Chương 122: Tôi không khống chế được chính mình
Editor: Yu Hina
"…"
Bác sỹ không nói gì, tiếp tục cho băng bó cho Thời Tiểu Niệm, đôi tay thoăn thoắt băng bó.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, còn đang hôn me bất tỉnh, lông mày vẫn nhíu lại, phảng phất liền ở trong mơ đều nhịn đau.
Cung Âu nhìn, ngực như bị cái gì đó siết lại, mơ hồ một trận đau ập đến.
Bác sỹ băng bó cho Thời Tiểu Niệm xong, lại bắt đầu lấy túi nước ra, tiếp tục truyền dịch.
Cung Âu chấn động, "Tại sao còn muốn tiếp tục truyền dịch"
"Vị tiểu thư này đang sốt, ngài không biết sao" Bác sỹ nơm nớp lo sợ hồi đáp, "Có thể là gặp mưa nhiễm lạnh, cũng có thể có thể là do vết thương bị nhiễm trùng gây ra."
"Sốt"
Cung Âu khiếp sợ, lập tức xông tới, đẩy bác sỹ ra, đưa tay sờ vào cái trán Thời Tiểu Niệm .
Quả nhiên là nóng bỏng một mảnh.
Hắn đều không có chú ý, cô nóng thành như vậy làm sao cũng không hắn cho nói, tình nguyện bị hắn dằn vặt.
Nữ nhân này thực sự là quật cường tới cực điểm.
Cung Âu quay đầu, lạnh lùng nói, "Phong Đức, gọi bác sỹ gia đình đến"
"Vâng." Phong Đức vẫn đứng ở bên cạnh, nghe vậy gật gật đầu, lại hỏi nhiều hơn một chút, "Gọi bác sỹ ở nhà chính à"
"Gọi bác sỹ trong nhà bên Anh quốc."
Cung Âu quả quyết nói.
"Cái gì, đem bác sỹ Cung gia bên Anh quốc gọi tới" Phong Đức khiếp sợ.
Thời tiểu thư chỉ là bị thương nhẹ thêm sốt một chút, cần điều động đến bác sỹ gia đình của Cung gia bên Anh quốc
Đây chính là bác sỹ chuyên vì cung lão tiên sinh, thái thái điều trị thân thể, chưa bao giờ mượn dùng cho người ngoài.
"Cho ngươi đi liền đi nhanh lên một chút, an bài bọn họ lập tức ngồi máy bay tư nhân chạy tới" Cung Âu thấy hắn đứng bất động, lập tức quát.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức không dám chần chừ nữa, vội vã vội vã đi ra ngoài.
Cung Âu trừng mắt về phía bác sỹ kia, "Ngươi trước tiên hạ sốt cho cô ấy, sau đó cũng không cần ngươi."
Bác sỹ quốc nột động một tý là thích truyền dịch, đối với thân thể người bệnh nhất định có thương tổn, sẽ dẫn đến sức miễn dịch cảu nữ nhân này giảm xuống.
"Nha, vâng, Cung tiên sinh."
Bác sỹ gật đầu liên tục.
Trận mưa này kéo dài chưa có dấu hiệu tạnh, Thời Tiểu Niệm ở 24 giờ sau tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra, chỉ thấy mỗi Cung Âu.
Hắn đứng trên giường, thân hình cao lớn làm cho không người nào có thể lơ là sự tồn tại của hắn, Cung Âu đang thấp mâu yên lặng nhìn cô.
Hắn thật giống như rất thích đứng ở chỗ cao, là sợ người khác ngay lập tức không nhìn thấy hắn sao.
Thấy cô tỉnh lại, Cung Âu lập tức ở bên cạnh cô nửa ngồi nửa quỳ hạ xuống, lông mày đang vặn chặt buông lỏng ra, gương mặt anh tuấn bớt đi sự căng thẳng, khóe môi làm nổi lên một vệt độ cong, "Em tỉnh rồi thấy thế nào, còn có đau hay không, có đói bụng hay không"
"…"
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, trong thân thể không có một chút khí lực, vừa chua xót vừa đau, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác.
Cô kinh ngạc mà nhìn hắn, từng cảnh tượng lúc trước vừa nặng nề trở lại trong đầu của cô.
Cô muốn đàm luận rõ ràng vấn đề giữa bọn họ.
Hắn nhưng là trực tiếp đẩy cô lên trên giường, liều lĩnh ở trên người cô thi ngược, dùng cảm quan nguyên thủy nhất kích thích hành hạ cô.
Một lần lại một lần.
Ngang ngược không biết lý lẽ.
Mãi đến tận khi cô từ trong lồng ngực hắn ngất đi.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn ánh mắt có chút căm hận.
Mỗi một lần hắn đều là như thế này, cố chấp chỉ nhận thức nhận định của chính mình, chưa bao giờ chịu hảo hảo nghe cô nói chuyện.
Hắn muốn cô như thế nào, cô nhất định phải như thế đó, không thể chứa hay cho phép cô lệch khỏi quỹ đạo của hắn một chút, nếu lệch, hắn liền phát điên.
"Có phải là đói bụng"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô tiếp tục hỏi, đưa tay an ủi hướng về mặt cô.
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, không cho tay hắn đụng tới, tâm ý chống cự rất rõ ràng, hai mắt đều không nhìn hắn.
Tay Cung Âu dừng ở bên tai cô, yên lặng mà nắm chặt.
Hắn nhìn cô, đè nén xuống cảm giác bị làm lơ.
Thời Tiểu Niệm dùng tay phải chống lên giường ngồi xuống, phát hiện cánh tay trái mình đã một lần nữa được băng bó, bên trong có một thanh dài cố định, bây giờ cô chỉ có thể hoạt ngón tay trái.
Trong thân thể cô sức mạnh như là bị rút đi hết, mỗi một tấc trên cơ thể cũng đều rầm rĩ đau nhức.
"Có hay không cái nào không thoải mái" Cung Âu hỏi, tiếng nói từ tính, ngữ khí khá tốt.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi, cúi đầu nhìn cánh tay trái cảu mình không nói lời nào.
Cung Âu bị hoàn toàn làm lơ.
Nhất thời, ngực hắn bốc lên một ngọn lửa Vô Danh, tiếng nói âm trầm, "Em có thể hay không để ý tới tôi"
Cô chuẩn bị lại cùng hắn chiến tranh lạnh
Mỗi lần tính tình của hắn hơi quá khích một chút, cô liền ném cho hắn cái mặt lạnh.
Đến cùng ai ở trên, ai ở thế hạ phong
Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, hờ hững nói, "Tôi nói cũng vô dụng không phải sao, vậy tôi còn nói làm gì."
Những lời cô nói đều sẽ bị hắn cái người hoang tưởng này phủ quyết.
Cô chỉ là con chó của hắn, nên bị hắn tùy ý đùa bỡn, không phải sao.
Vậy cô còn cái gì để nói.
"Em"
Cung Âu lại một lần nữa bị làm cho tức giận, nắm đấm cơ hồ muốn vung lên.
Một lát sau, hắn mạnh mẽ đè xuống tức giận, đứng lên nhảy xuống giường, đi ra ngoài, bước tiến gấp gáp.
Hắn không khống chế được chính mình.
Nếu còn ở lại, hắn sẽ lại làm cô bị thương một lần.
Nhưng hắn không muốn lại làm cô bị thương.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở sau phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng đồ đạc bị ném, tiếng tiếng thét chói tai sợ sệt của nữ hầu gái, không biết đồ dùng gì, món đồ quý giá nào bị vỡ vụn.
"Ầm"
"Binh"
"Loảng xoảng"
Nghe thanh âm kia, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ, đưa tay gõ gõ đầu.
Tính khí Cung Âu thật sự quá kém, xưa nay đều nghe không vào những lời khó nghe, xưa nay cũng không quản không để ý.
Cho nên cô cũng không dám dễ dàng làm cho hắn tức giận, mỗi lần đều là như là cái lò xo bị kéo đến cực hạn, bị bức ép đến không còn một tia không gian, cô lại tiếp tục đàn hồi.
Đương nhiên, bình thường kết cục sau khi đàn hồi của cô cũng sẽ không quá dễ chịu.
Lần đầu tiên, là bị Cung Âu buộc đi vào Sâm Lâm, tuyệt thực chống lại;
Mà lần này, cô ở trên giường bị hắn làm cho hôn mê bất tỉnh.
Mà lời của cô, đối với hắn mà nói trước sau vẫn là vô dụng.
Bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh rơi xuống đất phá vụn của đồ đạc, Thời Tiểu Niệm nghe được dây thần kinh nơi thái dương nhảy lên liên hồi.
May mà, Cung Âu còn không có xấu đến mức coi cô là đồ vật để mà đập phá.
Một hồi lâu, thanh âm bên ngoài mới chậm rãi dừng lại.
Khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đầu giường, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước, trong mắt có tuyệt vọng.
Kế hoạch thất bại.
Cô lại không thể rời khỏi bên người Cung Âu, cô vĩnh viễn làm một người không thấy được ánh sáng tình người.
Cái gọi là tự do, xa xa khó với.
Một cô hầu gái đi tới, cầm trên tay điện thoại di động của cô, "Thời tiểu thư, tôi thấy điện thoại di động của cô hết pin, tôi đem đi sạc, cô yên tâm, tôi không có nhìn lén."
Nữ hầu gái đưa điện thoại di động giao cho cô.
"Cảm tạ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, sắc mặt có trắng xám, âm thanh suy nhược mà hỏi, "Tôi ngủ bao lâu"
"24 giờ." Nữ hầu gái không chút nghĩ ngợi đáp.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Nhớ tới rõ ràng như thế"
"Bởi vì thiếu gia cách một hồi liền liếc mắt nhìn thời gian, chúng tôi muốn không nhớ kỹ cũng khó khăn." Nữ hầu gái cười nói, "Vậy tôi đi ra ngoài trước, Thời tiểu thư, có việc gì cô cứ kêu tôi."
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cầm điện thoại di động trên tay khởi động máy.
Vừa mở ra, hệ thống N.E liền nhắc nhở cô có bao nhiêu tin nhắn chưa đọc.
Cô mở phần tin nhắn ra, có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, tất cả đều là cuả Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ
Cuống họng Thời Tiểu Niệm khô khốc, cô muốn thông báo cho hắn biết, kế hoạch mới hai ngày liền thất bại; cô muốn nói cho hắn biết, cô không thể rời bỏ rồi.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đem điện thoại di động đóng lại, phóng tới phía dưới gối đầu.
Cung Âu từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một khay thức ăn, trên khay đặt nhiều món ăn rất phong phú.
Đại khái là phát tiết xong, sắc mặt của hắn so với vừa nãy xem ra khá hơn một chút, người có vẻ không còn tức giận.
"Ăn cơm."
Cung Âu đem khay thức ăn đặt trên tủ đầu giường, nói.
"Tôi không đói bụng."