Chương 51
Theo ý muốn ban đầu của Triệu Vân Lan mà nói thì trừ Thẩm Nguy y không dự định mang theo bất cứ cái bóng đèn nào, nhưng xét thấy hai ngày trước mèo đen Đại Khánh kháng nghị mãnh liệt, cái đầu bị phấn hồng đốt cho cháy hỏng của Triệu Vân Lan vẫn còn sót lại một chút ý thức trách nhiệm. Thế là trước khi đi y gọi cho Quách Trường Thành một cú điện thoại bảo cậu theo tới nhân tiện hưởng thụ niềm vui dạy dỗ kẻ khác…À không, là làm huấn luyện nhân viên mới từ ví dụ thực tiễn cho cậu mới đúng chứ.
Đáng thương cho cảnh sát Tiểu Quách, nhập chức đã qua nửa năm mà vẫn như cũ không biết cái mô tê, đến tận lúc này mới được chạm vào cọng lông của cái gọi là huấn luyện người mới.
Quách Trường Thành là một đứa nhỏ thành thật hiền lành làm sao dám để cho lãnh đạo chờ đợi cơ chứ? Nhận được điện thoại, cậu lập tức lấy vận tốc ánh sáng lao đi, sợ giờ cao điểm buổi sáng sẽ bị kẹt xe nên chạy hộc tốc vọt vào ga tàu điện ngầm, lại lên tàu ở đoạn đường đông đúc nhất, hai lần bị người ta đẩy khỏi tàu điện, lần thứ ba cuối cùng bị một bà dì hung hăng phía sau đạp cho một cước ấn vào trước khi cửa tàu kịp đóng.
Sau khi lăn lộn ra cả người đầy mồ hôi, Quách Trường Thành đến cửa bệnh viện thì mới phát hiện ra mình tới sớm quá, các bác sĩ trực ca sáng mới chỉ vừa giao ban nhận việc mà thôi. Về phần lãnh đạo nhà mình, còn không biết là đang chìm đắm trong ôn nhu hương quên trời quên đất ở phương nào.
Quách Trường Thành xoa tay rụt cổ, đợi chờ trong mùa đông khắc nghiệt của Long Thành tầm hai tiếng đồng hồ, nước mũi chảy đầy một bao giấy ăn thì mới chờ được Triệu Vân Lan nhàn nhã đến muộn…A, còn có cả thầy Thẩm nữa.
Quách Trường Thành lạnh đến mức nói không nên lời, há há miệng: “Triệu, Triệu Triệu Triệu Triệu Triệu cục trưởng.”
Triệu Vân Lan bị tạo hình của cậu chọc cho buồn cười: “Đến đây lúc nào? Chờ bao lâu rồi?”
Quách Trường Thành: “Sắp sắp sắp sắp ba tiếng.”
Loại câu hỏi như kiểu “Sao không gọi cho tôi hay tìm một chỗ mà tránh gió đi?”, Triệu Vân Lan không buồn hỏi, y sớm đã quen rồi____ Quách Trường Thành nếu không ngốc thì còn là Quách Trường Thành hay sao?
Ngược lại là Thẩm Nguy kinh ngạc hỏi: “Đến sớm như vậy sao lại không vào?”
Triệu Vân Lan khóa kỹ xe, tùy tay ném chìa khóa vào lòng Quách Trường Thành rồi cười nhạo một tiếng: “Cậu ta không dám.”
Quách Trường Thành bị nói trúng tim đen cố sức hít vào một dòng nước mũi sắp chảy ra, len lén liếc Thẩm Nguy một cái.
Thẩm Nguy thoáng nhìn, tính tình rất tốt gật đầu với cậu: “Sớm vậy, ăn sáng chưa?”
Quách Trường Thành vừa gật đầu vừa miên man suy nghĩ, sao trong thời gian công tác sếp Triệu lại mang “người nhà” nhỉ?
Việc này thoạt nhìn giống như lãnh đạo có vấn đề, nhưng Quách Trường Thành vẫn cảm thấy bản thân là một cái bóng đèn cực lớn, trong lòng rất là ngượng ngùng, thấy Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan ở phía trước nhỏ giọng nói chuyện, cậu cũng chỉ dám đi theo trong phạm vi ngoài ba bước, lại còn khom vai cúi đầu, bị lạnh đến mức mặt mày đầy vẻ thê thảm y như một tiểu thái giám nhắm mắt theo đuôi vậy.
Ai ngờ lúc này đúng vào thời kì bệnh cúm bùng phát, trong bệnh viện kín đặc toàn là người, Quách Trường Thành bị bỏ quên như vậy lập tức bị người ta chen chúc cho tán loạn. Cậu vừa cố gắng luồn lách ra khỏi đám người vừa kiễng chân tìm kiếm tung tích hai người, nhưng khi vất vả mở ra một con đường máu thì đã không thấy Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đâu nữa rồi.
Cũng may Quách Trường Thành đến qua một lần rồi, còn biết leo lên cầu thang tìm tới tầng sáu của khu phòng bệnh.
Vừa đến tầng sáu, một đám bác sĩ y tá đẩy bệnh nhân đi qua sát bên người cậu, Quách Trường Thành vội vàng tránh ra nhường đường.
Một lần nghiêng người này, cậu bất cẩn nhìn thoáng ra cửa sổ bệnh viện.
Quách Trường Thành sau mấy lần nhìn thấy “vật ô uế” từ kính phản quang thì cơ hồ đã bị chướng ngại tâm lý. Cậu nuôi một thói quen, về nhà thì kéo mành cửa, các loại bàn có kính phản quang đều phủ khăn trải bàn vải bông, máy tính cũng chỉ có lúc nào dùng mới dám mở.
Nhưng ai biết mới chỉ vô tình liếc mắt một cái thế thôi mà ánh mắt Quách Trường Thành đã bị cửa thủy tinh kia hấp dẫn rồi.
Cậu thấy một người bên ngoài cửa sổ tầng sáu, là nam, rất gầy, trên đầu đội một cái mũ len rách nát, dưới mũ lộ ra cái tai khô ráp và tóc bạc, mặc một cái áo bông cũng rất cũ rách.
Quách Trường Thành theo bản năng cảm thấy lão bất thường, trái tim bé nhỏ của cậu nhảy dựng lên. Nhưng con người có đôi khi như vậy, càng sợ hãi thì càng không quản được hai mắt của mình.
Quách Trường Thành chậm rãi dời mắt xuống đồng thời há hốc mồm, trên mặt lộ ra biểu tình cực kì kinh hãi ____ cậu thấy người kia treo giữa không trung, từ eo trở xuống…không có chân!
Hai chân người nọ đã bị cắt đứt từ gốc đùi, trên cửa sổ dài nhỏ, Quách Trường Thành cơ hồ có thể thấy rõ những vết thương không có quy tắc trên đùi, bên ngoài cơ thịt nát vụn lộ ra một khúc xương trắng hếu còn…còn đang nhỏ máu! Máu kia từ khe cửa sổ chảy vào đọng trên mặt đất thành một vũng nhỏ, như thể chảy mãi không hết.
Thế mà tất cả bác sĩ và y tá qua lại không một ai chú ý tới.
Người không chân kia lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khu phòng bệnh, trên nửa khuôn mặt bê bết đất cát và máu tươi, hai mắt lão lòi ra như một bức tượng sáp khủng bố không chút biểu tình, chỉ âm u nhìn đám người đi tới đi lui bên trong, khóe miệng khô nứt nhếch lên một bên lộ ra nụ cười lạnh lùng oán độc không sao tả xiết…
Đúng lúc này, một bàn tay bất ngờ chụp vai cậu một cái, Quách Trường Thành hoảng sợ đến tột đỉnh, ngay cả thét lên cũng không nổi, nhất thời không nói một tiếng mà nhảy dựng lên, hai mắt trợn tròn, hô hấp tắc nghẹn, trái tìm đập thùm thùm như sấm đánh trời quang.
Nói không khoa trường chút nào, lúc ấy Quách Trường Thành cảm nhận một cách sâu sắc rõ ràng rằng mình suýt nữa són tiểu ra quần.
Cũng may cậu nhanh chóng phát hiện ra người vỗ vai mình là Triệu Vân Lan, thế là cứng rắn nhịn cái cảm giác ấy lại.
Triệu Vân Lan thấy cậu bị dọa sợ trắng mặt lại khom lưng làm ra động tác kẹp chân đáng khinh, nhất thời nhíu nhíu mày: “Cậu lại làm sao thế?”
Quách Trường Thành há miệng muốn giải thích nhưng bất đắc dĩ trong đầu vẫn còn trống rỗng lại đang trong tình trạng cứng họng lâm sàng quên béng cả cách nói tiếng người, thế là đành phải run cầm cập giơ tay lên chỉ về phía cửa sổ cuối hành lang.
Triệu Vân Lan nghi hoặc ngẩng nhìn qua hướng tay cậu chỉ___ không tính là sáng sủa sạch sẽ nhưng cũng không phải là quá bẩn, ngoài bụi đất và những vụn tuyết rất nhỏ thì không có gì cả.
Triệu Vân Lan kỳ quái hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì vậy?”
Đến khi Quách Trường Thành hoảng hốt thất thố ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, không ngờ lại phát hiện ở đó chỉ còn một cái cửa sổ trống trơn, không thấy gì khác nữa.
Cậu vò đầu bứt tai nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai để ý chỗ này, vì thế đè thấp giọng nói, dùng một loại ngữ điệu như sắp khóc mà báo cáo: “Em thấy một người đàn ông bay ngoài cửa sổ…… Không, chỉ là một nửa người đàn ông thôi, chân gã không biết bị cái gì chặt đứt rồi, máu tươi chảy từ ngoài cửa vào, loang ra đầy đất….”
Triệu Vân Lan cau mày nhìn nhìn cậu, Quách Trường Thành ra sức hít ngược nước mũi trở lại, vẫn là bộ dạng ngốc nghếch như muốn nói “mau tới bắt nạt tôi đi” vậy.
Triệu Vân Lan biết cậu không nói dối, căn cứ vào hiểu biết của y với Quách Trường Thành, y hoài nghi chỉ số thông minh của thằng nhóc này không đủ để duy trì một việc có yêu cầu cao độ như “nói dối trước mặt lãnh đạo”.
Vì thế y lập tức đến bên cửa sổ, đồng hồ Minh Giám không hề có phản ứng, chỉ bình thản nhích từng giây về phía trước. Triệu Vân Lan nâng tay sờ sờ chấn song cửa sổ rồi đẩy mở cánh cửa han gỉ tạo thành một cái khe, gió tây bắc rét lạnh lập tức tràn vào.
Nhưng cũng chỉ là gió mà thôi, ngoài cái lạnh lẽo ra thì y không cảm nhận được gì khác thường.
Triệu Vân Lan đứng bên cửa sổ không lâu thì có một cô bé hộ lý khu phòng bệnh chạy tới kháng nghị: “Ai nha, vị tiên sinh này, anh có thể đóng cửa lại không? Muốn thông khí thì mời đi ra ngoài, có chút ấm áp đều bị hút đi hết cả rồi, ở đây còn có bệnh nhân đấy ạ.”
Triệu Vân Lan đóng kĩ cửa sổ, quay đầu, ngượng ngùng cười một cái với nữ hộ sĩ trẻ tuổi rồi gật đầu lấy làm xin lỗi.
Cô gái trẻ bất chợt gặp được anh đẹp trai chất lượng cao làm cho phản ứng tạm thời đình trệ. Một lúc lâu sau cô mới đỏ mặt, nửa thật nửa giả oán hận một câu rồi xoay người rời khỏi.
Thẩm Nguy không biết đi tới từ bao giờ lúc này nhịn không được, ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, còn cố ý nghiêng người chặn đứng ánh mắt cô bé kia dù đã đi xa mà còn len lén quay đầu liếc ngược trở về.
Triệu Vân Lan cười như không cười quét mắt qua hắn một cái, đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho hắn. Sau đó y dính sát lại, cơ hồ là dán vào tai Thẩm Nguy thấp giọng hỏi: “Cảm lạnh rồi sao? Ngươi ho khan cái gì?”
Thẩm Nguy vội vàng lui về phía sau một bước, động tác và thần thái kia… làm cho Triệu Vân Lan hoài nghi hắn mà mặc trường bào thì có khi sẽ nâng cao tay áo giấu mặt đi nói một câu, “Giữa ban ngày ban mặt, nam nam thụ thụ bất thân” mất thôi.
Y không nhịn nổi, cúi đầu nở nụ cười.
“Ngươi đang nhìn cái gì thế?” Tai Thẩm Nguy có chút phiếm hồng, cứng ngắc dời đề tài.
Triệu Vân Lan nhìn lướt qua Quách Trường Thành đang đứng rất xa mà sống chết không chịu lại gần cửa sổ, kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi.
Thẩm Nguy nghe xong nghĩ nghĩ, cũng cùng thấp giọng nói: “Theo lý thuyết thì cậu ta không có thiên nhãn, nhưng thật sự rất kì quái, ta cảm thấy cậu ta hình như có thể thông qua vật chất phản quang nhìn thấy sự việc vừa mới xảy ra.”
Triệu Vân Lan thoáng nhướn mi: “Nói thế là sao?”
“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên khi ở đại học Long Thành, ta đột nhiên xuất hiện phá ngang cậu ta không?” Thẩm Nguy nói, “Kỳ thật buổi tối hôm trước đó ta nghe nói trong trường xảy ra chuyện chẳng lành, khi đó vì hoài nghi chuyện có liên quan đến Ngạ Quỷ bỏ trốn nên ta đã phái con rối đi tra xét phòng kí túc của nạn nhân. Tuy con rối đã thu lại từ trước hừng đông nhưng khi người trẻ tuổi này đi đến trước cửa sổ thì giữa cậu ta và nó bỗng tạo thành một loại liên hệ rất vi diệu. Ta sợ sẽ tiết lộ hành tung của mình, bấy giờ mới không thể không ra mặt ngăn lại…… Chỉ là lúc ấy thật sự không biết ngươi ở đó.”
Lúc ấy có người nào đó dùng một phương pháp không rõ, trong khoảnh khắc chặt đứt cảm ứng của hắn với vị trí của Triệu Vân Lan.
Sau này khi Quách Trường Thành làm báo cáo đúng là có nhắc tới cậu đã nhìn thấy một cái đầu lâu khô trên cửa sổ, cùng với việc linh tinh như “Trong mắt đầu lâu có một người mặc hắc bào”. Chẳng qua phần báo cáo đó Triệu Vân Lan cũng chỉ nhìn lướt qua, phát hiện 90% trong đó đều là tác phẩm chém gió vĩ đại, thế là dùng báo cáo làm giấy lót chén trà luôn ____ y vốn cũng không trông cậy Quách Trường Thành có thể viết ra cái gì giống như tài liệu được.
Triệu Vân Lan: “Nói cách khác, có lẽ là khoảng thời gian nào đó tối hôm qua, quả thật có một người không chân như vậy…… hoặc là hồn phách, từng đứng đây nhìn trộm?”
Thẩm Nguy đè giọng nói xuống càng thấp hơn: “Không phải ngươi nói hai người kia là bị đưa tới đêm qua sao? Nếu như ta hại người, đại khái cũng muốn theo tới nhìn xem bọn họ sẽ rơi vào kết cục gì.”
Triệu Vân Lan cười xấu xa, “Ngươi mới chẳng hại được người, ngươi ngay cả hôn người ta một cái cũng vụng trộm ……”
Thẩm Nguy thật sự khó có thể thích ứng được việc trước mặt mọi người công khai châu đầu ghé tai nói lời thân mật như vậy, trên mặt nhất thời ngượng ngùng đỏ ửng lên, chợt khẽ quát một tiếng ngắt lời y: “Đừng nói hươu nói vượn!”
Triệu Vân Lan theo lời ngậm miệng, bất quá y là cái đồ bỉ ổi, cứ cho là không mở mồm, dùng ánh mắt thị gian người ta y cũng làm được như đã dày công tôi luyện.
Cuối cùng, Thẩm Nguy bị y trên ba đường dưới ba lượt đảo mắt liếc qua nhìn lại không chịu được nữa, xoay người nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.
Ba người không được tự nhiên cùng tới cửa phòng bệnh, Quách Trường Thành phát hiện màn âm thanh đơn ca thảm thiết phong cách dã thú tối hôm qua đã biến thành song ca rồi, người bị hại đầu tiên đã không còn ở nơi này nữa..
Nhân viên cảnh sát của phân cục đội mũ kepi u sầu đầy mặt đi ra nghênh tiếp, cầm tay Triệu Vân Lan thân thiết như hai cánh Hồng quân năm đó thắng lợi hội hợp ở thủ đô, sắc mặt khổ đại thâm cừu nói: “Ngài chính là cục trưởng Triệu đúng không? Tôi họ Lý, lãnh đạo nhà chúng tôi đã dặn qua, tôi ở đây chờ cả buổi sáng rồi.”
Triệu Vân Lan hỏi: “Người được đưa vào hôm qua đâu?”
Lý cảnh quan: “Sắp không xong, đã chuyển qua ICU rồi, tí nữa bệnh viện cũng sắp di giá hai vị này qua đó đấy.”
Triệu Vân Lan hỏi tiếp: “Không xong kiểu gì?”
Lý cảnh quan trả lời:“Kêu gào một ngày như cá rời nước vậy đó, trợn tròn mắt, không nói chuyện cũng chẳng quan tâm ai, hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê, ngẫu nhiên run rẩy vài cái, từ đùi trở xuống không nhận biết được — đây mà là đầu độc sao? Tôi đi làm nhiều năm thế mà chưa thấy ở đâu có thuốc gì làm cho người ta trở nên như vậy cả.”
“Không hẳn không phải là đầu độc đâu.” Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái, cảnh sát Lý chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này sâu thẳm như tiềm ẩn rất nhiều ý tứ, nhất thời rùng mình một cái, Triệu Vân Lan vỗ vỗ vai hắn: “Lại nói bệnh viện bên này cũng chưa đưa ra kết luận, bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng___ các anh trước tiên đừng vội bàn, tôi đi vào trò chuyện một chút với người bị hại, hiểu rõ tình huống cái đã.”