Mùa cây thay lá (Lynh Miêu)
1. Lời đề nghị
- Thy này, chúng mình cứ thế này thôi và tạm thời đừng để cho ai đó biết nhé! – Lâm nói với tôi như thế trong một buổi chiều nhạt khi chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán café nhỏ. Phố thưa vắng người qua lại. Trời hôm ấy có nắng nhưng những tia nắng mỏng và yếu ớt, chẳng đủ vắt qua ô cửa sổ chỗ chúng tôi đang ngồi.
Những tia nắng yếu ớt giống hệt như sự phản kháng trong tôi...
Tôi và Lâm đã chính thức là "gà bông" gần 3 tháng rồi, nhưng Lâm chưa một lần muốn thể hiện điều đó. Ở lớp, Lâm và tôi cực ít giao tiếp. Trên Facebook chúng tôi cũng chẳng "in a relationship" với nhau. Nếu có hẹn hò gì, chúng tôi thường trao đổi qua tin nhắn, địa điểm gặp gỡ cũng xa trường... Ban đầu tôi nghĩ là Lâm ngại thể hiện tình cảm hoặc nghĩ rằng chưa đến lúc để chúng tôi công khai mối quan hệ này. Nhưng rồi, khi những sự việc cứ lặp đi lặp lại như thế tầm một tháng, tôi đã lờ mờ đoán được gì đó. Có điều, tôi không dám thừa nhận, sợ rằng mình sẽ để vuột đi mối quan hệ tốt đẹp mà tôi đang có với Lâm. Cho đến hôm nay, khi Lâm chính thức nói với tôi lý do và đề nghị tôi một điều lẽ ra cậu ấy chẳng bao giờ nên đề nghị:
- Tớ đã hứa với Hân là chỉ khi nào cậu ấy có bạn trai thì tớ mới chính thức quen một ai đó. Tớ thật sự không muốn nuốt lời.
Lúc đó, tôi nghĩ mình nên đứng phắt dậy và bỏ về, hoặc chí ít thể hiện một cảm xúc gì đó tương tự như sự tức giận. Nhưng, tôi lại thấy câu trả lời: "Ừ, tớ cũng nghĩ vậy" lí nhí trượt ra khỏi miệng mình.
2. Cây tình yêu
Tôi từng nghĩ tình cảm của mình dành cho Lâm giống hệt như một cái cây. Ban đầu chỉ là một hạt giống nhỏ, rồi hạt giống này nảy mầm, từng bước cựa mình vươn cao lên mặt đất thành một chồi xanh nhỏ xinh. Cái cây ấy cứ dần lớn lên, từng ngày, từng ngày một với những phiến lá non xanh, mỗi chiếc lá là mỗi kỉ niệm của tôi với Lâm. Cho đến khi tôi không thể đếm hết những chiếc lá trên cây, thì tôi nhận ra rằng tình cảm của tôi dành cho Lâm đã sâu đậm lắm...
Tôi thích Lâm từ hồi lớp 10, khi chúng tôi cùng ở trong đội làm Báo tường. Thường thì đội Báo tường mà tôi tham gia từ trước đến giờ luôn chỉ có con gái, mấy bạn nam đi cùng cũng thường chỉ giữ "chân sai vặt" hoặc là "nhân lực phụ" đi theo... cổ vũ tinh thần. Nhưng đội Báo tường năm lớp 10 của tôi thì khác hẳn khi Lâm giữ vai trò chủ chốt. Lâm vẽ rất đẹp và đặc biệt tài năng trong việc sử dụng những mảng màu. Đã thế Lâm lại rất nhiệt tình và có trách nhiệm, cậu ấy nói rằng chúng tôi chỉ cần lo nội dung sao cho thật tốt, còn tất cả những phần liên quan đến minh họa, Lâm sẽ phụ trách.
Gương mặt Lâm khi vẽ rất đặc biệt, nghiêm nghị nhưng dịu dàng. Hệt như cậu ấy đang làm một điều gì đó hết sức thiêng liêng. Và đó hẳn và việc cậu ấy rất yêu mến. Tôi cứ muốn ngắm mãi gương mặt ấy của Lâm. Và cùng với thời gian, tôi cũng nhận ra là mình thích cậu ấy lúc nào không hay. Không hẳn và vì điều gì cả, chỉ đơn giản là sự xuất hiện của cậu ấy có ý nghĩa trong cuộc đời tôi và làm xáo trộn những ngăn cảm xúc vốn rất bình yên từ trước đó.
Còn Hân là cô bạn xinh xắn, phụ trách văn nghệ của lớp tôi. Năm lớp 11 cậu ấy với Lâm chính thức trở thành một đôi. Lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội với Lâm cả. Cho đến một ngày, Lâm đến lớp với vẻ mặt buồn bã. Và ngày hôm sau... rồi ngày hôm sau nữa không thấy cậu ấy và Hân đi cùng nhau...
Về lý do, tôi chưa bao giờ hỏi Lâm, dù sau này khi tôi và cậu ấy đã trở nên thân thiết. Hân và tất cả những gì liên quan đến cô bạn sẽ mãi là một phần Lâm không muốn chia sẻ và là một bức tường vô hình tạo nên khoảng cách giữa tôi và Lâm.
...
Buổi cafe hôm ấy đã lấy đi của tôi rất nhiều sức lực, dù việc duy nhất tôi làm chỉ là ngồi, uống cafe và nói chuyện với Lâm. Nhưng mỗi lời Lâm nói hệt như một cơn gió, không ngừng thốc vào "cái cây tình yêu" trong lòng tôi khiến cả thân cây rung lắc dữ dội. Nào là chiếc lá "Niềm vui lần đầu tiên được Lâm khen xinh", nào là chiếc lá "Hạnh phúc lâng lâng khi Lâm nắm tay lúc cùng ngồi đợi xe buýt", nào là chiếc lá "Hi vọng mỗi ngày qua đi Lâm sẽ tự nhiên thể hiện tình cảm hơn một chút"... – từng chiếc, từng chiếc một đang xanh tươi mà bỗng chốc trở nên úa vàng.
3. Mối quan hệ nửa vời
Tôi là một con nhóc nhút nhát, nhưng mặt khác, tôi lại không phải là đứa giỏi giấu diếm cảm xúc của mình. Một cách cơ bản, tôi không đủ lạnh lùng để tỏ ra không-hề-quan-tâm đối với người mình thích. Tôi càng không ngăn được hai má cứ đỏ lựng lên mỗi lần trò chuyện cùng Lâm. Tôi thi thoảng còn làm bánh, mang đến lớp, tặng cho rất nhiều bạn bè trong đó có Lâm. Và lần nào cũng vậy, những chiếc bánh trong chiếc túi buộc ruy-băng đỏ của Lâm sẽ có những hình trái tim rất tròn trịa. Đó là những chiếc bánh trái tim duy nhất, và tôi chỉ tặng nó cho một người duy nhất đặc biệt mà thôi.
Những hành động của tôi bên ngoài dường như rất vô tư, nhưng chàng trai nhạy cảm như Lâm đã sớm nhận ra điều đó. Và một lần, khi chúng tôi cùng ngồi đợi xe buýt: "Trời thật là lạnh" – tôi đã kêu lên như thế, Lâm đã khẽ khàng nắm lấy tay tôi. Bị bất ngờ, tôi định rút tay ra nhưng Lâm đã kiên quyết giữ nó lại.
Tôi thấy trên "cái cây tình yêu" của mình một chiếc lá vừa bung nở đầy mạnh mẽ. Lòng tôi đang hát một khúc tình ca. Nhưng khuôn mặt bên ngoài thì lại đỏ lựng lên, chẳng nói gì cả. Cả hai chúng tôi đã chẳng nói gì cả...
Đó là ngày đầu tiên đánh dấu mối quan hệ của tôi và Lâm!
Nhưng mối quan hệ ấy đến tận hôm nay vẫn chỉ trong vòng bí mật, hay chính xác hơn là một "mối quan hệ nửa vời". Vì ở trên lớp tôi vẫn phải vờ như mình chẳng là gì của Lâm. Điều đó khiến tôi khó chịu, và buồn. Không phải vì cảm thấy mình thật thiệt thòi, mà hơn cả, là vì tôi cảm nhận thấy tình cảm của Lâm dành cho Hân vẫn thật sự sâu đậm. Điều đó khiến cậu ấy thậm chí còn không hề nghĩ rằng sẽ làm tổn thương tôi khi nói ra "lời đề nghị". Hoặc cậu ấy biết rằng tôi sẽ tổn thương... nhưng thà vậy còn hơn là cậu ấy thất hứa và làm tổn thương cô bạn gái cũ.
4. Câu chuyện của Su Bi
Tôi có cô em gái, kém tôi 5 tuổi. Cả nhà vẫn thường gọi nó là Su Bi. Chẳng hiểu sao, cùng một mẹ sinh ra nhưng tôi và Su Bi lại khác nhau nhiều đến thế. Trong khi tôi là một con nhóc ít nói, có đôi phần uỷ mị và rụt rè thì Su Bi lanh lẹ, nghịch ngợm hệt như một đứa con trai. Cá tính của Su Bi từ bé cũng đã bộc lộ rất mạnh mẽ. Nó thích để tóc ngắn cụt lủn, mặc kệ mấy đứa bạn gái cùng lớp cứ điệu đà dễ thương với bím tóc dài. Nó thích nhập hội với những thằng con trai và thường xuyên "ra tay nghĩa hiệp" như thể mình là một "trang nam tử" chính hiệu. Su Bi dường như "miễn nhiễm" với những suy nghĩ của người khác áp vào nó, dù nó vẫn hàng ngày được người lớn không ngừng khuyên nhủ: "Su Bi nè, con gái là phải thuỳ mị, đi đứng nhẹ nhàng, ăn nói nhỏ nhẹ, biết không con?".
Dù Su Bi luôn cho rằng tôi là hình mẫu của một "cô gái hoàn hảo", bởi với Su Bi thì: "Chị Hai ăn nói nhẹ nhàng", "chị Hai biết nấu ăn ngon" hay "chị Hai hay khóc nhè giống hệt... con gái". Nhưng tôi thì lại thích Su Bi, thích cái cá tính mạnh mẽ yêu ghét phân minh đã sớm hình thành của nó. Tôi thích cả cách nó thể hiện sự tức giận hoặc phản kháng khi gặp phải chuyện nó không thích. Điều đó khác hẳn với chị gái nó – là tôi.
...
Hôm đó là một ngày thực sự tồi tệ!
Tôi đã khóc gần như suốt 20 phút ngồi trên xe buýt và cố gắng làm mắt mình bớt đỏ khi đi bộ 5 phút để về nhà. Tôi thậm chí còn phải đứng trước cửa nhà thêm 5 phút nữa để chắc chắn rằng mình có khuôn mặt hoàn-toàn-ổn trước khi mở cửa bước vào nhà...
Hôm đó là thứ Hai đầu tuần và cũng thứ Hai cuối cùng chúng tôi có giờ Sinh hoạt trước khi nghỉ Tết. Cô giáo chủ nhiệm dành 30 phút để tổng kết năm cũ, thời gian còn lại chúng tôi sẽ có những tiết mục văn nghệ và chơi trò chơi. Trò chơi cuối cùng của năm có tên "Nói thật". Luật của nó rất đơn giản: Đến lượt mình, người chơi sẽ lên bốc thăm một mảnh giấy ghi sẵn câu hỏi, MC sẽ đọc to câu hỏi và người ấy phải trả lời một-cách-chân-thật-nhất. Nếu không chịu trả lời, người chơi sẽ phải chịu một hình phạt (cực quái dị) của những người còn lại. Đến lượt Lâm, cậu ấy bước lên, bốc thăm mảnh giấy và đưa nó cho MC. Minh – cậu bạn MC hóm hỉnh nhìn Lâm cười, rồi đọc to những gì viết trong mảnh giấy: "Ai là gà bông của bạn?".
Lâm lưỡng lự một lát. Tôi thấy ánh mắt của cậu ấy nhìn Hân, rồi nhìn tôi, và cuối cùng, câu trả lời của cậu ấy là: "Chẳng ai cả...".
Câu nói ấy của Lâm khiến tôi cảm thấy thật sự ngỡ ngàng. Vì Lâm đã nói dối. Và hơn cả, cuối cùng cậu ấy vẫn lựa chọn cách làm tổn thương tôi để bảo vệ lời hứa với Hân. Tôi thấy tai mình ù đi, từ đó đến tận lúc ra về, những âm thanh cứ lùng bùng trong đầu tôi, chẳng nghe được gì ra hồn ngoài tiếng trống tan trường vang lên giục giã. Tôi chỉ đợi có âm thanh ấy, để lao ra khỏi lớp. Bỏ lại sau lưng tiếng gọi của Lâm.
Đoạn sau thì các bạn đã biết, tôi khóc gần như hết quãng đường về nhà nhưng lại tỏ ra là "mình vẫn ổn" khi bước vào cửa.
Tôi vào phòng và thấy Su Bi đang ngồi đó, khuôn mặt ủ dột. Có vẻ là nó vừa khóc, và mọi chuyện có vẻ rất tệ, vì tôi chưa bao giờ thấy Su Bi thế này. Tôi lại gần và hỏi Su Bi có chuyện gì. Nó chỉ đợi có thế rồi bắt đầu kể:
-Hôm nay có một cậu bạn đã tặng kẹo cho em.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên và hỏi nó vì sao được tặng kẹo mà lại buồn đến thế. Và câu chuyện của Su Bi đã khiến tôi hoàn toàn bất ngờ:
-Nhưng cậu í đang thích một bạn khác. Và cậu ấy chỉ tặng kẹo cho em để trêu tức bạn kia.
-Thế lúc đó em đã làm thế nào?
-Em ném kẹo lại phía cậu ta và nói: "Cậu là đồ hèn nhát".
Tôi bật cười về cách mà Su Bi hành xử, rồi đằng hắng, tôi hỏi nó:
-Em đã làm đúng, vậy thì tại sao em lại buồn?
Tôi thấy Su Bi hơi cụp mắt xuống, tựa như đang suy nghĩ có nên chia sẻ bí mật này với tôi không, rồi tôi thấy đôi mắt trong veo ngước lên nhìn tôi và cái miệng bé xinh xinh của Su Bi thì ngập ngừng nói:
-Vì em cũng thích cậu bạn đó, và em cũng muốn nhận kẹo của cậu ấy, nhiều nhiều lắm Hai à...
Lần này thì câu trả lời của Su Bi không làm tôi cười nữa. Tôi chỉ lặng yên ôm vai nhỏ em, ghì thật chặt...
5. Mùa cây thay lá
Tối hôm đó, tôi hẹn gặp Lâm. Chúng tôi lại ngồi cái quán café nhỏ quen thuộc. Hôm ấy đã là những ngày giáp Tết, nhưng bên trong quán, mọi thứ vẫn có vẻ gì đó thật tĩnh tại và yên bình.
Tôi phá vỡ sự yên lặng giữa tôi và cậu ấy bằng một câu hỏi:
-Này Lâm, cậu vẫn còn thích Hân, nhiều lắm phải không?
Lâm ngước nhìn tôi, rồi lại quay mặt ra đường, cậu ấy trả lời tôi bằng giọng buồn bã.
-Tớ không biết nữa... Thy à. Tớ thật sự không biết nữa.
- Lâm này, hãy nhìn vào mắt tớ!
Tôi nói một bằng giọng quả quyết. Và khi ánh mắt Lâm chạm tôi, một lần nữa... thì tôi thấy tim mình khẽ nhói lên. "Cây tình yêu" trong tôi rung chuyển mạnh mẽ. Và rồi tôi thấy mình bình tĩnh, mỉm cười nói với Lâm:
-Lâm à, tớ hiểu rằng cậu đang nói dối. Cậu biết là cậu thích Hân, nhưng cậu lại không đủ dũng cảm để thừa nhận điều đó.
Lần này, Lâm im lặng. Cậu ấy hướng mắt ra đường và tiếp tục nhìn dòng người, những dòng người đang yên bình lướt qua như một cuốn phim quay chậm. Rồi cuối cùng, cậu ấy lên tiếng:
-Tớ thích cái cách cậu thể hiện tình cảm với tớ, Thy à. Tớ đã muốn mình có thể can đảm như cậu, khi đối diện với Hân...
Cậu ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
-Tớ đã hàng trăm lần tự nhủ rằng tớ và Hân chẳng là gì của nhau nữa. Nhưng tớ đã không làm được... Tớ đã làm tổn thương cậu... Tớ xin lỗi... Thy à...
...
Hôm đó, tôi bắt xe buýt và tự về nhà, thay vì để Lâm đưa về như thường lệ. Lâm nói rằng cậu ấy thích sự can đảm của tôi, nhưng rõ ràng tôi biết mình chẳng được như cậu ấy nói. Bởi, chẳng phải tôi vẫn cứ lần lữa chẳng chịu thừa nhận, tôi cứ thà chấp nhận một "mối quan hệ nửa vời" còn hơn đánh mất những gì tốt đẹp đang có, đó sao?
Chỉ đến hôm nay, khi nghe câu chuyện của Su Bi, tôi mới nhận ra rằng: "Tôi cũng là một kẻ hèn nhát". Can đảm để yêu không đơn thuần chỉ là sự can đảm để thổ lộ tình cảm với một ai đó, mà còn là sự can đảm để nhận ra rằng người ấy không thuộc về mình, và hãy buông tay để người ấy ra đi... Như cái cách em gái nhỏ mạnh mẽ của tôi đã làm, dù có thể bây giờ nó chưa nhận ra được điều đó.
Hôm ấy, tôi đã đứng nhìn từng chiếc lá trên "cây tình yêu" của mình vĩnh viễn ra đi. Từng chiếc, từng chiếc một... Nhưng tôi biết, mùa Xuân sẽ làm cho những chiếc lá khác được nhú lên, xanh tươi và mạnh mẽ. Đơn giản vì đó là quy luật của cuộc sống.
Và đơn giản vì tôi đã can đảm tiễn đưa một mùa lá vàng không thuộc về tôi nữa...