Chương 147: Dọa ngất
Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Sao lão gia tới rồi?” Thân thể Lý thị căng cứng.
Bà biết, sớm muộn gì có một ngày, lão gia sẽ động lòng với một nữ nhân, dù hắn từ chối bao nhiêu nha hoàn leo giường, bà vẫn biết đến!
Thậm chí khi nhìn thấy Chân Tu Văn như vậy, đau nhói ban đầu biến thành thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt biến đổi của Lý thị, Chân Tu Văn âm thầm thở dài, cũng không khiến bà nghĩ lung tung lâu, giải thích: “Không cẩn thận ngủ thiếp đi trong vườn, vừa lúc khiến Diệu Nhi bắt gặp, áo choàng này là của nó. Con sáo Diệu Nhi nuôi rất nghịch ngợm, cào rách áo ta.”
“À, vừa vặn thật đấy, lão gia, ngoài trời còn lạnh, mau vào nghỉ ngơi đi.” Lý thị tươi cười đón Chân Tu Văn đi vào, tay lặng lẽ xé khăn.
Chân Tu Văn bất đắc dĩ cười cười.
Lý thị không tin ông.
Phải nói, bao nhiêu năm nay, dù ông có làm gì, bà đều không tin.
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, thản nhiên nói: “Phu nhân, sớm nghỉ ngơi đi.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Chân Diệu đưa một đĩa hoa ngọc lan chiên tới.
Sau khi tan làm về nhà, Chân Tu Văn ăn một miêng, bất ngờ phát giác rằng ăn ngon phết, nên lấy một bộ cờ từ đáy hòm để chuẩn bị làm quà cập kê cho Chân Diệu.
Bộ cờ này này là Vân Tử thượng thừa, giá trị không rẻ.
Bá phủ cô nương, được dạy cầm kỳ thư họa từ nhỏ, nghĩ tới cháu gái giống mình mấy phần, Chân Tu Văn cười cười.
Bộ cờ này, cháu gái nhất định rất thích.
Lễ cập kê của Chân Diệu, cuối cùng đã tới.
Ngày này, trước cửa phủ Kiến An Bá đông nghịt xẹ ngựa, từng chiếc xe ngựa dừng lại, gã sai vặt mặc quần áo mới tinh dắt đi, những phu nhân kiều nữ chuyển sang nhuyễn kiệu đi thẳng vào cổng trong.
Một chiếc xe ngựa có đỉnh đánh sơn dầu chậm rãi dừng lại, một vị phu nhân dịu dàng, lộng lẫy xuống xe, ngước mắt nhìn biển hiệu phủ Kiến An Bá rồi lên kiệu.
Mấy phu nhân đi cùng tụ lại nghị luận.
“Đây không phải là phu nhân của Quốc Tử Giám tế tửu sao?”
“Là vị Lạc phu nhân kia sao?” Có phu nhân chưa gặp mặt kinh ngạc nói.
“Chính là vị phu nhân đó. Phủ Kiến An Bá này giấu tài thật đấy, có thể mời được Lạc phu nhân, thật đúng là khiến người ta bất ngờ.”
Mấy người các nàng đều có quan hệ thông gia loằn ngoằn với phủ Kiến An Bá.
Ở kinh thành, nếu mà muốn bám kiểu thân thích thế này thì bất kể hai nhà nào cũng đều bíu được.
Sở dĩ đến chẳng qua vì người cập kê chính là quốc công phu nhân tương lai mà thôi.
Bởi vì Lạc phu nhân đến, những phu nhân này đều tò mò, vốn chỉ ứng phó cho qua, giờ lại nghiêm túc hơn mấy phần.
“Mau nhìn, đây không phải là người phủ Trấn Quốc Công sao.” Một vị phụ nhân hướng phía trước ra sức bĩu môi.
Nhị phu nhân Điền thị và Tam phu nhân Tống thị của phủ Trấn Quốc Công đều mặc trang phục lộng lẫy, không dừng lại lâu mà đã đi vào.
Mấy phụ nhân không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Ai mà không biết phủ Kiến An Bá với phủ Trấn Quốc Công kết thân thế nào, nghe nói Nhị phu nhân của phủ Trấn Quốc Công là người hiền lương, không biết hôm nay sẽ đối xử với Chân tứ công nương bằng thái độ gì đây?
Nếu ra oai phủ đầu gì đó thì thật thú vị rồi.
“Ai. Bên trong náo nhiệt, chúng ta mau vào đi thôi.” Một vị phụ nhân trong đó nói một tiếng.
Sáng sớm Chân Diệu đã bị hành hạ, chải đầu tắm rửa mặc quần áo, bị mấy nha hoàn trang điểm trang phục nhẹ nhàng, đến giờ đi đi Chính đường.
Làm hữu ti và tán giả, quận chúa Sơ Hà và huyện chủ Trọng Hỉ theo sát nàng, một trái một phải xuất hiện ở chính đường, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Ngay sau đó, vang lên tiếng xôn xao khe khẽ.
Ai cũng không nghĩ tới, hữu ti và tán giả của Chân Diệu lại là hai vị tôn thất nữ!
Nếu không phải Chân Diệu đã đính hôn với thế tử phủ Trấn Quốc Công, những phụ nhân suy nghĩ nhiều này thể nào cũng đoán nàng sắp gả cho vị hoàng tử nào rồi.
Chỗ Chính Tân vẫn trống.
Không ít người đã âm thầm suy đoán Chính Tân cài trâm cho Chân Diệu sẽ là ai.
Điền thị thay đổi sắc mặt, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường, đưa mắt nhìn Chân Diệu mặc quần áo màu xanh
Chân Diệu đang cao lên, gầy như cành liễu, tư thái đẹp của thiếu nữ lại càng không rõ ràng, thế nhưng gương mặt lại mang nét trẻ con mập mạp, khi cười thì hiện lên má lúm đồng tiền nhè nhẹ, lại mặc trang phục trẻ con nên càng nổi tính trẻ con.
Nhưng mà dù thế nào, nét xinh đẹp trên mặt mày vẫn không thể che giấu được.
Hơn nữa da thịt như băng tuyết, khiến dáng người tươi đẹp hơn vài phần.
Rất nhiều phụ nhân nhìn Chân Diệu rồi lại nhìn con gái mình, thầm nghĩ trong lòng, chả trách phủ Kiến An Bá lại bám víu được phủ Trấn Quốc Công, sợ rằng vị Thế tử kia tự nguyện chịu cái thiệt này đấy.
Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy Thế tử phủ Trấn Quốc Công bậy bạ quá.
Chỉ nhìn sắc đẹp mà không để ý nhân phẩm, thế thì cũng không thành người có tài được.
Thấy vẻ mặt của mấy phụ nhân, Điền thị rũ mắt cười cười.
Có tiếng đi lại vang lên, Ôn thị nghênh đón, làm lễ chào Lạc phu nhân rất chính quy.
Không ít người thấp giọng hô lên tiếng: “Chính Tân thế mà là Lạc phu nhân?”
Nhìn Chân Diệu với ánh mắt khác.
Nếu nói quận chúa Sơ Hà và huyện chủ Trọng Hỉ có thể làm tán giả và hữu ti, có thể do vị Chân Tứ cô nương này luồn cúi, không biết sao lại kết giao được, nhưng Lạc phu nhân thì khác rồi.
Ai mà không biết Lạc phu nhân tài hoa vô song, chỉ là thỉnh thoảng vào cung đọc sách cho công chúa, năm đó hoàng gia muốn mời nàng làm thầy dạy công chúa, đều bị từ chối.
Về sau thỉnh thoảng chỉ dạy cho tiểu nương tử, đó đều là quý nữ có phẩm chất và trí tuệ.
Lạc phu nhân có thể làm chính tân cho Chân Tứ cô nương, chứng tỏ Chân Tứ cô nương có kém nữa, cũng không kém đi đâu được.
Không thể không nói, mọi người đều mau quên, khi thấy cảnh tượng trước mắt, chuyện rơi xuống nước đã đàm tiếu rất lâu một năm trước dần dần phai nhạt trong đầu đại đa số mọi người.
Điền thị thấy Lạc phu nhân ngồi ở vị trí chính tân thì lặng lẽ nhíu mày.
“Nhị tẩu, tẩu làm sao vậy?” Tống thị ở gần Điền thị, thấy vẻ mặt bà khác thường thì hỏi.
Điền thị vội vàng hoàn hồn, cười nói: “Không sao, hôm nay thức dậy sớm, lại không ăn cái gì nên hơi váng đầu.”
Tống thị dịu dàng cười: “Nhị tẩu đích thị là quá muốn gặp Chân Tứ cô nương rồi, thế này thì nên yên tâm rồi đi. Vị Chân Tứ cô nương này xem ra không hề để Đại lang chúng ta chịu thiệt, thật sự là một mỹ nhân xuất chúng.”
“Đúng đấy.” Điền thị cười, sâu nơi đáy mắt thì mông lung mờ mịt, không ai thấy rõ.
Lễ cập kê chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc vang lên.
Chải đầu cài trâm, thay quần áo, bái lạy, liên tiếp giằng co ba lần, trường hợp trịnh trọng như vậy, Chân Diệu cũng bị hành hạ hôn mê, sau khi kết thúc lần bái lạy thứ ba thì định nhấc chân đi về phía đông theo thói quen.
Váy dài bị huyện chủ Trọng Hỉ bình tĩnh giẫm lên, nói với giọng thấp nhất có thể: “Nên rót rượu.”
Chân Diệu toát mồ hôi lạnh. Cảm kích nhìn huyện chủ Trọng Hỉ.
Hôm nay nếu nàng không nhắc nhở thì sẽ mất mặt.
Vừa ngầm bực mình, rõ ràng đã thuộc từng bước rồi, sao vừa đến trường hợp chính thức thì lại mơ hồ đây.
Chẳng lẽ đã quen mất thể diện. Suýt nữa thì không giữ được rồi?
Chân Diệu khôi phục bình tĩnh, đi chúc rượu các bề trên trong bữa tiệc.
Không lâu lắm đến lượt chỗ Điền thị.
“Đây là Nhị phu nhân Điền thị và Tam phu nhân Tống thị của phủ Trấn Quốc Công.” Người dẫn dắt giới thiệu.
Chân Diệu thoải mái rót rượu cho hai người rồi không nén được tò mò mà liếc mắt nhìn thêm.
Điền thị sở hữu gương mặt trái xoan, khoảng hơn ba mươi, trông rất thanh tú.
Tống thị thì mang gương mặt hình oval, trông rất dịu dàng.
Chân Diệu nhìn Điền thị một cái.
Nàng chưa từng nói với ai, nàng có người hơi có chứng mù mặt mang tính lựa chọn.
Được rồi, từ này thật ra do bản thân Chân Diệu nghĩ ra, nàng luôn không nhớ được mặt mũi của một loại người nào đó, cần phải giao tiếp nhiều lần mới nhớ rõ.
Thật bất hạnh Điền thị chính là loại đó.
Nếu đổi là người khác cũng thôi, nhưng Điền thị là người nàng phải giao thiệp lâu dài sau này, hôm nay đã trịnh trọng kính rượu thế này, lần sau gặp trên đường lại quên mất thì dường như không thể nào nói nổi.
Ngoại trừ nhìn thêm vài lần, Chân Diệu còn lặng lẽ chun mũi.
Mũi nàng rất nhạy, có vài người gặp lần đầu không nhớ được mà lại cần nhớ kỹ, thì nhớ mùi của đối phương còn dễ hơn.
Vừa ngửi thì lại thôi rồi.
Mùi son phấn nồng quá.
Được rồi, xem ra chỉ có thể nhìn thêm thôi.
Điền thị lại âm thầm kinh hãi.
Sao vị Chân Tứ cô nương này lại đặc biệt chú ý bà chứ? Chẳng lẽ đã nhận thấy cái gì?
Vừa có ý nghĩ này, thì đã quyết định chờ tiệc rượu giải tán, phải tiếp xúc thêm với Chân Diệu.
Tiệc rượu lễ cập kê chỉ là hình thức. Không ai thật sự ăn uống thả cửa, đám phụ nhân lợi dụng trường hợp này bắt chuyện, trao đổi tin tức khiến người ta chú ý gần đây, ăn lửng lửng thì giải tán.
Điền thị và Tống thị coi như là người nhà chồng, thân phận khác biệt, nên không nhanh đi khỏi như những người khác, mà ở lại tán gẫu với đám lão phu nhân, Ôn thị.
Chân Diệu trở về phòng thay quần áo.
Chờ đi ra ngoài, lão phu nhân cười nói: “Tứ nha đầu, cháu tới đưa tiễn hai vị phu nhân đi.”
Chân Diệu nhìn một chút, hướng về phía gương mặt duy nhất không nhận ra được mà nói: “Điền phu nhân, Tống phu nhân. Mời.”
“Thật ngoan ngoãn.” Điền thị cười lôi kéo tay Chân Diệu.
Vừa đi vừa tán gẫu với Chân Diệu, âm thầm để ý vẻ mặt của nàng.
Chân Diệu không phải tiểu thư khuê các thực sự, cảm thấy đây là người nhà chồng mà xấu hổ nói không ra lời.
Điền thị hỏi cái gì thì thản nhiên đáp rồi, khiến cho Điền thị càng suy nghĩ bất định.
“Tứ nương ở sân nào thế, cách lão phu nhân xa không?”
Nghe hai chữ Tứ nương, Chân Diệu run rẩy khóe miệng.
May là nàng họ Chân, nếu là Trương tứ nương, Vương tứ nương, vậy thì thật sự thành rau cải trắng rồi.
“Bá phủ chiếm diện tích nhỏ, muốn nói xa, cũng chẳng xa tới đâu.”
“Chúng ta tới lần đầu, cảm thấy cảnh trong Bá phủ được đấy, Tứ nương dẫn chúng ta đi dạo một lát được không?”
Bà không định đi nhanh như thế, không biết Chân Tứ này thế nào, một năm nay khắp nơi khiến mọi người bất ngờ, đến giờ, đã như con ngựa hoang thoát cương, không thể nắm trong tay rồi.
Người bọn họ muốn cưới vào cửa là Chân Tứ không có chỗ dựa, chứ không phải Chân Tứ có quan hệ thân thiết với tôn thất nữ, khiến Lạc phu nhân đối xử đặc biệt!
Bà muốn xem xem, sao Chân Tứ lại khác với những gì thăm dò được trong dĩ vãng.
“Trong vườn có vài cành ngọc lan mới nở, để cháu đưa hai vị phu nhân đi ngắm xem sao.”
Chân Diệu dẫn hai người về vườn hoa phía sau.
Điền thị để ý mọi nơi, mọi lúc, nhưng trên mặt không để lộ cái gì.
Chẳng qua là chợt nghe phía sau có người hô lên tiếng: “Cứu mạng a ——”
Trong lòng trùng xuống không khỏi xoay người lại.
Thì thấy một cái gì đó đen đen nhào tới.
Điền thị tuy suy tính nhiều, nhưng can đảm chỉ như một phụ nhân tầm thường, lập tức trợn trắng mắt, dọa ngất rồi.