Chương 112
Chương 112: Em ở dưới thân tôi là đẹp nhất
Tỉnh lại đúng là một quá trình gian nan.
Cả người mồ hôi toát ra ẩm ướt tới tận sáng sớm, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát bao phủ toàn bộ căn phòng, Lâm Hi Hi mở mắt ra, bị ánh sáng chiếu chói mắt, nhắm mắt, nàng nhắm mắt lại từ từ một lần nữa mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt là những nếp nhăn trên ga trải giường, cánh tay nhỏ bé và yếu ớt của nàng bại lộ trong không khí, mặt trên có dấu hồng nhàn nhạt.
Trong lòng nàng có chút kinh hãi, cảm giác được toàn thân chỉ có duy nhất cái chăn mỏng manh bao trùm ở trên người, Lâm Hi Hi khẽ cựa người, một trận đau nhức kịch liệt trên người truyền đến.
“. . .” Nàng cắn môi, cánh môi đỏ bừng cũng có chút đau.
Ý thức từ từ thanh tỉnh, toàn bộ sự việc tối hôm qua cũng bắt đầu ùa về, nàng chỉ là cảm kích nhất thời mà hôn hắn, không nghĩ tới tiếp theo hắn đi vào, sau đó . . . Một đêm dây dưa, nàng không thể chịu nổi loại kịch liệt đó mà hôn mê bắt tỉnh. . . .
Trời ạ!
Lâm Hi Hi lấy tay xoa nhẹ mặt mình, lành lạnh, bỗng nhiên dấy lên một cỗ cảm giác ảo não, nàng cư nhiên . . . Ngất đi thôi sao?
Bên cạnh đều trống không, ánh mắt nàng ý thức tìm kiếm, không nghĩ tới chạm phải ánh mắt hắn.
Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn thon dài, Âu phục mặc trên người toát ra khí chất uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy của hắn lộ ra khí thế bức người.
Buông tay đặt tài liệu lên trên mặt bàn dài, nhìn cô gái nhỏ đang còn chút mê man ở trên giường.
Một đêm chiếm giữ kịch liệt, hắn có thể tinh thần sáng láng, nhưng thân thể của nàng đã đau nhức không chịu nổi.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng nói trầm thấp của hắn lộ ra chút cuốn hút, nhẹ nhàng hỏi.
Mấy sợi tóc rơi lả tả trên bờ vai lõa lồ của nàng, làm cho da thịt lại càng trong suốt non mềm, mà những dấu vết thâm tím chứng minh tối qua hắn có bao nhiêu cố sức mà yêu thương nàng.
Trên mặt nhỏ nhắn của nàng còn sót một chút mê man, còn có một chút xấu hổ.
Xin thứ lỗi, nàng không thể giải thích nổi cảm giác của bản thân hiện tại, không cách nào coi như chưa có chuyện gì phát sinh giữa hai người trong lúc đó.
Cái loại cảm giác này, thật giống như hắn đã từng tồn tại trong thân thể nàng, đã từng tàn sát bừa bãi, bọn họ hiện tại cùng nhau một chỗ.
Tần Dịch Dương đi tới, tay đặt lên hai bên má nàng, ngưng mắt nhìn ánh mắt trong veo của nàng có một tia yếu ớt.
Lâm Hi Hi cả kinh, vô thức kéo chăn che lấy ngực.
Hai người đối diện nhau, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn trong ánh mắt nàng hiện lên tia đề phòng, mặt càng thêm đỏ bừng xấu hổ.
“Làm sao vậy?” Đối với một cô gái chưa từng có kinh nghiệm tóm lại là vẫn có chút nhẫn nại, thanh âm của Tần Dịch Dương rất ôn nhu, tay khẽ xoa tóc nàng trìu mến mà sủng nịnh, “Có còn đau không?”
Lâm Hi Hi cảm nhận được bàn tay hắn vuốt ve trên đầu rất ấm áp.
“Có . . . một chút,” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, rất thành thật nói.
Tần Dịch Dương nhịn không được cười rộ lên, ánh mắt thâm thúy có một tia mơ màng, tay hắn tóm chặt gáy nàng, cúi đầu xuống hôn, tư vị của nàng tối hôm qua so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều, hắn có chút muốn ngừng mà không được.
Hơi thở nam tính quen thuộc một lần nữa bao vây lấy nàng, Lâm Hi Hi cố sức kéo chăn che đậy, nụ hôn của hắn luôn luôn có một loại ma lực khiến nàng không thể biết được mình đang ở đâu, đang làm cái gì.
Tư thế như vậy, nàng ngẩng đầu, hắn cướp lấy, hắn muốn. . . Nàng chỉ có thể đón ý hùa theo.
Hôn càng ngày càng sâu, một lần nữa nàng có được cảm giác tối hôm qua, hắn hình như lại động tình, lại muốn yêu nàng một lần nữa.
Tần Dịch Dương lưu luyến buông môi nàng ra, nhìn nàng thở gấp, sắc mặt ửng hồng mê người. Hắn dừng ở khuôn mặt nàng, phát hiện thời khắc mà nàng chân chính trở thành người phụ nữ của hắn, giây phút này, cái gì hắn cũng không muốn làm, thầm nghĩ nhìn nàng, đem toàn bộ biểu cảm của nàng thu vào đáy mắt, từ nay về sau, đem cả người nàng nắm giữ trong lòng bàn tay.
Loại cảm giác này, rất tuyệt vời.
“Khó chịu thì nên đi tắm, hôm qua tôi làm đi làm lại lâu lắm, biết em chịu không nổi.” Hắn ghé sát vào tai nàng, vuốt ve tóc nàng, nhẹ giọng nói, đây chính là đỉnh cao chăm sóc của người đàn ông.
Lâm Hi Hi một lần nữa đỏ mặt, gật đầu.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, hắn đều đã đem tài liệu cho hết vào trong cặp công văn, công việc sáng sớm đều đã hoàn tất.
Nàng đi tới, một phần nhỏ của chiếc áo T-shirt màu trắng lộ ra, cổ áo ruy băng tao nhã rất hợp với quần dài thanh lịch bên dưới, có vẻ mềm mại mà có thể đem toàn thân trên dưới cùng với dấu vết che khuất hoàn toàn, nửa điểm cũng không lộ ra.
Ánh mắt Tần Dịch Dương di chuyển nơi khác, khóe miệng tràn ra một tràng cười.
“Không đẹp sao?” Lâm Hi Hi do dự một chút mới hỏi hắn. Tần Dịch Dương đi tới, ôm thắt lưng nàng, cúi đầu nói nhỏ một câu: “Cơ thể em lúc dưới người tôi là đẹp nhất, khi đó em cái gì cũng không mặc, chỉ sợ rằng lúc đó, mọi chú ý của tôi đều tập trung vào công việc kia, nên quên không khen em.”
Bộ não Lâm Hi Hi vòng vo mấy lần mới lý giải được hắn đang ám chỉ cái gì, mặt đỏ bừng kinh ngạc.
Đây không giống như Tần Dịch Dương ngày thường, như vậy . . . Rõ ràng tựa như hắn tối hôm qua, ai có thể tưởng tượng nổi một người đàn ông thờ ơ lãnh khốc lại có thể bùng nổ sự đam mê mãnh liệt như vậy?
Mặt nàng càng đỏ, liếc mắt một cái cánh tay tại bên hông, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới công ty thôi.”
Tần Dịch Dương rất thích nhìn dáng dấp đỏ mặt của nàng, cười khẽ hôn mặt nàng, trực tiếp ôm nàng đi ra cửa.
Một đêm trong lúc đó. Khu vực kinh doanh trên các tờ báo từ giải trí tới công nghiệp, hết thảy đều đăng một tin: “Công khai phu nhân của bậc tinh hoa trong giới tài chính.”
Tin tức này, tưởng như đợi Lâm Hi Hi mở máy tính ra là hiện lên.
Nàng liếc qua một chút, sau đó tắt ngay đi.
“Hi Hi” Lam Đóa chạy tới, kích động mà lắc tay nàng, “Cô thế nào không nói sớm, cô thế nào không nói sớm a!”
Lâm Hi Hi có chút nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Cô nguyên lai là phu nhân của chủ tịch, cô thế nào không nói sớm a, lẽ nào cô là cố ý che giấu thân phận đi thị sát công ty sao? Trách không được chủ tịch quan tâm cô như thế, cô hại tôi đoán mò rất lâu.”
Lam Đóa vẫn kích động như trước, vùng xung quanh lông mày nhíu lại.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện lên một tia mất tự nhiên, cũng không biết nên nói cái gì.
“Được rồi thân phận của cô hiện tại đã công khai, còn muốn đến công ty đi làm làm gì a? Cô trực tiếp về Tần trạch làm thiếu phu nhân của mình đi chứ” Lam Đóa lại hỏi nàng một câu.
Tần trạch?
Lâm Hi Hi có chút run sợ, ngẫm lại hẳn là nhà của Tần Dịch Dương a, hắn tại sao lại vẫn ở tại nhà trọ của Bác Viễn?
Nàng sớm nên biết, với thân phận của hắn, đúng ra không cần phải. . . cùng với nhân viên trong công ty ở cùng một chỗ.
“Tôi tại công ty còn có việc cần làm.” Suy nghĩ một chút nàng chỉ có thể giải thích như vậy.
Lam Đóa rốt cục cũng an tĩnh một chút, tự hỏi thật lâu mới nói: “Hi Hi, có phải cô ở công ty chuẩn bị thu mua Nhạc Thị kia hay không a? Cô muốn báo thù bọn họ có phải không?”
Trên môi Lâm Hi Hi nổi lên một tràng cười nhạt: “Cô tin tưởng tôi là đang trả thù sao? Về hai vụ kiện kia, cô tin tôi chứ?”
Lam Đóa cũng cười, trong nụ cười có chút thương cảm: “Không biết, tôi chính là tin, kỳ thực người thân trong gia đình tôi cũng đã từng gặp phải hoàn cảnh như thế này, gặp phải một kẻ có tiền cho nên sự thực là người bị hại, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn đối phương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, loại cảm giác này tôi hiểu được, hơn nữa tôi có thể nhìn thấy cô rất tốt với bạn bè, Hi Hi, tôi lâu lắm mới nhìn thấy một người đối với bạn bè có thể tốt như vậy.”