Chương 268: Thì ra cô chính là bác sĩ
Editor: shinoki
Đi vào bên trong là một phong vị khác, Thời Tiểu Niệm phát hiện phòng họp này không giống như trong suy nghĩ của cô, cái gì mà hiện đại, cái gì mà là phòng khoa học kĩ thuật, đây chính là căn phòng mang phong cách cổ Trung Quốc, tường cột chạm trổ tinh tế.
Nếu không có đèn thủy tinh, thật sẽ khiến người ta lầm tưởng mình xuyên qua được.
"Em có phải là đang thưởng thức?
Cung Âu thấy Thời Tiểu Niệm không nhìn chằm chằm mình, lại không thích ở trước mắt cô liên tục lung lay mấy ngày, nhíu lông mày.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, "Cung Âu, lòng dạ anh sao lại hẹp hòi như vậy?"
Cô cột tóc cao, sợi tóc từ bên tai bay xuống đúng tay Cung Âu.
Cung Âu tàn nhẫn mà nhìn cô, "Lòng dạ anh hẹp hòi? Phải cho em ăn một chút giấm chua, xem ai lòng dạ hẹp hòi."
""
Thời Tiểu Niệm lặng yên, không hề tranh chấp cùng hắn, cô đúng là sợ hắn mang Tạ Lâm Lâm cùng những người kia tới kích thích cô, cô vén sợi tóc lên, đưa tay chủ động nắm chặt tay hắn, "Cung Âu, em cảm thấy chúng ta bây giờ tốt vô cùng."
"Ừ"
"Trải qua thế giới bình yên của hai người, em không muốn người khác chen vào, sau này chờ anh khỏi bệnh, chờ con ra đời, chúng ta chính là một nhà ba người vui vẻ nhất." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Không cần ghen tuông để chứng minh cái gì hết, chúng ta biết mình có vị trí độc nhất vô nhị trong lòng đối phương là đủ rồi, không phải sao?"
"Độc nhất vô nhị?"
Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen thâm trầm.
Hắn thích bốn chữ này.
Vị trí độc nhất vô nhị, đứa nhỏ cũng đừng hòng cướp vị trí của hắn.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà gật đầu.
Vẻ mặt Cung Âu hơi chậm, ôm lấy cô đi vào.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên cảm giác buồn nôn, nói, "Anh đi vào trước đi, em đi vào phòng rửa tay."
"Anh đi cùng em."
Cung Âu nói.
"Được rồi."
Dù sao hắn nhất định phải ở cạnh cô.
Thời Tiểu Niệm dưới sự chỉ dẫn của Phong Đức đi vào phòng rửa tay của nữ.
Vừa vào phòng rửa tay, cô bỗng nhiên lại không cảm thấy buồn nôn, cô vỗ vỗ ngực, sau đó đi tới bồn trước rửa tay, rửa tay.
Âm thanh của tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất vang lên.
Thời Tiểu Niệm còn chưa ngẩng đầu, đã ngửi thấy một mùi nước hoa tới gần cô.
Một giây sau, cô nghe được một tiếng "Ai nha", Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà đưa tay đỡ người bên cạnh, ngước mắt nhìn, liền thấy một khuôn mặt vừa gặp không lâu.
Mona.
Thân hình cao gầy, vóc người lồi lõm, ăn mặc thời thượng, mỹ lệ, mái tóc dài màu vàng óng rất đẹp.
"Cám ơn cô, ôi chao, ai, ôi, tại sao lại là cô?" Mona đứng ở nơi đó, một đôi mắt đẹp đẽ màu lam nhìn chằm chằm cô, một mặt hiếu kỳ, cười nói, "Xem ra chúng ta cũng thật là có duyên."
Mona nói tiếng Trung rất thạo.
""
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt cô, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, lạnh nhạt nói, "Cô cẩn thận một chút, giày này quá cao, đổi đôi khác đi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, đi ra khỏi phòng rửa tay.
Cung Âu đứng ở bên ngoài chờ, vừa thấy cô đi ra lập tức chào đón, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, giơ tay lên nắm cằm cô, "Có sao không?"
Thật không biết phụ nữ mang thai tại sao khổ cực như vậy, động một chút là ói.
"Không có chuyện gì." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, ngoái đầu lại liếc mắt nhìn phòng rửa tay một cái, nói, "Được rồi, chúng ta đi thôi, đi gặp bác sĩ."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền nắm tay Cung Âu rời đi.
Nói Cung Âu lòng dạ hẹp hòi, trên thực tế lòng dạ của cô rộng có bao nhiêu đây.
Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ chính mình.
Có điều, Mona tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Phong quản gia không phải nói vì bảo mật, nhân viên phục vụ đều nghỉ sao?
Phong Đức dẫn hai người đi vào một phòng nghỉ ngơi, bên trong mỗi vật đều tràn đầy cảm giác niên đại, đồ đặt trên kệ Hồng Mộc đều là đồ cổ Thời Minh Thanh.
"Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, chào hai vị." Một giáo sư lớn tuổi mặc áo blouse đi tới, cung kính mà cúi đầu trước bọn họ.
"Ông chính là bác sĩ?"
Cung Âu khinh thường liếc nhìn ông một cái, ngồi xuống một bên ở trên ghế Trung Quốc kiểu cổ, nhấc một chân thon dài lên, tư thế ngồi tao nhã mà lười biếng.
Hắn nhìn qua không có một chút nào căng thẳng, nhưng mười ngón tay run run mờ ám, bán đứng hắn.
Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu kỳ thực rất ghét gặp bác sĩ, không phải cô, hắn căn bản sẽ không đến.
"Tôi là tổ trưởng tổ nghiên cứu, chúng tôi sẽ cùng nghiên cứu đưa ra phương án trị liệu, nhưng hôm nay vì là Cung tiên sinh đến nên chúng tôi sắp xếp một bác sĩ nữ." Giáo sư người nước ngoài đẩy mắt kính một cái nói.
"Bác sĩ nữ?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, chợt nhớ tới nói, "Là vị tiểu thư Tina kia?"
Cô xem qua tư liệu, có một tiểu thư Tina trẻ tuổi rất lợi hại.
"Đúng thế." Giáo sư chuyên ngành giới thiệu, "Tina là người lợi hại nhất trong sở nghiên cứu của chúng tôi, cô ấy chuyên nghiên cứu chứng chướng ngại nhân cách, điều trị trong tay cô ấy khỏi hẳn một trăm phần trăm, cái thành tích này trên thế giới mà nói, ngoại trừ cô ấy ra, không có một bác sĩ tâm lý nào có thể đạt đến."
"Có đúng không? Người đâu?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Tôi đến rồi." Một người giọng nữ tuổi còn trẻ truyền đến, rất dễ nghe.
Vừa nghe đến âm thanh kia, trong lòng Thời Tiểu Niệm hồi hộp, xoay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mona từ bên ngoài đi tới, đi một đôi giày cao gót, mặc trên người áo blouse trắng.
"Ôi chao, ai, ôi, lại là cô"
Mona vừa thấy cô, rõ ràng sửng sốt một chút, liền vồ tới Thời Tiểu Niệm, "A"
""
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, theo bản năng mà đỡ cô, người không tự chủ được đổ tới phía sau
Bảo bảo.
Một khắc ngửa ra sau, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Mona, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, bảo bảo của cô.
Cô không có ngã xuống, được người đỡ từ phía sau.
"Không có sao chứ?"
Cung Âu đứng ở sau lưng cô, dùng lồng ngực đỡ lấy cô, một tay khoát lên trên vai cô.
Hình ảnh này có chút buồn cười, cô dựa lưng vào trên người Cung Âu, mà Mona té nhào vào trước người của cô, hai tay nắm lấy cô, ba người như là nhân bánh bích quy.
"Thật không tiện, xin lỗi, xin lỗi"
Mona luôn mồm xin lỗi, vội vã buông tay ra, đứng thẳng, đôi mắt nhìn thấy Thời Tiểu Niệm bên cạnh Cung Âu lập tức sửng sốt, kinh ngạc, nhìn kỹ lấy Cung Âu, "Cung tiên sinh"
"Tina, vậy cô tiếp đãi Cung tiên sinh, chúng tôi đi ra ngoài trước."
Giáo sư già liếc mắt nhìn Phong Đức, Phong Đức gật đầu cùng ông rời đi, đóng cửa lại.
bên trong Phòng nghỉ ngơi chỉ còn dư lại ba người bọn họ.
Thân phận ba người cực kỳ lúng túng.
Cung Âu chuyển qua nhìn thân thể Thời Tiểu Niệm, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Có sao không, có muốn đi gặp bác sĩ không?"
"Không cần, em không sao."
Thời Tiểu Niệm có chút miễn cưỡng cười cười, nhìn về phía Mona.
Mona vẫn cứ sững sờ đứng ở nơi đó, thấy Thời Tiểu Niệm nhìn sang, lúc này mới lấy lại tinh thần, giơ chân nhỏ dài của mình lên, liền cởi giày cao gót, chân trần đạp ở trên đất, áy náy hướng Thời Tiểu Niệm nói, "Thật không tiện, để cho cô một ngày giúp tôi ba lần, tôi xin thề, tôi sẽ không đeo loại nhãn hiệu giày cao gót này một lần nào nữa. Thực sự xin lỗi."
Mona lễ phép liên tục cúi đầu trước cô, hướng về cô tạ lỗi.
"Không có chuyện gì." Thời Tiểu Niệm nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
"Tôi biết rồi, cô là Thời tiểu thư, tôi có nghe bạn nói qua tên của cô, rất vui được gặp cô." Mona nhìn Cung Âu, sau đó nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, một mặt hào phóng cười nói, đưa tay hướng về cô.
"Rất vui được gặp cô."
Thời Tiểu Niệm nói xong, không nhịn được liếc mắt nhìn Cung Âu.
Cung Âu đứng ở nơi đó, một tay ôm Thời Tiểu Niệm, một mặt hờ hững nhìn Mona, một lát sau làm như nhớ lại, trầm thấp nói, "Hóa ra là cô."
"Cung tiên sinh, đã lâu không gặp." Mona mỉm cười nói, nhìn tay hắn rơi vào trên vai Thời Tiểu Niệm, nụ cười trên mặt cũng không có bất kỳ điểm nào không dễ chịu.
Kỳ thực lấy quan hệ ba người bọn họ đứng ở nơi đó, thấy thế nào cũng là một bộ dáng lúng túng.
"Tại sao cô lại ở chỗ này" Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, con ngươi đen lạnh lẽo, "Tên cô không phải là Mona sao?"
Tina là cái thứ gì vậy ?
"Cung tiên sinh, xin nhờ ngài giữ bí mật này giúp tôi." Mona chắp tay trước ngực, hướng Cung Âu làm động tác xin nhờ đẹp đẽ , "Gia tộc tôi tình nguyện để cho tôi cả ngày sống phóng túng cũng không cho tôi làm chút chuyện, tôi lại thích nghiên cứu tâm lý học, cũng chỉ có thể thay đổi thân phận làm chuyện mình thích."
Thì ra là như vậy.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, đã từng là đối tượng thông gia lại biến thành bác sĩ điều trị chính cho Cung Âu .
Thực sự là một màn kịch.
Cung Âu lạnh nhạt liếc Mona một chút, không nói cái gì nữa.
Mona thấy bọn họ không nói chuyện, mang theo giày cao gót cao đi tới một trước một chiếc bàn cổ, thả giày cao gót xuống, tự nhiên nói, "Vậy chúng ta vào đề tài chính đi, Cung tiên sinh, tôi thật không nghĩ tới anh anh mắc chứng chướng ngại nhân cách, mời ngồi."
Mona hoàn toàn không hề có một chút không dễ chịu, cứ như vậy tiến vào đề tài trị liệu.
Thời Tiểu Niệm bồi tiếp Cung Âu tới gặp bác sĩ, nhưng đến giờ phút này cô có chút bừng tỉnh, hôm nay thực sự quá mức kịch, cô vẫn không bừng tỉnh thì quá thần rồi.
"Không cần, tôi không tin tài nghệ của một đại tiểu thư."
Cung Âu khinh thường nói, ôm Thời Tiểu Niệm trực tiếp đi ra ngoài.
""
Đổi lại bất luận là một bác sĩ nào, Thời Tiểu Niệm đều sẽ ngăn cản Cung Âu rời đi, có thể bác sĩ kia đã từng là đối tượng kết thân với hắn, trong lòng cô vẫn là sẽ là lạ.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, cứ như vậy bị Cung Âu ôm ra ngoài.
"Cung tiên sinh không tin năng lực của tôi, nhưng tôi có thể nói, nếu như ngài thật sự mắc chứng chướng ngại nhân cách, tôi có thể chữa khỏi cho ngài trăm phần trăm, giúp cho ngài có thể trải qua cuộc sống bình thường." thanh âm tự tin của Mona vang lên ở phía sau bọn họ, "Lời này tìm toàn bộ thế giới không ra người thứ hai dám nói."
Bước chân Cung Âu đột nhiên dừng lại, tay khoát lên trên vai Thời Tiểu Niệm nắm chặt lại.
Cuộc sống bình thường.
Con mắt Cung Âu sâu hơn, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cô đã nói, "Trải qua thế giới bình yên của hai người, không muốn người khác chen vào, sau này chờ anh khỏi bệnh, chờ con ra đời, chúng ta chính là một nhà ba người vui vẻ nhất ."
Chỉ có khi hắn khỏi bệnh rồi, bọn họ mới có thể là một nhà ba người vui vẻ nhất.