Chương 32: Cú điện thoại trong đêm

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn rõ đến nỗi Bách không thể quay lại giấc ngủ được nữa. Anh úp chặt gối vào tau song những nhịp đơn điệu kia cứ rót vào óc anh như trêu ngươi. Bách vừa trải qua một cơn ác mộng. Anh thấy Bình đứng trước mặt, miệng tươi cười đưa mời anh tách trà nóng mới pha. Anh giận dữ lắc đầu nhưng Bình vẫn điềm nhiên tiến lại gần, tay giơ cao tách trà, Đôi chân Bách trở nên nặng như đeo chì đến độ không nhúc nhích nổi. Bình cười ha hả rồi hắt luôn thứ nước nóng bỏng kia xuống bàn chân Bách. Anh rùng mạnh người để thoát khỏi mộng mị. Người vã mồ hôi. Sáng nay quả là Bách bị đổ nước sôi vào chân thật.Lúc anh đang cầm ly nước nóng ra bàn làm việc thì va phải Mai Thanh cùng lúc mở cửa bước vào. Cô cuống quýt xin lỗi và thông báo rằng sáng sớm nay có người bên phòng giám định pháp y gọi đến tìm anh. Họ nói rằng việc xét nghiệm mẫu thử AND đã hoàn tất và mời anh đến lấy. Vì sáng ngày anh tắt máy nên họ phải gọi bằng máy cố định. Anh thanh minh rằng có thể máy hết pin chứ anh bật máy 24/24 giờ, nói xong vội vã lấy cặp tài liệu đi ra ngoài. Mai Thanh nói với theo vẻ nghi hoặc.- Công việc trong kia kết thúc từ hai hôm trước mà sao hôm nay mới nhìn thấy anh?- Không phải anh đi nghỉ mát đâu. – Bách ngoái cổ lại – Có gì chiều nay sẽ trao đổi với em.Tuy nhiên, lúc chiều, khi Bách về văn phòng thì Mai Thanh đã đi công tác ở tỉnh khác. Bách loay hoay cùng hàng đống dữ liệu cho đến khi thấy bàn tay cầm bút đã run lên vì đói và mệt. Anh chỉ lên xe về nhà khi đồng hồ đã điểm mười một tiếng. Giờ là 12 giờ 30 sáng. Không lẽ anh chỉ mới ngủ được 45 phút thôi sao. Bách ngồi dậy và xuống nhà lấy nước. Khi anh đang lần mò trong nhà bếp tối om, bản Libertango chợt vang lên ầm ĩ. Anh cuống quýt chạy lên. Mẹ anh cằn nhằn từ phòng bên kia.- Không lẽ người ta làm ngày, ngủ đêm còn con làm cả ngày lẫn đêm hay sao.- Điện thoại của bạn gái đấy mẹ ạ. – Anh vừa nói vừa nhấc điện thoại nhưng đầu bên kia đã ngắt máy.Số của trung tá Phả. Bách vội vàng gọi lại.- Đang ngủ ngon bị dựng dậy hả? – Trung tá Phả nói giọng vui vẻ như đang ngồi trong bữa tiệc.- Không, tôi dậy rồi.- Tôi chưa ngủ mà cậu dậy nỗi gì. Có chuyện đây. Hôm nay đến phiên tôi trực đêm. Nhân thể lục hết đống hồ sơ để trả cái nợ với cậu. Gớm, giấy tờ như hũ nút. Mà các bố ngày xưa cũng dốt, đánh số rất thiếu khoa học, chữ viết thì như chữ bác sỹ, không luận nổi ra thứ gì với thứ gì nữa. Tôi phải xới tung cả nghìn tập hồ sơ lên chứ không được ngồi máy tính gõ pắc pắc ra như các cậu trên thành phố đâu.- …- Tôi đã tìm ra tên đứa trẻ bị mất tích đầu tiên trong cái bản đáng nguyền rủa ấy, tôi phấn khởi quá mới bấm máy luôn cho cậu nhưng sau thấy mình hồ đồ, vì chợt nhớ ra là đang 12 giờ đêm chứ không phải 12 giờ trưa.- …- Tên của đứa trẻ bị mất tích năm ấy là A San.Trung tá Phả còn tuôn ra một tràng nữa như súng thần công. Ông ta đã hoàn thành xuất sắc hai nhiệm vụ mà Bách yêu cầu được giúp đỡ. Già mà trung tá Phả ở đây thì Bách đã ôm chặt lấy ông già đáng yêu ấy mà lay mà lắc trong cơn vui sướng, nhưng vốn là con người có tính kiềm chế cao, Bách chỉ lộ đôi chút cảm xúc qua giọng nói.- Tôi không biết phải nói lời cám ơn bác như thế nào, bác đúng là một người tuyệt vời.- Cậu không phải cảm ơn tôi, hàng tháng cậu cứ kéo anh em phòng trên ấy xuống đây nhậu nhẹt là tôi sung sướng rồi.Trung tá Phả tiếp tục hàn huyên khiến Bách phải cảm ơn ông ta thêm ba lần nữa mới cúp được máy. Anh phân vân cầm chiếc điện thoại, song sau vài phút anh quyết định bấm vào phonebook và dò tên Diên Vĩ.- A lô. - Giọng nói đầu bên kia rõ ràng còn đang ngái ngủ.- Bảo, chú Bách đây. Cháu ngủ chưa?- Cháu ngủ rồi ạ.- Chú làm phiền cháu một chút đươc không, trung sĩ?- Vâng ạ.- Cháu có số điện thoại của mẹ cháu không? Ý chú là …sau khi mẹ cháu đưa cho cháu cái điện thoại ấy, mẹ cháu còn số máy nào khác không, số máy di động ấy?- Có ạ.- Cháu đọc cho chú nhé.- Vâng ạ.Bách lấy cây bút và mẩu giấy ở đầu giường để ghi lại.- Cảm ơn cháu nhé, trung sĩ dũng cảm.- Chú Bách…- Bé Bảo ngập ngừng.- Có chuyện gì vậy, cháu cứ nói đi, chú đang nghe.- Chú Bách…nếu một chiến sĩ…mà…phản bội đồng đội…thì tội có to không hả chú?Bách im lặng trong giây lát. Cơn ác mộng đầu giấc vừa rồi chợt lướt qua đầu anh.- Còn tuỳ theo động cơ của sự phản bội đó nữa…nghĩa là…nguyên nhân khiến chiến sĩ đó phản bội đồng đội. – Bách cố gắng tìm từ ngữ cho dễ hiểu.- …- Nhưng nhìn chung thì phản bội không bao giờ là tốt. – Bách kết luận.Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu đến nỗi Bách tưởng rằng cậu bé đã bỏ máy.- Thế thì…cháu không tốt. Cháu đã phản bội cấp trên rồi.- Là thế nào cậu bé? Chú chưa hiểu.- Cháu đã không giữ lời hứa. Cháu đã kể lại chuyện đó cho mẹ rồi.- Sao? – Bách thốt lên.- Lúc nãy cháu đã kể lại cho mẹ và bây giờ mẹ cháu đang trên đường đến đây.- Ôi trời ơi…Bách ngắt cuộc gọi một cách phũ phàng và bấm vội số máy anh vừa ghi trên giấy. “Thuê bao của quý khách vừa gọi có thể ngoài vùng phục vụ hoặc tắt máy”. Giọng nói đều đều cất lên bất kể ngày đêm. Bách mặc vội bộ quần áo ẩm xì vì cơn mưa lúc chập tối và rút khẩu súng chín li để trong ngăn kéo.Mườiphút sau, anh đã ngồi trước vô lăng với tốc độ khiến bất kỳ cảnh sát giao thông nào có mặt trên đường cũng đều muốn ách lại để kiểm tra giấy tờ. May mắn thay, lúc này trên xa lộ, chỉ duy nhất một chiếc xe Toyota Crown lao vun vút qua những rặng trúc đào đang xoè cánh trước sương đêm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện