Chương 38: Cẩm Ngôn

“Cái gì, bán rồi!” Mày Lão phu nhân nhướng thẳng lên.

Bà cảm thấy đã bị Chân Diệu kích động quá rồi.

Giọng Lý thị đặc biệt chói tai: “Ôi chao ơi, nói vậy là sao chứ? Bá phủ chúng ta có thiếu tiền đi nữa, cũng chưa từng bạc đãi các cô nương mà. Diệu nha đầu à, xảo quả hoa qua được đánh giá tuyệt phẩm, sao cháu không mang về để cho chúng ta mở mang tầm mắt, mà lại bán đi như thế.”

Nói đến đây phất khăn lên, liếc Ôn thị một cái, có ý nói: “Tam đệ muội à, không phải là Ôn phủ lại viết thư tới chứ?”

Ôn phủ mà Lý thị chỉ, chính là nhà mẹ đẻ của Ôn thị.

Năm đó Ôn gia ở kinh thành lăn lộn cũng không kém, đặc biệt là sau khi Tam đệ của Ôn thị trước kia ra khơi thắng lợi trở về, dâng rất nhiều kỳ trân dị bảo cho hoàng gia, nhất thời tên tuổi truyền bá kinh thành.

Sau đó Tam gia Ôn gia táng mệnh trên biển, Đại gia Ôn gia lại dính líu vào một chuyện xưa, trở thành cái ấm sắc thuốc quanh năm nằm trên giường, đương nhiên không làm quan được, cả Ôn gia nhanh chóng suy bại xuống dốc.

Chống đỡ không được mấy năm, dứt khoát chuyển nhà về phủ Đông Vũ Hải Định nơi ở của tổ tiên.

“Nhị tẩu, ý tẩu là gì đây!” Ôn thị tức đến mức mắt long lên đỏ rực.

Nhà mẹ đẻ càng ngày càng xuống dốc là sự đau đớn không thể nói dưới đáy lòng Ôn thị.

Chân Nghiên biết Ôn thị nóng tính, dù nhanh miệng nhưng lại không có tâm nhãn gì, như vậy dễ chịu thiệt nhất, âm thầm vội kéo Ôn thị một cái, cười nói: “Nương, Nhị bá nương đang hâm mộ người vì người thường xuyên nhận được thư của ngoại tổ mẫu đấy.”

Một câu nói khiến Lý thị buồn bực gần chết.

Lý thị là thứ nữ, nhà mẹ đẻ chỉ làm ra vẻ tình cảm trên mặt với nàng thôi, còn thư từ ư? Nhiều năm như vậy đương nhiên chẳng có lá thư nào.

Lý thị liếc xéo Chân Nghiên một cái, trong lòng cuống cuồng nhưng lại không thể làm gì.

Ai bảo người ta chưa nói lời nào bất kính đây chứ!

Ánh mắt Đại phu nhân Tưởng thị hiện lên sự tán thưởng khó thấy được.

Nói đến thì trừ trưởng nữ của mình ra, trong toàn bộ các cô nương trong phủ, bà thích Chân Nghiên nhất.

Bộ dáng này mới thích hợp làm đương gia chủ mẫu nhất.

Không biết Ôn thị cứng ngắc như chày gỗ này nắm được cái vận gì mà sinh ra được nữ nhi có tâm tư nhanh nhẹn như vậy.

Cảm thán về Chân Nghiên xong, Tưởng thị cũng nhìn về phía Chân Diệu.

Thầm nghĩ nha đầu này cũng thật xuất chúng, dung mạo thì đương nhiên không cần bàn, trong Hội nữ nhi đêm thất tịch lại tỏa sáng xuất sắc, gần như có thể che đi chút tì vết nhỏ về thanh danh trước đây rồi.

Nhưng mà cái tính cách này......

Tưởng thị suy nghĩ một chút, phát giác bản thân mình quả thực không thể nói được tính tình hiện tại của Tứ nha đầu rốt cuộc là gì.

Mà thôi, cứ xem tương lai vậy.

Lý thị không cam lòng bị Chân Nghiên chẹn họng, tròng mắt đảo vòng hướng về phía Chân Diệu nói: “Diệu nha đầu này, cháu cũng đừng trách mẹ cháu, muội ấy cũng không có cách nào khác......”

Đừng tưởng người làm Bá nương như bà không biết, trước kia Diệu nha đầu này phản cảm nhất chính là người nhà mẹ đẻ của Ôn thị, hễ nhắc đến cả nhà kia thì giống như giẫm phải đuôi mèo vậy.

Chân Diệu cười ngây thơ với Lý thị: “Nhị bá nương nói đùa rồi, xuất thân cũng không phải điều mình có thể quyết định, vả lại bên nhà ngoại cháu dù không bằng trước đây nhưng đó cũng là xương thịt thân nhất của mẹ cháu và chúng cháu.”

Lời này vừa dứt, Lý thị lập tức bị chẹn họng gần chết, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nha đầu chết tiệt kia, cái gì mà xuất thân không phải do mình quyết định, cái gì xương thịt thân nhất, nó đang châm chọc mình là thứ nữ sao?

Trán Lão phu nhân nổi gân xanh giật thùm thụp, bà cảm thấy nếu còn để con dâu thứ hai om sòm tiếp nữa thì bà sẽ không nhịn được mà nện cái bàn nhỏ trên giường gạch qua mất.

Cầm bàn nhỏ ném con dâu, cũng không phải là việc Lão thái thái một lòng hướng thiện nên làm.

Lão phu nhân âm thầm làm phụ đạo tâm lý cho mình xong, lúc này mới tâm bình khí hòa lên tiếng: “Tứ nha đầu, xảo quả hoa qua được đánh giá tuyệt phẩm sao lại nói bán là bán? Cháu bán cho quý phủ nhà ai rồi? Lát nữa ta phái người đi mua lại, dù nói thế nào thì Bá phủ chúng ta cũng không thiếu chút bạc này.”

“Là Công chúa Phương Nhu mua ạ.” Sắc mặt Chân Diệu có phần không tốt.

Nhắc tới Công chúa Phương Nhu, nàng lập tức nghĩ đến người kia, vừa nghĩ tới người kia thì tâm tình nàng sẽ không tốt.

“Là Công chúa Phương Nhu? Vậy thì khó trách.” Lão phu nhân nhìn sắc mặt Chân Diệu khó coi, thế là nghĩ sai ý Chân Diệu.

Bà vẫy gọi Chân Diệu lên, vỗ tay nàng nói: “Tứ nha đầu, tổ mẫu biết cháu chịu ấm ức, nhưng nếu Công chúa muốn, vậy nhất định không có lý do cự tuyệt được, chuyện này cháu làm rất tốt. Đúng là đứa bé biết thời thế.”

Nói xong lại ra hiệu với Vương ma ma đứng phía sau: “Tố Nguyệt, lát nữa về mang bộ trang sức vàng nạm ngọc đựng trong hộp của ta đưa sang cho Tứ cô nương, là cái bộ để ở tầng thứ ba đấy.”

“Vâng” Vương ma ma đáp lời, trong lòng thầm kinh sợ.

Bộ trang sức vàng nạm ngọc kia chính là của hồi môn năm đó của Lão phu nhân, nhiều năm như vậy, trong phủ cưới liên tiếp bốn người con dâu, một cô cháu dâu cũng chưa từng lấy ra thưởng, vậy mà không ngờ hôm nay lại đưa hết cho Tứ cô nương.

Lý thị nghe thế, suýt chút nữa cắn nát răng.

Bà đã từng thấy Lão phu nhân đeo bộ trang sức kia, thật sự là đẹp vô cùng, sao lại lợi cho Tứ nha đầu rồi!

Bà nhớ hai tháng trước, Lão phu nhân còn thưởng cho Tứ nha đầu một cái vòng tay Bạch Ngọc, cứ tiếp tục thế này, Băng nhi và Ngọc nhi của bà không phải là không có chút phần nào sao.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa kia của Chân Diệu, trong lòng Lý thị ngày càng đố kỵ.

Thật là đồ tai họa, nàng ta chiếm hết chuyện tốt, còn tất cả chuyện xui xẻo đều do người khác gánh.

Đại phu nhân Tưởng thị nhìn bộ dạng Lý thị đau răng thì khẽ mỉm cười, tháo chiếc vòng tay Hoa mai bích tỳ trên tay đeo lên cổ tay Chân Diệu: “Diệu nha đầu hôm nay làm rạng danh Bá phủ, đồ Bá nương như ta lấy ra cũng không dám so với Lão phu nhân, cháu cứ tạm thời đeo chơi đi.”

“Đa tạ Đại Bá nương.” Chân Diệu giòn giòn giã giã nói cám ơn.

Một búng máu trong miệng Lý thị suýt chút nữa đã phun ra.

Tất nhiên bà không kiếm được chút, lại còn phải chảy máu!

Đau lòng rút ra cây trâm đầu phượng đưa cho Chân Diệu, ngay cả nói cũng lười nói.

“Được rồi, trời cũng tối rồi, các cháu đều trở về nghỉ ngơi đi.” Đã biết được điều cần biết, Lão phu nhân vẫy lui mọi người, lại cố ý dặn dò một câu, “Ngày mai Tứ nha đầu tới sớm một chút dùng cơm với tổ mẫu. À, Nhị nha đầu cũng tới đi.”

“Tạ ơn tổ mẫu.” Hai tỷ muội cùng lên tiếng cám ơn rồi lui ra ngoài.

Nới lỏng tinh thần, lúc này Chân Diệu mới cảm thấy cả người đau nhức, dẫn A Loan trở về Trầm Hương Uyển.

Vừa vào cửa sân, Chân Diệu cũng giật nảy người.

Có một người quỳ trên thềm đá, nhìn kỹ lại chính là Tiểu Thiền.

“Cô nương, ngài đã về.” Nhìn thấy Chân Diệu, Tiểu Thiền cũng sắp bật khóc.

“Sao thế này?” Chân Diệu nhìn về phía Tử Tô đang đi tới khi nghe thấy tiếng động.

Gương mặt Tử Tô bình tĩnh, nhìn lướt qua Tiểu Thiền một cái, giải thích nói: “Cô nương, lúc ngài vừa ra cửa không phải đã bảo Tiểu Thiền cho Cẩm Ngôn ăn ư? Nàng cho Cẩm Ngôn ăn xong đã quên khóa lồng lại rồi.”

“Cẩm Ngôn bay mất rồi?” Chân Diệu nhấp môi.

Không ai biết, vào cái đêm đó, đêm khuya vắng người, đối mặt với nam nhân tràn ngập sát khí kia, đáy lòng nàng sợ hãi mãnh liệt tới mức nào.

Chỉ có Cẩm Ngôn, con sáo nho nhỏ đó, nó lấy tiếng kêu bình tĩnh của nó nhắc nhở nàng, bảo vệ nàng.

Thấy sắc mặt Chân Diệu đột nhiên biến sắc, Tử Tô vội nói: “Cô nương chớ vội, Cẩm Ngôn không bay mất, nó bay đến chỗ Lão Bá gia rồi ạ.”

Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không mất thì đến chỗ tổ phụ mang về là được.”

Vẻ mặt Tử Tô trở nên rất kỳ lạ: “Cô nương...... Cẩm Ngôn và A Quý đánh nhau, Lão Bá gia nói, ngày mai bảo ngài tự đi sang đó một chuyến......”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện