Bản ballad không tên

Cốm - một quán cà phê rất xinh xắn nằm ở cuối con hẻm nhỏ, chỉ cách nhà tôi chừng mười lăm phút chạy xe, vừa mới khai trương. Anh Minh chủ quán có mái tóc xoăn tít trông ngồ ngộ và rất hay cười. Cốm nhỏ xíu xiu, chỉ rộng chừng 30m2 nhưng món nào cũng được sắp xếp gọn ghẽ. Thực đơn của Cốm chỉ có duy nhất hai loại thức uống mà bạn thường thấy ở bất cứ quán cà phê cóc nào là cà phê đen và cà phê sữa đá, thêm đĩa hạt dưa rang muối cho những ngày mưa.

Những ngày đầu mới khai trương, khách đến Cốm không nhiều. Đa phần là bạn bè của anh Minh, từ bạn học cấp Ba cho tới Đại học. Cuối tuần, Cốm đông nghẹt vì khách teen kéo đến nườm nượp. Không phải vì cà phê ở đây ngon, cũng không phải vì anh chủ quán đẹp trai, mà vì đám hồng tỉ muội đang đua nhau leo kín cả lối vào nhìn đẹp ngây dại. Có khi, một tốp cả chục người nhốn nháo hết đứng lên lại ngồi xuống cốt chỉ để chụp cho được tấm hình có giàn hồng rực rỡ phía sau. Có lần tôi bạo miệng hỏi anh Minh sao không bổ sung thêm vào thực đơn thức uống mới, để Cốm đông khách hơn. Tôi cứ nghĩ một trong những lý do khiến Cốm vắng khách là thực đơn quá nghèo nàn. "Anh chỉ thích cà phê đen và cà phê sữa đá" - anh Minh đáp. "Nếu khách thích ca cao nóng thì sao? Hay như em này, em rất thích cà phê đá xay rắc thêm vụn chocolate.". Anh Minh nhún vai "Uầy, nhưng anh không thích".

Tôi thường ghé Cốm vào chiều thứ Sáu, lúc Cốm vắng khách nhất, gọi một ly cà phê (nhiều) sữa và ngồi luyện manga. Anh Minh sẽ không quấy rầy tôi. Anh dọn cho tôi góc bàn nhiều ánh sáng nhất, gần khóm Trạng Nguyên đang trổ bông đỏ rực rồi ngồi vắt vẻo đọc báo ở ngay lối vào. Có khi, anh Minh đẩy cho tôi đĩa hạt dưa rang muối, nhờ tôi trông quán một lúc để anh chạy ù đi mua cà phê.

- Sao anh không gọi người giao tận nơi?

- Anh mua ít. Với lại, anh cũng thích ra ngoài.

Tôi co chân lên ghế, ngồi khoanh tròn:

- Vậy nếu khách tới trong lúc anh chưa kịp về, em phải làm sao?

- Pha cà phê giúp anh. Đừng nói là em không biết làm nhé!

Thật may là chẳng có vị khách nào ghé Cốm trong lúc anh Minh đi vắng cả. Không phải vì tôi không biết pha cà phê. Tôi rất ngại khoản tính tiền, thối tiền, hay trả lời mấy câu hỏi vu vơ của khách, như: "Ô, quán này lạ nhỉ? Chỉ có mỗi cà phê đen và cà phê sữa đá thôi à?". Tất nhiên, tôi không thể nói với khách rằng: "Vì anh chủ quán ở đây thích thế!".

Buổi chiều hôm đó, anh Minh lại nhờ tôi trông quán và đi đâu đó rất lâu. Tôi đã ngốn hết đống manga, uống hết tận hai ly cà phê sữa đá nhưng anh Minh vẫn chưa về. Điện thoại của anh thì không liên lạc được, tôi đoán là hết pin hoặc mất sóng. Năm giờ chiều, trời đột nhiên đổ mưa tầm tã thì anh Minh xuất hiện, người lướt thướt nước mưa.

- Anh có việc gấp, điện thoại lại hết pin. Lát để anh chở về. Nhưng phải chờ tạnh mưa đã.

- Vâng.

Anh Minh tự pha cho mình một ly đen nóng rồi ngồi đối diện với tôi, giọng buồn hiu:

- Tháng sau, có lẽ anh phải dẹp Cốm.

- Người ta đòi tăng tiền thuê mặt bằng hay anh không kéo lại được vốn? - Tôi hốt hoảng.

Anh Minh nhún vai:

- Anh đang chờ một người. Nhưng hình như anh đang làm chuyện vô ích rồi.

- À, ra thế... - Tôi ngả người ra ghế, bắt đầu hứng thú với câu chuyện có mùi thú vị. - Chị ấy là người yêu cũ của anh à?

- Không. Một người mà anh thích, và đã hứa sẽ chờ.

- Ở đây?

- Ừ. Anh từng nói với chị ấy, anh sẽ mở Cốm.

- Nhưng anh mở Cốm mới được hai tháng mà? - Tôi đặt cuốn manga xuống bàn rồi nhấp một ngụm cà phê.

- Chị ấy sắp chuyển đi và có lẽ cũng không định tới đây nữa.

Mưa tạnh. Anh Minh lục đục đóng cửa quán. Tôi ngồi sau lưng anh, muốn hỏi anh thêm vài câu mà không dám. Hóa ra, anh mở Cốm không phải để kiếm tiền, cũng không phải để giải khuây trong lúc chờ một công việc thực sự thích hợp, càng không phải có ý định muốn trở thành ông chủ tiệm cà phê. Tôi chẳng biết làm thế nào để giúp anh, thậm chí một câu động viên lúc này cũng sẽ trở nên thừa thãi, nhưng tôi cũng không muốn Cốm phải đóng cửa.

- Sao anh biết chị ấy sắp đi? - Rốt cuộc, sự tò mò trong tôi đã chiến thắng.

- Anh vừa đi gặp chị ấy.

Gió lạnh thổi ngược chiều. Anh Minh chạy xe nhanh hơn.

- Nhưng em không muốn Cốm đóng cửa. - Giọng tôi nhẹ bẫng đi, lọt thỏm trong gió.

Anh Minh chở tôi về đến tận cửa nhà rồi. Trước khi quay đầu xe, anh nói với tôi, giọng buồn buồn:

- Anh cũng không muốn Cốm đóng cửa, An ạ.

*

Tôi tới Cốm thường xuyên hơn, vào bất kì lúc nào thấy rảnh. Tôi tới Cốm để đọc sách, học bài, chuyện phiếm với bạn. Thậm chí, khi tổ trưởng hỏi địa điểm để thảo luận nhóm, tôi cũng gợi ý tới Cốm.

Anh Minh bắt đầu nhìn tôi bằng cặp mắt kì thị:

- Em định khủng bố anh hay khủng bố Cốm?

- Uầy, cả hai. - Tôi bắt chước điệu nhún vai quen thuộc.

Tôi chưa hình dung tới ngày Cốm bị đóng cửa, ngày anh Minh sẽ biến mất cùng món cà phê sữa đá tuyệt ngon và câu chuyện lửng lơ chưa có hồi kết. À, cà phê sữa đá và câu chuyện lửng lơ thực ra chỉ là cái cớ. Tôi chỉ quan tâm tới Cốm và anh Minh (hay anh Minh và Cốm nhỉ? - Uầy, thứ tự lúc này đâu còn quan trọng). Có vẻ anh Minh sẽ không thay đổi ý định. Tôi thấy anh không còn vui như trước và hay mất tập trung. Anh tính nhầm tiền cho khách mấy lần. Người ta gọi cà phê sữa đá thì anh mang ra hai ly đen đá. Tôi chỉ biết đếm ngược từng ngày. Nếu đầu tháng sau anh đi thì tôi chỉ còn đúng năm ngày để tới đây thăm Cốm.

- Anh này! - Tôi gọi khi thấy anh Minh đang lúi húi sửa lại cái ngăn kéo bàn.

- Anh bảo tháng sau anh sẽ dẹp Cốm. Thế "tháng sau" là đầu tháng hay cuối tháng nhỉ?

- Em định làm gì à? - Anh Minh không trả lời câu hỏi của tôi.

- Em còn biết làm gì nữa!

- Cốm sẽ không đóng cửa. Anh sẽ nhượng lại Cốm cho một người khác, bạn Đại học của anh. Em có thể tới đây bất cứ lúc nào, ngồi ở bất cứ chỗ nào, gọi một ly cà phê nhiều sữa và luyện manga. Bạn anh cũng sẽ không quấy rầy em. À, lúc đó, thực đơn của Cốm chắc sẽ đầy thức uống mới đấy.

Lúc anh Minh nói về chuyện chuyển nhượng quán, tôi mới chợt nhận ra, anh Minh quan trọng hơn Cốm. Cốm không bị đóng cửa mà tôi vẫn thấy buồn, vì anh Minh vẫn sẽ đi.

- Em sẽ không tới đây nữa! - Tôi đột ngột nói.

- Tại sao?

Tôi không trả lời mà lấy cuốn truyện che mặt lại. Tôi bỗng thấy hai mắt mình cay cay. Nếu nói thêm, chắc tôi sẽ khóc mất. Anh Minh đẩy về phía tôi đĩa hạt dưa rang muối:

- Nhưng món này thì chắc chắn là chẳng có quán nào có đâu.

Tôi cắn hạt dưa. Đúng là vị mằn mặn của muối khiến món hạt dưa thêm đậm đà. Anh Minh với tay lấy cuốn truyện, nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt thoáng hụt hẫng:

- Uầy! Vậy mà nãy giờ anh cứ tưởng em đang khóc!

Tôi bật cười thành tiếng.

*

Anh Minh vẫn không cho tôi biết khi nào thì bạn anh tới nhận Cốm. Liệu Cốm có phải sửa sang gì thêm không, có cần tuyển thêm nhân viên không, thức uống mới ai sẽ phụ trách việc pha chế... Tôi cứ thắc mắc, rồi lại tự gõ vào đầu mình một cái: Ô, hay chưa? Việc của tôi à? Cốm như thế nào sau khi anh Minh đi cũng không phải việc của anh Minh cơ mà. Chiều thứ Sáu, tôi đến Cốm. Như mọi khi, anh Minh sẽ tự mang ra cho tôi một ly cà phê thật nhiều sữa và ít đá.

- Ngày kia anh đi. Tối nay bạn anh qua. Nó tới Cốm vài lần rồi, chắc cũng không sửa sang gì nhiều.

Tôi im lặng. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng. Khó chịu với quyết định của anh, cả quyết định mở Cốm và bỏ Cốm.

- Nếu em là chị ấy, có lẽ em cũng sẽ không định tới đây.

Anh Minh nhìn tôi thật lâu nhưng không hỏi gì cả.

- Anh còn không biết yêu quý những gì mình đang có thì chẳng ai có thể yêu quý anh được.

- Theo em thì anh đang có những gì? - Anh Minh nói mà không nhìn tôi.

- Anh có Cốm. Nó không phải là tâm huyết của anh à? Không phải anh cũng yêu quý nó đấy chứ?

- Chỉ thế thôi?

- À, cả em nữa. Không phải em cũng rất quý anh còn gì!

- Em thì có liên quan gì đến Cốm? - Anh Minh cười ha ha- Anh có bỏ Cốm thì em vẫn ở đây cơ mà. Hay là vì anh bỏ Cốm nên em quyết định sẽ từ mặt anh?

- Vâng. Em sẽ làm thế đấy!

Anh Minh đứng dậy, còn tôi bỏ về. Bẵng đi một tháng, tôi không quay lại Cốm. Tôi cũng đoán là anh Minh đã đi. Tôi không muốn gặp anh để chào tạm biệt, cũng không muốn nhìn thấy Cốm bị chuyển giao cho người mới. Tôi đã định thay vì đến Cốm, tôi sẽ tìm một quán cà phê sách yên tĩnh hơn, rộng rãi hơn, nhiều ánh sáng và có thực đơn phong phú hơn. Nhưng tôi bỗng thấy nhớ da diết vị đậm đà của món hạt dưa rang muối, và tự hỏi không biết anh chủ mới có giữ lại món đó và cho vào thực đơn không. Thế là tôi lại đến Cốm để tự tìm câu trả lời.

Tôi không nhớ là mình đã quay đầu xe bao nhiêu lần cho tới khi tôi thực sự đứng trước Cốm, nhưng tôi đã nhớ rất rõ cảm xúc của mình khi ấy: Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu nỗi nhớ chợt vỡ òa. Đám hồng tỉ muội vẫn cần mẫn đơm bông, bàn ghế chẳng hề xê dịch, và Cốm vẫn vắng khách. Cả quán chỉ có hai vị khách lớn tuổi đang ngồi nói chuyện ở ngay chỗ tôi vẫn hay ngồi. Rồi đột nhiên, từ phía sau đám ly thủy tinh được xếp ngăn nắp, một cái đầu xoăn tít nhô lên:

- Tính tiền ạ? Vâng!

Tôi dựng xe, cố tỏ ra bình thản và dõng dạc gọi đồ uống.

- Một cà phê sữa nhiều đá, ở đây!

Anh Minh dừng tay nhìn tôi, cười. Tôi đã định đấm cho anh vài phát vào mũi, tôi đã định giựt nát mớ tóc xoăn tít của anh, tôi đã định bảo anh sao không đi luôn đi mà còn ở đây làm gì nữa. Nhưng khi tôi còn chưa kịp làm gì thì anh Minh đã đưa tay quàng qua vai tôi và bảo:

- Anh sẽ ở lại đây!

- Thì sao? - Tôi lạnh lùng.

- Em không vui à?

Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi lôi mấy cuốn maga từ trong ba lô ra, thong thả lật từng trang như thể anh chưa từng nói mình sẽ đi, và tôi vẫn đến Cốm đều đặn mỗi tuần. Tôi đã định sẽ không bao giờ tới đây, nhưng thật may là tôi đã không thực hiện ý định ngu ngốc ấy. Tôi có thể không vui sao? Tôi đã rất buồn, rất hụt hẫng, và rất nhớ. Cả Cốm và anh. Hay cả anh và Cốm nhỉ? Uầy, thứ tự lúc này đâu còn quan trọng. Vì điều quan trọng, người quan trọng đã ở đây cả rồi. Tôi nhìn giàn hồng tỉ muội đang cần mẫn vươn mình lên ban công tầng hai, đẹp dịu dàng như một bản ballad không tên ngọt ngào trong buổi chiều nhạt nắng.

_Mayy_

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện