Chương 3

Tiểu Lan gỡ con hạc trắng bằng giấy trên rèm cửa xuống, trên con hạc giấy viết một phong thư chuyển cho sư thúc. Hỏi sư thúc phái Thanh Lam có đệ tử nào bị ngốc mặc đồ đen đi lạc hay không.

Sư thúc Tùng Hòa là sư đệ của sư phụ nàng, ở trên núi Thanh Lam cao hơn trăm dặm, là chưởng môn phái Thanh Lam.

Vốn chưởng môn phải là sư phụ nàng, nhưng trăm năm trước, sư phụ giao chiến với một con xà yêu gây loạn nhân gian, đã dùng tính mạng để phong ấn nó. Sư phụ đi về cõi tiên, theo lý thuyết chưởng môn vốn nên giao cho đại đệ tử là nàng, nhưng khi ấy nàng không những một lòng tìm kiếm chuyển thế của sư phụ mà còn vì trúng độc của xà yêu nên mất hết tiên lực, sao có thể kế thừa môn phái. Vì thế sư thúc Tùng Hòa liền thay nàng nhận chức chưởng môn.

Nàng tìm sư phụ trăm năm, hết hy vọng liền tại ở lại núi Tử Ngô này sống an nhàn vui vẻ.

Nhưng những ngày bình yên ấy đã bị thiếu niên từ trên trời rơi xuống này phá vỡ. Hắn giống như ngòi nổ, lại làm dấy lên hi vọng tìm được sư phụ của nàng.

Nhìn con hạc giấy bay đi, Tiểu Lan ngồi xuống trước mặt thiếu niên, rót chén trà nóng: “Cậu cố nhớ lại xem, ngoại trừ tìm người, cậu còn nhớ gì nữa không?”

Thiếu niên đang vuốt vết khắc trên bàn gỗ, bỗng nghe Tiểu Lan hỏi vậy liền giật mình, lắc đầu: “Chỉ nhớ muốn đi tìm người thôi.” .

“Vậy người cậu muốn tìm có đặc điểm đặc biệt gì? Cậu không biết à?”

Thiếu niên im lặng một lúc lâu, ngón tay vô thức vuốt vết khắc trên mặt bàn: “Mắt. . . . . .” Hắn dường như đã nhớ ra cái gì đó, mỉm cười, “Đôi mắt sáng ngời.”

Cái này. . . . . Mà là đặc điểm sao?

Tiểu Lan bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại: “Trước kia cậu nhìn thấy được à?”

Thiếu niên gật đầu: “Chắc là vậy.”

Vậy vì sao. . . . . lại bị mù? Cái này không cần hỏi Tiểu Lan cũng biết, nhất định là hắn cũng quên rồi.

Không tìm được manh mối từ thiếu niên khiến Tiểu Lan buồn phiền, đúng lúc này lại nghe thấy thiếu niên nói: “Trên bàn là cái gì vậy?”

Tiểu Lan quay ra nhìn, là vết được khắc bắt đầu từ góc bàn. Nàng uống ngụm trà, thuận miệng đáp: “Dùng để đếm.” Tiểu Lan giải thích, “Ta đã từng nói ta đang tìm người rồi mà. Mỗi lần tìm nhầm người, ta sẽ lại khắc lên bàn này một vệt. Ta muốn xem xem mình rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào, phải tìm nhầm bao nhiêu người mới có thể tìm được đúng người.”

“Nhiều vậy sao?”

“Đúng, nhiều vậy đấy,” Tiểu Lan cười lạnh: “Cho nên trước khi tìm được người kia, ta cũng đã bị chính sự ngu xuẩn của bản thân đánh bại rồi.”

Thiếu niên vuốt ve vết tích trên bàn, không nói gì nữa.

Tiểu Lan cũng không tiếp tục đề tài này, rút chiếc hộp gỗ ở bên cạnh ra vuốt ve một lát, thì thầm: “Hôm nay mới đổi, sao lại đã hỏng rồi?”

“Cái gì vậy?”

“Pháp khí trừ yêu rất lợi hại.” Tiểu Lan thản nhiên đáp, hộp gỗ trong tay kêu lọc cọc. Có thể thấy nàng đối xử với thứ pháp khí này chẳng có vẻ gì là “rất lợi hại” cả.

Thiếu niên uống ngụm trà, quyết định im lặng, lại nghe Tiểu Lan tức giận nói: “Không được, ngày mai lại phải xuống núi một chuyến.”

Chén trà đặt cạch lên bàn, thiếu niên nhíu mày: “Ngày mai…. Lại đi nữa sao?”

“ĐÚng vậy. Hiện giờ ta đã không còn pháp lực, trên núi có yêu quái muốn ăn thịt ta thì sao.” Nàng từ trăm năm trước đã tu được tiên thể, nhưng lại mất hết tiên lực. Không có tiên pháp hộ thể, đối với yêu quái mà nói nàng quả thực chính là thuốc bổ. Tiểu Lan nhìn sắc trời bên ngoài, nỉ non: “Aiz, giờ ta xuống núi luôn vậy, cùng lắm thì đêm nay ở lại trấn.”

“Ngày mai đi.” Thiếu niên nói, “Ngày mai, ta cùng cô xuống núi.”

Tiểu Lan sửng sốt: “Ai? Cậu muốn đi? Đi tìm người à?” Nàng không đợi được hồi âm của sư thúc, nếu hắn không phải đệ tử đi lạc của phái Thanh Lam. Vậy hắn …..

Nghe được câu hỏi của Tiểu Lan, thiếu niên cũng ngẩn ra: “Không…..” Hắn lắc đầu, “Ta không biết đi đâu. Ta chỉ là…..” Thiếu niên cười bất đắc dĩ, “Giống như đã qua rất lâu rồi, cho nên không muốn tiếp tục chờ đợi một mình nữa.” Mắt hắn không nhìn nàng, nhưng vẻ mặt và giọng điệu gần như giống hệt Mộ Hàn.

“Để ta ở bên cạnh cô đi.”

“Lan Nhi, hãy mãi ở bên sư phụ đi.”

Đó là lần nàng và Mộ Hàn cãi nhau, nàng trốn khỏi núi lại gặp phải yêu quái khó đối phó. Mộ Hàn vì cứu nàng mà bị thương. Nàng ở bên cạnh người, vừa tự trách vừa ân hận, nhìn vết thương của người mà rơi lệ. Sư phụ lại như đã quên lúc còn đang giận nàng, vỗ lưng nàng an ủi: “Nín đi, sư phụ bị thương không nặng.”

Người nói: “Nếu con ân hận thì sau này hãy mãi ở bên sư phụ đi.”

Người nói: “Trên đời chỉ có một Lan Nhi, con chạy mất, sư phụ tìm không thấy sẽ càng khó chịu hơn cả bị thương.”

Lúc đó Mộ Hàn là tiên nhân thanh cao, tao nhã vô song, đồng thời cũng là bóng dáng cô đơn ‘cao xứ bất thắng hàn’ [1]. Lúc đó, bên cạnh người chỉ có duy nhất mình nàng, nàng là duy nhất của người.

[1] Cao xứ bất thắng hàn: Chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo. Chỉ những người địa vị càng cao trách nhiệm càng nhiều.

Bọn họ là duy nhất của nhau.

Tiểu Lan nhìn vẻ mặt thiếu niên lúc này mà không nói được nên lời.

Mãi đến tối vẫn không nhận được hồi âm của sư thúc. Tiểu Lan nằm trên giường trằn trọc không yên, trong đầu là những kỉ niệm về sư phụ, Mặc dù đã qua hơn trăm năm nhưng những kỉ niệm ấy chưa bao giờ phai nhòa.

Nàng còn nhớ rõ năm nàng mười tuổi, sư phụ dùng một chiêu Hàn Ngọc Sát cứu mạng nàng từ miệng lang yêu. Tiên khí tụ thành mũi tên lập chức chém đám lang yêu thành tro. Mộ Hàn đứng trước đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng, đứng trước người nàng, áo dài trắng phản chiếu ảnh lửa. Một mặt người như thần một mặt như tu la, người xé nát yêu ma quanh mình như khai thiên lập địa, vì bảo vệ nàng mà sinh ra kì tích.

Từ đó, người đã bước vào cuộc đời nàng, thành ước mơ tha thiết của nàng, thành nỗi trằn trọc khôn nguôi của nàng, thành khát vọng điên cuồng của nàng

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện