Chương 187+188

Chương 187: Tiến thêm một bước

Hình như là có lời gì nói sai rồi.

Chân Diệu lặng yên nghĩ.

Bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng quét qua, vết chai đầu ngón tay mang đến từng đợt tê dại.

Thân thể Chân Diệu căng lên.

“Nhắm mắt.” La Thiên Trình tức giận nói.

Chân Diệu nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.

Biểu hiện dịu ngoan gần như châm lên mồi lửa cho La Thiên Trình trong nháy mắt, vốn là động tâm hóa thành hành động, mười ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng nhảy múa, mang theo từng chuỗi tia lửa thiêu đốt hai người.

Trời vẫn còn nóng, tiếp xúc như thế khiến Chân Diệu toát mồ hôi, cả người không thoải mái cứ như bị lửa đốt, không khỏi đẩy cặp tay không thành thật kia ra.

La Thiên Trình không hề chống cự hiếm thấy, tay dời đi, nhưng sau đó cúi người xuống, đôi môi hơi lạnh rơi xuống, ngậm lấy một viên anh đào đỏ.

Chân Diệu chợt mở mắt ra, sợ hãi kêu lên tiếng: “Thế tử!”

La Thiên Trình không để ý đến, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua.

Chân Diệu mặt đỏ phừng phừng, nói không rõ là xấu hổ hay là kinh: “Thế tử, ngươi hãy nghe ta nói ——”

Tiếng nói bị ngăn ở trong cổ họng.

La Thiên Trình lấy tay che miệng đối phương, cảnh cáo: “Chân Tứ, lúc này, ta không muốn nghe thấy bất kỳ lời không hiểu ra sao từ miệng nàng, nếu không ta thật sẽ giết người !”

Chân Diệu dừng động tác chống cự.

Lựa chọn giữa * và mất mạng nhỏ sao?

Ách, thôi thì * đi, dù sao đây là phu quân của mình.

Chí khí cương trực? Xin lỗi, quăng ở chỗ lão phu nhân rồi, ngày mai đi thỉnh an hẵng lấy về đi.

Chân Diệu không biết xấu hổ không nóng nảy mà nghĩ, đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh, sau đó một cái quần trong màu hồng nhạt bay qua mắt nàng.

Chân Diệu trông theo chiếc quần kia, con mắt bỗng dưng trợn tròn.

“Thế, thế tử, mau, mau xuống!”

La Thiên Trình chui trước ngực, vang lên âm thanh bị đè nén: “Câm miệng!”

“Siiit ——” Chân Diệu đau đến hít vào hơi lạnh.

Tên khốn này, lại cắn nàng, không biết nàng đang dậy thì sao!

Ngộ nhỡ sau này không lớn nữa thì làm sao bây giờ!

Không đúng, hiện tại cái này không phải trọng điểm!

Tắm mình trong cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, Chân Diệu cắn răng: “Thế tử, đã quên đóng cửa sổ!”

Người đang làm động tác trên người mình đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên.

Giường mỹ nhân ở bên cửa sổ, mà để gió lùa vào qua cửa sổ, dùng thanh gỗ xiên chống lên tạo ra một khe hở rộng hơn một thước, theo khe hở này, có thể thấy cây hợp hoan rơi xuống một vùng hồng nhạt cách đó không xa.

La Thiên Trình mặt đỏ phừng phừng.

Dù thế nào, hắn cũng không định biểu diễn sống cho người ta!

Ngón tay bắn ra, thanh gỗ xiên bung xuống, cửa sổ rơi xuống.

“Sao nàng không nói sớm!” Bàn tay to tìm xuống phía dưới như trút giận, xúc cảm bóng loáng khiến nhiệt độ vừa giảm xuống lại sôi trào.

Chân Diệu sắp khóc rồi: “Ngươi vẫn không cho mà, mau dừng lại, mau mở cửa sổ ra!”

“Nàng nói cái gì?” La Thiên Trình nhướn mày, khàn giọng nói.”Chân Tứ, ta không biết nàng còn có sở thích để người khác thưởng thức!”

Có rất nhiều chủ tử nhà giàu khi sinh hoạt vợ chồng thì thông phòng nha hoàn sẽ hầu hạ ở bên, nhưng điểm này, hắn tuyệt đối không chấp nhận được!

Chân Diệu tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thế tử. Ta thật sự không có sở thích này, nhưng quần trong của ta, vừa bay ra khỏi cửa sổ . . .”

La Thiên Trình. . . . . .

Gần như là ngã từ người Chân Diệu xuống, sau đó đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trong chớp mắt lại nhảy từ cửa sổ về, sắc mặt xanh mét.

Nhìn La Thiên Trình trống trơn hai tay, Chân Diệu cảm thấy chuyện rất không ổn: “Thế tử ——”

“Không thấy.” Phun ra ba chữ kia, La Thiên Trình cũng cảm thấy không muốn sống.

Hắn chẳng qua là, chẳng qua là muốn hành phòng với vợ mình, chuyện chính đáng như thế, sao mà lại gian nan thế.

Khoảng thời gian này, chẳng lẽ phải gióng trống khua chiêng truy xét người trộm quần lót của vợ hắn sao?

Nguyên nhân để La Thiên Trình gắng gượng một hơi thở chính là may mà trong viện này chỉ có nha hoàn bà tử, không có nam nhân.

Nhưng. Chẳng lẽ muốn đem tất cả nha hoàn bà tử giết người diệt khẩu sao!

La Thiên Trình vô cùng quấn quýt, đang suy nghĩ áp dụng khả năng này thì nghe thấy cửa sổ có tiếng động.

Nhanh chóng quay đầu lại thì thấy Cẩm Ngôn bay phành phạch vào, trong mỏ ngậm lấy một cái quần trong này hồng nhạt.

“Cẩm Ngôn. Mau buông quần xuống.” Chân Diệu sắp cảm động khóc.

Ông trời cuối cùng không vứt bỏ nàng, nhặt được quần lót chính là Cẩm Ngôn, nếu không nàng cũng không còn mặt mà sống.

Cẩm Ngôn nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ quay tròn liếc La Thiên Trình một cái.

Bằng động tác này, quỷ dị là hai người lại hiểu rõ ý của con sáo mỏ gà này.

Rõ là nó đang nói: “Thế tử, tới cầu ta đi!”

Chân Diệu lập tức nhìn sang.

La Thiên Trình co rúm khóe miệng: “Đừng nhìn ta, tại sao lại khiến bản Thế tử đi cầu con chim thiếu đạo đức của nàng!”

Cẩm Ngôn giương cánh, đột nhiên bay lên chỗ cao, dù bận vẫn ung dung mà ngẩng đầu, theo động tác của nó, chiếc quần trong màu hồng nhạt phấp phới như lá cờ.

Chân Diệu xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Thế tử, hay là ngươi chờ Cẩm Ngôn kêu cứu mạng, sau đó bọn nha hoàn đều đi vào?”

Một câu nói cực kỳ gây sốc cho La Thiên Trình, chịu đựng tất cả xấu hổ, khó khăn mở miệng nói với Cẩm Ngôn: “Hôm nay đa tạ ngươi.”

Dường như Cẩm Ngôn rất hiểu đạo lý thấy đủ thì thôi, mỏ buông lỏng quần trong rơi xuống, sau đó chậm rãi bay ra ngoài qua cửa sổ.

Bịch một tiếng, La Thiên Trình đóng mạnh cửa sổ, vẫn không chấp nhận được việc mình chịu thua một con chim nhỏ.

Tâm tư kiều diễm sớm đã tan thành mây khói, không dám nhìn Chân Diệu, vội vã ra ngoài.

Chân Diệu mơ hồ nghe thấy từ cửa vang lên một câu nói: “Đại nãi nãi ngủ, các ngươi chớ vào quấy rầy.”

Chân Diệu yên lặng cầm chăn mỏng che đầu đi.

Giữa ban ngày đóng cửa mãi lâu, sau đó nàng ngủ, dùng đầu ngón chân cũng biết những nha hoàn kia sẽ nghĩ thế nào.

Nhưng rõ ràng bọn họ thật sự chưa làm gì!

Ách, loại cảm giác không có lợi này là thế nào?

La Thiên Trình đi thư phòng, cầm một quyển binh thư nghiên cứu.

Hắn biết, bình tĩnh thế này sẽ không quá lâu.

Cuộc săn thú mùa thu năm nay, một mãnh hổ tập kích Thái tử, Thái tử kinh hoảng nên dẫn mãnh hổ về phía Hoàng thượng, từ đó thị vệ cứu Hoàng thượng bay thẳng lên mây, Thái tử bị phế, vì sợ hãi quá độ, sức khỏe Hoàng thượng dần kém đi.

Nếu như nói chuyện ám sát Vĩnh Vương kia là khúc nhạc dạo náo động, lần săn thú này thì mở màn cho cuộc nội tranh ngoại đấu kéo dài mấy năm của Đại Chu.

Trời ngày càng tối, La Thiên Trình để sách xuống, đứng lên đi tới trước cửa sổ, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mặt đen đi ra phía cửa.

Mở cửa, vừa lúc Bán Hạ đi tới: “Thế tử gia. Mới rồi Thanh Cáp cô nương ở hậu viện đến, hỏi ngài có về dùng cơm không?”

“Không được, ta ăn ở thư phòng, nói với Đại nãi nãi một tiếng. Hôm nay không qua nữa.” La Thiên Trình không do dự nói.

“Vâng.” Bán Hạ đáp rồi xoay người rời đi.

Một lát sau lại xách hộp đựng thức ăn trở về: “Thế tử gia, lão phu nhân đưa thức ăn.”

La Thiên Trình kinh ngạc.

Cơm nước trong viện của hắn, phần lớn là phòng bếp lớn đưa tới theo đúng hạn, bởi vì hắn có thể chất đặc thù, sức ăn lớn, đói bất cứ lúc nào, Thanh Phong đường còn đặc biệt xây dựng phòng bếp nhỏ.

Chỗ lão phu nhân ít đưa đồ ăn tới đây.

Cảm thấy có phần không thích hợp, hỏi: “Chỗ lão phu nhân đưa tới?”

Bán Hạ hiểu ý La Thiên Trình, trả lời: “Hồng phúc cô nương tự mình đưa tới.”

Vừa nói như thế. La Thiên Trình thả lỏng ra.

Bán Hạ thấy thế, mở hộp đựng lấy thức ăn ra.

Hộp đựng thức ăn chừng bốn tầng, thế nhưng bày đầy cái bàn.

La Thiên Trình nhìn lướt qua.

Hải sâm chiên hành, súp bồ câu non cẩu kỷ, canh nhung hươu, thịt chó kho tàu, bánh trứng gà rau hẹ …

Một người trước giờ không hề nghiên cứu đồ ăn như hắn sao mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng đây.

Rốt cuộc là lạ ở đâu đây?

Người nào đó trước giờ không dám nghĩ tổ mẫu mình về hướng bất lương, mãi đến khi ăn hết sạch sành sanh cũng vẫn không nghĩ ra được.

Đến buổi tối, đã tắm nước lạnh hai lần, nhìn chằm chằm nơi nào đó còn chưa xẹp xuống, La Thiên Trình cảm thấy cuối cùng hắn đã nghĩ ra!

Tổ mẫu có ý gì?

Chẳng lẽ là lời Chân Tứ nói hôm nay khiến tổ mẫu bất mãn, tổ mẫu muốn nhét người tới đây cảnh cáo nàng?

Hậu viện thật vất vả mới thanh tĩnh xuống, hắn cũng không muốn lòi ra thêm nữ nhân chẳng hiểu ra sao, tương lai còn phải đau đầu đuổi đi!

Nghĩ tới đây, La Thiên Trình đẩy cửa đi về hướng hậu viện.

Hôm nay đúng vào ngày Chân Diệu dưỡng da thịt theo phương thuốc của Chân Thái phi, La Thiên Trình vào phòng đợi tận nửa canh giờ. Còn không có thấy động tĩnh, thật sự không nhịn được đi vào tịnh phòng.

Chân Diệu vừa lúc đứng dậy đứng ra, để Thanh Cáp đổi nước, sau đó thì trợn tròn mắt.

La Thiên Trình cũng trợn tròn mắt.

Hắn tưởng đối phương đang tắm trong thùng gỗ, sao cũng không ngờ sẽ nhìn thấy không sót gì thế này.

Sau đó lỗ mũi nóng lên. Chảy máu.

Sao tối nay hắn lại ăn nhiều như thế!

Vừa đấm đất trong lòng, vừa hét: “Thanh Cáp, ngươi đi ra ngoài!”

Thanh Cáp đổ nước hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hỏi Chân Diệu: “Đại nãi nãi, hầu gái phải ra ngoài à?”

Nhìn người nào đó có mặt máu, Chân Diệu khiếp sợ phản ứng chậm nửa nhịp, thuận miệng nói: “Ta cảm thấy, ngươi đi ra ngoài đi.”

Nha hoàn mập bình tĩnh nhất trong ba người linh hoạt xách thùng to ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên, Chân Diệu hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng rối loạn dùng hai tay che ngực, sau đó lại hoảng hốt chạy bừa che phía dưới, cuối cùng cái khó ló cái khôn, che kín mặt.

Lần này cuối cùng cũng không ngu xuẩn như thế nữa!

La Thiên Trình vô thức bình luận, thân thể nóng lên không khống chế được.

Loại thời gian này, không nghĩ gì nữa cả, đi tới ôm ngang eo người đưa đi.

“Thế tử ——”

La Thiên Trình ôm Chân Diệu, không nói một lời ra khỏi sạch phòng, sau đó thả người ở trên giường.

Khụ khụ, giường mỹ nhân bên cửa sổ gì đó, cũng không dám đi nữa rồi!

Lau máu mũi, La Thiên Trình nói gằn từng chữ: “Chân Tứ, hôm nay, chúng ta chính thức kết làm vợ chồng đi.”

Hỏi nghiêm túc như vậy, Chân Diệu nghiêm túc chỉ đành phải ngốc nghếch gật đầu.

Thân thể nóng như lửa áp lên, Chân Diệu như đặt mình trong suối nước nóng, hoặc như giẫm lên đám mây ngày xuân, hơi kinh, hơi hoảng, còn hơi mờ mịt.

“Chân Tứ… Lần này, không có chuyện gì quan trọng chứ?”

“Ừ.. . . . Chưa có Quỳ Thủy có tính không?”

La Thiên Trình cứng người, dừng động tác.

Sóng nhiệt dời núi lấp biển đánh tới, Chân Diệu nghe thấy có người nói vào tai mình: “Chân Tứ, nàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn.”

Người nào đó sẽ không làm loạn, ôm thân thể trơn bóng đến khó tin giằng co hơn nửa đêm mới dừng lại mà ngủ say.

Ngày hôm sau, hai người lúng túng ai cũng không dám nhìn đối phương nhiều.

“Chân Tứ, ta đi thượng nha đây, nàng, nàng nghỉ ngơi nhiều đã rồi hẵng đi thỉnh an. Ách, hay là đừng đi thỉnh an nữa, ta, ta đi xin nghỉ cho nàng.” La Thiên Trình nói năng lộn xộn, cũng không biết mình đang nói gì nữa rồi.

Trong lòng thầm nghĩ, sắp tới đi ngủ thư phòng thôi, chuyện mất mặt thế này, hai kiếp lần đầu tiên làm.

“Chàng, chàng nói bừa cái gì đấy, chàng đi nhanh đi.” Chân Diệu cảm thấy, nàng không nhặt nổi chí khí cương trực nữa.

Bên Hinh Viên đã ầm ĩ từ sớm.

Chương 188: Biến mất

“Phụ thân, mẹ, con gái không muốn gả cho một người mọi rợ, van xin hai người cứu con gái, xin hai người.” La Tri Nhã quỳ trên mặt đất khóc lóc.

La Nhị lão gia liền nghiêm mặt: “Nguyên Nương, xưa nay con hiểu biết, làm sao hiện tại lại hồ đồ thế? Đây là tứ hôn, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không phải do con lựa chọn.”

La Tri Nhã xin giúp đỡ nhìn Điền thị: “Nương ——”

Điền thị không đành lòng mà quay mặt đi: “Nguyên Nương, phụ thân con nói không sai, Nương biết con không cam lòng, nhưng nữ nhân gặp phải chuyện này có thể có biện pháp gì chứ, con cố gắng nhịn đi, con gả cho Nhị vương tử, dù thế nào cũng sẽ sống không quá khổ.”

Nghe Điền thị nói thế, La Tri Nhã thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống mặt đất, mờ mịt nhìn bốn phía.

Gian nội thất này, cửa phòng bị đóng chặt, cửa sổ cũng buông xuống, cứ như một lồng giam nuôi dưỡng người ta không có chỗ trốn, chỉ có nắng sớm xuyên quay lớp mành cửa sổ, cho người ta biết bên ngoài trời đang nắng.

Trái tim La Tri Nhã như bị kim đâm, nhói đau khiến nàng ta tỉnh táo lại, thoáng cái đứng lên, nhìn Điền thị cười lạnh: “Nhịn? Mẹ, quả nhiên ngài lại bảo con nhịn. Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng con là con vợ cả của ngài, là Đại cô nương của phủ Quốc Công, nhưng ngài chỉ bảo con nhịn. Rõ ràng con không thích tam nương, vì từ ái rộng lượng của ngài mà con phải nhịn, về Nhị nương, nó thường phát ngốc, con cũng phải nhịn, nhịn đến cuối cùng, con thành trò cười cho toàn kinh thành, nhị nương thành tài nữ của toàn kinh thành, ngay cả tam nương cũng có thể sống yên ổn, ngài vẫn muốn con nhịn!”

La Tri Nhã đi vài bước về phía Điền thị: “Mẹ, nhưng hôm nay, con gái phải gả tới đất man di, người nơi đó ăn thịt sống uống máu tươi, một nữ nhân gả cho phụ thân còn có thể gả nhi tử, nhi tử đã chết còn có thể gả cho tôn Tử, ngài muốn con nhịn làm sao? Nhịn làm sao!”

Điền thị che kín mặt, lẩm bẩm: “Nguyên Nương,mẹ có lỗi với con, có lỗi với con. . .”

La Tri Nhã chuyển động đôi con ngươi tuyệt vọng về phía La Nhị lão gia: “Phụ thân. Tại sao quý phủ khác, cô nương có thân phận như con có thể điêu ngoa, có thể ngang bướng, có thể sống tùy ý thoải mái. Cuối cùng tìm phu quân gả cho, mà ta thuở nhỏ lại phải hiểu chuyện, khiêm nhượng người khác, sống nín nhịn đến bây giờ, sau đó vì phủ Quốc Công, vì Đại Chu, cứ bị đẩy vào hố lửa như thế?”

La Nhị lão gia không dám nhìn ánh mắt con gái.

Sao lão có thể nói, đó là bởi vì lão chưa từng nuôi dạy nàng như một cô nương phủ Quốc Công bình thường, mà muốn nàng gánh chịu thân phận đích trưởng nữ phủ Quốc Công cao quý đây.

“Nguyên Nương, con đừng quên. Quận chúa Sơ Hà cũng phải gả đi.”

La Tri Nhã cười lạnh một tiếng: “Phụ thân, ngài cũng đừng quên, phụ thân của quận chúa Sơ Hà là Vương gia, là đệ đệ ruột của hoàng thượng. Từ xưa tôn thất nữ hòa thân chẳng có gì lạ, đây vốn là cái giá cao cho các nàng hưởng thụ sự cao quý vô thượng trên đời. Nhưng con gái thì sao. Con gái chẳng qua chỉ là một cô nương nhà huân quý bình thường, địa vị của phủ Quốc Công cao tới đâu chứ, tính đúng ra, con cũng chỉ là con gái một quan viên ngũ phẩm mà thôi, chờ đại ca tập tước, quang vinh của phủ Quốc Công này có liên quan gì tới con ——”

“Câm mồm !” La Nhị lão gia lạnh lùng nói, sắc mặt xanh mét.

Cảm xúc thay đổi đột ngột khiến La Tri Nhã ngây ngốc. Sau đó cười: “Phụ thân, mẹ, con gái sao cũng có một lần không muốn nhịn.”

Nàng cười đến quỷ dị, Điền thị không khỏi thót tim.

La Tri Nhã xách mép váy đột nhiên đâm vào cột trụ.

“Nguyên Nương ——” Điền thị hét khàn cả giọng, khi La Tri Nhã vừa đụng trán vào cây cột thì ôm chặt lấy eo nàng.

Bịch một tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Nhị Lang và tam lang bước nhanh đến. Thấy rõ cảnh tượng trong nhà, đau đớn la hét: “Muội muội!”

La Tri Nhã nằm trong lòng Điền thị, cái trán xanh tím, hai mắt nhắm nghiền.

Điền thị vô cùng đau đớn hô hoán.

La Nhị lão gia thì chắp hai tay sau lưng, nhìn vợ và con gái không biết suy nghĩ cái gì.

Tam lang có tính nôn nóng nổi giận: “Phụ thân. Chẳng lẽ ngài muốn nhìn muội muội bị ép chết sao?”

“Câm mồm, thái độ con nói chuyện với phụ thân thế sao?”

Tam lang cắn răng, hạ giọng: “Nhưng Nguyên Nương thật thê thảm, chúng con chỉ có một muội muội, không thể bảo vệ nó, còn phải nhìn nó nhảy vào hố lửa ——”

Nhị Lang ở phía sau vội vàng lôi kéo Tam lang xuống.

La Nhị lão gia híp mắt lại: “Tam lang, ý con là Tam nương không phải muội muội con?”

Tam lang há miệng, lại không thốt ra lời.

“Điền thị, đây chính là nhi tử tốt bà nuôi đấy!”

La Nhị lão gia cười lạnh một tiếng, trong lòng sôi trào.

Mấy ngày trước đây đi ngõ Hạnh Hoa, Thục Nương không để cho hắn gần người, bị dò hỏi mới thổ lộ, thì ra đã có thai hơn một tháng, trước kia không thoải mái cũng là bởi vì thế.

Thục Nương cũng đi theo hắn hai năm rồi, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói chuyện này với Điền thị, để cho Thục Nương vào phủ, cũng cho đứa trẻ một danh phận.

Nhưng bây giờ xem ra, tất cả cứ chờ chờ con ra đời rồi nói sau.

Mấy ngày nay trái tim Điền thị cứ như đặt trong nồi chảo, con gái rơi vào kết quả như vậy còn hấp hối trong lòng nàng, phu quân lại trợn mắt nhìn, phút chốc mất đi lý trí, trả lời lại một cách mỉa mai: “Lão gia, không phải người ta nói Tử không giáo phụ chi quá sao? Sao nhi tử lại thành một mình ta nuôi rồi? Vả lại, Tam lang nói không sai, Tam nương sao có thể so sánh với Nguyên nương, chẳng lẽ lão gia ngài thật sự cảm thấy Tam nương giống Nguyên nương sao?”

Điền thị nói hùng hồn, ngược lại chẹn họng La Nhị lão gia, rốt cục không nhịn được mà nói: “Điền thị, ta giữ thể diện cho bà, nhưng bà lại thô tục vô lễ giống như người đàn bà chanh chua. Chẳng lẽ bà cho rằng ta thật không biết, vì sao Nguyên Nương chủ động nhận chuyện kinh mã sao, nếu không phải bà tự chủ trương, thì sao Nguyên Nương sẽ được tứ hôn thế này!”

“Ông——” Điền thị trắng bệch mặt muốn phản bác.

Nhị Lang đi tới, ôm lấy La Tri Nhã từ trong lòng Điền thị, thản nhiên nói: “Phụ thân và mẫu thân có chuyện gì thì từ từ bàn bạc đi, nhi tử đưa muội muội đi khám đại phu.”

Lúc này mọi người mới yên tĩnh, gọi nha hoàn, mời đại phu.

Trận náo nhiệt này rốt cuộc không che lấp được, truyền tới tai lão phu nhân.

Lão phu nhân bưng một chén trà nóng, hơi nóng làm mông lung biểu cảm trên mặt: “Hừm, Nguyên Nương gánh chịu chuyện kinh mã, là do Điền thị bày mưu đặt kế ?”

Dương ma ma đứng yên một bên, không lên tiếng.

Lão thái thái trong lòng không vui.

Cháu gái tâm địa thuần lương, đoan mẫn đại nghĩa, chủ động gánh chịu vì danh tiếng phủ Quốc Công, thì bà thưởng thức.

Nhưng nếu vì giành được danh tiếng tốt mà làm thế, vậy thực sự không thích nổi.

Hôm nay La Nhị lão gia không cần thượng nha, phải vào cung tạ ơn, sắp xếp ổn thỏa cho La Tri Nhã rồi thì cùng Điền thị tới Di An đường thỉnh an.

Nhìn ra bầu không khí lạnh giá giữa hai vợ chồng, lão phu nhân trĩu mí mắt: “Nguyên Nương sao rồi?”

“Trán xanh đen. Nhưng đại phu nói, người không sao cả, thoa mấy liều thuốc thì ổn.” La Nhị lão gia trả lời.

Rốt cuộc là cháu gái ruột thịt, lão phu nhân khẽ buông lỏng. Sau đó lại bất mãn: “Hôm nay các con vốn nên đưa Nguyên Nương vào cung tạ ơn, hiện tại Nguyên Nương ra thế này, hiển nhiên không vào cung được rồi, đã suy nghĩ kỹ phải nói thế nào chưa?”

“Mẫu thân yên tâm, con trai tự có cách nói.”

La Nhị lão gia không lo lắng việc này lắm.

Trong lòng Hoàng thượng biết rõ, không một ai, không một đại thần nào sẵn lòng để con gái lấy chồng tận Man Vĩ quốc, tùy tiện tìm lý do, Hoàng thượng sẽ không tra cứu.

Nếu ông và Điền thị biểu hiện khá hơn chút, không chừng còn có thể được bồi thường nhiều hơn.

Nếu đã hy sinh một con gái, vậy lão chỉ có thể tranh thủ để cục diện có lợi nhất.

“Điền thị. Con là người làm mẹ, sau này phải chăm sóc Nguyên Nương hơn. Nó bị ấm ức, chúng ta đều biết, nhưng việc đã đến nước này, chỉ đành phải chịu rồi. Nếu còn gây ra chuyện gì nữa. Mới thật là hại người hại mình.”

Một phen nói khiến Điền thị rùng mình. Thưa dạ đáp lại.

“Được rồi, không còn sớm nữa, các con mau vào cung tạ ơn đi.” Lần đầu tiên lão phu nhân không muốn nhìn thêm nhi tử con dâu nữa.

Lúc này La Nhị lão gia và Điền thị mới lui ra.

Chẳng qua là trong lòng hai người đều tức giận, ngồi chung một chiếc xe ngựa sắp đến cung rồi mà vẫn không nói một câu.

Bên Hinh Viên, hai tiểu nha hoàn một trông bếp lò. Một đang nấu thuốc.

“Ai, Đại cô nương đang yên đang lành, sao lại luẩn quẩn trong lòng rồi, hoàng thượng tứ hôn là vinh quang không dám nghĩ tới đấy, nghe nói là gả cho vương tử cơ mà.”

Nha hoàn lớn lơn cười khinh miệt: “Ngươi hiểu cái gì. Man Vĩ quốc đó không có cả ruộng đồng, nghe nói người ở đó ăn thịt uống máu tươi. Chỉ thế thì thôi, có người nói đại đa số dân chúng nơi đó, cả đời chỉ tắm ba lần!”

“Ba lần?”

“Đúng đấy, mới sinh một lần. Thành thân một lần, trước khi chết một lần!”

“Ối, thật đáng sợ!” Tiểu nha hoàn che miệng, lại hơi chần chờ, “Nhưng, Đại cô nương gả cho Vương tử cơ mà, vẫn có thể tắm chứ?”

“Cái này chắc là có thể. Nhưng nghe nói nam tử nơi đó còn khỏe hơn gấu mù, còn đánh vợ, nếu Đại cô nương không hợp ý Vương tử, Vương tử lại tất thì, ngươi suy nghĩ đi.”

“Siiit ——” Tiểu nha hoàn bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, “Đại cô nương thật đáng thương…”

“Ai nói không phải chứ ——”

Còn chưa dứt lời, cửa bị đẩy ra, một nha hoàn áo xanh đứng ở đó, vẻ mặt lạnh băng: “Hai con nhóc nói láo cái gì đấy!”

Hai tiểu nha hoàn vội vàng đứng thẳng: “Ra mắt Lục Nga tỷ tỷ.”

Lục Nga hừ lạnh một tiếng: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, lão gia phu nhân đã hạ lệnh cấm khẩu, nếu các ngươi không quản được mồm mình thì bị bán ra ngoài còn nhẹ, có kết quả gì thì tự mình suy nghĩ đi!”

Hai tiểu nha hoàn trắng mặt mà cầu khẩn: “Lục Nga tỷ tỷ tha mạng, sau này chúng ta không dám nữa.”

“Thuốc xong chưa?” Lục Nga trong lòng không thoải mái, lười nói nhảm.

Theo ý phu nhân, Đại cô nương tạm ở Hinh Viên.

Từ sau chuyện kia Chu Nhan tỷ tỷ vẫn không lộ diện, nàng thay vị trí của Chu Nhan tỷ tỷ, có người có ý xấu lòng mang ghen tỵ khắp nơi ngáng chân nàng, hận không thể kéo nàng xuống dưới để bản thân mình đi lên.

Song quyền nan địch tứ thủ, làm hại nàng đã bị phu nhân khiển trách mấy lần.

Hôm nay lại thêm Đại cô nương, về sau lại phiền phức rồi.

“Lục Nga tỷ tỷ, thuốc đã xong rồi.” Nha hoàn nhiều tuổi hơn dùng khăn trắng nhấc nồi đất đang nấu thuốc xuống.

“Đi thôi.” Lục Nga xoay người, đi tới phòng La Tri Nhã đang ngủ tạm.

Đến cửa thì thay đổi sắc mặt.

Cửa mở ra toang!

Bước nhanh vào, thấy trên giường rỗng tuếch, mà nha hoàn vốn ở trong phòng cũng không thấy đâu.

“Lục Nga tỷ tỷ, sao vậy?” Một đứa nha hoàn bưng một chén cháo nóng xuất hiện ở cửa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện