Chương 11
Tô Duyệt Sinh không để ý đến tôi, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy ào ào, tôi khẽ ngâm nga một bài hát tìm hóa đơn mua caravat, dù sao mai cũng không có việc gì làm, đi ra Trung tâm thương mại đổi cái khác cũng tốt.
Ngày hôm sau tôi đến cửa hàng caravat, cửa hàng cố ý chạy sang cửa hàng chi nhánh lấy một cái màu lam về cho tôi xem, kỳ thật tôi cũng không liếc mắt nhìn đến lấy một lần đã bảo nhân viên gói lại cho tôi luôn. Túi gói của cửa hàng danh tiếng có khác, bên ngoài cột chiếc nơ gấm hình bướm vô cùng tinh xảo, tôi đi dạo quanh Trung tâm thương mại thêm một chút mới nhớ tới mình nên mua thêm một đôi giày đế bằng, bởi vì lúc ở trên máy bay, Tô Duyệt Sinh có nói hai ngày nữa sẽ đưa tôi lên núi Dã Lộc chơi.
Núi Dã Lộc là thắng cảnh nổi tiếng ở Nam Duyệt, cây cối xanh um, tựa như Hương Sơn ở Bắc Kinh, nghe nói người dân địa phương thường leo lên núi này chơi.
Nam Duyệt cũng có bán hiệu giày tôi thường mang, tôi quen mang giày của nhãn hiệu này rồi, kiểu dáng đơn giản dễ vận động, tôi vào chọn một đôi giày đế bằng, tôi bảo nhân viên lấy size giày cho tôi mang thử. Nhân viên cửa hàng chạy vào trong tìm thì có một người khác đến tiếp đón: “Cô Ngưu! Là cô sao? Đã nhiều năm không gặp cô rồi”.
Tôi sửng sốt một chút nhìn người nọ, cô ấy mặc đồng phục, cười tít mắt cùng hàn huyên với tôi, tôi cảm thấy rất quen thuộc, người này hẳn là có quen biết nhưng tôi quên mất tên cô ấy rồi, cô ấy cũng nhận ra nên tự giới thiệu: “Tôi là Elina, cô Ngưu chắc không nhớ đấy thôi, vốn dĩ cô rất thường đến đây mua giày”.
Tôi ‘À’ một tiếng, Elina rất thành thục giúp tôi thử giày, đón một lý nước chanh từ tay đồng nghiệp đưa cho tôi nói: “Tôi có dặn bỏ thêm viên đá, cô Ngưu thích uống lạnh một chút mà”.
Tôi tiếp nhận ly nước chanh kia, vì hoảng hốt nên quên cả cảm tạ, chỉ cảm thấy khát nước, uống một ngụm lại hỏi Elina: “Tiệm của cô lúc đầu là ở đâu?”
“Cửa tiệm trước đây bày ở đường Phượng Hoàng bên kia”. Elina cười tít mắt nói: “Cô Ngưu quên rồi sao? Lần cô mua nhiều nhất ở tiệm chúng tôi là 17 đôi giày, chúng tôi phải huy động toàn bộ nhân viên trong cửa hàng để đóng gói, sau đó phái bốn nam nhân viên giúp đưa lên xe cho cô”.
Cuống họng tôi ngứa ngứa, chỉ kém không phun ra một ngụm máu, thật không nghĩ tới chính mình có thể làm ra chuyện như vậy, 17 đôi giày?! Tôi là khách hàng trung thành của hiệu giày này, điều đó đúng, có đôi khi còn thích ăn mặc theo mode, một hơi mua ba bốn đôi theo thị trường cũng có, nhưng 17 đôi giày, tôi thật sự đã từng tiêu xài như vậy sao?
Tôi nghĩ đến một vấn đề khác quan trọng hơn, đường Phượng Hoàng, đường Phượng Hoàng ở đâu? Sao tôi không nhớ? Tôi không hỏi Elina nhiều, chờ mua giày xong sẽ rời Trung tâm thương mại đi tìm đường Phượng Hoàng, nghe nói ở cách nơi này khoảng vài km.
Tôi chặn một chiếc taxi lại, tôi không nhớ bản thân đã từng ở tại Nam Duyệt, thành phố này đối với tôi mà nói hẳn là xa lạ mới đúng, nhưng nếu tôi đã từng tự mình mua 17 đôi giày ở đường Phượng Hoàng, tại sao tôi một chút ấn tượng cũng không có?
Xe taxi đưa tôi đến đường Phượng Hoàng, đó là con đường chính rộng lớn, hai hướng sáu làn xe, ven đường có trồng cây Phượng Hoàng cao lớn, dưới ánh nắng mặt trời từng đóa hoa tỏa ra màu sắc chói mắt như một ngọn lửa vĩ đại. Lái xe hỏi tôi: “Cô muốn xuống xe ở đâu?”
Tôi vốn đi lan man không mục đích, chỉ chọn đại một địa điểm cho xe dừng, vì thế lái xe liền dừng ở Trung tâm thương mại phía trước, giữa trưa mặt trời lên cao, chiếu xuống mặt đá cẩm thạch trước quảng trường như tấm gương soi, sáng choang phản xạ ánh nắng mặt trời. Tôi cảm thấy quá nóng nên không đi ngang qua quảng trường có mặt trời chiếu trên đầu, mà đi dọc theo lối đi bộ ở ven lộ xuống dưới đất, nơi đó có một tiệm đá bào Italia nhỏ, vừa ăn một ly đá bào, vừa có thể nghỉ chân.
Đường dưới đất râm mát thoải mái, hệ thống thông gió được thiết kế tỉ mỉ nên chỉ để lại rất ít tạp âm, tôi hốt hoảng cảm thấy dường như ở trong mơ tôi đã tới nơi này, bằng không vì sao tôi biết ở đây có nhà bán đá bào? Ác mộng dường như rất thích quấy rầy tôi, giống như có dự cảm xấu, tôi đứng lên ngay cả bước chân cũng lảo đảo, nghiêng ngả nép vào một góc, a, không có tiệm đá bào, chỉ có một tiệm trà sữa, bên cạnh là chỗ bán hàng rong và báo chí, tôi nhẹ nhàng thở ra, mua ly trà sữa, ngồi xuống uống.
Tôi hỏi em gái bán trà sữa: “Trước đây chỗ này có một tiệm bán đá bào phải không?
Kỳ thật trong lòng tôi rất sợ cô ấy nói ra đúng đáp án, em gái lắc đầu nói: “Không rõ lắm”. Tôi như nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại hỏi cô ấy: “Các người mở tiệm trà sữa này bao lâu rồi?”
“Đã hơn một năm.”
Ông chủ sạp báo bên cạnh rãnh rỗi không có gì làm cầm chiếc quạt phe phẩy, nghe chúng tôi nói chuyện, đột nhiên chen lời: “Ba năm trước có một tiệm đá bào ở đây, cô gái, cô hỏi thăm tiệm đá bào kia làm gì?”
Tâm của tôi đột nhiên trầm xuống, tôi hoàn toàn quên mất mình đã mơ hồ nói cái gì, tôi cầm ly trà sữa, loạng choạng đi về phía trước, cứ đi cứ đi, sẽ có cửa hàng bánh ngọt, bậc thang đi lên, cạnh đó là một Trung tâm thương mại, nơi đó có rất nhiều hàng quán, đa phần là theo tiêu chuẩn chất lượng của nhà hàng, cũng có một nhà mở tiệm sushi chân chính ở đó, vô cùng ngon, tôi đặc biệt thích món suchi cá điêu ở đó, thường hay bảo tài xế đến đây mua, có đôi khi mất hứng sẽ một mình một người chạy tới ăn. Thời điểm tôi mất hứng rất nhiều, thường ngồi một mình trong tiệm sushi, ăn các loại sushi cá, bị mù tạc làm cay đến hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng.
Tôi như tỉnh lại từ trong mộng, nhớ rõ được tất cả mọi chuyện dù còn vụn vặt ngắt quãng, chỉ có một hai cái là đặc biệt quen thuộc, nơi này được nhớ rõ ràng đến vậy, tự lòng mình hiểu là do trước đây đã có đến, có quen thuộc từ trước, nhưng vẫn không rõ ràng lắm, rốt cuộc là do trong mơ thấy quá nhiều hay đã thật sự đi qua.
Tôi ở trong khu thương mại tìm tới lui mấy lần, rốt cục tìm được cửa hàng sushi kia, giữa trưa quán không đông khách lắm, bên trong không có mấy người ăn cơm. Tôi vén rèm đi vào, trong mắt đều là những người xa lạ.
Nhân viên trong tiệm cũng không nhận ra tôi, tôi nghĩ bản thân cũng chưa ăn trưa, vì thế nghiên cứu menu các món sushi cá, nhân viên hỏi: “Xin hỏi quý khách muốn ăn cá mùi hay cá điêu?”
“Mùa này hay là chọn cá mùi đi”.
Nhân viên cảm thấy tôi là người sành ăn, nụ cười trên miệng càng sâu thêm vài phần, lại hỏi tôi có uống rượu không, giữa trưa sao có thể uống rượu, tôi lắc đầu, tuy tôi rất muốn uống một ly để trấn định lại tinh thần một chút.
Tôi nghĩ những lời Trình Tử Lương nói là thật, tôi thật sự đã quên một số việc, có lẽ sự thật giống như lời anh ta nói, tôi lái xe đụng vào thân cây, sau đó quên đi một số việc. Tôi từng hỏi Tô Duyệt Sinh, phản ứng của anh ta rất kỳ quái, có lẽ anh ta không muốn tôi nhớ lại, bất quá rốt cuộc tôi đã quên cái gì chứ?
Nếu Tô Duyệt Sinh không muốn tôi nhớ ra, sao còn đưa tôi đến Nam Duyệt?
Tôi ở trong cửa hàng sushi tiêu phí hết hai giờ, ăn đủ loại sushi, mãi đến khi Tô Duyệt Sinh gọi điện đến hỏi thăm tôi đang làm gì.
“Đổi caravat.”
“Đổi caravat gì?”
“Cái hôm qua mua cho anh đó”.
Tô Duyệt Sinh nói: “Em đừng đổi nữa, em mua caravat rất khó coi, có đổi lại anh cũng không dùng. Mặc kệ đi, trở về khách sạn, chiều nay anh có việc, một mình em ở trong khách sạn ngủ đi”.
“Em muốn đi dạo đây đó một chút”.
Tô Duyệt Sinh không phản đối, nhưng anh ta nói: “An ninh ở Nam Duyệt không tốt, em về trước đi, chiều anh gọi tài xế đưa em đi”.
“Em đang ở đường Phượng Hoàng.”
Tô Duyệt Sinh dừng nửa giây, tôi đoán anh ta sẽ không cho phép, có lẽ là cảm giác của tôi, dù sao rất nhanh anh ta nói: “Chỗ nào đường Phượng Hoàng?”
“Cách khách sạn không xa lắm, có một cây phượng nở đầy hoa, nhìn rất đẹp”.
“Anh gọi tài xế đến đón em”.
Tôi không nói thêm gì nữa, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ buồn phiền. Hồi trước có đọc qua một truyện khoa học viễn tưởng, nhân vật chính bởi vì mắc bệnh nan y nên được cho đóng băng lại, qua ngàn năm sau băng tuyết mới tan, khoảnh khắc anh ta mở mắt ra, quả thực không tin vào thế giới đang ở trước mắt mình. Tôi cảm thấy bản thân cũng giống như đang bị đông cứng trong khối băng, lâu thật lâu, thế giới bên ngoài dường như là giả, rõ ràng chuyện có liên quan đến tôi nhưng tôi lại không nhớ rõ.
Tài xế thuận lợi tìm được tôi, đón tôi về khách sạn. Cả người tôi đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa xong liền lăn đùng ra ngủ, dường như tôi đã trải qua một giấc mộng dài, lại giống như cái gì cũng không mơ thấy, lúc tỉnh lại trời đã sập tối, trong phòng chỉ có mình tôi.
Tôi đứng dậy kéo rèm cửa sổ, ra chỗ ban công đứng, gió thổi mênh mông bao trùm lấy thành phố đang tỏa hơi nóng, thổi vào trên mặt và khắp người tôi. Trời chiều thấp thoáng chỗ mái hiên nhà, dần dần chìm xuống phía tây, tôi mặc áo tắm của khách sạn, chăm chú nhìn ánh tà dường đỏ như máu.
Tầng mây đẹp đẽ nhiều màu sắc, ánh nắng chiều trông như đóa hoa hồng màu vàng kim từ từ biến hóa thành màu hồng mân côi tuyệt đẹp, sau đó lại trở thành đóa hoa hồng tím, mỗi một sắc thái đều giống như một đóa hoa hồng, tôi ngẩng mặt nhìn lên, bầu trời không có chim, chỉ có mây hòa cùng với gió. Mà quan sát dưới chân, xe cộ nhà ở trông như món đồ chơi, còn có những người đi lại bé như kiến.
Tôi đột nhiên rùng mình một cái, tôi chưa bao giờ ở trên cao như vậy, trong nháy mắt có chút hoảng sợ, sợ bản thân đột ngột ở gần lan can quá sẽ bị té xuống, cứ thế rơi rơi xuống dưới, rơi vào nơi nào đó tối tăm như vực sâu, tôi từ từ lui về, dùng sức đóng chặt cánh cửa thủy tinh, một lần nữa kéo rèm lại, sau đó mở tủ lạnh uống hết một lon nước tăng lực.
Vị chua chua trong đồ uống khiến tôi cảm thấy tinh thần trấn tĩnh lại, tôi cầu mong tất cả những chuyện này đều do mình nghĩ xa xôi mà thôi, có thể ta chưa từng đi đến một nơi nào đó, nhưng vẫn sẽ có cảm giác quen thuộc, chuyện này cũng bình thường. Đây chỉ là một loại ảo giác, mọi người ai cũng thế ấy mà. Đối với tình hình trước mắt của tôi mà nói, dù có nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.
Tôi cứ như vậy miễn cưỡng thuyết phục chính mình.
Buổi tối, đến tận khuya Tô Duyệt Sinh mới trở về khách sạn, hơn nữa còn uống say.
Có lẽ gần đây anh ta có một hạng mục gì đó cần phải hoàn thành sớm nên đầy ắp tâm sự, thời điểm say rượu cũng nhiều. May là anh ta tuy uống nhưng không để đến say khướt, ngã đầu xuống là ngủ liền. Lúc nửa đêm tôi tỉnh dậy, thấy anh ta lặng im không tiếng động ngồi ở đầu giường hút thuốc.
((Haiz, xém xíu dịch thành ‘thấy anh ta không mặc gì ngồi ở đầu giường hút thuốc’, bịnh))
Anh ta nhất định lại đi tắm nữa rồi, khắp người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, là do tôi sau khi xuống sân bay đã mua ở Trung tâm thương mại, anh ta không thích sữa tắm của khách sạn, nhất định phải là loại quen dùng, mùi Mã Tiên Thảo hoặc Mê Điệt Hương, vĩnh viễn là hai loại này, theo anh ta trong thời gian dài tôi cũng quen theo anh ta dùng hai loại này, một chai Mã Tiên Thảo vừa dùng hết là đổi sang Mê Điệt Hương, Mê Điệt Hương dùng xong lại đổi về Mã Tiên Thảo, mùi thơm thiên nhiên mộc mạc, quen thuộc mà thân thiết, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình lộ rõ buồn ngủ, lại vẫn thì thào khuyên anh ta: “Bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu”.
Anh ta dụi thuốc, một bàn tay đưa qua kéo tôi lại gần, sau đó ôm chặt lấy tôi, cánh tay ôm chặt như muốn xuyên thấu qua người tôi, tôi cũng không hiểu anh ta muốn làm gì, còn tưởng anh ta lại hưng trí* nữa, nhưng anh ta chỉ ôm tôi thật chặt, giống như đang ôm một đứa trẻ, qua hồi lâu, rốt cục buông tay ra, nói: “Ngủ đi”.
((* Hiểu hen :d))
Lúc anh ta nói hai chữ này giọng điệu có vẻ đã bình tĩnh lại, tôi nghĩ đây chính là thời điểm con người ta gặp phải áp lực lớn, giống như tôi khi gặp áp lực lớn sẽ bỏ nhà chạy lên núi, bồi mẹ A Man hái rau trong vườn nấu cơm, bồi ba A Man lên núi bẻ măng, sau đó đến khi tôi từ trên núi trở về, cả người như thoát thai hoán cốt, có khí lực ứng phó mấy chuyện loạn thất bát tao. Tô Duyệt Sinh có áp lực lớn, có lẽ cũng chỉ hy vọng có thể ôm ai đó một cái như vậy, tựa như tôi có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, chỉ biết dùng tay ôm lấy gối mà khóc.
Lúc tôi ôm gối khóc đương nhiên sẽ không để bất kỳ ai biết, chuyện Tô Duyệt Sinh nửa đêm ôm chặt tôi thế này, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ không muốn tôi nhớ rõ.
Cho nên sáng hôm sau, tôi vô cùng hào hứng rời giường, còn giúp Tô Duyệt Sinh chuẩn bị kem và bàn chải đánh răng, hầu hạ anh ta rời giường. Anh ta ngồi trên giường trầm tư trong chốc lát, nói với tôi: “Thất Xảo, trong hai ngày tới anh sẽ bận việc”.
“Không sao đâu, một mình em đi loanh quanh chơi đùa, mua này mua kia cũng được”. Tôi nhẹ tay giúp anh ta mặc áo: “Nếu anh áy náy, thì mua cho em một viên kim cương thật to đi”.
Khóe miệng Tô Duyệt Sinh giật giật, hình như đang cười, trong giọng nói anh ta dường như đã có chút cảm giác thoải mái: “Sau đó em sẽ bỏ nó trong cái túi to kia, giả vờ xem nó như cát đá mà rung lắc túi cho kêu sột soạt chơi hả?”
Tôi hơi dùng sức một chút, móng tay thế nhưng cào rách vớ chân, đành phải cởi ra, ném vào thùng rác, tôi mở rương hành lý tìm được một tá tất chân hôm kia vừa mới mua, lấy ra một đôi.
Hồi trước là ai nói với tôi, tất chân là một loại hàng xa xỉ phẩm, tương tự như túi xách hàng hiệu, giá bán đương nhiên cao bao gồm thuế suất. Lúc đó tôi cảm thấy rất không công bằng, tất chân loại này loại nọ, tùy tiền quẹt một cái đã hư, dựa vào cái gì đòi phải trả thuế cao.
Tôi cẩn thận mặc tất chân vào, Tô Duyệt Sinh không nói gì một lúc lâu, cuối cùng sau khi tôi mang xong tất vào, kinh ngạc hỏi anh ta: “Anh còn không đi đánh răng đi?”
Anh ta nói: “Thất Xảo, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa”.