn nói cho cô biết, anh cũng yêu cô! Anh tuyệt đối có thể vì cô mà làm nhiều hơn những gì anh Sênh đã làm cho cô. Anh bằng lòng bỏ ra tất cả, chỉ cần cô muốn!
Nhưng mà....dù cho anh dành những thứ tốt nhất cho cô, nhưng những thứ đó đều không phải là những thứ mà cô muốn, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Có lẽ, còn sẽ trở thành gánh nặng thậm chí như gông xiềng mà trói buộc cô.
.... .... ....
Sau khi cùng Mộ Trầm Âm nói chuyện rõ ràng, nghĩ đến anh cười nói tạm biệt với mình, quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng lẻ loi cô độc, trong lòng Thiên Tình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng mà....Trầm Âm, em xin lỗi....
Cô nghĩ đời này lòng của cô sẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Không phải anh chưa đủ tốt, mà là....Người đàn ông kia đã sớm ăn sâu bén rễ trong tim cô mất rồi.
Muốn thay đổi cũng đâu có dễ dàng như vậy?
.... .... ....
Mộ Trầm Âm suy sụp tinh thần gục trên tay lái, xuyên qua tấm kính thủy tinh phủ lớp sương mờ nhìn những bông tuyết trắng bay ngoài cửa sổ. Giờ phút này....trái tim anh cũng như thời tiết bên ngoài cửa, tuyết rơi lạnh lẽo bay tán loạn...Lạnh đến không thể nào tưởng tượng nổi....
Ở trong thế giới tình yêu, thật ra anh là một kẻ hèn hạ. Vốn muốn lặng lẽ ở bên cạnh cô, dùng tình bạn cao quý để thâm nhập vào cuộc sống của cô.
Nhưng....Hôm nay mới đau thương phát hiện ra rằng, tình yêu còn chưa kịp thổ lộ đã bị từ chối trong vô tình....