Nơi ngọn gió dừng chân
Trường tôi đang học là trường năng khiếu nghệ thuật. Chúng tôi, những học sinh của trường, ngoài việc học các môn như những bạn trong những ngôi trường bình thường, còn học thêm vài môn đặc biệt. Như thanh nhạc, diễn xuất, nhạc cụ... Nhạc cụ lại chia nhỏ ra violon, piano, trompet, trống, guitar... Việc học khá là vất vả. Vì là một ngôi trường đặc biệt đến thế nên học sinh của trường cũng có khối kẻ đặc biệt. Người là ca sĩ teen sắp ra album, người thì là diễn viên nhí đã từng đóng vài bộ phim truyền hình, hay là tay piano đi thi quốc tế... Tôi không phải là một người nổi bật. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, học ở lớp piano bình thường. Tôi không có ý định trở thành nghệ sỹ vĩ đại nào đó, hoặc thi tài quốc tế, hoặc ra album. Tôi học piano chỉ vì thích. Nếu được thì sau này tôi sẽ gắn bó với piano bằng cách trở thành một cô giáo dạy piano. Trong khuôn viên trường, tôi thích nhất là căn phòng ở cuối dãy lầu một. Căn phòng có một cây piano và rất nhiều nhạc phổ, tuy đã cũ, nhưng vẫn chơi tốt, là nơi dành cho những ai yêu thích piano đến đây tập luyện, hoặc hứng chí chơi vài đoạn. Từ cửa số của căn phòng, nhìn ra sẽ thấy một khu đất nhỏ bị bỏ trống. Căn phòng và khu đất vốn ít người ghé thăm vì sau khi trường được tu sửa thì có một phòng khácđẹp và tiện nghi hơn. Thật may vì tôi vốn thích yên tĩnh và luôn có cảm giác lạc lõng với những "cậu ấm cô chiêu" ở ngôi trường này. Một bữa, tôi rụt rè xin bác bảo vệ trồng hoa ở khu đất bỏ hoang ấy. Bác cười hiền rồi đồng ý. Những người (hiếm hoi) đến chơi piano ở căn phòng này thường không chú ý gì đến tôi. Thi thoảng có người nhìn thấy tôi cắm cúi nhổ cỏ, gieo hạt hay tưới nước, họ... đóng cửa sổ lại. Tôi trồng hoa mười giờ, hoa cúc trắng ở một khoảnh riêng. Tôi gieo hạt hoa hướng dương riêng ở một khoảnh đất khác, cách xa những luống hoa khác. Hoa hướng dương sau này sẽ vươn cao nên rất cần ánh nắng Mặt Trời. Khi tưới nước lên mấy hạt mầm mới gieo, tôi thường mường tượng ra một rừng hoa hướng dương vàng rực rỡ như trong một tấm bưu thiếp mà mẹ đã tặng tôi. Khi hoa mười giờ nở những bông đầu tiên, cúc bắt đầu cứng cáp, hướng dương nảy mầm. Rồi khi tôi bắt đầu trồng hoa tú cầu, một cái đầu thò ra khỏi cửa sổ, hỏi: - Hoa gì đấy? - Hoa nào? - To nhất, màu xanh nhạt. Đằng ấy đang trồng đấy! - Tú cầu. Cậu ta nhìn chăm chú một lúc. - Tớ chưa từng thấy bao giờ. Đẹp đấy. Tôi biết cậu ta. Đó là Hoàng Linh, một trong số những học sinh nổi tiếng của trường. Cậu ta là nam sinh xuất sắc nhất của lớp piano cao cấp, nơi chỉ dành cho những năng khiếu thực thụ, những nghệ sỹ nổi tiếng trong tương lai. Đã từng dự thi quốc gia, quốc tế và đạt giải cao. Nhưng hai năm gần đây cậu ta không tham gia bất kì giải nào nữa. Dường như Linh thích hoa tú cầu. Sau lần đó, cậu ta thường ra xem hoa. Ngồi một chỗ, gần bụi hoa tú cầu rồi ngắm nghía. Ngoài việc đó ra thì cậu ta không làm gì cả. Thi thoảng thì có tưới nước giùm. Dù không giúp được gì, nhiều khi tôi còn lo cậu ta làm úng mấy mầm cây mới, nhưng có bạn cũng vui. Tôi hỏi gì thì cậu ta trả lời nấy. Không ai nói gì thì tôi làm việc của mình, cậu ta làm việc của cậu ta, dù việc đó có khi chỉ là ngồi. Linh không gọi tôi bằng tên, chỉ gọi là đằng ấy, hay này, hay cô gái thực vật. Tôi ghét cái tên Cô gái thực vật. Định bụng tìm cho cậu ta một cái tên nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra. Tụi con gái trong lớp tôi, nhiều đứa thích cậu ta lắm. Những chàng trai tài năng, vẻ ngoài khá như cậu ta, và thêm tính cách lạnh lùng nữa... "hút" các cô gái là chuyện bình thường nhất trong những chuyện bình thường. Tuy nhiên, khi đã khá quen thân với Linh, tôi không cho là cậu ta lạnh lùng. Đó chỉ là do tính cách cậu ta không thích nói nhiều, không thích phiền phức, và đôi khi hơi cáu kỉnh. Tính cách cậu ta dùng từ trẻ con có khi lại chính xác hơn. Những cô nàng thích Linh thấy tôi và cậu ta ở cạnh nhau thì lân la hỏi tôi xem chúng tôi có mối quan hệ nào đặc biệt không. Tôi lắc đầu. Họ à lên, ra chiều đã hiểu, và lại túm tụm nhau thoải mái "tám" về Linh, chẳng quan tâm sự có mặt (quá đỗi bình thường) của tôi nữa. Vẫn là những câu chuyện cũ, sao mà cậu ta cute thế, sao mà cậu ta chơi piano hay thế. Nhưng có thêm một câu chuyện khác mà tôi lần đầu nghe. Chuyện rằng ba cậu ta đã bỏ đi theo một tình yêu nào đó. Mẹ cậu ta vì quá đau khổ đã uống thuốc ngủ tự tử, nhưng không chết, nhưng từ đó bà bị trầm cảm, đến con trai mình bà cũng không bao giờ nói chuyện hay nhìn. Vì gương mặt cậu ta giống bố. Hôm đó, lúc ra vườn hoa, nhìn Linh tưới mấy khóm hoa tú cầu, tôi tự hỏi có phải đó là lí do cậu ta không tham gia một cuộc thi tài nào nữa? Và cậu ta có buồn không? Bất ngờ, hoàn toàn vô thức, tôi đột nhiên xoa đầu Linh, một cái xoa đầu nhẹ và nhanh. Mẹ tôi vẫn thường làm thế mỗi khi tôi lơ đễnh. - Làm gì thế? - Hoa hướng dương cao hơn tụi mình rồi. - Chỉ cao hơn cậu thôi. Tôi cười. Hoa hướng dương đã có nụ. Tôi rất phấn khởi. Hôm nào cũng xuống xem xét rất cẩn thận. Một hôm, khi tôi đến nơi thì đã nhìn thấy Linh đang lúi húi làm một cái giàn nhỏ bằng tre. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta chịu động tay động chân. - Đang làm gì thế? - Cái giàn? Không thấy sao? - Uh thì biết là cái giàn, nhưng để làm gì? - Cho cây này leo lên. Linh cho tay vào túi áo lấy ra một nắm hạt giống. Cậu ta bảo hàng xóm nhà cậu ta có trồng một hàng rào hoa này, màu xanh tím rất đẹp nên muốn trồng ở đây. Tôi ngồi yên xem Linh gieo hạt giống, tưới nước. Nhìn cậu ta vui như trẻ con. Và như mọi lần, Linh chỉ làm công việc của cậu ta, tôi vẫn phải tưới nước cho đám hoa còn lại. Những nụ hoa hướng dương có vẻ sắp nở. Linh ngồi, tay phe phẩy, có lẽ để tìm một cơn gió cho mát. Cuối cùng những bông hoa hướng dương đã nở. Không giống như trong tưởng tượng. Cánh hoa nhỏ và màu không vàng rực rỡ, nhụy cũng nhỏ và cũng không sậm màu nhưng tôi rất vui. Vừa tưới nước cho chúng vừa khẽ hát nho nhỏ. Linh thò đầu ra khỏi cửa sổ, lạnh nhạt: - Nở rồi đó hả? - Đẹp không? - Tôi háo hức. - Không. Tú cầu đẹp hơn. Tôi chép miệng, cậu ta luôn luôn thế mà. Linh rụt đầu vào. Tiếng đàn piano vang lên. Đó là bản "Dream of the shore bordering another world". Tiếng Linh vọng ra: - Tặng cậu đấy. Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng thấy những ngón tay của Linh đang lướt trên các phím đàn. Những âm thanh kì diệu. Những nốt nhạc như những hạt nắng lấp lánh, nhảy nhót trong không trung, xoay vòng, ấm áp và vui nhộn. Lại có cảm giác chúng như vô số những hạt nước văng tung tóe, tươi mát, dịu dàng. Bất giác tôi lại mỉm cười. Mà không hiểu sao tôi có cảm giác Linh cũng đang mỉm cười. Tiếng nhạc chấm dứt. Linh thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tôi: - Vào đây chơi một bản nhạc đi. - Tôi đàn không giỏi bằng cậu đâu. - Tôi biết. Làm sao cậu đàn bằng tôi được? Tôi vẩy thật mạnh những ngón tay đang ướt về phía Linh. Những hạt nước bé xíu văng lên tóc, vào mặt Linh. Chảnh hả? Cậu ta kêu oai oái như mèo con, hừ mũi trêu tôi, rồi rụt đầu vào. Cuối cùng thì cái giàn hoa Linh trồng đã nở những bông hoa đầu tiên. Những bông hoa màu xanh tím. Cậu ta có vẻ rất tự hào về chúng - Hoa này tên là gì thế, Như Anh? - Cậu biết tên tôi? Tôi ngạc nhiên, cứ tưởng cậu ta chỉ biết gọi tôi bằng biệt danh. - Dĩ nhiên là biết. Cậu là bạn tôi, đúng không? À, cậu đặc biệt hơn bạn chút xíu. Câu nói cuối cùng Linh nói nhỏ như gió thoảng. Trông cậu ta có vẻ lúng túng, khịt khịt mũi, tay thì không thôi mân mê mấy cái lá cây. Tự nhiên tôi thấy vui khi nghĩ rằng hóa ra Hoàng Linh "chảnh" cũng biết tên mình. - Hoa này là hoa đậu biếc. Một ngày nắng rất đẹp, có cảm tưởng như một hũ mật ong vàng óng vừa trút xuống mọi thứ xung quanh. Hướng dương cũng nở nhiều hoa hơn trước, màu vàng rực. Tất cả tạo thành một bức tranh ấm áp. Tôi đang tưới hoa, Linh ngồi sau lưng tôi, trên cái ghế đá. - Như Anh, không biết khi nào thì tôi mới gặp lại cậu? - Cậu nói vậy là sao? - Tôi sẽ đi du học. Ở Áo. Tôi ngừng tay, quay lại nhìn Linh. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Cũng giống như mọi lần, tôi không thể đọc được trong mắt cậu ấy nghĩ gì. Còn tôi, tôi cũng không rõ mình đang nghĩ gì. Có một điều gì đó vừa bị rút mất, như miếng mút hút cạn nước, để lại một khoảng trống vô hình. Nhưng cũng có một điều gì đó ấm áp, tựa hồ như an ủi và mừng vui. Tôi mỉm cười, buột ra một câu hỏi tưởng như ngô nghê: - Cậu tìm lại được... cậu rồi, đúng không? Linh gật đầu, miệng cười tươi và ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, thân thiết và thấu hiểu. Linh đi đã được hai tháng. Tôi vẫn nhận email của cậu ta, không thường xuyên. Bản chất mèo lười không cho phép cậu ta viết quá ba email trong một tháng và nội dung của những cái email cũng rất ngắn gọn. Như Trời lạnh. Thành phố Viên đẹp. Chăm sóc mấy khóm hoa tú cầu cho tôi. À, giữ gìn sức khỏe nhé! Cũng có những email dài hơn, kể chi tiết cuộc sống của cậu ta, và không email nào quên nhắc tôi chăm sóc hoa tú cầu và giàn đậu biếc. Tôi có chụp ảnh mấy khóm hoa ấy rồi gửi cho cậu ta xem. Này, sau này cậu tốt nghiệp rồi thì mấy khóm hoa tú cầu của tôi sẽ ra sao nhỉ? Mà thôi, việc của cậu vẫn quan trọng hơn chứ... Tôi nghĩ cậu ta nói đúng. Tôi dán thông báo thành lập một câu lạc bộ trồng hoa. Hóa ra cũng có nhiều người yêu cây và có thời gian rảnh. Hội viên có cả những người cùng khóa, có cả mấy nhóc khóa dưới. Vườn hoa trở nên rộn ràng hơn. Những bận rộn của những kì thi cuối năm cuốn tôi đi. Đôi lúc, chỉ có một mình ở vườn hoa, tôi ngồi thừ người trên ghế đá nhìn khóm hoa tú cầu và giàn đậu biếc. Tôi muốn khóc. Tôi rất nhớ Linh. Cậu ta như một làn gió, ào vào cuộc sống của tôi một cách thật lạ lùng. Làn gió vừa cô độc vừa thân thiết, khó hiểu mà lại hết sức gần gũi... Và tôi tin, giữa chúng tôi điểm chung không chỉ là giàn đậu biếc, hàng tú cầu và khoảnh đất giờ-không-còn-trống nữa... Và, tôi cũng tin, rằng một mai rời khỏi trường, vẫn còn nhiều điều có ích để tôi làm, những lúc rảnh rỗi, như đến chơi nhà mẹ Linh, một việc đã trở thành quen thuộc và cũng là bí mật của riêng hai bác cháu... Tạm thời, Linh chưa cần biết điều ấy Trời mưa Linh ghét trời mưa.Ghét cảm giác chạm vào cái gì cũng cảm thấy ẩm ướt.Ghét những lúc phải ra phố,ống quần thế nào cũng ướt,thậm chí cả vai và tóc, mặc dù đã mang ô.Cậu ngồi trên giường,trùm chăn qua đầu ,lựa chọn những từ ngữ hợp lí để gửi một email.Cho Như Anh.Cô nàng chơi piano bình thường,gương mặt lúc nào cũng ngơ ngác, thích cặm cụi chăm sóc khu vườn bé nhỏ ở trường cấp ba năng khiếu nghệ thuật.Như Anh có nụ cười rất dịu dàng.Ngoài việc cô bạn rất thích trồng cây ,thì nụ cười là "món" làm Linh nhớ đến nhiều nhất. Từ khi đi du học, việc viết email cho Như Anh trở thành 1 công việc mà Linh xem như việc phải làm.Cậu thích thời điểm gõ từng chữ ,từng chữ và tưởng tượng ra Như Anh sẽ có phản ứng gì khi đọc chúng. Quân gõ cửa vài cái cho có lệ rồi mở cửa,thò đầu vào: -Đi chơi không? -Không!-trả lời ngay lập tức. -Suy nghĩ rồi hãy quyết định chứ? -Không quyết định không suy nghĩ. Quân thở hắt ra.Trước khi đóng cửa còn dỗi 1 câu: -Cậu thật là khó ưa! Tiếng đóng cửa khô khốc.Linh ngồi thừ ra,nhìn chăm chăm cánh cửa vừa đóng.Rồi cậu viết câu cuối cùng vào email,nhấp chuột gửi đi. "Trời mưa.Tôi vẫn khỏe.Như Anh nhớ ghé thăm mấy khóm hoa tú cầu của tôi nhé.Và phải giữ gìn sức khỏe.Quân-thằng bạn cùng phòng của tôi nó phiền phức lắm...Như Anh nghĩ tôi có khó ưa không?" Như Anh không trả lời email.Thật là kì lạ.Thường thì ngay ngày hôm sau,Linh sẽ nhận được wmail hồi đáp. Mỗi tuần ít nhất Như Anh cũng gửi hai email kể tỉ mỉ những chuyện không đâu vào đâu,vặt vãnh và không liên quan đến nhau.Con mèo Dandelion mới có bốn chú nhóc, cô nàng vẫn hay ghé thăm 1 cô lớn tuổi nào đấy bị trầm cảm và mọi chuyện có vẻ đã tốt hơn, hôm trước bị mắc mưa nên ốm mấy ngày (đã bảo giữ gìn sức khỏe cơ mà),mẹ Như Anh hôm trước lơ đãng thế nào để bị đứt tay...Luôn kèm theo ảnh.Đã bảo chỉ chụp hoa tú cầu thôi,nhưng có khi Như Anh gửi cả ảnh mèo con,ảnh hoa hướng dương,những thành viên mới của câu lạc bộ trồng hoa... Một tuần,rồi 2 tuần , vẫn không thấy email nào của Như Anh. Linh bắt đầu cảm thầy bực bội .Buổi trưa còn giật miếng bánh pizza của Quân ăn cho bõ ghét,mặc cho Quân la ó rầm trời.Buổi chiều ,cậu lững thững đi ngang lớp học rồi ghé vào đàn một bài. Dream of the shore bodering another world. Được một đoạn,chắc cũng gần nửa bài ,cậu không đàn nữa.Không có chút cảm xúc nào khiến những nốt nhạc khô khốc,vô cảm đến lạ lùng. Linh bỏ về phòng trọ .Vừa đi vừa lầm bầm "Cậu dám không gửi email cho tôi hả?". Lúc đi ngang qua hành lang của học viện ,nhìn lên bầu trời ,cậu nhận thấy không còn dấu vết gì của cơn mưa dai dẳng hôm trước .Mặt trời hiện ra,tỏa sáng rực rỡ như 1 đóa hướng dương khổng lồ. Hơn một tháng, chính xác là 1 tháng sáu ngày.vẫn không thấy email nào của Như Anh.Từ bực bội ,cảm xúc của Linh có thêm lo lắng.Có khi nào Như Anh bị ốm? Ốm gì mà những hơn 1 tháng? Hay là Như Anh thấy cậu khó ưa nên không thèm liên lạc nữa? Nghĩ đến từ "khó ưa" ,Linh lại thấy bực bội. Buổi tối hôm đó ,cậu giật luôn cái bánh pizza cuối cùng của Quân ăn.Lần này,Quân nhất quyết đòi lại dù đã bị Linh ngoạm 1 miếng khá to.Quân cằn nhằn: -Sao cứ giật bánh của tớ ăn hoài vậy? -Dám gọi người ta là khó ưa.Linh làu bàu. -Gì??? Tối đó ,Linh thấy buồn buồn,trống trải nên không ngủ được .Cậu bật dậy, mở iPod nghe Moonlight sonata của Beethoven. Cậu nghĩ về Như Anh .Mối quan hệ của 2 đứa có phải chỉ giống như những người bạn thân?Có phải tự Linh cho rằng nó đặc biệt?Rốt cuộc 2 đứa có nói gì với nhau lúc chia tay đâu? Rồi lại gửi 1 email khác: "Trả lời email của tớ đi chứ!" Mẹ Linh gọi điện cậu thực sự sửng sốt khi nghe thấy giọng bà ở đầu dây bên kia. Bà đã không nói chuyện với cậu cũng đã lâu rồi. Kể từ ngày ống bố nghệ sĩ của cậu bỏ đi theo 1 tình yêu nào đó. Linh cũng không muốn ăn cơm cùng,nói chuyện hay nhìn vào mắt bà, thậm chí là chơi đàn piano. Cậu sợ gương mặt của mình sẽ làm vết thương lòng của bà nhói đau, rồi bà lại tìm đến thuốc ngủ. Mẹ hỏi cậu khỏe không? Học hành thế nào? Những câu hoi binh thường, nhưng Linh hiểu bà đã vui vẻ trở lại. Và cậu thấy vui. -Mấy bông hoa tú cầu đẹp lắm con ạ. Nhà mình có trồng 1 bụi ở trước nhà đấy. Khi nào con về mà xem. -Hoa? -Ừ,màu xanh nhạt.Mẹ thích màu đấy nhất mà.Cô bé bảo mẹ rằng con thích màu xanh nhạt, giống nhau. -Cô bé?-trong đầu Linh lúc này hiện lên 1 dáng người quen thuộc. -Cô bé đáng yêu, bạn con ở trường cấp 3 đấy. Như Anh,tên đẹp con nhỉ? Mẹ cậu nói chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Câu cuối cùng bà nói 1 câu rất nhỏ "Mẹ xin lỗi con". Linh biết bà xin lỗi vì điều gì, nhưng cậu đâu có trách gì. -Mẹ ơi, con yêu mẹ. Shall I compare thee to a summer's day?". Quân ngân nga câu đấy lúc 2 đứa đang dùng cơm trưa ở nhà ăn. - Cậu biết tớ đang đọc cái gì không? - Tớ không quan tâm. - Là thơ Shakespeare đấy. " Shall I compare thee to a summer's day? Thou art more lovely and more temperate. Rough winds do shake the darling buds of May".(Liệu ta có nên so sánh em với 1 ngày mùa hè/ Em dễ thương hơn và cũng hiền hòa hơn/ Gió bão làm rung mạnh những mầm nhú đáng yêu của tháng Năm.) Linh đã ăn xong,cậu đứng lên - Tớ đi trước. - Eh, tớ còn chưa bình thơ mà. Quân làu bàu mắng Linh câu quen thuộc "Khó ưa!". nhìn dáng Linh nhỏ dần, rồi lại cúi xuống quyển sách lầm bầm 1 mình: "Ngốc thế,cứ tỏ ra lạnh lùng khó ưa đi, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là thằng tình cảm thôi. Chấc lại đang đau đáu em nào rồi...". Buổi chiều , khi tiết học cuối cung kết thúc ,Linh nấn ná ở lại. Lớp học chẳng còn ai. Cậu ngồi thừ trước cây đàn piano, vô thức lẩm bẩm " Liệu ta có nên so sánh em với 1 ngày mùa he?". Ngón tay cậu chạm vào phím đàn, những nốt nhạc vang lên. Linh mất 4 ngày để hoàn thành bản nhạc ngẫu hứng đó. Những giai điệu da diết, ưu tư, một chút ngập ngừng. Liệu tớ có nên so sánh cậu với một đóa hướng dương? Cậu tươi sáng và ấm áp Khi tớ ngồi lặng yên trong 1 khối vuông đen thẫm Không thấy lối ra Cậu hé ánh sáng ở cuối đường Mỗi khi tớ cảm thấy đơn độc Cậu nắm nhẹ lấy bàn tay tớ Tớ ước mình được nắm lấy bàn tay ấy mãi ..... Linh thu âm bài đấy, nhưng chỉ đàn thôi. Cậu định nhờ ai đó hát rồi lại thôi. Cậu gửi nó cho Như Anh, qua email, kèm lời: " Tặng cậu đấy". Trời lại đổ mưa đã hai tháng, Như Anh vẫn không gửi email nào cho Linh. Cậu không thấy bực bội nữa ,chỉ còn cảm thấy một khoảng trống vô hình, và buồn. Chuông điện thoại reo. Giọng Như Anh ở đầu dây bên kia, rất hào hứng và có phần gấp gáp. Linh cứ sợ mình nghe nhầm. - Tớ đây.Tớ đang đứng trước học viện, nơi cậu đang học nè. Cậu đang ở đâu thế? Tìm được địa chỉ của cậu khá vất vả đấy, tớ cứ tưởng không tìm được... - Ở yên đấy. Linh nói vội như thế rồi đi thật nhanh về cửa chính. Quân đi từ phia đối diện, đang cầm 1 chiếc bánh pizza , bảo "Lần này đừng có tranh ăn vời tớ nữa nhé. Ủa đi đâu đấy? Này!". Đáp lại là nụ cười rạng rỡ của Linh, làm cậu bạn im bặt, sững sờ. Nhìn theo hướng đi của Linh, Quần "à" lên một tiếng ra vẻ ta-hiểu-rồi. Như Anh đứng đấy, trước mặt Linh, với 2 cái va li. Thấy Linh cô bạn vẫy tay,cười thật tươi. Tóc Như Anh dai hơn trước, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng và tươi sáng. Tay cô cầm 1 bông hoa tú cầu màu xanh nhạt. - Nè tặng cậu tớ làm bằng vải đấy vì không hái được hoa thật mà.Từ giờ tớ sẽ học chung trường với cậu đấy. Tớ kiếm được học bổng hay không? Phải luyện tập cũng vất vả lắm. Rõ ràng có 1 niềm vui lạ lùng trào lên từ đâu đó. Linh phải cố kìm lắm để không hét lên hoặc ôm chặt lấy Như Anh, hoặc làm 1 điều gì đấy điên rồ tương tự. Nhưng rốt cục, điều điên rồ nhất là câu nói cáu kỉnh: - Sao tôi gửi email mà cậu không trả lời? Lại còn tự mang vác nặng thế kia? Như Anh chẳng có vẻ bất ngờ trước thái độ của Linh.Cô bạn cười dịu dàng: - Tớ....tớ phải tập luyện mà ...đã bảo... Linh cầm lấy bông hoa tú cầu. Và như vô tình cầm luôn cả tay Như Anh. Mặt cả hai đỏ lựng lên .Nghe rõ tiếng huýt sáo của Quân . Nhìn sang bên đường , cậu bạn cùng phòng khó ưa đang cười thật tươi và hét rõ to: "Chào Anh!Tên khó ưa kia cứ lẩm bẩm tên ấy trong mơ suốt đấy!". Một tay vẫn nắm tay Như Anh thật chặt, một tay giơ nắm đấm dọa Quân, Linh quay sang cô bạn thì thầm: "Nó nói linh tinh đấy.Tôi nhắc tên cậu suốt, đâu chỉ trong mơ"
_Fuyu_