Chương 416: Tịch Tiểu Niệm, gả cho anh
Editor: shinoki
Toàn bộ lễ đường người đi hơn nửa, những người còn lại cơ bản đều là không dính dáng đến quý tộc, chỉ có quan hệ kinh doanh tới lui với Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng nhìn về phía Tịch Kế Thao, chỉ thấy chỗ ngồi kia trống rỗng.
Tịch Kế Thao và Mộ Thiên Sơ cũng không thấy.
Cô có chút nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bọn họ, bọn họ đi rồi sao?
Cha cũng không có lời muốn hỏi cô sao, liền đi như vậy.
"Tiếp tục."
Thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đứng ở nơi đó, giống như một người không có chuyện gì, tầm mắt rơi vào trên sách, muốn cô tiếp tục đọc《 Nhã ca 》.
Còn muốn tiếp tục?
Cũng không có khách.
Cha mẹ đều đã đi.
"Dù khách mời cuối cùng cũng đi mất, chúng ta vẫn phải đính hôn. " Cung Âu ngưng mắt nhìn cô chữ chữ kiên quyết nói, bọn họ không thể không hoàn thành buổi lễ đính hôn này.
Đây là lễ đính hôn của bọn họ, không liên quan đến bất kỳ ai.
Thời Tiểu Niệm tiến lên đón lấy tầm mắt của hắn, cuối cùng thỏa hiệp với sự cố chấp của hắn, cầm《 Nhã ca 》lên, tiếp tục đọc, "Xin các ngươi dùng nho khô tới nuôi dưỡng ta, dùng trái táo tới thức tỉnh ta, bởi vì ta yêu thành bệnh, tay trái hắn đặt lên đầu ta, tay phải hắn ôm chặt ta. "
Cung Âu tiếp lời cô đọc, từng chữ từng câu, đọc nhã ca thuộc về bọn họ.
Thanh âm của hắn từ tính như vậy, chìm thấp như vậy, thanh âm truyền tới từ mic mê người, hấp dẫn, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn mặt hắn, nhìn khuyên tai kim cương bên tai hắn, hốc mắt có chút ướt át.
Bỗng nhiên, giống như nhận ra cái gì đó, Thời Tiểu Niệm từ từ ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, chỉ thấy trong lễ đường khổng lồ càng ngày càng nhiều khách mời, cầm đầu chính là vợ chồng Hạ Vũ, hai người giắt nhau đi tới, đi theo sau là nhân viên làm việc trong Manga Cách Uy, từ trên xuống dưới, đều được mời tới.
Bọn họ im lặng ngồi xuống dưới sự chỉ dẫn, Hạ Vũ kinh ngạc nhìn Thời Tiểu Niệm.
Tầm mắt hai người đụng nhau trong không trung.
Hạ Vũ bụng bự đứng ở nơi đó, bỗng nhiên giống như hiểu ra cái gì đó, hai tay chợt bưng mặt mình, mắt ướt, cảm động nhìn cô.
"Anh biết hôm nay em không cười nổi, nhưng anh cần hình cho truyền thông, lấy mặt mũi bọn họ, em cũng phải cười cho anh."
Cung Âu đứng bên người cô, giọng âm ách vang lên bên tai cô, thanh âm lạnh như băng.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn mặt lạnh lùng, môi giật giật, muốn nói cái gì đó, Phong Đức đứng ở một bên nói, "Thiếu gia, Tịch tiểu thư, cắt bánh đi."
Tiếng nhạc vang lên lần nữa.
Một chiếc bánh gato tám tầng được hai tiểu đồng đẩy ra, trên khuôn mặt non nớt nở nụ cười rực rỡ, khiến người ta nhìn mà lòng nở đầy hoa.
Bánh gato cao tầng kia là màu hồng, tạo hình tỉ mỉ, ngay cả hai hoạt họa ở phía trên cũng là bản thu nhỏ của cô và Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn, ánh mắt càng chua.
Cô ý thức được, Cung Âu không phải tùy tiện dọa cô một chút, hắn là thật phải làm xong, không phải hôn lễ thì là tang lễ, cho nên, ngay cả hoạt họa trên bánh ngọt cũng là bản thu nhỏ của cô.
Buổi lễ này được cả thế giới ngóng trông, tất cả mọi người đều biết nó có nhiều long trọng, nhưng chỉ có Cung Âu biết, cô dâu chỉ có một mình cô.
Cung Âu nhận lấy dao thuỷ tinh từ trong tay người bên cạnh, tròng mắt đen quét qua Thời Tiểu Niệm một cái.
Ẩm ướt trong mắt cô khiến ánh mắt hắn càng sâu hơn, một vệt ghen tị lướt qua trong mắt hắn, hắn dùng sức nắm chặt dao trong tay, môi mỏng mím chặc, đang muốn lên tiếng, Thời Tiểu Niệm đã nâng tay lên, theo hắn cầm dao.
Ngón tay cô chạm vào tay hắn, mềm mại, hơi lạnh.
Thân thể Cung Âu rung một cái, tay cơ hồ cầm dao không chắc, một giây kế tiếp, hắn buông tay ra trực tiếp cầm cả tay cô và cán dao, bọc lại thật chặc, cường thế mà bá đạo cắt xuống bánh gato.
Xuống một nhát, bánh gato tự động tách ra.
Thời Tiểu Niệm sững sốt, có một cụm pháo bông từ bên trong phóng ra, chia bánh gato làm hai, tự động di chuyển sang hai bên, một chiếc hộp nhỏ màu đen từ giữa chậm rãi dâng lên, xung quanh hộp được gài pháo bông.
Pháo bông cháy hết.
Còn lại một chút sáng chói trong mắt Thời Tiểu Niệm.
Chiếc hộp tự động được mở ra, chung quanh trải cánh hoa màu hồng nhạt, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim máu.
Là chiếc nhẫn cô đã vứt bỏ.
Nó đã trở lại.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, ngực sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ xúc động.
Nó lại còn có thể trở lại trên tay cô, ba giờ trước, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hạ Vũ đứng lên, nhìn chiếc nhẫn, nhất thời kích động hét ầm lên.
Trong lễ đường tràn đầy tiếng nhạc du dương lãng mạn, tiếng thét chói tai đặc biệt đột ngột, các khách mời rối rít nhìn về phía cô, Hạ Vũ tự biết thất thố vội vàng rụt trở về, núp ở trong ngực chồng cũng không dám ngẩng đầu đứng lên.
Thời Tiểu Niệm nâng mắt lên nhìn về phía Hạ Vũ, Hạ Vũ một mực chui trong ngực Lý ca, cô không nhịn được mỉm cười.
" Đúng, chính là như vậy. Dù không phải cười vì anh, cũng phải cười."
Cung Âu thấp giọng nói, rõ ràng hài lòng với biểu hiện của cô, thanh âm của hắn lại nghe không ra một chút hài lòng, có một tia ghen tuông không nói được.
"Cung Âu, em..."
Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, Cung Âu đưa tay cầm chiếc nhẫn lên, nắm tay Thời Tiểu Niệm quỳ một chân xuống trước mặt cô.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn về phía Cung Âu đột nhiên quỳ xuống.
Giống như tình tiết phổ biến trong phim điện ảnh, nhưng tới trên người mình, lại xúc động như vậy.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đã không phải mình, cô không biết mình sẽ bị Cung Âu dẫn dắt đi nơi nào, nhưng cô cũng không muốn trốn tránh nữa.
"Tịch Tiểu Niệm, gả cho anh."
Cung Âu quỳ xuống trước mặt cô nói từng chữ từng chữ, giọng từ tính truyền khắp lễ đường.
Các nữ nhân viên trong Manga Cách Uy thấy thế đều say mê, các cô cho tới bây giờ không biết nhìn người cầu hôn cũng sẽ mặt đỏ tim đập.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt anh tuấn lãnh ngạo của hắn, bị lạc trong mắt hắn, ánh đèn rơi vào khóe mắt hắn, cô bừng tỉnh nhớ tới lần đầu tiên cô thấy Cung Âu.
Đó là trên báo, cô thấy tin tức có liên quan đến hắn, ngũ quan hấp dẫn, hoàn mỹ, đường nét thâm thúy, đôi mắt của hắn là mê người nhất, con ngươi đen nhánh, rất sâu, rất sâu, nhìn một cái giống như sẽ nuốt mất cả người cô vậy, khiến cho người khác đắm chìm vào trong đó không cách nào tự kiềm chế.
Lúc đọc báo, cô làm sao có thể nghĩ tới, người đàn ông này trong tương lai không lâu sẽ ruồng bỏ gia tộc, thoái hôn ngay trước mặt mọi người chính là vì quỳ xuống cầu hôn cô.
Giống như một giấc mơ phi thực tế, cô lo lắng ánh mắt Cung Âu chếch đi, cô sẽ tỉnh lại.
Thời Tiểu Niệm thất thần khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng, Cung Âu quỳ ở nơi đó, biểu tình trên mặt cơ hồ có chút không duy trì được, hô hấp nặng nề.
Còn nghĩ tới Mộ Thiên Sơ.
Không thể không nghĩ tới người đàn ông đó sao?
"Tịch tiểu thư?" Phong Đức đứng ở một bên, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, có chút áy náy nhìn về phía Cung Âu quỳ dưới đất, môi giật giật, nói ba chữ kia ra khỏi miệng, "Em nguyện ý, Cung Âu."
Toàn bộ lễ đường dâng lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, dĩ nhiên dẫn đầu vỗ tay là đám người Hạ Vũ, tiếng vỗ tay cũng lây đến những khách mời khác còn đang ở trong sương mù, mọi người đều rối rít vỗ tay, thêm người mới chúc phúc.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười.
Cung Âu nắm tay cô từ từ đứng lên, sau đó ôm cô vào trong ngực, cúi đầu liền cường thế hôn môi cô, điên cuồng hôn sâu, lưỡi nóng thăm dò bên trong môi cô, công thành chiếm đất, hôn khó phân thắng bại, bàn tay dán chặt vào eo cô, dùng sức ấn cô vào trong ngực mình.
Môi hắn nóng bỏng.
Thời Tiểu Niệm đè tay hắn lại, muốn hắn dừng lại, nhiều con mắt đang nhìn trừng trừng, không cần biểu diễn nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp đi.
Cô khước từ rơi vào trong mắt Cung Âu thành kháng cự, hắn càng dùng sức ôm chặc cô, ở trên môi cô trằn trọc trở mình, hận không thể hôn đến trời đất u ám, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm một lần nữa bị lạc trong mắt hắn, dần dần quên kháng cự, nhắm mắt nghênh hợp nụ hôn của hắn.
Lễ đính hôn vẫn còn tiếp tục.
Thời Tiểu Niệm không biết chương trình lễ đính hôn, hoàn toàn bị dắt đi, Cung Âu nói gì, cô làm đó.
Lễ đường đổi một cái lại một cái, quần áo đổi một bộ lại một bộ.
Chỉ có áo cưới Cung Âu đã chuẩn bị đến sáu bộ, còn chưa nói đến lễ phục khác.
Bọn họ chưa có ảnh cưới, vì vậy bây giờ chụp, trong buổi lễ, Phong Đức cùng một đám nhiếp ảnh gia bày ra tư thế cho bọn họ phối hợp chụp.
Gió nhẹ từ từ thổi trước thanh lầu hình xoắn ốc, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đứng ở chỗ cao nhất tùy ý nhiếp ảnh gia phía dưới chụp.
"Gần thêm một chút nữa, mặt cô dâu ngẩng lên một chút, chính là cảm giác mập mờ muốn hôn mà không hôn. "
Thanh âm của nhiếp ảnh gia truyền tới.
Thời Tiểu Niệm đứng cạnh Cung Âu, eo bị hắn nâng lên, lưng cô hơi ngửa về sau, ngẩng mặt lên nhìn Cung Âu, chống lại ánh mắt sâu thẳm của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Cung Âu dựa quá gần mặt cô, tròng mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nuốt cô vậy.
"Cung tiên sinh, phiền cách xa một chút, phải mập mờ, phải mập mờ." Nhiếp ảnh gia nhấn mạnh.
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, tầm mắt rơi vào trên môi cô, trực tiếp hôn xuống, ngậm hôn, đôi môi mềm mại kia phải thỏa mãn hắn.
Mập cái gì mờ.
Đính hôn rồi có gì mà phải mập mờ.
"Cung tiên sinh làm thật tốt."
Nhiếp ảnh gia lặng lẽ lui về, tiếp tục chụp, không dám chỉ huy, mặc cho hai người bày ra hình dáng gì.
Bọn họ đi hơn nửa Bắc Bộ loan, chụp vô số kiểu, mỗi một nơi lãng mạn đều lưu lại dấu chân bọn họ.
Cùng nhau cắt bánh ngọt, cùng nhau gõ chuông, cùng nhau thả chim bồ câu, cùng nhau chụp hình, vân vân, Thời Tiểu Niệm quên ngày hôm nay cô đã làm qua bao nhiêu chuyện, bận rộn ngay cả thời gian nghỉ một chút uống miếng nước cũng không có, mà bầu trời bên ngoài dần dần tối xuống.
Thời Tiểu Niệm ở trong phòng thay dạ phục mời rượu.
Vẫn chưa có ai gọi cô đi ra ngoài, cô mệt mỏi ngồi trước bàn trang điểm, trộm nghỉ ngơi một chút.
Cô bận bịu đến đầu óc trống rỗng.
Thời Tiểu Niệm nhìn bốn phía, trong phòng không có điện thoại, điện thoại cô của cô bị thu lại, không liên lạc được với bên ngoài.