Story 4: Bí mật trên kệ sách

Điện thoại đang nằm trong balo rung liên tục nhưng tôi vờ như không biết. Về nhà kiểm tra mới thấy tám cuộc gọi nhỡ và bốn tin nhắn từ bạn gái. Tôi không buồn để ý đến cái điện thoại ấy khi đang ở trong nhà sách với Phương và làm một việc vô cùng con nít là tô tượng. Đây là trò giết thời gian mà cô bạn thân của tôi rất khoái, sau nghe nhạc và đọc manga. Hai đứa ở đó chăm chú tô cho xong hai cái tượng cũng khá to. Phương không hài lòng với những màu sẵn có mà pha trộn nhiều màu với nhau để tạo ra những màu mới nên việc tô vẽ này còn mất thời gian hơn bình thường. Cả hai chui vào nhà sách lúc năm giờ chiều, lúc xong thì đã tám giờ tối. Vậy mà vẫn đi uống trà sữa rồi mới về. Phương tặng cho tôi bức tượng mà cậu ấy đã tô và tôi để nó trên kệ sách, ở đó cũng có khá nhiều những món đồ khác của cô bạn tặng.

Tôi gọi lại cho bạn gái, nhận được chất vấn tại sao lại lỡ hẹn,..tại sao không nghe máy, tại sao không trả lời tin nhắn. Tôi không nghĩ ra được lí do gì để bào chữa nên im lặng.

Và chúng tôi chia tay như thế đấy. Một cách chẳng hay ho gì lắm. Ngạc nhiên thay tôi chẳng thấy buồn bã gì, chỉ cảm thấy một niềm tội lỗi nhưng đồng thời tôi cũng biết cảm giác đó sẽ trôi đi nhanh chóng như bao lần khác. Đó là kết quả tất nhiên mà tôi biết nó sẽ đến và chẳng gì có thể thay đổi được.

Phương đón nhận tin tôi chia tay bạn gái bằng một cái nhăn trán.

- Lại chia tay?

- Ừ!

- Đây là người thứ ba rồi đẩy.

Tôi không biết điều đó. Vì có cảm giác những buổi hẹn hò đã có đều trôi qua một cách nhàn nhạt, hệt như một món ăn chẳng có mùi vị gì. Có lẽ vì thế mà tôi để nó trôi tuột đi trong trí nhớ của chính mình, không một kỷ niệm nào được ghi lại. Không phải tôi không thích họ, chỉ là tình cảm ấy nhanh chóng bốc hơi khi tôi nhận ra người mà họ thích không phải là chính tôi. Họ thích một hotboy cao ngạo, ít nói, lạnh lùng ở bên ngoài, và (có lẽ họ nghĩ) ấm áp ở bên trong. Dường như chẳng có ai có ý định tìm hiểu sâu thêm đằng sau ấy tôi có những gì.

Cứ thế, hẹn hò rồi chia tay, đến tận ba cô bạn gái trong một năm thì nghiễm nhiên tôi được mọi người xung quanh khoác cho mình cái mác chẳng tốt đẹp tẹo nào. Mà chính tôi cũng thấy mình tệ. Tôi không muốn tranh cãi về vấn đề đó, lại càng không có ý định thay đổi. Tôi vẫn hẹn hò, vẫn chia tay và Phương đếm số giùm tôi.

Tôi là kiểu người sợ cô đơn. Tôi luôn cảm thấy mình cần có ai đó ở bên cạnh. Dù thật sự có ai đó ở bên, nỗi cô đơn của mình có vơi bớt đi hay bị đào xới lên, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng cảm giác đó biến mất hoàn toàn khi tôi ở bên cạnh Phương.

Tôi gọi Phương là cô bạn gái “con trai” của riêng tôi. Từ khi Phương xuất hiện, ào vào cuộc đời tôi đến tận bây giờ, đã bốn năm, cô bạn chẳng thay đổi gì mấy. Vẫn là cô bạn nhỏ có nụ cười sáng và tươi tắn, tiếng cười trong như tiếng chuông, và khi ở cạnh tôi cảm thấy dễ chịu. Phương không giống những cô bạn tôi đã hẹn hò, nên việc chúng tôi hay đi với nhau củng không trở thành đề cài bàn tán cho mọi người. Tôi hay hẹn hò với những cô bạn có mái tóc dài nữ tính, dù là nhuộm hay không nhuộm. Còn tóc Phương lại còn cắt cụt ngủn, chỉ cần lấy những ngón tay vuốt vài cái là vào nếp. Dáng cỏ bạn nhỏ, gần như thẳng đuột, đôi chân gầy trong những chiếc quần skinny jeans, luôn thích sơ-mi, áo oversize và những đôi giày bata. Phương không hẳn là tomboy, vì cô bạn nữ tính hơn thế. Những chiểu Chủ nhật, nếu có cảm hứng, nhất định cô sẽ nấu một món ngọt nào đó và rủ tôi ăn chung, như món bánh Tart trứng vào tuần trước. Dù thế nào, tôi luôn thích những khoảnh khắc được ở bên cạnh Phương. Đó là cảm giác tôi không tìm được thấy ở bất kỳ ai khác.

Người bạn gái thứ tư của tôi tên Sa. Chúng tôi quen nhau tại một buổi họp mặt bạn bè. Tôi bị ấn tượng bởi cô bạn có cách nói chuyện rất thông minh, chúng tôi đi cà phê riêng vài lần, sau đó là những buổi hẹn hò nghiêm túc. Rồi chính thức quen nhau.

Trái với những đồn thổi từ những người rỗi rãi xung quanh, rằng lại một tháng rồi tan, tôi và Sa đã quen nhau được hơn ba tháng. Mối quan hệ trôi đi bình lặng và thoải mái. Tuy đôi lúc tôi cảm thấy thiếu một điểu gì đó nhưng về cơ bản là ổn. Phương thi hiếm khi lại gần tôi hơn, dù tôi vẫn thường chở cô bạn đi học về mỗi khi xe cô hỏng. Tôi vẫn giữ cả thói quen điện thoại gọi Phương dậy đi học vào buổi sáng và mua cho cô những ổ bánh mì trứng. Xen kẽ những buổi hẹn hò, tôi vẫn ngồi ở nhà sách và chơi trò tô tượng với Phương.

Một hôm, tôi bất ngờ nhận ra Phương có chút thay đổi.

- Tóc cậu dài hơn thì phải?

Tóc của Phương không còn là mái tóc chỉ cần đưa tay vuốt vài cái là gọn gàng, thẳng nếp. Bây giờ thì mái tóc ấy đã dài quá vai. Mọi hôm cậu ấy toàn búi nó lại, hoặc giấu nó trong chiếc mũ lưỡi trai nên tôi không để ý. Hôm nay Phương để xõa tóc.

Phương nhăn trán giả vờ dỗi.

- Tớ nuôi tóc dài lâu rồi mà giờ cậu mói biết à?

- Tớ không để ý.

- Xinh không? - Phương nheo nheo mắt.

- À...ừ...hợp với cậu lắm.

Phương cười, khẽ khịt mũi một cái. Hành động đó cho thấy cô bạn đang rất vui, và hơi ngượng nhưng không muốn người khác biết.

Có điều gì đó đã đổi thay. Điểu gì đó mà chính tôi cũng không biết rõ. Hoặc đã biết mà tôi vờ như không biết. Dù thế nào đi nữa thì nó cũng làm tôi bối rối.

Tối nói với Sa về mái tóc dài của Phương. Trái với vẻ băn khoăn của tối, Sa bình thản.

- Chắc là cậu ấy đang thích ai đó.

- Thích ai đó ư?

- Con gái thường muốn mình xinh hơn trong mắt người mà họ thích mà. Ai cũng vậy.

Chẳng hiểu sao khi nghe điều đó tôi lại cảm thấy hơi khó chịu. Rốt cuộc là Phương muốn mình xinh hơn trong mắt ai?

Chiều ấy, tôi chở Phương về vì xe cậu ấy bị hỏng. Đạp đến hơn nửa quãng đường về nhà, tôi mới dè dặt hỏi.

- Cậu đang thích ai à?

- Nếu đúng thế thì sao?

- Cẩn thận đẩy, bọn con trai không tốt đẹp gì đâu.

Phương cười khúc khích.

- Kể cả cậu à?

- Tớ có tốt đẹp gì đâu. - Tôi khẽ thở dài, thành thật.

- Vì mọi người không hiểu cậu thôi.

Khi nói câu đó, Phương chạm nhẹ những ngón tay lên lưng tôi, như một kiểu an ủi rất đặc trưng của cô bạn. Tôi im lặng, thấy một niềm vui nho nhỏ len lỏi, như được thấy bình minh trên biển sau một quãng chờ đợi và ẩn mình trong bóng đêm. Bất giác tôi mỉm cười. Phương ngập ngừng.

- Tớ có buổi hẹn hò vào... tối thứ bảy này.

Nụ cười của tôi tắt ngấm. Nhưng tôi không nói gì cả. Chỉ có buổi chiều rơi nhẹ trên đường và vỡ tan dưới những vòng bánh xe.

Sa đến nhà tôi mượn vài cuốn sách mà có lần tôi đã kể cho cô bạn nghe. Cô bạn tỏ ra ấn tượng với phòng con trai mà ngăn nắp hơn trong tưởng tượng. Sa dừng lại khá lâu trước kệ đựng những bức tượng được tô màu. Cô bạn thích bức tượng quả bí đỏ với những chiếc lá uốn xung quanh, được tô bằng màu cam đậm, gần giống màu đỏ, và lấp lánh kim tuyến.

- Nó giống như quả bí đỏ sẽ vụt biến thành một cỗ xe của nàng Cinderella vậy. Cho tớ nhé.

Tôi lắc đầu.

- Cái đó không được. Phương tặng nó cho tớ. Lần đó tớ thi trượt vào đội tuyển Hóa của trường. Khi biết kết quả, Phương đã lôi tớ đi tô tượng. Chẳng biết Hóa học và bí đỏ thì có liên quan gì đến nhau nữa.

- Tất cả những bức tượng này đểu là Phương tặng cậu?

- Ừ. Tất cả. Cậu ấy thích tô vẽ cho chúng nhưng không thích giữ thì phải.

Sa không nói gì nữa. Cô bạn đặt nhẹ quả bí đỏ trở lại vị trí của nó, với một vẻ trầm tư.

Buổi hẹn sau, khi tôi và Sa rời khỏi trung tâm thương mại, Sa đã nói tôi chỉ là một chàng trai nhút nhát. Nhưng khi tôi hỏi lại cho rõ ràng hơn thì Sa chỉ im lặng.

Thứ bảy, tôi có hẹn đi xem phim với Sa. Chúng tôi hẹn nhau trước rạp chiếu. Hôm nay Sa mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng màu vàng. Tôi khen cô bạn xinh.

- Hôm nay Phương có hẹn. Tớ dám cá cậu ấy sẽ không mặc một chiếc váy nữ tính như cậu đâu. Vẫn là skinny jeans thôi. Tớ đang thắc mắc gã nào có sở thích kì quái đi thích một cô nàng như thế

- Như cậu à?

Tôi quay đầu lại, cô bạn đang cười, nhưng đôi mắt lại thật buồn.

- Khang này, chúng ta chia tay đi. Vì tớ thích cậu, hơn cả những gì tớ nghĩ, hơn cả thời điểm mà chúng ta bắt đầu. Nhưng người cậu thích không phải là tớ. Tiếp tục giữ mối quan hệ này cậu không thấy là bất công cho cả tớ và cậu à? Nhắm mắt lại và nghĩ xem khi cậu vui hay buồn, cậu nghĩ đến ai đầu tiên? Không phải là tớ, phải không?

Tôi không biết nói gì vì hình ảnh hiện lên trong đầu tôi lúc này là một hình ảnh khác. Sa lại mỉm cười. Cô bạn cầm lấy túi bỏng ngô và vé xem phim.

- Tớ sẽ vẫn vào xem bộ phim này. Còn cậu, hãy về đi, vì cậu còn có việc phải làm!

- Tớ... xin lỗi.

- Tớ giận cậu, tất nhiên là vậy. Nhưng biết làm sao được. Nhớ này, nếu cậu để một khoảnh khắc nào đó vụt mất, có thể nó sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Và lúc đó cậu sẽ ân hận.

Tôi ngồi trước rạp chiếu phim khá lâu, và gần như là chờ đợi một điểu gì đó. Tôi cắm điện thoại lên và gọi cho Phương.

- Cậu sắp đi à?

- Ừ.

Tôi nói đơn giản “Đi vui nhé”, và cô bạn đáp lại bằng một từ “ừ” củng đơn giản không kém. Tôi thấy cổ họng mình khô khốc. Và tôi cúp máy.

Ngay lúc này, tôi mới hiểu rõ những lời mà Sa đã nói. Tôi là một chàng trai nhút nhát, trái ngược vẻ bất cần cao ngạo bên ngoài của mình. Thứ tình cảm tôi dành cho Phương quá rõ ràng, nhứng tôi đã vờ như không nhìn thấy. Vì tôi quá trân trọng nó, sợ làm vỡ nó đến nỗi không có đủ can đảm dể chạm vào, hay thậm chí là nghĩ đến nó. Tôi không muốn mất Phương nên chấp nhận để cô bạn ở một ranh giới khác. Nếu chúng tôi hẹn hò, và rồi chia tay, chúng tôi liệu có còn được là những người bạn?

Nhưng bằng cách này hay cách khác, Phương cũng sẽ đi mất khỏi tầm mắt của tôi, như bây giờ vậy.

“Cậu ấy không giữ mình lại. Mình, đã biết vậy mà vẫn buồn. Thật kỳ cục”. Phương cố gắng giữ cho đôi chân mình bước thật nhẹ tênh khi xuống cầu thang. Thật ra cô chẳng có buổi hẹn hò nào cả, chỉ là đột nhiên muốn đi xem phim một mình thôi. Chẳng hiểu sao Phương lại nói dối Khang như vậy. Có lẽ là chờ đợi một câu nói, nhưng mãi chẳng nghe được. Mà Phương củng đã biết trước là vậy rồi.

Mình sẽ buồn hôm nay thôi, Phương tự nhủ, để ngày mai lại là cô bạn gái thân thiết luôn mỉm cười và ở bên cạnh cậu ấy những lúc cậu ấy cảm thấy cần có ai đó để tâm sự.

Nhơng trước hiên nhà, một dáng người quen thuộc đang đứng chờ.

“Phương ơi. Đừng đi. "

Đông Đông

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện