Chương 114
Chương 114: Là hắn chưa đủ lãnh khốc sao ?
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít một hơi, tiếng nói tao nhã êm tai: “Tôi không muốn lật đổ Nhạc Thị, nó không có sức hấp dẫn đối với tôi, mục đích hiện tại của tôi, là muốn gặp cô, cùng cô yên tĩnh nói chuyện, ba giờ chiều thứ năm, tại quán cà phê mới mở đối diện Bác Viễn, xin đừng tới muộn, tôi không thích chờ đợi người khác.’’
“A…” Kiều Nhan tức giận mà cười, “Cô dựa vào đâu chắc tôi sẽ tới?”
“Tùy ý cô, những gì cô nghe được cũng đã đủ… chúng cùng tôi không có quan hệ, nếu cô có khả năng gánh chịu hậu quả thì cứ coi như chưa từng nghe qua, cô cũng có thể nói cho Nhạc Phong, đó là chuyện của cô.”
Lâm Hi Hi nói xong liền cúp máy.
Tiếng “Tút, Tút…” dồn dập như là tiếng búa đang đập vào ngực Kiều Nhan, cô không thể nói nên lời những gì muốn nói, tức giận, vô cùng lo lắng, không can tâm, hết thảy tích tụ trong lòng, cô nắm chặt di dộng, hận ý dày đặc.
“Làm sao vậy?” tiếng đàn ông trầm thấp từ phía sau vang lên, Kiều Nhan bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Nhạc Phong đứng ở sau lưng, một thân Âu phục màu lam lộ ra một cỗ hơi thở tà mị, hắn là một người ôn tồn, nhưng gần đây lại bá đạo hơn nhiều.
“Không có chuyện gì cả …” Kiều Nhan nỗ lực bình ổn tâm tình, cầu mong hắn không nghe được cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi.
Hai ngày trước, chuyện vợ của Tần Dịch Dương công khai đã khiến tình hình sôi sục, Nhạc Phong đương nhiên cũng biết, hai ngày kia căn bản là không có ai dám tới gần hắn bàn công việc, trên đời này, không có việc gì có thể lay động hắn, ngoại trừ Lâm Hi Hi.
Ánh mắt Nhạc Phong lợi hại đảo qua khuôn mặt cô ta, hồi lâu mới dời đi.
“Hết giờ làm tự về, không cần đợi tôi.” Hắn lạnh nhạt ra lệnh, đem lịch trình trong ngày của cô ta ném lên bàn.
Lồng ngực Kiều Nhan đau nhức, thấy hắn xoay người, chạy theo từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, hai tay ôm rất chặt, tiếng nói mị hoặc: “Phong… Hôm nay em không có việc gì, ở bên cạnh anh được chứ? Tâm tình anh không tốt, em lo lắng anh một mình…”
Người đàn bà như vậy, trước mặt người ngoài mạnh mẽ vang dội khôn khéo giỏi giang, trước mặt đối thủ không biết sợ hãi là gì thậm chí còn có phần kiêu ngạo, nhưng trong việc này làm thế nào cũng không thể chiếm được trái tim của người đàn ông này, cô tình nguyện bỏ đi tự tôn của bản thân, một lòng chờ đợi.
Mà khuôn mặt người đàn ông quay lưng về phía cô đột nhiên sinh ra một tia lạnh rùng mình, lãnh liệt nghiêm nghị.
Khóe miệng nổi lên một mạt cười băng lãnh, Nhạc Phong từ từ đem hai cánh tay trên lưng đẩy xuống, rất nhanh cầm lấy cổ tay cô ta, từ từ xoay người: “Phải không? Tâm tình tôi không tốt, cô biết à?”
Đây là thói quen khi hắn tức giận, bộ dáng lạnh lùng tươi cười ẩn giấu tất cả tâm tình.
Cho tới bây giờ hắn vẫn là một người đàn ông lãnh huyết, nếu không phải sao lại có thể trước mặt bạn gái mà cưỡng hiếp người con gái khác? Làm thế nào mà dù đã thắng kiện vẫn không cho cô gái kia một con đường sống, mãi cho tới khi gia đình cô ta thê thảm mới thôi?
Trong lòng Kiều Nhan run lên, biết đã động chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
Cô cố gắng nói thật khẽ, chịu đựng đau đớn mà nhìn hắn: “Là em sai, tâm tình anh không phải không tốt, ý em muốn nói với anh, khách hàng của Hoành Cơ bị chúng ta đoạt khá nhiều, bọn họ cam kết trong vòng ba năm đều giữ mối hợp tác với Nhạc Thị, cho phép sản phẩm của chúng ta lũng đoạn thị trường là rất tốt. Hiện tại Lâm Hi Hi đang làm việc tại Bác Viễn, không phải anh cũng muốn cô ta phải hối hận sao?’’
Cô suy nghĩ cẩn thận mới nói, rốt cục có thể khiến ánh mắt lạnh thấu xương của Nhạc Phong chùng xuống một vài phần.
“Đích thực cô ta sẽ phải hối hận…” Nhạc Phong buông cánh tay Kiều Nhan ra, trên miệng nổi lên một mạt cười nhạt.
“Cô nghĩ thử coi tôi có nên triệt để phá hủy cô ta hay không, khiến cho cô ta không còn gì để có thể gả cho người đàn ông khác?”
Hai tay hắn xiết chặt hai bên hông cô ta, mắt nhìn cô chằm chằm, nhưng tư tưởng lại bay rất xa.
Kiều Nhan biết biểu hiện như thế của hắn nói lên điều gì, ngực bỗng nhiên đau xót! A… Lâm Hi Hi, chính là Lâm Hi Hi.
Người con gái mà hắn quan tâm vĩnh viễn chỉ có một mình cô ta, cũng không quản người hàng đêm hầu hạ dưới thân hắn là ai. Cô không thể chịu được như vậy, đem cánh tay tại trên người hắn buông ra, nhưng trong miệng vẫn ngâm tên cô gái có má lúm đồng tiền kia – Hi Hi!
Trời biết, người con gái như vậy, là người phụ nữ của hắn, là nỗi sỉ nhục lớn nhất!
Tâm trí Kiều Nhan run rẩy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ẩn dấu một tia hận ý, tay đặt trên cổ hắn, tiếng nói nhẹ như bay: “Hiện tại không nên nghĩ nhiều, em ở ngay trong lòng anh, anh không muốn sao?”
Ngón tay thon dài với móng sơn màu xanh nhạt, dò xét vào trong y phục hắn, có vẻ khiêu khích.
Nhạc Phong ngưng mắt nhìn cô ta hồi lâu, tận tới khi ánh mắt lạnh thấu xương biến mất, nhìn hiện tại, tiếng nói u ám kêu một tiếng “Dâm phụ!”
Đem cô ta trong lòng, ngay tại một tiếng thét kinh hãi đẩy mạnh cô ta ra khỏi lồng ngực.
***
Thứ năm.
Mấy ngày nay Lâm Hi Hi vẫn chú ý tới mọi động tĩnh về tình hình tài chính của Nhạc Thị, phải nói rằng hiện tại, Kiều Nhan đã đem toàn bộ những số liệu kia dọn sạch, may mà ở đây nàng còn những số liệu mà mấy người đã lấy được từ trước, từ lúc đó tới giờ nàng không liên hệ lại với Kiều Nhan, không cần nhiều lời, những gì nàng muốn làm, hẳn nên tự nàng đi chuẩn bị.
Nếu như gặp mặt, cần trao đổi cái gì, cần những điều kiện gì, nàng một mực suy nghĩ.
Từ trong đại sảnh đi tới, Tần Dịch Dương đem tài liệu cho trợ lý đi bên cạnh, ôm vai Lâm Hi Hi đi ra ngoài.
“Thấy rõ rồi chứ?” Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên, bao trùm nàng.
Lâm Hi Hi gật đầu, ngực còn chưa tan biến cuộc đàm phán với một thương nhân người Đức, Tần Dịch Dương tự mình chỉ đạo người khác, cuộc đàm phán kết thúc trước ba giờ đúng như dự định, lợi nhuận lớn như vậy giá trị không thể dự tính, người vừa đi ra đều sợ hãi mà than vãn, nàng cũng là như vậy.
“Đã thấy rõ.” Nàng nhẹ giọng trả lời.
Hành lang lầu hai rất dài, cùng với đại sảnh lầu một có một ban công có thể ngắm bầu trời, Tần Dịch Dương đem cả người hắn cùng nàng dựa vào lớp kính, đem nàng ôm lấy, hòa hoãn nói: “Em nghĩ vì sao Bác Viễn lại thắng?”
Lâm Hi Hi cẩn thận suy nghĩ một chút, ôn nhu trả lời: “Tôi nghĩ… vấn đề là do ngữ khí câu hỏi. Sau ba tiếng đàm phán bọn họ chủ động đưa ra ý kiến, chúng ta cũng không có yêu cầu, cũng không có đề nghị giá cả …” Ánh mắt nàng trong veo đơn thuần nói ra suy nghĩ logic, nguyên nhân chính ở đây trừ khí chất của hắn, nàng không thể nghĩ ra có thể thắng ở chỗ nào.
Tần Dịch Dương nhịn không được cười nhẹ một cái, vỗ vỗ đầu của nàng, không đáp lại.
Vẻ mặt Lâm Hi Hi khó hiểu, hắn cũng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đến trước mặt, mấy ngày nay nàng cũng nhìn ra hắn không có kiêng nể gì cả, bất kể là đang ở công ty, dù cho trước mặt mọi người hắn vẫn thân thiết như vậy, nơi nào cũng tuyên bố nàng là người phụ nữ của hắn, khiến cho người trong công ty đều đã thay đổi cách xưng hô, thế nhưng, “Tần phu nhân” – ba chữ này, như trước nàng vẫn không thể thích ứng.
“Buổi chiều hẹn mấy giờ?” Tần Dịch Dương đi ở phía trước, tiếng nói du dương hỏi.
“Ba giờ.” Lâm Hi Hi lập tức trả lời.
“Bất cứ lúc nào di động cũng phải mở máy, xử lý nhanh gọn, buổi tối hôm đó đối với cô ta như thế nào hôm nay cũng vậy.” Hắn nhẹ giọng giao phó, trong đầu đã tái hiện tất cả.
“Vâng, đã biết.” Lâm Hi Hi dừng ở bóng lưng của hắn, dường như sức lực đều thông qua lòng bàn tay mà truyền đến cho hắn.
“Còn có một chuyện.” như là nghĩ đến chuyện gì, Tần Dịch Dương xoay người lại, dừng ở khuôn mặt nàng, đem nàng kéo vào trong lòng mình, ôm đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Cố gắng sức, không cho cô ta có thời gian suy nghĩ cùng do dự, kết thúc rời đi ngay không cần lo cho cô ta… Hiểu chưa?”
Lòng bàn tay Lâm Hi Hi toát mồ hôi, gật đầu: “Đã hiểu.”
Tần Dịch Dương dừng một giây, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng, trong lúc triền miên hôn vẫn giữ chặt gáy nàng, thì thầm dỗ dành: “Đừng sợ, cứ ra tay…”
Đối với cô gái nhỏ này, hắn thực sự lo lắng, mặc dù đã sớm giúp nàng an bài tất cả, vừa ý nhưng vẫn trăn trở, là do hắn chưa đủ lãnh khốc sao? Ngay cả việc nàng đối mặt với một một người đàn bà điên cuồng cũng đều bắt đầu thấy lo lắng…