Chương 233: Cung phu nhân đến

Editor: Yuhina

Cô đang muốn đi vào, chỉ thấy Cung Âu lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, vừa lên tiếng chính là mắng chửi, "Đầu óc của các ông để cho quỷ ăn hết rồi hả, các ông ngu xuẩn như vậy thì đi làm làm gì, lăn vào đống rác mà nằm, cứ lượn qua lượn lại mà chẳng làm được các trò trống gì, rác rưởi"

"…"

Chửi quá tàn nhẫn.

Làm nhân viên của hắn không có khả năng chịu áp lực không được.

Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa bị tiếng gào này làm cho giật mình.

Cô đẩy cửa đi vào, liền nghe Cung Âu rống ở nơi đó, "Chính là dỗ cho nữ nhân hài lòng, không nghĩ tới à, tôi muốn người máy có thể dỗ cho nữ nhân hài lòng, không trọng yếu con mẹ nó ông nói với tôi không trọng yếu, hiện tại tôi muốn người máy có thể dỗ bạn gái tôi, nếu ông có thể làm thì ông bò đến đây cho tôi"

"…"

Thời Tiểu Niệm nhất thời đứng ngốc ở nơi đó, kinh ngạc mà nhìn Cung Âu.

Hắn buồn bực không phải là bởi vì dư luận, mà là bởi vì phải khiến cho cô hài lòng

"…"

Cung Âu ngồi ở trên ghế massage, thất cô đứng ở cửa ánh mắt hơi ngưng lại, âm thanh rống mắng kẹt ở trong cổ họng không phát ra được, yên lặng trừng mắt cô, đem tay cầm điện thoại di động vung một cái, "Sao em lại đứng đây"

Ngữ khí của hắn không thua gì người đang lạc trong động tối thấy được đường ra.

Thời Tiểu Niệm đi tới, đưa tay ra nắm tay hắn.

Cung Âu trừng mắt nhìn tay cô, trong mắt có khiếp sợ, "Em làm gì"

Lại chủ động kéo hắn tay

"Đừng ngốc ở nơi này, cái gì mà máy với móc."

Thời Tiểu Niệm nói, lôi kéo tay hắn đi ra ngoài, ngón tay mềm mại mảnh khảnh nắm thật chặc hắn.

Cung Âu nhìn chằm chằm bóng người của cô, bỗng dưng đem cô đẩy một cái lên trên tường, một tay đặt tại trên tường, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, "Em làm sao vậy, thương tâm quá à"

Nói đến Mộ Thiên Sơ, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, lưng dán lên tường lạnh lẽo nói, "Đối với Thiên Sơ, em luôn cảm thấy áy náy, em nghĩ trừ phi có một ngày tìm được anh ấy, bằng không đời này em đều vu tâm bất an."

"Em còn muốn nhớ hắn cả đời"

Cung Âu trừng mắt cô, cả mặt đầy vẻ bất mãn.

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt bất mãn của hắn, bắt lấy tay hắn, "Anh đừng vì cái này mà ghen được không"

Âm thanh của cô nhẹ nhàng nói ra.

"Không được"

Cung Âu coi ghen là chuyện đương nhiên.

"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn hắn, "Anh không cần vì muốn dỗ cho em hài lòng mà nghĩ tất cả biện pháp, em không sao, chỉ là đến bây giờ em vẫn chưa thể tiếp thu sự thực này, anh đừng vì em mà khiến cho mình mệt mỏi."

"Hừ."

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không thích, nhưng tay không có tránh thoát cô, ngón tay tiếp tục hướng vào trong lòng bàn tay cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn ngón tay của hắn, "Được rồi, trước tiên anh phải giải quyết chuyện của chính mình đi, mấy dư luận kia anh quyết định xử lý như thế nào"

"Giết chết Thời Địch."

Đáp án của Cung Âu đơn giản thô bạo.

"…"

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, nói rằng, "Đem cô ta từ Làng Giải Trí ném ra là được rồi, như vậy cô ta sẽ không thể dùng chức danh con người của công chúng miệng nói hưu nói vượn được."

Thời Địch là người thức thời, lần này đoán chừng là vì chuyện của Mộ Thiên Sơ mà thương tâm, mới có thể đứng trước truyền thông nói loạn như vậy, bằng không, Thời Địch không dám ngấm ngầm hại người với Cung Âu.

"Vậy thì lợi cho cô ta quá."

Cung Âu lạnh lùng thốt.

"Thời Địch thích nhất là làm diễn viên, khiến cho cô ta bị ném ra khỏi Làng Giải Trí cũng đủ làm cho cô ta thống khổ rồi, thêm vào dó tiền của cô ta cũng chỉ đủ để trả cho một phầnkhoản nợ của Thời gia mà thôi, bọn họ sẽ không thể làm ra sóng gió gì, chỉ có thể sống ngày tháng bình thường." Thời Tiểu Niệm nói.

"Vẫn còn thoải mái chán"

Cung Âu lạnh lùng nói, hắn không có một chút đồng tình nào đối với Thời Gia, cũng không có nhân từ.

"Em không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Thời gia nữa, cứ như vậy đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Sau này mỗi người một đường, họ đicon đường lớn của họ, em đi cầu độc mộc của em."

Muốn để cho cô trơ mắt mà nhìn cha mẹ nuôi có ơn dưỡng dục đi vào tuyệt cảnh, cô cũng sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Như bây giờ là tốt nhất, chặt mất cánh của cha nuôi và Thời Địch, thanh thanh thản thản sinh sống.

Cung Âu trừng mắt cô, ngón tay tàn nhẫn mà gõ xuống đầu của cô, "Một đoạn công ơn nuôi dưỡng mà khiến em suy nghĩ như vậy"

"…"

Thời Tiểu Niệm bị cốc đau cau mày, đưa tay ấn về phía đầu.

Thấy thế, trong mắt Cung Âu lập tức xẹt qua đau lòng, sốt sắng mà hỏi, "Làm sao, gõ đau để anh xem một chút."

Hắn nâng mặt cô lên, thấp mâu kiểm tra đầu của cô, môi mỏng khẽ nhếch, hướng trên đầu cô nhẹ nhàng thổi.

Như một luồng gió mát nhẹ nhàng thổi khiến tóc mái cô phất phơ.

Hắn thổi cẩn thận từng li từng tí, thổi cực kỳ ôn nhu.

Cái trán của Thời Tiểu Niệm chống ở ngực hắn, tay đặt ở bên hông của hắn.

Tuy rằng Cung Âu có lúc cố chấp đến nỗi khiến cho mọi người sợ sệt, nhưng thực sự hắn đối với cô thật là tốt, mỗi một phút mỗi một giây cô đều có thể cảm giác được.

Hắn đối với cô thật sự quá tốt, quá quan tâm.

Tay Thời Tiểu Niệm dọc theo eo của hắn đưa dần lên phía trên, sau đó đặt lên lưng của hắn, cả người tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm hắn.

"…"

Thân thể Cung Âu lập tức cứng ngắc thành tảng đá.

Một giây sau, cằm của nàng đã bị nâng lên, Cung Âu cúi đầu ngậm môi cô hôn lên, đem cô đè lên trên tường, ngón tay nắm cằm của cô, khiến cho cô giương môi lên, ngọn lửa lập tức bùng lên, càn quét đôi môi ngọt ngào của cô.

"Ừ"

Thời Tiểu Niệm mở to mắt, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn.

Lưng cô dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, Cung Âu bá đạo hôn cô, ngón tay cái vỗ về khe khẽ trên cằm của cô, môi mỏng ngậm môi cô, hôn cuồng nhiệt, hô hấp của hắn dần dần dồn dập lên, thân thể căng ra.

Mỗi lần hôn cả người hắn như có ngọn lửa bùng lên.

Thời Tiểu Niệm đã biết bước kế tiếp hắn sẽ làm cái gì.

Quả nhiên, cả người cô đột nhiên bị bay lên không trung, được một vòng tay ôm lấy.

Cung Âu ôm cô hướng về phòng ngủ, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm cô, vừa đi vừa cúi người hôn môi, hôn ngông cuồng, ý muốn sở hữu mười phần.

Thời Tiểu Niệm không có tâm tình gì, nhưng chỉ cần hắn hài lòng, cô sẵn sàng phối hợp.

Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn vì cô mà buồn bực.

Tâm tình của hắn so với người bình thường còn lớn hơn, mỗi lần nổi giận đều giống như phát điên, chuyện này với hắn không tốt chút nào.

Thời Tiểu Niệm đưa tay ra treo lên cổ của hắn, hai người đang hôn đến khó phân thắng bại, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến, "Thiếu gia, phu nhân đã tới."

Nghe vậy, môi Cung Âu cứng đờ ở trên môi Thời Tiểu Niệm.

Hai giây sau, cung Âu đem Thời Tiểu Niệm thả xuống, gương mặt anh tuấn nhất thời trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nhìn về Phong Đức đang đứng phía trước, "Cái gì gọi là phu nhân đã tới"

Thời Tiểu Niệm run lên.

Phu nhân.

Là mẹ của Cung Âu

"Xe của Phu nhân đã dừng ở ngoài pháo đài." Phong Đức nói, trên mặt vẫn có kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới phu nhân lại đột nhiên từ Anh quốc đến đây.

"Thực sự là rỗi rãnh" Cung Âu lạnh lùng thốt, chuyển mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, lông mày nhăn lại, tiếng nói không rõ vui buồn, "Em đi vào, không được đi ra."

"Này" bây giờ cô là bạn gái của hắn, không được đi gặp sao, đây không phải là rất không lễ phép.

"Nghe lời"

"Nha."

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Cung Âu lập tức nhanh chân đi ra ngoài, đi mấy bước lại thật quay trở lại thật nhanh, nâng mặt cô lên, lại chà đạp môi của cô một phen, "Chết tiệt, thật không nỡ xa em, buổi tối anh sẽ trở lại dằn vặt em"

"…"

Thời Tiểu Niệm lặng yên, nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Khi cô còn đang chìm đắm trong đau khổ vì sự cố tai nạn máy bay chưa định thần lại, áp lực gia tộc Cung Âu lại lặng yên mà tới.

Thời Tiểu Niệm không đi ra ngoài, nghe lời đi vào phòng ngủ.

Ngoài cửa đế quốc pháo đài nguy nga, một loạt hàng xe thật dài tiến vào, chậm rãi dừng lại ở trước đài phun nước.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống thân xe.

Một tài xế mặc trang phục chỉnh chu bước xuống xe, cung kính mà kéo mở cửa xe.

Một đôi giày cao gót dẫm lên trên đất, một quý phụ bước xuống xe, tóc quăn màu nâu, trên đầu đội mũ, gương mặt trang điểm tinh sảo, gương mặt mỹ lệ, trên người mặc một chiếc váy trắng liền thân làm nổi bật lên vóc người yểu điệu của bà.

Bà đưa tay sờ vành mũ, từng cái vung tay nhấc chân đều lộ ra khi chất tao nhã thong dong.

La kỳ.

Mẹ của Cung Âu, tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng các dấu hiệu của thời gian dường như không hề hiện trên khuôn mặt của bà.

"Phu nhân khỏe."

Không ít người hầu nghe tiếng đi ra, đứng thành mấy hàng hướng về phía bà cúi đầu.

"Ừ."

La kỳ ôn nhu lộ ra nụ cười, miệng hơi nhếch lên, không vượt qua hai giây, có vẻ cao quý trời sinh.

Trên lầu ở cạnh cửa sổ, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn quý phụ nhân phía dưới, hơi kinh ngạc.

Người này đúng là mẹ của Cung Âu sao, làm sao còn trẻ như vậy.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang đến cảm giác tao nhã cao quý xa cách trời sinh, khiến người ta chỉ có thể từ xa đứng nhìn, cũng không dám thân cận.

Cung Âu từ cửa lớn pháo đài đi ra, hướng đi về phía La Kỳ, gương mặt anh tuấnkhông biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng, con ngươi đen thâm thúy.

Nhìn thấy Cung Âu, nụ cười trên mặt La Kỳ rốt cục cũng giữ lại lâu hơn một chút, hướng về phía đó, ôn nhu nói, "Thân ái."

"…"

Cung Âu mặt lạnh tiến lên ôm bà.

La kỳ nhiệt tình hôn lên má hắn, ôn nhu thân thiết mà nhìn hắn, "Nhiều ngày không gặp, con trai của mẹ càng ngày cànganh tuấn rồi."

Đối với con trai của mình, La kỳ có sự dung túng.

Bà sử dụng giọng Anh chuẩn của mình nói ra.

"Nơi này là trong nước, không cần dùng Anh văn." Cung Âu lạnh lùng nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện