SAY NẮNG -Jainie
Vệt nắng
Vai vẫn đeo kè kè cái túi xách, hai tay Phương ôm cứng ly hoa quả dầm trong một quán café bệt. Nó dỏng tai nghe các anh chị “hoạch định chiến lược” cho một câu lạc bộ tình nguyện mới toe, thi thoảng lại vén rèm cửa sổ nhìn một thành viên đến muộn, vừa hớt hải vừa ngơ ngác, và qua chiếc cầu thang xoắn hẹp leo lên tầng hai – đại bản doanh tạm thời của một hội làm-như-kín-lắm.
Người đến muộn cuối cùng mà nó để ý được là Thanh, cậu bạn nó mới gặp lần họp trước, đưa ra nhiều ý kiến khá sắc bén, đăng kí nhận những công việc liên quan đến khảo sát thực địa và rảnh rỗi cả ngày Chủ Nhật.
Thế nên cậu ấy ở ban liên lạc còn nó ở ban tuyên truền.
Thanh chào hỏi mọi người, giải thích lí do đến muộn, rồi chọn chỗ ngồi gần đám con trai đang chúi đầu vào laptop, bên kia căn phòng hẹp. Cậu ấy bất chợt ngẩng lên, nhìn… thẳng vào mặt nó. Đôi mắt sâu và cặp lông mày rậm, giống hệt đôi mắt của một anh lớp trên nó từng gặp, thậm chí anh ấy còn hơi cuối cằm xuống làm ánh nhìn như ngước lên, đơn giản là cực kì ấn tượng. có điều, anh ấy không nhìn nó lâu như thanh.
Tai vẫn nghe về định hướng phát triển, nguồn lực, ưu nhược điểm và những thứ liên quan, nhưng mắt Phương thì dính chặt lấy Thanh như bị thôi miên. Làm gì mà mình lại đi nhìn chằm chặp một thằng con trai như thế này – nó tự nhủ. Ơ… nhưng “thằng con trai” đấy cũng nhìn mình mà.
Bị thôi miên, chính xác là như thế, bị thôi miên. Lần đầu gặp nó ngồi cùng phía với Thanh, nên chưa quan sát kĩ. Lần này thì nó ngồi cả buổi chỉ ngắm (một cách lộ liễu) khuôn mặt cân đối đến kì lạ đó.
Buổi họp kết thúc, nó lấy tay đập đập vào đầu mình vài cái. Nó bình tâm hơn một chút khi nhớ ra lát đát vài người khen nó có đôi mắt đẹp.
Phương rẽ vào phòng vệ sinh, cột lại tóc, chăm chú nhìn mắt mình trong gương. Lông mày hơi lộn xộn, nhưng bù lại có một hàng mi rợp. Mắt không xếch, không ti hí… Ừ, cũng đỡ “lép vế” trước Thanh, nhưng liệu có đủ cho cái giả thiết cậu ấy cũng bị… thôi miên như nó?
Say nắng
Trường Thanh học cách trường nó một quận, không gần nhau lắm. Mà nó chỉ biết mỗi trường thôi, còn lại thì chịu chết. Mà lấy cớ gì để xin các anh chị số điện thoại của Thanh? Nghĩ đến đây nó bất giác đỏ mặt, như có tia nắng nào đó chiếu vào. Thi thoảng, vô tình hay cố ý ngang qua trường cậu bạn, nó lại nghển cổ nhìn vào trong, lẩm bẩm: “Bây giờ mà bị thôi miên không khéo mình đâm vào cột điện”. “May” mà chuyện đó không xảy ra, lần nào nó cũng tiu nghỉu đi tiếp. Hà Nội tuy bé, nhưng cũng đủ rộng để nếu không có lí do gì thì không gặp được nhau.
– Mày biết anh Tùng không?
– Tùng nào? Lớp trưởng A1 á? – Huyền hỏi lại.
Nó gật.
– Mày thấy anh ấy thế nào?
– Thế nào là thế nào?
– Tao mới gặp một lần… Nhưng đôi mắt… rất ấn tượng đúng không?
– Hừm… đừng bảo thích anh ấy rồi nhé?
– Mày toàn nghĩ linh tinh, tao đang hỏi ý kiến mày thôi mà.
Huyền nhìn nó nghi hoặc, rồi chép miệng:
– Tao nhìn chỉ thấy… đáng gờm!
– Sao lại nói người ta thế? – nó hừ mũi.
– Còn bảo không thích nữa không? – Huyền tra khảo.
– Bỏ tay tao ra, rách áo bây giờ…
[…]
Huyền “nuốt” xong câu chuyện ngắn ngủi, chống cằm nhìn lơ đãng ra cửa sổ, ra vẻ ta đây cũng có lúc biết mơ mộng.
– Mày ơi… thế có phải là tao… thích bạn ấy rồi không? – Phương hỏi với vẻ hoang mang cực độ.
– Ơ hay, mày thích hay không sao lại… hỏi tao? – Huyền ôm bụng cười, trông chế giễu không kém gì lúc chống cằm.
– Chắc không phải, mày nhỉ? Làm gì mới gặp hai lần mà thích được.
– Hỏi mày ấy, làm gì mới gặp hai lần mà nhớ được?
– Tại bạn ý nhìn tao chứ…
– Thì mày cũng nhìn bạn ý còn gì, cứ làm như mình “oan” lắm.
Nó thở dài, biết thế chả kể cho Huyền làm gì. Rõ là rắc rối. ban liên lạc và ban tuyên truyền tổ chức họp cùng địa điểm-nhà một chị trong nhóm, khá rộng rãi. Sau ba tiếng đồng hồ bàn tới bàn lui, đói mờ mắt, cả hai ban rủ nhau kiếm cái gì bỏ bụng.
– Mình đi ăn kem đi! – Phương hào hứng.
Vài người bật cười, vài ngưởi ủng hộ, tất cả số còn lại nhìn nó như quái vật.
– Cậu bị sao thế? – Nói rồi Thanh đột ngột nắm tay nó kéo lại, không để cho nó kịp phản ứng, rờ lên trán nó – Ơ, không sốt mà.
Cậu ấy vừa NẮM TAY nó, và RỜ TRÁN nữa!!! Cũng may là ngồi trong phòng ấm má nó đã hồng sẵn… Ôi trời!
– Mẹ ơi! Chị Phương vuốt tóc mái rồi cười một mì… – thằng em chỉ kịp nói đến đó thì bị cái gối bay trúng mặt.
Lườm Minh một cú đứt cả mắt, nó cuối xuống cuốn truyện đang đọc dở. Tối qua, nó lại mơ thấy Thanh đặt tay lên trán nó, chỗ đám tóc mái, rồi chìa ra một đống xanh xanh đỏ đỏ toàn thuốc… tẩy giun, bắt nó uống cho bằng hết.
Không được, không thể “tẩu hỏa nhập ma” một mình được. Nó thở dài, lại vẫn phải nói với Huyền.
– Này, có phải là bạn ấy… có ý gì với tao không hả mày???-với giọng thảm thiết.
– Hừm… nếu vậy Tuấn nó yêu mày say đắm rồi – Huyền kéo gọng kính xuống sống mũi, nhếch môi làm thành một nụ cười không thể gian tà hơn.
– Sao lại liên quan đến Tuấn ở đây?
– Thì hôm nào hai đứa mày chẳng đấm đá nhau thùm thụp, túm tay, túm vai, túm tóc loạn xạ. Mày bảo thế chả phải là yêu say đắm còn gì?
Ờ hớ?! Nó chưng hửng. cũng có lí.
– Có lí quá đúng không?
– Ừ…- (Huyền gật gù)- hay là Tuấn nó thích tao mày nhỉ- nó cười vang khi thấy cằm Huyền rơi đánh bộp xuống mặt bàn.
Chắc tại nó để ý bạn ý quá nên suy diễn vậy thôi.
– Nhưng mà mày ơi… tao chưa bao giờ như thế này mày ạ. – Phương thở dài nghe não cả ruột.
Thuốc cảm cúm
Ngó nhanh qua màn hình lap-top của chị trưởng nhóm, nó thấy facebook của Thanh. Tuy đã nhẩm đi nhẩm lại những chữ cái ngoằn nghèo của cái nickname lạ, lúc tối về ngồi trước máy tính, nó vẫn bần thần một lúc. Không phải nó quên, chỉ là… mà có gì đâu nhỉ? Nghĩ vậy, nó tìm facebook của Thanh, rồi add.
Nó nhìn avatar của cậu ấy khoảng hơn một phút, rồi mắt lướt qua chỗ “relationship status”: “in a relationship”. Choáng váng, nó ngồi cứng đơ trên ghế.
Thanh đã có “bạn ý”??? Có rồi sao còn nhìn nó chằm chằm thế, còn kéo tay nó, còn… Mà thấy Thanh như thế liệu bạn ý sẽ nghĩ thế nào? Nó vờ vĩnh tức giận thay cho cô bạn không quen, hình như chỉ để che đi cái cảm giác trống trải và một chút tức tối đang len lỏi trong lồng ngực của chính mình.
– Chị! Tránh ra cho em chơi điện tử – thằng em nhắc lại đến lần thứ năm thì những từ vô nghĩa đó mới tới được tai nó. Bất chợt nó nhận thấy mình đang bị ủn một cách thô bạo ra khỏi cái ghế.
– Chờ chị chút đã… – nó nói khẽ.
Nếu không phải đang bận… thất tình chắc nó đã chạy ngay đi tìm cái máy ảnh. Mắt Minh trố ra, còn thiếu chút nữa là rớt xuống sàn. Bà chị ngày thường choanh choách choang choác của nó tự nhiên hôm nay nói bằng một cái giọng yếu ớt và dịu dàng kì lạ, kể cả hồi còn cuộn tròn trong bụng mẹ, nó cũng chưa bắt gặp bao giờ.
Nhưng Minh hoàng hồn nhanh hơn nó, thằng bé lại ủn quyết liệt nó ra khỏi ghế, luôn miệng mè nheo. Nó với tay tắt phụt facebook, tắt nguồn, đi ra, kệ cho Minh nhìn theo ngơ ngác.
Trả lời cho câu hỏi của nó, “bạn ý” của Thanh cũng chính là một thành viên trong nhóm hoạt động xã hội. Phương thì chẳng còn tâm trạng đâu mà đi dò la, chính là Huyền đã moi móc cái facebook của Thanh, tìm ra bức ảnh của Linh, để khỏi mang tiếng tuy là BFF nhưng chẳng an ủi được câu gì ngoài: “Tội nghiệp con bé, mơi iu lần đầu đã phải iu đơn phương, cái số rồi em ơi, há há”. Linh hiền, hơi trầm so với đội và có một gương mặt dễ mến, Phương nhớ hôm đầu gặp mặt thì Linh ngồi cạnh Thanh, nó còn chào làm quen…
Chị Thu gọi điện rát quá, mà nghĩ lại cũng tự thấy vô trách nhiệm, Phương tiếp tục các hoạt động của nhóm. Tuy nhiên, những buổi họp có mặt Thanh thì nó tránh không đi.
Có lần, Huyền bắt gặp nó ngồi chống cằm thở dài trong giờ ra chơi.
– Tao phục mày đấy, buồn gì mà buồn được lắm thế?
– Tao đã nói với mày rồi mà… tao chưa cả thấy thế với ai bao giờ cả.
– Ờ, hồi đó tao cũng thế…
Nó há hốc miệng, một đưa thét ra lửa như Huyền mà cũng… thất tình á?
Dường như đoán được câu nó định hỏi, Huyền lặng lẽ gật.
– Lâu rồi, hình như là năm ngoái, ngay sau khi sinh nhât xong… – cô bạn nói nhỏ và nhanh – Nhưng việc gì phải buồn lâu vì một chàng chưa bao giờ thích mình kia chứ? – Huyền nháy mắt, lấy lại cái giọng tự tin thường nhật.
– Mày khác, tao khác – nó xịu vai xuống.
– Khác gì mà khác – Huyền cốc đầu nó, hồi đó tao cũng y như mày bây giờ, nhưng qua… mấy tháng nghĩ lại thấy buồn cười. Chỉ là một cơn say nắng thôi mà…
Phương cuối đầu, trầm ngâm, nhưng rồi không muốn phụ lòng cô bạn, nó ngẩng lên:
– Ừ, say nắng thôi mà…
Nó lại đi sinh hoạt đầy đủ, thi thoảng gặp lại Thanh, nó nhìn thẳng vào đôi mắt thôi miên không hề né tránh. Nó cũng mỉm cười và trò chuyện với Linh. Đâu đó vẫn còn chút váng vất sau cơn say, nhưng nó biết rằng, chẳng việc gì phải sầu não khi mình vừa có được những cảm xúc đẹp. Trong trẻo đấy, nhưng chỉ thoảng qua thôi, như một làn gió, hay như một tia nắng…
Cũng có lúc, đi cùng với Huyền, nhác thấy bóng một cậu bạn giống Thanh, nó quay lại nhìn theo hồi lâu. Huyền giật giật tay nó, vẻ thông cảm. Nó quay đi, nhưng rồi lại ngoái lại: “Cảm ơn cậu! vì một cơn say!”. Bé thôi, vừa đủ để cô bạn bên cạnh mỉm cười.