Chương 209+210
Chương 209 Bầy sói
Mấy người ngã xuống đất phát ra tiếng rên rỉ, như thấy cứu tinh hô người tới cứu mạng.
Mặt trẻ con ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt vô tội.
Cái gì? Gió lớn quá hắn không nghe được.
Người lớn tuổi hơn nhìn La Thiên Trình cười cười nói: “Huynh đài, trời tối, chúng ta muốn nghỉ chân.”
Người bị gãy tay, người gãy chân hai mặt nhìn nhau khóc không ra nước mắt.
Nói gì mà tinh thần trượng nghĩa đây, nói gì mà dân phong chất phác đây?
La Thiên Trình nghiêng người, để hai người tiến vào, sau đó quay đầu nhìn những người còn sống, lại nhìn hai cái động trên mi tâm của hai người đã chết, nhất thời có chút khó xử.
Theo ý hắn, những người này tội không đáng chết, trước hỏi đường sau cắt đứt tay chân ném ở miếu hoang tự sinh tự diệt, khụ, về phần có chết đói hay gì đó không thì không liên quan đến hắn.
Không ngờ A Hổ vậy mà đã giết chết hai người, vậy hắn sẽ nghĩ đến việc giết người diệt khẩu, nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện thêm hai người nữa, nếu diệt khẩu phải diệt hết.
Như vậy tựa hồ có chút máu lạnh, làm vợ sợ thì sao?
Thấy phu quân đại nhân vừ triển lộ thần uy nhìn sang, Chân Diệu đi tới kéo ống tay áo hắn.
La Thiên Trình thuận thế cầm tay nàng, giọng nói ôn nhu: “Sợ không?”
Chân Diệu thấy lời này không tiện trả lời.
Trên mặt đất có hai người nằm thẳng tắp, mi tâm có một lỗ máu, kinh hách là khó tránh nhưng muốn nói là bị dọa hỏng rồi, Chân Diệu nặng nề phát giác bản thân còn chưa đến trình độ đó.
Kiếp trước chết oan uổng, kiếp này mấy lần gặp chuyện sinh tử, hình như thần kinh rèn luyện có chút hơi cường đại rồi.
Chân Diệu nghĩ đến chuyện có dấu hiệu tiến hóa thành loại nữ hán tử này cũng chẳng có gì đáng khoe khoang, thẳng thắn thừa nhận, giọng nói yêu kiều, mềm mại ừ một tiếng. Sau đó nói: “Đại Lang, thịt nướng sắp nguội rồi.”
La Thiên Trình theo Chân Diệu trở về bên đống lửa ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm, nhìn thi thể bên kia có chút chướng mắt, liền đứng lên mỗi tay kéo một người, kéo những người đó đi sau đó mới an tâm ăn.
Ba nhóm người, một nhóm đau đến gào khóc thảm thiết, một nhóm ăn đến khí thế ngất trời, hai người còn lại lặng lẽ ngồi xổm ở một góc tường, an tĩnh như không tồn tại, tình cảnh này, thực có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Vì vậy lại có hai nam tử tiến vào, sững sờ một chút, cuối cùng ánh mắt rơi trên người La Thiên Trình.
Một người trong đó thần sắc vui vẻ, hạ giọng hỏi: “Có phải không?”
Người còn lại chuyển mắt từ La Thiên Trình qua Chân Diệu, gật đầu nói: “Cũng không sai……”
Hai người này mặc dù mặc bố y tầm thường, dung mạo lại che giấu một chút nhưng không giấu được hắn, người đã có ánh mắt duyệt người vô số.
La Thiên Trình đồng dạng biểu tình nghiêm túc đứng lên.
Hai người này, đời trước hắn từng gặp. Là người từng ám sát Lục hoàng tử, ám sát thất bại liền chạy trốn, đầu nhập vào Lệ vương.
Sau đó trong lúc vô tình hắn mới biết hai người này là người của tiền phế thái tử.
Tiền phế thái tử. Không phải vị thái tử hiện tại, mắt thấy cũng không giữ được, mà là huynh trưởng của Chiêu Phong Đế.
Vị thái tử kia nghe nói là một nhân vật tài năng không sai, hình như liên lụy đến gièm pha cung đình, đã bị tiên đế biếm truất, sau đó thất tung.
Cũng bởi vậy, Đông Cung không con, sau trưởng công chúa Chiêu Vân gả xa ở Nguyệt Di, lúc đại hôn diệt một nhà tộc trưởng, Chiêu Phong đế xin giết giặc xuất binh, lúc này mới trổ hết tài năng, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Tân bí tiền triều, La Thiên Trình không rõ lắm, nhưng hắn biết, hai người trước mắt này rất phiền phức, hiển nhiên là hướng về phía bọn họ.
Hai người kia rất thẳng thắn, xác nhận xong, trực tiếp rút đao bên hông xông tới.
“Chờ đã!” La Thiên Trình quát lạnh một tiếng.
Hai người không tự chủ được ngừng bước.
La Thiên Trình lướt sát qua hai người, khẽ hạ một câu: “Đi ra ngoài đánh, cơm còn chưa ăn xong đây, đừng làm bẩn nồi.”
Nhóm người ban đầu kia cười ngất, đôi vợ chồng này vô cùng coi trọng việc ăn uống a!
Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng binh khí giao nhau, đao quang kiếm ảnh, đằng đằng sát khí, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đánh khó phân thắng bại.
Những người bị thương cũng không phải người thường, nhân cơ hội này băng bó cho nhau, quan sát cuộc tranh đấu bên ngoài không dừng trong chốc lát được, lại nhìn Chân Diệu và A Hổ ánh mắt sáng lên.
Mấy người còn có thể hành động nhìn chăm chú, vậy quanh Chân Diệu.
Trái phải đều là chết, kéo theo hai người này làm đệm lưng, cũng coi như tự báo thù cho mình!
“Các ngươi đừng tới đây nha, tiến đến ta sẽ buông tay.” A Hổ cầm ná, vẻ mặt kinh hoảng.
Mấy người kia chán nản, tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ, làm hại hai huynh đệ chết.
“Các huynh đệ, trước thu thập tiểu tử này đã.”
“Khụ.” Trong miếu vang lên tiếng đằng hắng, mặt trẻ con thưởng thức phi đao trong tay: “Chư vị, bỏ đá xuống giếng không tốt cho lắm?”
“Huynh đệ, xen vào việc của người khác lại càng không dễ!” Một người nói chộp về phía Chân Diệu.
Nam nhân kia nhất định sẽ giết người diệt khẩu, có cô gái này làm tin, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
Từ lúc mấy người này nhìn loạn, Chân Diệu đã bắt đầu bới bọc hành lý, chờ người này tới gần, vừa lúc lấy cây rìu từ trong bọc hành lý ra, sau đó xoay tròn cây rìu chém xuống dưới.
Một rìu mang theo tia máu bay cao, cùng lúc đó từ bên ngoài miếu bay vào một cây chủy thủ, đâm vào ngực người này.
Phi đao mặt trẻ con đang thưởng thức rơi xuống đất, mặt ngây ra, biểu tình hóa đá.
Bên ngoài đó là một sát thần a, đánh với người khác thành như vậy rồi còn có thể chiếu cố tình huống trong miếu, thời khắc mấu chốt đến một đao!
Còn có tiểu nương tử mềm mại kiều diễm kia, ông trời của ta, hắn không nhìn nhầm đi, đó là rìu?
Nam tử nhặt phi đao lên, đặt vào tay mặt trẻ con, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ngươi quả nhiên xen vào việc của người khác.”
Những người đó một cũng không dám nhúc nhích, khóc không ra nước mắt.
Ông trời ơi, nhất định đang đùa bỡn bọn họ đi, lúc này một thiếu niên choai choai bắn ná có thể làm dùng như cung tên, thanh niên văn nhược lại nhanh chóng hóa thành sát thần,trong bọc quần áo của tiểu nương tử không phải là tú hoa mà đổi thành rìu!
Một người ủ rũ cúi đầu nói: “Các huynh đệ, đừng giãy dụa nữa, lão tử đã nhìn ra, đây là số ta đã hết, ông trời phát yêu nghiệt tới thu phục chúng ta.”
HIện tại một con thỏ chạy vào cũng có thể uy hiếp người, hắn cũng tin!
Những người đó đều thành thật bất động, Chân Diệu lúc này mới phát giác được có chút nghĩ mà sợ.
Nhìn người khác giết người không giống như tự mình giết người.
Vừa nghĩ tới cảm giác đao cắt vào da, trên người liền run rẩy.
Đè nén cảm giác buồn nôn, mặt Chân Diệu trắng bệch, lau vết máu trên rìu. Còn dùng nước rửa một chút, lúc này mới thu vào bọc hành lý, thấy người trong miếu khóe miệng co rút.
Bên ngoài tiếng đánh nhau dần dần tĩnh lại, La Thiên Trình đi đến, sải bước tới bên cạnh Chân Diệu: “A Tứ, không sao chứ?”
Ở bên ngoài, không tiện nói danh tính.
Chân Diệu lắc đầu: “Không việc gì. Chỉ là có chút sợ.”
Mặt khác hai nhóm người đều muốn khóc, lòng thầm nói đại tỷ ngài nói lời này không đuối lý sao. Lúc dùng rìu chặt người thì tay cũng không hề run một chút!
Chân Diệu bị kinh hách được La Thiên Trình đỡ xuống ăn thịt nướng.
Mặt trẻ con và đồng bạn đứng lên.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của La Thiên Trình không sợ hãi nhìn lại, mặt trẻ con miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Cái kia, trời không phải sắp sáng sao, hai huynh đệ chúng ta trước rời đi, không quấy rầy các vị.”
Nói xong hai người cứng nhắc bước ra ngoài.
A Hổ khốn hoặc nhìn một chút tình hình bên ngoài, nghi ngờ nói: “Giờ còn chưa tới canh hai mà?”
La Thiên Trình không để ý việc hai người kia rời đi, bẻ một khúc gỗ tùy ý đốt.
Mặt khác một nhóm người kêu đau cũng không dám, dựa sát vào nhau, chỉ sở khiến bên này chú ý.
Cũng không lâu sau hai người rời đi liền trở lại, thở hồng hộc một cách chật vật.
Mặt trẻ con trực tiếp coi như không thấy mấy kẻ nửa sống nửa chết, nói với La Thiên Trình: “Có sói!”
Kẻ còn lại bổ sung: “Bầy sói!”
Răng rắc một tiếng, mộc côn bị chặt đứt, La Thiên Trình liếc mắt nhìn hai người. Lạnh lùng hỏi: “Cho nên các ngươi quay lại?”
Mặt trẻ con muốn khóc: “Xin lỗi, nhưng bây giờ cái này không phải trọng điểm, bầy sói sắp đuổi tới rồi…..”
La Thiên Trình đột nhiên đứng dậy. Xuyên qua song cửa đã tróc sơn của miếu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài mười trượng một đôi lục quang đang từ xa tiến lại, dần dần xuất hiện hình dáng của con thú.
Không nói gì, ôm lấy Chân Diệu sau đó hô: “A Hổ, đuổi kịp!”
Vậy mà xông ra.
Mặt trẻ con và đồng bạn hai mặt nhìn nhau.
Tráng sĩ này quá mạnh đi. Không những tự mình xông ra chiến đấu với bầy sói mà còn ôm theo vợ và huynh đệ mình ra ngoài?
Mặt trẻ con xấu hổ: “Chúng ta cũng ra đó hỗ trợ đi.”
Kẻ còn lại gật đầu biểu thị đồng ý.
Toàn bộ tinh thần của hai người đề phòng ngoài cửa miếu. Chỉ thấy đàn sói đã đến phụ cận, ánh mắt lóe lục quang âm u nhìn chằm chằm bọn hắn như là quỷ lửa.
Hai người sợ run cả người, nhất tề lui về sau một bước.
Ba người kia đâu?
Tiếng lá cây vang lên, nhờ ánh trăng, miễn cưỡng thấy bên cạnh ngôi miếu đổ nát có một gốc cổ thụ, trên đó có ba người đang chen lấn.
Hai người nhìn chằm chằm bầy sói, lại hai mặt nhìn nhau, đồng thời mắng một tiếng.
Buồn nôn, vậy mà người ta là ra trước chiếm địa hình có lợi!
Lúc này không kịp tán dương, dưới loại uy hiếp có thể bị táng thân trong bụng sói, hai người phát huy tiềm năng trước nay chưa từng có, cực kỳ lưu loát leo lên một nhánh cậy.
Chỉ là cây kia có chút mảnh mai, hai đại nam nhân cùng leo lên khiến nó đong đưa mạnh, lay động một chút, trán hai người toát một tầng mồ hôi.
Nếu bị rơi xuống liền trực tiếp rơi vào giữa bầy sói.
Nhìn gốc cổ thụ cách hai người không xa hoàn toàn không bị bao vây, hai người cảm thấy đau răng.
Quả nhiên thế đạo này vô luận là người hay thú đều đầy ác ý!
Sói tuy không biết leo cây nhưng có móng vuốt sắc bén, nhiều con bao vây như vậy nếu cái cây này bị móng vuốt mài, phỏng chừng sẽ chống đỡ không được bao lâu sẽ gục, hai người chờ đợi lo lắng chỉ thấy đám sói kia đi vào trong miếu.
Hử???
“Mùi máu tươi.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Mặt trẻ con và đồng bạn ngẩn người, lập tức kịp phản ứng.
Ông trời ạ, nói như vậy, những người trong miếu…..
Một lát sau trong miếu vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
La Thiên Trình bịt kín tai Chân Diệu.
Chân Diệu thực sự kinh hoảng.
Bị giết chết và bị dã thú ăn tuy rằng đều là kết cục như nhau nhưng quá trình lại quá không giống.
Chỉ cần ngẫm nghĩ một chút da đầu liền tê dại, nhưng nếu phải đi cứu những người đó, nàng không cao thượng như vậy, nghĩ thế nào tâm tình cũng không quá tốt, dứt khoát không nghĩ, trong lòng La Thiên Trình tìm một chỗ thư thái ngủ.
Trời sáng, bầy sói tản đi rất nhanh, La Thiên Trình ôm Chân Diệu nhảy từ trên cây xuống, đứng trước cửa miếu nhìn một chút, không hiểu sao lại nhảy ra một ý niệm quỷ dị.
Vận khí này thật quá nghịch thiên a, đang lo giết những người này thế nào rồi che giấu vết tích ra sao bầy sói liền cắn khiến những người kia đến cha mẹ cũng không nhận ra được.
Chương 210: Khách điếm bình dân
La Thiên Trình che Chân Diệu ở phía sau, không để nàng nhìn, A Hổ lại nhìn thoáng qua, sau đó chống tay lên gốc đại thụ nôn điên cuồng, sau đó lung lay trở về tiếc nuối nói: “Đáng tiếc.”
Mặt trẻ con và đồng bạn liếc nhau.
Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, có chút nhẹ dạ.
Chỉ thấy A Hổ thận trọng hỏi Chân Diệu: “A tỷ, hôm nay còn có thịt nướng ăn không? Vừa rồi đều nôn ra hết, quá đáng tiếc……”
Ta ngã!
Mặt trẻ con và đồng bạn yên lặng nuốt xuống một búng máu.
La Thiên Trình tiến lên một bước.
Hai người đang kiêng kỵ thấy thế không tự chủ lùi về sau một bước, sau đó cố cười nói: “Ha ha, huynh đài, huynh đệ chúng ta có chút việc gấp, đi trước một bước.”
Nói như vậy nhưng cũng không dám xoay người rời đi, chỉ lui về sau.
Ai biết người này có thể đột nhiên hạ sát thủ hay không a, sói tới hắn đến hô một tiếng cũng không, trực tiếp ôm vợ nhảy lên cây hắn còn làm được nữa là.
“Chờ một chút.” La Thiên Trình hô một tiếng.
Mặt trẻ con giận tái mặt: “Huynh đài, đuổi tận giết tuyệt có hơi quá đáng đi?”
La Thiên Trình giật mình, sau đó sờ sờ cằm: “Ách, tại hạ chỉ hỏi đường thôi.”
“Hỏi đường?” Mặt trẻ con nhất thời không phản ứng kịp.
Người lớn tuổi hơn vẻ mặt cảnh giác, hiển nhiên không tin sát tinh này không cho bọn họ đi chỉ để hỏi đường.
Chân Diệu thấy hình tượng thủ đoạn độc ác của La Thiên Trình đã thâm nhập lòng người, sợ hai người áp lực quá lớn không nói ra lời liền mím môi cười nói: “Chúng ta thật là hỏi đường, nói vậy nhị vị đại ca cũng nhìn ra được, chúng ta là từ trong núi đi ra, chưa trải việc đời…….”
Chúng ta thực sự đoán không ra!
Hai người đồng thời điên cuồng gào thét trong lòng.
“Đi đến thị trấn gần đây như thế nào?” La Thiên Trình lười phí thời gian.
Trong ngôi miếu đổ nát còn có chừng mười thi thể không trọn vẹn, ở đây không phải chỗ ở lâu.
Dọc theo con đường trước miếu, đến ngã tư quẹo phải là được.” Người hơi lớn tuổi nói xong, nhìn về phía La Thiên Trình: “Nếu như không có chuyện gì nữa, chúng ta cáo từ.”
Thấy đối phương không nói, hai người dẫn ngựa đi, trong lòng thầm hô may mắn, vì mùi máu tươi nồng nặc dẫn sói tới, nhưng hai con ngựa này lại không bị sói ăn.
Mắt thấy hai người sắp nhảy lên lưng ngựa, La Thiên Trình đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Chờ một chút!”
Thân thể hai người cứng đờ, sau đó đưa tay về chỗ đặt vũ khí, sắc mặt khó coi xoay người lại.
Làm người không thể quá phận, muốn giết người diệt khẩu thì cũng thôi đi, còn qua sông đoạn cầu sau đó mới giết người diệt khẩu, bọn họ có yếu đuối đi nữa, cũng biết phản kháng!
Hai người hung hăng xoay người, chỉ thấy nam tử tuấn tú bình tĩnh vươn tay, lòng bàn tay là một thỏi bạc vụn.
“Nhị vị huynh đài, nội tử thân thể kiều nhược, không đi đường xa được, có thể bỏ thứ yêu thích, bán cho ta một con ngựa không?”
Hai người liếc mắt nhìn Chân Diệu thân thể kiều nhược, thầm hít một hơi.
Sau đó người lớn tuổi cấp tốc cầm dây cương đặt vào tay La Thiên Trình, bạc cũng không cầm liền nhảy lên con ngựa còn lại.
Mặt trẻ con theo sát nhảy lên, hai người ôm quyền, đến một chữ cũng không nói thêm, liền chạy nhanh như một làn khói.
Chân Diệu trợn mắt há mồm: “Không lấy bạc, tặng không?”
“Đại khái là không thiếu tiền đi.” La Thiên Trình cất bạc đi, sau đó ôm Chân Diệu lập tức đi.
Chân Diệu có chút không tự nhiên.
Tự nàng cũng có thể nhảy lên lưng ngựa, căn bản không cần ôm, làm sao ở cùng A Hổ một thời gian người này ngày càng có nhiều động tác thân mật.
La Thiên Trình dắt ngựa đi hai bước liền dừng lại: “A Hổ, ngươi trước dắt ngựa đi trước, ta còn chút việc phải giải quyết.”
A Hổ là một đứa bé thành thật, nghe vậy gật đầu.
Chân Diệu nghĩ đến khả năng nhân gia phải giải quyết chút vấn đề sinh lý cũng không hỏi nhiều.
La Thiên Trình thu hồi ánh mắt đi về phía ngôi miếu đổ.
Trong ngôi miêu đổ nát, phía bức tượng phật bị sập, có một tảng đá ngay ngắn tựa vào tượng phật có một hốc hẹp.
Tảng đá khẽ động, chậm rãi dời đi, một người chật vật đi ra, sau đó ngồi dưới đất thở hồng hộc.
Ánh mắt đảo qua tháy cảnh tượng nhân gian luyện ngục, cả người run lên, hai mắt đỏ đậm cắn răng nói: “Các huynh đệ, ta Hồ Tam nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, chờ quay về gặp lão bản, nhất định phải đào ba thước đất tìm cho ra hai nam một nữa kia, khiến bọn họ thiên đao vạn quả!”
“Khụ.” Một âm thanh truyền đến.
Người nọ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa miếu.
Lúc đó nắng sớm rực rỡ, chim cất tiếng hót, nam tử mặc bố ý lay động trong gió, tùy ý phong lưu đứng trước cửa, đẹp như là mộng ảo.
Người nọ lại như thấy quỷ, liên tiếp lui về sau, kinh hãi gần chết.
Chuyện gì vậy?
Hắn không phải nên đại nạn không chết tất có phúc về sau, từ nay mở ra một hồi oanh oanh liệt liệt, thiên hồi bách chuyển bắt đầu cuộc hành trình trả thù sao?
Người đàn ông này sao lại quay lại chứ?
Nam tử nở nụ cười rực rỡ: “Xin lỗi, trước sợ làm nội tử kinh hãi không dám tra xét tỉ mỉ, ta trở về kiểm tra lại.”
Người nọ……
Không lâu sau La Thiên Trình liền đuổi kịp.
Có ngựa cưỡi, Chân Diệu quả thực thấy thoải mái hơn nhiều, La Thiên Trình và A Hổ một người công phu tốt, một người thể lực tốt, tốc độ di chuyển rất nhanh, vừa vặn đến trước giờ đóng cổng thành, bỏ ra một chút bạc vụn là thuận lợi vào thành.
Cuối thu, trời sớm tối, cây cối bên đường tiêu điều, lác đác vài người đi lại, rất nhiều nhà đã lên đèn, nhìn qua xong cửa mông lung có thể thấy những ánh đèn, không thể so với kinh thành ồn ào náo nhiệt, nhưng lại có cảm giác yên bình khó có được.
La Thiên Trình nhíu mày.
Thành trấn như vậy, người ngoài tới hình như có chút chói mắt.
Nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh được, gia đình mẹ A Hổ nhắc tới ở thị trấn này, cứ tới tra xét một phen.
Hơn nữa cái này cũng không có gì đáng sợ, những kẻ núp trong bóng tối tùy thời hạ thủ cũng ít, chẳng biết phân tán đi những chỗ nào tìm bọn họ, khẳng định số lượng bắt gặp cũng không nhiều, đến lúc đó ai thu thập ai còn chưa biết được.
Thời tiết luôn thất thường, mới đó mà đã tí tách đổ mưa, gió thổi vào người cảm giác mát mẻ.
Chân Diệu nắm chặt cổ áo.
La Thiên Trình rút ra một bộ xiêm y từ trong bọc hành lý phủ lên cho nàng, chặn một người đi đường hỏi, cuối cùng cũng tìm được vị trí của nhà trọ.
Tiểu nhị nhìn ba người một chút, hơi khó xử: “Khách quan, chỉ còn một gian, mọi người xem…..”
Trong lòng có chút buồn bực, sao gần đây sinh ý lại tốt hơn đây?
“Một gian?” La Thiên Trình bất mãn nhìn A Hổ.
Quả nhiên mang theo tiểu tử này rất phiền phức.
A Hổ tỏ ra vô tội: “Tỷ phu, không thì yêm nằm đất, yêm không sợ lạnh.”
Răng rắc, người nào đó tên là lý trí đã bị đứt, nắm tay kêu răng rắc.
Tiểu tử ngu ngốc kia muốn ở cùng phòng với vợ chồng hắn?
Tiểu nhị ở nơi nhỏ bé này cũng rất cơ trí, vừa nghĩ đến khả năng này, liên tục gật đầu: “Đợi lát nữa tiểu nhân sẽ ôm chăn đệm qua, nhưng cái này sẽ thêm tiền.”
A Hổ bất mãn: “Cái gì, cũng không có chiếm thêm một gian phòng, chỉ đắp thêm một cái chăn mà lại lấy thêm tiền? Cái này không được!”
La Thiên Trình đen mặt, nói với A Hổ: “Cái này không phải trọng điểm!”
Sau đó lạnh lùng nhìn hỏa kế: “Ngươi nói để ba chúng ta ở một gian?”
Tiểu nhị giật mình, lấy dũng khí nói: “Tiểu ca nhi này không phải đệ đệ của thái thái ngài sao, chúng tiểu nhân lại chỉ còn một gian, thực sự không có cách nào khác mới đưa ra chủ ý như vậy, nói thật với ngài, các phòng hôm nay đều có người.”
La Thiên Trình hung hăng trừng A Hổ.
Rất tốt, hắn nói sao tiểu tử này trước giờ đều gọi Chân Tứ là A tỷ, gọi hắn là tỷ phu!
A Hổ thấy La Thiên Trình trừng hắn, cười ngây ngô gãi đầu: “Tỷ phu, yêm thực sự không ngại ngủ dưới đất, nếu sợ tốn tiền, đệm chăn yêm cũng không cần.”
La Thiên Trình đang chuẩn bị nắm tay tiện thể đánh vào mặt A hổ và tiểu nhị, chợt nghe phía sau cửa được mở ra.
Một giọng nói vang lên: “Tiểu nhị, an bài năm phòng ngủ hảo hạng.”
Mọi người nghe tiếng đều nhìn lại, chỉ thấy sáu bảy người vây quanh một thiếu niên tiến đến.
Thiếu niên kia một thân cẩm y, mi thanh mục tú, chỉ là ánh mắt có vài phần lệ khí.
“Nghe thấy không?” Hán tử đứng cạnh thiếu niên trừng mắt nhìn tiểu nhị.
“Chỉ, chỉ còn một gian.” Tiểu nhị có chút nói lắp.
“Một gian hảo hạng?” Thiếu niên mở miệng, giọng nói có chút âm nhu: “Một gian cũng được.”
Thấy tiểu nhị đứng ngây ngốc không động, hán tử kia nói: “Nghe không, trước chuẩn bị phòng hảo hạng cho công tử của chúng ta, mở cửa bốn phía cho thông thoáng một chút, nhớ kỹ chăn đệm phải được đổi mới hết!”
“Không, không phải một gian hảo hạng, chỉ còn một gian.”
“Cái gì!” Người đi sau thiếu niên sắc mặt trầm xuống.
Thiếu niên nhíu mi.
Hán tử kia nhìn sắc mặt thiếu niên, vỗ bàn một cái: “Kêu người trọ trong nhà trọ này đi ra, cho chúng ta bốn phòng!”
“Cái này, cái này không được a……” Tiểu nhị sắp phát khóc.
“Được rồi, Kim Đại, đừng làm khó người ta.” Thiếu niên không nhịn được mở miệng.
Hán tử hiểu ý, rầm một tiếng đập bàn một cái quát: “Tất cả mọi người ở trọ đều đi ra, dọn khỏi phòng!”
Chân Diệu bị chen ra một góc hăng hái nhìn.
Đây quả là cậu ấm trong truyền thuyết đi? Quả nhiên mang theo đều là cẩu nô tài!
Rất nhanh có tiếng động từ cầu thang truyền xuống, một đại hán râu quai nón đi xuống, liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Để phòng cho ai?”
Thấy rõ trên trán đại hán kia có một vết dữ tợn, Kim Đại khó khỏi do dự một chút.
Xu cát tị hung là thiên tính, đại hán này vừa nhìn là biết không dễ chọc, bọn họ mặc dù không sợ nhưng có thể không khởi tranh xung đột đương nhiên là hay nhất.
Lúc này liền lục tục có người xuống.
“Nghe nói có người muốn tại hại rời phòng?” Một thanh niên vịn cầu thang mỉm cười nhìn lại.
Răng rắc một tiếng, tay vịn cầu thang bị đứt một đoạn.
Tiểu nhị vừa đau lòng vừa sợ, sắp phát khóc.
Thanh niên phủi vụn gỗ trên tay: “Hiện tại có ai nói cho tại hạ một chút rốt cuộc là rời căn phòng nào?”
Kim Đại không tự chủ được nhìn về phía thiếu niên.
Làm cẩu nô tài, bọn hắn chỉ ương ngạnh nhưng không phải ngốc!
Sao một nhà trọ bình dân trong tiểu trấn lại có những người nào a!
“Tiểu nhị, ồn ào gì vậy, có để người ta nghỉ ngơi không?” Một nữ tử ăn mặc bó sát đứng ở cầu thang, chống nạnh hỏi, sau đó tay vung lên quất một roi, quấn lấy băng ghế, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Lúc này lại có hai người chạy xuống, một người cầm phi đao, một người dắt trường côn.
Thiếu niên bắt đầu trầm tư.
Tiểu điếm này là điểm mở đại hội võ lâm sao?
Hai người kia ánh mắt đảo qua một vòng, bỗng nhiên cứng đờ.
La Thiên Trình nhìn thấy người quen cười cười.
Mặt trẻ con kiên trì đi tới: “Lại gặp mặt ha ha.”
“Đến chậm một bước, chỉ còn một gian, huynh đại có thể nhường một gian không?”
“Được.” Mặt trẻ con chửi má nó, vẻ mặt thống khoái đáp ứng, lại kéo đồng bạn hỏa tốc lên lầu.
Những người khác thấy một hồi náo nhiệt nhiệt đáng xem liền đi theo.
La Thiên Trình vỗ vỗ tiểu nhị đang ngẩn người: “Được rồi, hiện tại có hai phòng, dẫn chúng ta đi thôi.”
Tiểu nhị chóng mặt dẫn người đi, Kim Đại quát một tiếng: “Chờ đã, rõ ràng chúng ta kêu ngươi nhường phòng, bọn họ là sao?”
“Nhớ mang một thùng nước tắm đến, nội tử muốn tắm rửa.” La Thiên Trình không để ý, kéo Chân Diệu ôm lên tránh những mảnh vụn.
Phía trước xuất hiện một thanh trường đao: “Huynh đệ quá không hiểu chuyện đi?”