Chương 19-1: Hương ngự xa đưa (1)
Ngày cốt Phật vào kinh, Từ Phùng Hàn từ canh tư đã dẫn một trăm cung nữ, một trăm hoạn quan ra ngoài thành mười dặm bái vọng. Đến giờ Mão, trời sáng dần, mới thấy khói hương bảng lảng đằng xa, tiếng nhạc Phật cùng tiếng tụng kinh vẳng đến, chính là đoàn rước cốt Phật tối qua vừa nghỉ ngơi chấn chỉnh lại ở tòa tháp cuối cùng, hôm nay bắt đầu lên đường.
Để rước cốt Phật, hoàng đế đã huy động đội nghi trượng đông đảo, cắt gấm lụa làm phướn làm lọng, trên những đồ tế lễ đều dát vàng khảm ngọc trai mã não, tốn đến cả trăm hộc châu bảo. Dọc đường đội nghi trượng đi từ kinh đô Trường An đến tận chùa Pháp Môn hơn ba trăm dặm, ngựa xe nườm nượp ngày đêm. Dân chúng ở những thôn làng quanh đó đã hay tin từ trước, lúc này đều đi theo đội nghi trượng, sắp hàng hai bên đường, tay cầm đèn nến hương hoa nghênh đón, vừa nghe tiếng niệm Phật thì quỳ rạp xuống đất bái lạy, có người kích động đến mức khóc òa lên, đấm ngực thình thịch.
Cấm quân dẫn đường, cung nhân ca múa, gánh hát dân gian ồn ã náo nhiệt, tạo thành một đội ngũ dài đến mấy chục dặm. Trong tiếng huyên náo vang trời dậy đất, cốt Phật được rước vào thành, dân chúng trong kinh ùa cả ra phố. Triều đình cũng dừng tất cả mọi việc ở các nha môn, các đại thần đổ xô ra, ngoài đường toàn người là người. Đại lộ Chu Tước rộng đến năm mươi trượng lô nhô toàn đầu người, chỉ thấy một biển người nhấp nhô ngẩng lên rạp xuống quỳ lạy bên đường.
Giữa lúc nhốn nháo, thỉnh thoảng lại có người kích động cắt máu vảy đất, đốt đầu thiêu tay. Cũng có kẻ cắt tay cúng dường, được các tín đồ xung quanh xôn xao kính phục, khiêng ra phía sau theo sau cốt Phật để được hưởng nhiều Phật quang chiếu rọi. Trong sự điên cuồng của dân chúng toàn thành, cốt Phật cuối cùng cũng đến cổng An Phúc cung Đại Minh.
Khó ngờ nhất là, người đứng ngoài cổng An Phúc đón cốt Phật, lại là Quỳ vương Lý Thư Bạch.
"Đó...đó chẳng phải là Quỳ vương bị ác quỷ nhập xác, rất sợ Phật quang ư?"
"Quỳ vương cũng dám đón cốt Phật? Hắn mà xứng à?"
"Sao bệ hạ lại bị kẻ gian che mắt, để hạng người thế này ra rước cốt Phật?"
Nhưng những nghi vấn này vừa đưa ra không lâu, đã bị tin đồn mới ngoài phố dập tắt: "Các vị chưa nghe nói chuyện mấy hôm trước à? Việc Quỳ vương mưu hại Ngạc vương còn ẩn tình khác!"
"Còn ẩn tình gì nữa? Ngạc vương chết trong tay Quỳ vương, chứng cứ rành rành, còn giả được ư?"
"Nghe nói Ngạc vương mới bị ác quỷ nhập xác, rắp tâm mưu hại thánh thượng! Quỳ vương để bảo vệ xã tắc đã đấu tranh với Ngạc vương, mới bị Ngạc vương trước khi chết cắn ngược."
"Theo ngươi nói, lẽ nào Ngạc vương tự sát rồi đổ vấy cho Quỳ vương ư?"
"Chuyện khác không bàn, cứ xét riêng mấy năm nay, Quỳ vương vì giang sơn xã tắc đã dẹp yên bao nhiêu phản loạn, vào sinh ra tử bao nhiêu lần? Nghe đồn lần này Sa Đà xâm phạm, Tây Bắc nguy ngập, Quỳ vương lại sắp phải phụng mệnh đi lên phía Bắc rồi!"
"Ấy...ấy không được! Quỳ vương bị ác quỷ nhập xác, lỡ sinh lòng khác thì sao?"
"Có bị quỷ nhập hay không, cứ xem hắn có bình an tiếp nhận được cốt Phật không, chẳng phải là biết rồi ư?"
Tiếng trống tiếng nhạc dậy trời, cát vàng rải đầy đất, phủ lên trên là lớp thảm nhung dày dặn kéo dài đến tận cuối đường. Trong cung trải gấm đỏ đến tận cửa. Từ Phùng Hàn và Lý Kiến chủ trì việc nghênh đón cốt Phật cùng dẫn cốt Phật đến trước thảm gấm. Ở đó, Lý Thư Bạch đang đứng ngay giữa cửa cung.
Y vận áo tím, gương mặt hơi gầy sáng lên dưới bầu trời đầu xuân. Đứng dưới thềm ngọc, dẫm lên gấm lụa, thân hình cao lớn như cây ngọc đón gió. Phong tư ấy khiến bất cứ kẻ nào trông thấy đều phải gạt bỏ những ý nghĩ như quỷ hồn nhập xác.
Trước ánh mắt vạn người, Lý Thư Bạch bước lên ba bước, cầm lấy nén hương người bên cạnh đưa, cung kính vái lạy trước tháp xá lợi cực lớn chứa cốt Phật, sau đó nhận tịnh thủy, dùng cành liễu nhúng tịnh thủy vẩy đầy đất, đón cốt Phật vào cung.
Vừa vẩy nước xong, sương mù bảng lảng giăng khắp thành Trường An chợt bị gió xua tan, mây tạnh trời quang, ánh dương từ trên không chiếu xuống, rọi đúng vào người Lý Thư Bạch, ánh vàng xán lạn, rạng ngời chói mắt. Dường như vầng hào quang ấy đã xuyên thấu đất trời, khai mở nhân gian, chỉ để bao trùm lên y trong khoảnh khắc này.
Dân chúng toàn thành ngây ra, ngay đội lễ nhạc và ca múa cũng quên cả biểu diễn, sau khi vẩy xong chín lượt, mây lành trên trời liền khép lại, tựa hồ vầng hào quang vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Là...là Phật quang, là thần tích đó!" Không biết kẻ nào run rẩy la lên câu đó, tức thì cả đám đông đều bị cuốn theo, ai nấy đều lẩm bẩm, "Phật quang thần tích" rồi cung kính quỳ lạy Quỳ vương, ngay mấy người vừa rồi còn cãi vã không biết Quỳ vương có bị ác quỷ nhập xác hay không, tựa hồ cũng quên bẵng cả, ròng ròng nước mắt hòa cùng dòng người ngưỡng mộ thần tích.
"Ta đã bảo mà, Quỳ vương đi được đến ngày hôm nay, phải nói là cực kỳ may mắn."
Vương Tông Thực đứng trong cửa cung nhìn ra đám đông huyên náo đằng xa, hơi mấp máy môi, để mình Vương Uẩn phía sau nghe được lời mình: "Màn kịch này vừa khổ dân vừa tốn của, lại chỉ mình Quỳ vương được lợi."
Vương Uẩn gật đầu: "Tin đồn chúng ta gieo rắc ngoài phố mấy hôm nay còn thua xa ánh mặt trời vừa nãy."
"Đó mới là chỗ nực cười của sự đời, không phải ư?" Khóe môi Vương Tông Thực cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt, lặng lẽ nhướng mắt nhìn về phía hoàng đế đứng trước điện.
Sắc mặt ngài ngự tái xanh, thái độ cực kỳ khó chịu, chẳng biết là vì cơn bệnh hay vì tia nắng vừa rồi.
Nhưng chỉ một thoáng sau, hoàng đế đã gạt chuyện đó sang một bên, bởi cốt Phật đã đến dưới thềm. Ngài ngự bước xuống nghênh đón nhưng lại lập cập trẹo cả chân, suýt nữa ngã nhào, may sao Vương hoàng hậu đi sau đỡ kịp.
Hoàng hậu khẽ thưa: "Bệ hạ cẩn thận." Nhưng hoàng đế chẳng để ý gì đến hoàng hậu, chỉ bước từng bước về phía cốt Phật, kích động đến mức cả người run lên. Vương hoàng hậu vừa ra hiệu bảo hoạn quan đỡ lấy ngài ngự, vừa nhắc nhở ngài phải cung kính bái Phật.
Đế hậu dâng hương bái lạy, rước cốt Phật vào Phật đường mới sửa sang lại, trên cờ phướn nạm đầy trân châu, hoa trước bệ Phật làm bằng ngọc thạch đủ màu, kinh vàng mõ trầm, ngay bồ đoàn cũng dùng chỉ vàng thêu đầy hoa sen ba mươi sáu cánh.
Xá lợi Phật phải đặt trong cung để hoàng đế đích thân thờ phụng ba ngày, các nha môn cũng nghỉ ba ngày. Triều thần sau khi bái lạy lũ lượt rời khỏi cung Đại Minh, trở về nhà.
Dọc đường rời khỏi cung Đại Minh, Lý Thư Bạch đã chạm mặt không ít quan viên, họ đều hành lễ với y, nhưng đa phần chần chừ không dám tiếp xúc quá thân mật. Y cũng chẳng để tâm, mãi tới khi ra khỏi cửa cung chuẩn bị lên xe ngựa, mới thấy có người gọi: "Vương gia." Y ngoái lại nhìn, ra là Vương Uẩn, giờ phụ trách trị an trong cung. Hôm nay Vương Uẩn ăn mặc gọn gàng để rước cốt Phật, nhanh nhẹn xuống ngựa hành lễ với y.
Lý Thư Bạch cũng gật đầu chào hỏi: "Lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ ơn gia quan tâm, mọi sự ổn cả." Vương Uẩn giao dây cương cho thị vệ bên cạnh, đến gần y chắp tay chào: "Chúc mừng vương gia rời khỏi Tông Chính Tự, quay lại triều đường."
Lý Thư Bạch hờ hững cười đáp: "Ta cũng phải chúc mừng Uẩn Chi, nghe nói sắp đến ngày lành phải không?"
Vương Uẩn chẳng lấy làm lạ trước độ nhạy tin của Lý Thư Bạch, chỉ cười: "Vâng, xong việc rước cốt Phật là đến ngày thành thân rồi."
"Bệ hạ định giữ cốt Phật lại trong cung thờ phụng ba ngày, vậy là ba ngày sau ngươi sẽ lên đường về Thục?" Lý Thư Bạch thản nhiên hỏi tiếp.
Vương Uẩn gật đầu mỉm cười với y: "Vâng, tôi sẽ về Thục rước nàng trở lại kinh thành thân."
Hàng mi Lý Thư Bạch run lên như bị kim đâm trúng, hơi thở cũng ngưng một nhịp.
Hít sâu một hơi, đang định lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng kêu thê thiết. Một cánh chim lẻ bạn tình cờ bay ngang trời, lướt qua mái cung cong vút bay về phía xa rồi khuất bóng.
Y ngước nhìn theo cánh chim nọ, tiễn nó về phía cuối trời, ánh mắt đầy cô tịch. Hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Dù sao cô ấy cũng từng là người bên cạnh ta, giờ sắp thành thân mà ta chẳng biết gì cả." Thấy y như vậy, Vương Uẩn đành nén bất an trong lòng lại, chắp tay cười nói: "Vương gia tha tội! Tử Hà và tôi bận chuẩn bị hôn lễ, quên khuấy đi mất." Lý Thư Bạch chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời, im lặng.
Vương Uẩn vẫn mềm mỏng nói tiếp: "Hôm trước nàng vừa thử áo cưới, có vài chỗ cần phải sửa, có lẽ hôm nay đã đến bàn bạc với các thợ thêu thợ may rồi. Thấy nàng không hỏi nên tôi cũng chưa kịp báo nàng hay tin mừng của gia."
Lý Thư Bạch không muốn nghe về việc chuẩn bị hôn lễ của Vương Uẩn và Hoàng Tử Hà, bèn giơ tay ngăn y lại: "Đã vậy để ta đến báo với cô ấy. Dù sao lúc ở Thục cô ấy từng cứu mạng ta, đôi bên cũng có thể coi là...thân thiết."
Vương Uẩn sa sầm mặt, chắp tay thưa: "Đa tạ ý tốt của gia. Nhưng lúc trước ở Thục vương gia từng nói với ty chức, hy vọng có thể cho Tử Hà tự do. Giờ nàng đã lựa chọn, chúng tôi cũng đang bận rộn, gia việc gì phải khiến nàng bận lòng thêm?"
Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng ở Vương Uẩn, ngừng một thoáng rồi lại rời đi: "Bản vương chỉ muốn trọn nghĩa người xưa, dù Uẩn Chi thấy không ổn, nhưng giữa ta và cô ấy có vài lời buộc phải nói rõ ràng với nhau." Giọng điệu cố chấp đến gần như lạnh lùng, khiến Vương Uẩn nhất thời chẳng biết phải cự tuyệt ra sao.
"Ta từng hứa với cô ấy một chuyện, giờ vẫn chưa thực hiện được, nói thế nào cũng phải cho cô ấy một lời giải thích, phải không nào?" Dứt lời, y quay người lên xe, không buồn nhìn Vương Uẩn, ra hiệu khởi hành.
Thái độ khăng khăng bất chấp này khiến Vương Uẩn ngây ra giây lát mới định thần lại được. Thấy xe ngựa Lý Thư Bạch đã rời khỏi cửa cung, chạy thẳng về phía Đông, y sải bước đi về phía gã thị vệ đằng sau, giật lấy dây cương, tung mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa chạy vụt đi, không buồn ném lại nửa câu.
Đám Ngự Lâm quân bị y bỏ lại ngơ ngác nhìn nhau. Tiểu thị vệ bên cạnh y vội giục ngựa đuổi theo hớt hải gọi với: "Thưa thống lĩnh, bệ hạ có chỉ, lệnh cho thống lĩnh sắp xếp việc phòng vệ trong cung ba ngày nay, không được rời cung Đại Minh nửa bước!"
Vương Uẩn không hề ngoái lại, chỉ đáp: "Ta đi một lát sẽ về ngay!"
"Nhưng...nhưng đây là thánh chỉ, nếu bệ hạ đột ngột tìm thống lĩnh có việc thì..." Tiểu thị vệ cuống lên, vươn tay toan túm lấy dây cương của y.
"Tránh ra!" Vương Uẩn không nói hai lời, vung roi quất vào tay áo gã. Tiểu thị vệ chỉ thấy tay đau rát, vội rụt lại ngạc nhiên nhìn Vương Uẩn, không hiểu sao thượng cấp thường ngày độ lượng ôn hòa, lần này lại thình lình nổi nóng.
Nhưng bắt gặp vẻ nôn nóng và hoảng loạn của y, tiểu thị vệ đành ghìm cương dừng ngựa, không dám hỏi thêm nữa, ngây người nhìn theo bóng y thúc ngựa băng qua cổng ngoài cung, nhằm thẳng hướng Tây, nháy mắt đã biến mất sau lớp bụi mù.
Giữa trưa, phường Vĩnh Xương khá yên ả, khói bếp lờ lững bay lên từ các nếp nhà, khiến mặt trời cũng nhuốm màu khói xanh. Vương Uẩn thúc ngựa từ ngõ phố đi ra, thấy xung quanh lặng phắc, chỉ có vài tiếng động khe khẽ xa xa như lọt qua khe cửa, nhưng đến tai y đã không còn nghe rõ được nữa.
Y xuống ngựa trước cửa nhà họ Trương, sải bước đi thẳng đến tiểu viện của Hoàng Tử Hà, thấy cửa phòng khép chặt, mai vàng trước cửa đang nở rộ, sắc vàng rực lên giữa khu nhà quạnh quẽ, làm cả đất trời cũng sáng bừng theo.
Vương Uẩn hít một hơi thật sâu, thấy lồng ngực phập phồng dữ dội. Y chầm chậm đến trước cửa, giơ tay gõ nhẹ: "Tử Hà, có đó không?"
"Có, công tử đợi cho một lát." Cô đáp khẽ.
Trái tim Vương Uẩn đang thót lên đến cổ, nghe thấy tiếng cô mới chịu trôi trở xuống. Y dựa vào cây cột ngoài hành lang ngắm mai vàng, khóe môi hé nụ cười.
Chẳng bao lâu, Hoàng Tử Hà mở cửa, bước tới bên y.
Y ngoái lại, thấy cô mặc áo khoác màu ngân hồng, để lộ cổ và tay áo đơn đỏ thắm bên trong, đậm nhạt đan xen rất đẹp, khiến y bất giác phải ngẩn ra ngắm rồi cười khẽ: "Ta còn nhớ lần đầu trông thấy cô, cô cũng mặc áo màu ngân hồng."
Hoàng Tử Hà định đính chính lần đầu tiên gặp nhau hình như mình mặc đồ hoạn quan, tới dạy Vương Nhược lễ nghi trong vương phủ mới phải. Nhưng chưa kịp nói ra miệng, cô sực nhớ lần đầu tiên y trông thấy cô, hẳn là năm cô mười bốn tuổi, tại cung Đại Minh. Ngạc vương từng kể năm ấy Vương hoàng hậu triệu kiến cô, Vương Uẩn đã kéo y lén tới xem mặt vị hôn thê, bấy giờ, quả thật cô mặc áo màu ngân hồng.
Nghĩ đến cảnh Vương Uẩn mười sáu tuổi kéo Ngạc vương lén tới nhìn mình, Hoàng Tử Hà vừa xúc động vừa cảm kích, se sẽ đáp: "Đúng rồi, đến giờ công tử vẫn nhớ ư."
Vương Uẩn mỉm cười chăm chú nhìn cô, dịu giọng: "Đỏ thắm phối cùng ngân hồng, như ráng chiều chiếu rọi hoa mai, đẹp như thế...ta dĩ nhiên không quên được."
Hoàng Tử Hà cúi đầu lảng đi: "Quần áo chung quy cứ phối cùng một tông màu là đẹp."
"Đúng thế, đừng như Tử Tần." Nói đến đây, Vương Uẩn không nhịn được cười, "Nghe nói Chu phu nhân mắt kém, không nhìn rõ được những màu tối hoặc những màu nhạt nên từ nhỏ đã thích cho con mặc đồ hoa hòe lòe loẹt. Giờ đã lớn, các huynh trưởng nhà họ Chu đều từ chối để mẹ chọn đồ, chỉ riêng Tử Tần vẫn vui vẻ mặc, hình như là quen phong cách đó rồi, dù tự phối cũng vẫn theo lối ấy."
Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí, không sao xua đi được: tại sao lúc gieo mình từ gác Tường Loan xuống, Ngạc vương lại mặc một chiếc áo đơn màu đen dưới lớp áo gấm tía, khác hẳn các vị vương gia?
"Thực ra, lúc trước ta suy từ Tử Tần nên cũng hơi lo, nghe nói vị hôn thê giỏi phá án, cứ nghĩ không biết cô nương ngày ngày tiếp xúc với mấy thứ đó có phải hạng hổ cái hung hăng đáng sợ hay không, quyết phải nhìn tận mắt mới yên tâm được."
Nghe tiếng y cười khẽ, Hoàng Tử Hà cũng mím môi cười. Nhưng thực lòng, cô chẳng hiểu mình cười gì nữa.
Nhìn cô mỉm cười, Vương Uẩn chợt thấy lồng ngực nóng rực lên, bất giác bước đến sau lưng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai: "Bấy giờ ta đi sau cô, băng qua hành lang nở đầy lăng tiêu, vừa thấp thỏm vừa căng thẳng. Mãi tới khi cô đi đến cuối hành lang, hơi ngoái lại...Lần đầu tiên thấy cô, ta đã biết đời này mình chẳng mong gì hơn nữa."
Y siết nhẹ cô, cúi xuống áp má vào mái tóc tơ, hơi thở nóng rực phả vào mành tóc, khiến cô cứng cả người lại, vô thức giãy ra.
Song Vương Uẩn bình thường dịu dàng, lúc này lại ôm chặt lấy cô, không cho giãy giụa. Y nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, song phía sau bức tường cao vẫn lặng phắc như tờ, cơ hồ không có âm thanh nào truyền đến cả.
Y nắm vai, xoay thân hình ngày thêm gầy võ trong tay lại, cúi đầu quan sát nét mặt cô. Gương mặt căng thẳng của cô cùng vẻ xót xa âm thầm xen lẫn bất an lộ ra trong mắt, cơ hồ đâm thấu trái tim y.
Song trái với mọi lần, y không hề buông cô ra, chỉ giơ tay siết nhẹ hai vai, ghé tai nói khẽ: "Tuy giữa chúng ta còn khúc mắc, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ thành đôi lứa...Tử Hà, đời này ta đã thỏa nguyện, quyết không bao giờ phụ cô. Đổi lại, ta cũng mong cô đừng phụ ta." Giọng nói vốn dịu dàng, nay lại không kìm được run lên, như sợ hãi, lại như cầu khẩn.
Cô chỉ thấy lòng mình cũng run rẩy theo.
Bàn tay cô vẫn buông thõng bên người, bất chác nắm chặt lấy mép váy. Nắm rất chặt, run bần bật như lên cơn co giật, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào buông ra, không cách nào giơ lên ôm lấy người đang ôm mình được.
Cô đành nhắm nghiền mắt, mặc cho y ôm lấy mình.
Vương Uẩn vuốt ve mái tóc cô, để mặt cô dựa vào ngực mình. Y nhìn qua lớp mai vàng, thấy mảnh sân phía trước vẫn yên tĩnh, không có gì lạ.
Lùa tay vào mái tóc buông xõa của cô, giữa làn tóc mềm mại ấp áp, chợt một thứ lành lạnh chạm vào ngón tay y. Là chiếc trâm bạc cài tóc giản dị, đầu trâm dùng ngọc chạm thành hoa văn cỏ lá cuốn, nhìn rất bình thường.
Y thấy vậy cũng không để tâm, chỉ cúi xuống vùi mặt vào mái tóc cô thơm ngát. Bàn tay từ từ trượt xuống, đôi cánh tay siết chặt, ép cô vào ngực mình.
Lúc rời đi, Vương Uẩn ngoái lại nhìn vào sân, thấy cô đứng dưới hành lang đưa mắt nhìn theo mình, cội mai trông từ xa chỉ thấy ánh vàng lấp lóa, ánh cả lên mình cô. Chìm giữa sắc vàng lộng lẫy, song Hoàng Tử Hà chỉ mỉm cười nhợt nhạt, gượng gạo tiễn y.
Y lặng lẽ gật đầu với cô rồi quay người men theo hành lang mà đi.
Những con cá dọc hành lang vẫn vô tri vô giác lững lờ bơi trong bình lưu ly khảm vào tường. Nắng từ phía sau hắt lại, chảy dài trên mình chúng, những chiếc vảy vàng trắng đỏ xanh lấp loáng ánh sáng đẹp đẽ mà quỷ dị, lăn tăn trải suốt hành lang.
Vừa nhớ đến nụ cười cô nhợt nhạt lẫn sau bóng hoa, y vừa thẫn thờ băng qua từng đốm sáng lăn tăn nọ. Lúc bước ra cửa, người hầu câm giật giật áo y, miệng ú ớ.
Vương Uẩn nhìn lại, thấy hắn huơ tay diễn tả: "Vừa rồi có người đến tìm tiểu thư."
Y nhìn vào trong, từ từ mấp máy môi hỏi không ra tiếng: "Ai?"
"Một quý nhân lạ mặt, đi đến cửa tiểu viện thì quay lại. Tôi thấy người ta không vào nên cũng không bẩm báo, e kinh động công tử và Hoàng tiểu thư."
Vương Uẩn bất giác mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng.
Gã câm nghĩ ngợi rồi ra hiệu bảo y khoan đi vội, lấy trong phòng ra một cuốn trục được bồi cẩn thận, đưa cho y.
Vương Uẩn thong dong mở ra xem, thấy bên trong là một bức họa, chỉ có ba mảng mực lem nhem, hình dạng quái dị, chẳng ra hình thù gì cả.
Tên câm lại ra dấu: "Là vị công tử vừa rồi để lại."
Vương Uẩn gật đầu, chậm rãi cuộn lại trả cho hắn rồi mấp máy môi: "Qua một canh giờ nữa hãy đưa cho Hoàng tiểu thư. Nói là một người hầu đưa đến."
Kẻ nọ gật đầu lia lịa, cất bức tranh đi.
"Nếu có người đến nữa thì bảo họ rằng Hoàng tiểu thư bận lo đám cưới, không muốn tiếp khách." Dứt lời, y vỗ vai gã câm rồi quay người đi thẳng.
Mùa xuân đến, tuy vẫn còn se lạnh, nhưng tiết trời đã ấm dần lên.
Tưởng chừng chỉ trong vòng một đêm cỏ non đã nhú ra, xanh mướt trước đình. Song mai vàng vừa nở rộ hôm qua, dưới ánh nắng đã có phần héo úa, cánh hoa vàng mỏng manh qua một đêm đã thẫm lại. Hương mai vàng thơm thoang thoảng gần giống hương gỗ đàn, nhưng trong thời tiết này cũng nhạt hẳn đi.
Hoàng Tử Hà bê bàn ra trước đình, ngồi dưới bóng hoa hí hoáy viết lách. Ánh dương chảy tràn trên mình cô ấm sực, thỉnh thoảng lại có vài đóa mai vàng rụng xuống, nhưng cô chẳng để tâm, cứ cầm bút trầm tư mãi.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng chân gấp gáp của kẻ hầu, rồi chẳng đợi cô kịp ngẩng lên, đã nghe tiếng Chu Tử Tần oang oang: "Tử Hà, Tử Hà!"
Hoàng Tử Hà gác bút đứng dậy đón khách: "Tử Tần."
Chu Tử Tần sải bước tiến lại, tay còn ôm một cái rương to, gật đầu lia lịa với cô: "Xách hộ ta với, nặng quá."