Chương 649: Em muốn trở về nước
Editor: Yuhina
"Đầu tháng sau liền đính hôn" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn về phía Cung Úc, "Nhanh như vậy"
"Anh và York tiểu thư nói chuyện rất vui vẻ, anh cảm thấy bọn anh rất có duyên với nhau, thêm vào đó hai gai tộc cũng có một số hạng mục cần hợp tác với nhau, đầu tháng sau là thời cơ thích hợp nhất." Cung Úc liếc mắt nhìn York nói, nụ cười ôn hòa, tiếng nói thành thục.
York Lena cười gật gù, không cảm thấy kéo theo hợp tác gia tộc là cái gì không êm tai, thậm chí có chút kiêu ngạo mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Gia tộc York chúng tôi và Cung gia có thể mang đến ảnh hưởng to lớn lẫn nhau."
Ảnh hưởng to lớn.
Nói thẳng như vậy, ý chỉ cái hôn nhân này hoàn toàn là một cái giao dịch, cũng vì cái này mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, không còn gì để nói, chỉ là nhìn Cung Úc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, Cung Úc nhìn ra cô không đúng, hướng York Lena thứ lỗi một chút.
York Lena cũng hiểu rõ mình có thân phận địa vị gì, liền gật gù quay người rời đi, trước khi rời đi còn trào phúng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm một chút.
Cô ta không lọt mắt cái người này, ngay cả chuyện tình yêu cũng huyên náo cả lên, chỉ là một người bình dân mà thôi, có điều cũng tốt, sau này cô ta gả vào, người như thế sẽ khó cạnh tranh với cô ta nhất, cái gì cũng đều không có, sao mà tranh được.
"Em không sao chứ" Cung Úcthấp mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi, "Sắc mặt của em không tốt lắm."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nghĩ đến bóng lưng cô đơn của Julie lúc rời đi, nghĩ đến dáng vẻ Cung Âu không thể ra sức, cô đột nhiên cảm giác thấy cả người mình đều trống rỗng, cô không biết mình đã làm gì, cũng không biết tương lai còn phải đối diện với cái gì.
"Không có cách nào sửa lại à"
Cô lầm bầm hỏi ra lời.
"Sửa cái gì" Cung Úc nở nụ cười nói, "Đổi lại ngày đính hôn à, làm sao, ngày đó em không rảnh à, không rảnh cũng nhất định phải sắp xếp lại đi chứ. Lễ đính hôn của anh là đại sự đấy, em…."
Cung Úc đứng ở nơi đó nói, Thời Tiểu Niệm cứ nhìn môi của hắn cử động như vậy, mỗi cử động lại như đang trào phúng cô, trào phúng cô đẩy hắn vào cái tình cảnh cực kỳ bi thương này.
"Anh sẽ chết sao" Thời Tiểu Niệm đánh gãy lời của hắn, hỏi ra nghi ngờ giống y như của Cung Âu.
Nghe vậy, Cung Úc liền hiểu rõ là cô đã nghe lén bọn họ nói chuyện, cười nhạt, "Tiểu Niệm, Cung Âu là người dựa vào tư duy của bản thân để định nghĩa người khác, em không phải là tin hắn chứ"
"Sẽ à"
Thời Tiểu Niệm chấp nhất hỏi.
Nụ cười trên mặt của Cung Úc theo một câu nói này chậm rãi ngưng lại, hắn nhìn cô, "Tiểu Niệm, anh nói thật với em, trước đây anh trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm nhiều chuyện ích kỷ như vậy, hiện tại anh sẽ không lại ích kỷ như vậy nữa."
Nếu như hắn thật sự không chịu nổi gánh nặng, hắn biết, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm đều sẽ thống khổ cả đời vì gánh nặng trên lưng của hắn, vì thế nên, hắn thật sự không thể chết.
Sẽ không ích kỷ như vậy nữa.
Khóe môi của Thời Tiểu Niệm giật giật, còn muốn hỏi cái gì nhưng không nói ra lời, cô đã hiểu.
Cung Úc chắc chắn sẽ không chết, nhưng hắn sẽ sống không bằng chết, không phải một ngày, một năm, mà là một đời, ròng rã một đời thống khổ chỉ vì một lựa chọn bất cẩn của cô mang đến.
"Nếu em không thoải mái thì mau đi nghỉ một chút đi, phỏng chừng sau này các em sẽ phải đi lại giữa hai bên khá nhiều, bởi vì anh muốn đính hôn, kết hôn, sau đó làm tang lễ cho cha, tiếp theo là anh sẽ sinh con." {{Truyện FU.LL chấm V.N}} Cung Úc nói, đem tất cả tương lai hình dung đến tốt đẹp như vậy.
Làm thế nào Thời Tiểu Niệm cũng đều nghe không vô, người không tự chủ được mà lui về sau từng bước một, rất muốn chạy trốn, rất muốn chạy trốn, rất muốn co người tòn lại để trốn vào một cái động, để không ai tìm ra được.
Cô không muốn nhìn Cung Úcđính hôn, không muốn hắn kết hôn, không muốn hắn sinh con, không muốn hắn kế thừa gia nghiệp, bởi vì tất cả những điều này đều là do cô mang đến.
Mà cô, đã không thay đổi được cái gì.
Cô không muốn nhìn, cô thật sự không muốn nhìn.
Cung Diệu nói cô nên đi chơi, đúng, cô nên rời đi, chỉ cần đi rồi thì cô sẽ không nhìn thấy, cái gì cũng đều không thấy được.
"Tiểu Niệm"
Cung Úc kinh ngạc nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm xoay người bỏ chạy, chạy thục mạng lên lầu, Cung Úc gọi cũng không gọi được cô.
Thời Tiểu Niệm vọt vào trong phòng, trực tiếp mở cửa phòng thay quần áo ra, đổi một bộ thường phục, mở valy hành lý ra, tùy tiện vứt mấy bộ quần áo vào trong valy, đầu óc trống rỗng.
Một giây này, đầu óc của cô rất loạn, loạn đến mức không nghĩ được những chuyện khác, chỉ cảm thấy con trai nói đúng, cô nên rời khỏi nơi này một khoảng thời gian, cô thật sự không muốn thấy nhìn hiệu ứng bươm buớm mà mình mang đến có kết quả ra sao.
Thời Tiểu Niệm dùng sức kéo vali đựng hành lý đi vào gian phòng, đem một số đồ dùng cá nhân ném vào trong vali hành lý, ngay cả sắp xếp cũng đều không sắp xếp, lấy hộ chiếu chứng minh thư ở trong ngăn kéo ra.
"Thời Tiểu Niệm"
Một tiếng chạy bộ vội vã truyền đến, Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, Cung Âu đã chạy đến trước mặt cô, đôi con ngươi đen dùng sức mà nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp có chút thở, "Cung Úc nói em không…"
Nói được nửa câu, âm thanh của Cung Âu đột nhiên dừng lại, chuyển mâu nhìn về phía hai valy đựng hành lý bên cạnh, trên giường còn một đống đồ đang bày ra, sắc mặt lập tức âm trầm lại, hai con ngươi chặt chẽ trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, "Em đang làm gì vậy"
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó, cầm giấy tờ cá nhân của mình đứng lên bỏ vào trong valy đựng hành lý, không tiếng động mà đứng ở nơi đó.
"Anh hỏi em đang làm gì"
Cô không lên tiếng, hỏa khí của Cung Âu càng bùng lên, trừng cô lớn tiếng mà quát.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía gương mặt đầy giận dữ của hắn, nhẹ giọng nói rằng, "Cung Âu, em cảm thấy không thoải mái, em muốn trở về nước."
Cô nỗ lực để cho âm thanh của mình bình tĩnh một ít.
Thời Tiểu Niệm xoay người đóng valy đựng hành lý lại, Cung Âu đoạt lấy valy đựng hành lý, dùng sức mà nện trên mặt đất, trừng mắt về phía cô, tức giận quát, "Về cái gì mà về, em muốn làm gì, lại muốn khua chiêng đánh trống nói chúng ta chia tay, có phải không"
"Em không."
Cô chỉ muốn rời đi trước mà thôi.
"Không thì em thu dọn hành lý làm cái gì" Cung Âu nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến bên cạnh mình, tàn nhẫn trừng cô, "Em còn muốn muốn ồn ào tới mức nào nữa, trong nhà đã loạn tung lên cả rồi, không phải là em chê anh còn chưa đủ phiền chứ"
Hắn tức giận chỉ trích cô.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, nỗ lực quên đi cánh tay bị hắn nắm đau, nói, "Em biết những ngày qua anh nhìn thấy em là đã thấy phiền rồi, chính em cũng không vui vẻ gì, vì thế nên em muốn rời đi một thời gian."
Cung gia này, cô thật sự không ở nổi nữa.
"Em dám rời đi thử xem"
Cung Âu trừng cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc liếc mắt nhìn hắn, tránh thoát khỏi sự cầm cố của hắn, lui về sau một bước, sau đó đi nhặt valy đựng hành lý trên đất, lại bị Cung Âu tàn nhẫn kéo lên.
"Thời Tiểu Niệm bây giờ em là người gây ra lỗi lầm, anh đang liều mạng cứu vãn lại, dựa vào cái gì mà em muốn đi thẳng một mạch, em đem Cung gia biến thành như vậy còn muốn chạy đi sao" Cung Âu gầm nhẹ lên.
"Em đem Cung gia biến thành như vậy"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, oan ức và khổ sở cùng trào lên, cô tự giễu cười khổ một tiếng, "Đúng, đều là lỗi của em, là em hại anh của anh, hại cha của anh, hại mẹ anh, còn hại Julie, bao gồm cả York tiểu thư sắp phải gả vào kia."
"Anh chưa nói em hại nhiều người như vậy"
Cái gì mà Julie cái gì mà York tiểu thư, mắc mớ gì đến hắn.
"Tùy tiện đi." ít hay nhiều thì có khác biệt sao, Thời Tiểu Niệm cười khổ nói, "Em biết em đã hại người thân mà anh coi trọng nhất, vì thế nên, cái kẻ cầm đầu là em đây nên rời đi là tốt nhất, em không muốn để cho anh buồn bực mất tập trung. Buông tay."
"Không buông"
"Buông tay." Thời Tiểu Niệm dùng sức mà giãy dụa.
"Không buông"
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô, làm thế nào cũng không chịu buông tay, nắm chặt lấy cánh tay của cô, hận không thể dính chặt lại.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đau đến cau mày, "Cung Âu, anh làm em đau, đừng quá quá mức, thả ra."
"…" Cung Âu nắm chặt lấy cánh tay của cô, đôi con ngươi đen càng ngày càng chìm, "Ngày hôm nay, nếu như em có thể bước ra khỏi Cung gia, anh sẽ viết ngược chữ Cung lại cho em xem"
"Anh muốn em lưu lại làm gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Em biết bây giờ mỗi ngày anh nhìn thấy em thì chỉ muốn đập đồ đạc, lưu em lại có ý nghĩa gì"
Mỗi ngày hắn đều phải khắc chế tính khí không đi đập đồ đạc, không mệt sao
Cô nhìn mà cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho hắn, thế thì lưu cô lại để làm cái gì.
"Đó là bởi vì em làm sai còn không biết sai ở đâu, anh giúp em cải chính em còn thờ ơ không động lòng" Cung Âu trừng cô, lớn tiếng nói.
"Bởi vì căn bản là em không muốn thay đổi"
Thời Tiểu Niệm dõi theo tròng mắt của hắn, càng thêm lớn tiếng so với hắn.
"Em nói cái gì"
Nghe vậy, Cung Âu cứng đờ, yên lặng nhìn cô, tay cũng lỏng ra một phần.
Căn bản không muốn thay đổi
Thời Tiểu Niệm dùng hết toàn lực hất cánh tay của hắn ra, lớn tiếng nói, "Cung Âu, em biết em sai ở nơi nào, nhưng em có thể nói cho anh biết, cho dù có phải lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ lựa chọn như vậy, em không muốn đem áp lực cho anh, em tình nguyện để anh không vui vẻ như bây giờ, em tình nguyện để người khác chịu dằn vặt này, em tình nguyện đi hại đại ca mà anh kính trọng nhất, em cũng không muốn anh dùng cả đời để làm những chuyện mà anh không muốn"
Dằn vặt như vậy là quá dài quá lâu.
Cả đời dài như vậy, cô không có cách nào tưởng tượng được hắn làm sao để vượt qua.
"…"
Cung Âu yên lặng nhìn cô, tay buông xuống.
Cánh tay được buông lỏng ra, lúc này Thời Tiểu Niệm mới biết đầu óc của mình nóng lên nên đã nói ra tất cả, cô lùi về sau một bước, nhìn Cung Âu, tự giễu nói, "Em ích kỷ đến mức rất đáng sợ đi."
Âm thanh của cô lập tức hạ thấp lại.
Những câu nói này cô không muốn nói, lại như phơi bày ra bộ mặt xấu xí nhất của mình với người trọng yếu nhất trước mắt.
Hắn nhất định sẽ thất vọng cực độ với cô đi, hại đại ca của hắn còn có thể nói ra hùng hổ như vậy, một chút hổ thẹn cũng đều không có.
Người như cô không biến mất thì ai biến mất đây.
"…"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào, đôi mắt tối tăm, ánh mắt thăm thẳm, để Thời Tiểu Niệm cảm thấy không có đất dung thân.
"Xin lỗi."
Thời Tiểu Niệm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, hạ thấp tầm mắt đi kéo valy đựng hành Lý lên, valy đựng hành lý bị ném một cái mà không thể nào khóa lại được, Thời Tiểu Niệm dùng sức mà khóa lại, vẫn không được.
Cái valy này không phải là cái gì hàng hiệu quốc tế sao, sao mới bị ném một cái đã như vậy rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó dùng sức mà đóng valy lại, làm thế nào cũng không được, bên trong dư quang, Cung Âu liền đứng bên cạnh nàngcô hắn không tiến lên hỗ trợ.
Hắn đương nhiên sẽ không giúp.
Nghe cô nói như vậy, hắn kính trọng anh trai của mình như vậy, Cung Âu không đánh cô một trận đã là nhân từ lắm rồi.
Vô dụng.
Thời Tiểu Niệm mày thực sự quá vô dụng, ngay cả valy cũng không đóng lại được.