Chương 29.

Chương 29: Gia tộc Philippines (2)

"Không giống," Nam Bắc cười dùng tay sờ vào mắt hắn, "Ánh mắt của anh rất xinh đẹp, ở trên quốc lộ E40 tại Bỉ, ngay lần đầu tiên chúng ta đối diện nhau, em đã bị anh mê hoặc."

Đôi mắt màu hổ phách.

Lúc tức giận sẽ làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, lúc nhìn cô thì có quan tâm, có dịu dàng, có mệt mỏi lười biếng, cũng có một loại như đã tồn tại nhiều năm, sự thâm tình khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.

Hắn cười: "Thật sự?"

"Thật sự," cô nói, "Em nhớ rõ, ngày đó là ngày 10 tháng 2, đúng hay không?"

Trình Mục Dương có chút bất ngờ.

Hắn cúi đầu, chóp mũi lướt qua trán cô, thẳng xuống mũi, môi, cằm, cuối cùng dừng lại trên cổ họng cô, có thể nghe tiếng hô hấp, thậm chí có dấu răng trên làn da. "Trước khi đến sân bay, tìm một chỗ, bất cứ khách sạn nào, hay là ngay trong xe này, anh muốn em."

"Sắc quỷ." Giọng cô rít lên.

"Anh không chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ." Trình Mục Dương cười trả lời cô, "Sau đó nhất định sẽ bị ném vào địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh. Cho nên chỉ có kiếp này, có thể cùng em vui vẻ cả đời, em nỡ từ chối anh sao?"

Cô mỉm cười, tay từ lưng hắn trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của hắn.

Không có một người phụ nữ nào, có thể ngăn cản một người đàn ông, luôn dùng lời nói nguyền rủa mình, miêu tả sự si mê đối với người mình yêu. Nam Bắc cảm thấy sự tồn tại của Trình Mục Dương, bản thân đối với cô chính là cố chấp.

Hơn nữa là vạn kiếp bất phục.

Từ lời của hai cô gái kia, Kyle biết được một ít tin tức.

Hai cô gái này, là phóng viên người Anh đến đưa tin tổng tuyển cử tại Philippines, hiện giờ tổng tuyển cử đang trong thời gian gây cấn, có người tung ra tin đồn, ứng cử viên tổng thống được người dân yêu mến nhất là dựa vào gia tộc lớn nhất trên đảo Medan – gia tộc An Bạc Đồ.

Để có được thông tin trực tiếp, hơn năm mươi nhân viên truyền thông nước ngoài, trong đó có hai phóng viên này đều đến đảo Medan. Muốn theo dõi phỏng vấn gia tộc này, còn có gia tộc đối địch của họ.

Sau đó họ gặp bắt cóc giết hại.

Theo như lời các cô, năm mươi người cùng đi, chỉ có hai cô bởi vì phỏng vấn muộn mới có thể trốn thoát.

May mắn thay họ gặp được Kyle.

Nam Bắc không biết nhiều về Philippines, nhưng hiển nhiên Kyle là người trong nghề. Anh ta trấn an hai cô phóng viên, sau đó viết một lá thư ngắn gọn, để hai binh lính và tài xế xuống xe, mang theo hai nữ phóng viên trở lại chỗ kia tìm cách bảo vệ tạm thời.

Binh lính và tài xế nhận được nhiệm vụ này hết sức vui vẻ.

Sau khi trải qua trận đấu trước bình minh kia, Trình Mục Dương và Kyle đối với họ mà nói thậm chí còn đáng sợ hơn so với tổ chức khủng bố.

Tay phải của Trình Mục Dương vẫn còn đang trong thời kỳ hồi phục, tối qua vì dùng súng để giúp đỡ hai cô gái kia cho nên vết thương cũ lại tái phát.

Vì vậy chỉ có Kyle và Nam Bắc thay phiên nhau lái xe.

"Quốc gia Philippines này, toàn là gia tộc chính trị," Kyle không ngại mà nói với Nam Bắc những thông tin phổ biến về đất nước này, xem như tạm thời làm trò tiêu khiển lúc cảm thấy nhàm chán trong khi lái xe, "Trong nước có mấy trăm gia tộc, chiếm giữ tầng lớp phía trên trong quốc gia, gia tộc An Bạc Đồ ở đảo Medan có thể nói là lấy thúng úp voi (một tay che trời)... Lấy thúng úp voi, câu này đúng không?

Nam Bắc cười: "Tiếng Trung của anh thật không sai."

"Đương nhiên vẫn còn thua kém so với bốn gia tộc các người, không gò bó, hoàn toàn tự do bên ngoài vùng biên giới," Kyle lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, tự mình châm lửa, hút một hơi, "Gia tộc An Bạc Đồ rất coi trọng quyền lực, cho nên họ làm vậy cũng không khó hiểu."

"Vì vậy mà đại khai sát giới đối với phóng viên?"

"Quốc gia này có rất nhiều hòn đảo, phần lớn đều trong tình trạng vô chính phủ, người nào nắm lấy quyền lực thì chính là quốc vương, cho nên mặc kệ là tỉnh trưởng, thị trưởng, hay là một cuộc bầu cử nhỏ, tất cả đều có sự kiện bạo lực phát sinh," Kyle nhún vai, "Tôi đoán, những phóng viên đó hẳn là phỏng vấn gia tộc đối địch với An Bạc Đồ, cho nên tự chuốt lấy họa."

Trên thế giới này, mỗi nơi đều có văn hoá đặc trưng của chính mình.

Nam Bắc lắng nghe, chỉ cảm thấy những người phóng viên kia thật đáng thương, bị quấn vào cuộc mưu sát bất ngờ.

Lái xe được mười phút, Kyle đột nhiên thắng xe lại.

Cảnh tượng phía trước vượt qua sự tưởng tượng của họ. Bọn họ từng nghĩ rằng, từ con đường này đi xuống nhất định sẽ thấy hiện trường tai biến. Nhưng không nghĩ rằng, cảnh tượng đẫm máu quá rộng lớn, kinh khủng hơn trận chiến lúc sáng của họ, bởi vì nơi này có người già cả, phụ nữ và trẻ em. Có thể nhìn thấy rõ ràng nhiều người trong đó bị lăng nhục, thân thể không trọn vẹn.

Cùng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát địa phương đang chạy tới.

Bởi vì họ lái xe jeep của quân đội, còn giữ lại giấy thông hành của quan chỉ huy, cảnh sát địa phương lấy giấy tờ và nói với họ rằng cần chờ đợi kiểm chứng. Ngay sau đó, một người cảnh sát cấp cao, thông qua cửa xe, đưa điện thoại di động cho Trình Mục Dương.

Điện thoại đã được nối với đầu dây bên kia.

Trình Mục Dương có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhận điện thoại.

Cả quá trình trò chuyện không dài, từ đầu đến cuối Trình Mục Dương đều không nói chuyện. Đến lúc tắt điện thoại, trả lại cho người cảnh sát kia, Trình Mục Dương nhìn người đó gật đầu nói: "Tôi rất hân hạnh, có thể nhận được lời mời của gia tộc An Bạc Đồ đến tham dự tiệc rượu đêm nay."

Đó là một hình ảnh rất kỳ lạ.

Hắn ở trần nửa thân trên, vết thương khắp người, nhưng làm như sảng khoái khi được mời làm khách quý của một gia tộc đứng đầu. Vẻ mặt Trình Mục Dương khi nói những lời đó hoàn toàn có vẻ lạnh lùng của quý tộc Đông Âu.

Nam Bắc và Kyle đều rất kinh ngạc.

Nhưng không biểu lộ trên gương mặt, họ biết, nếu Trình Mục Dương đã quyết định, khẳng định là sự việc có biến chuyển, hơn nữa hẳn là biến chuyển rất quan trọng.

Sau khi hắn nói xong, ba người bên trong xe rất ăn ý cùng nhau im lặng mà nghe theo sự sắp xếp của người cảnh sát kia.

Kyle không hỏi, Nam Bắc không hỏi, Trình Mục Dương cũng không nói.

Cho đến khi xe chạy vào cửa lớn của một trang viên, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên rất ấm áp. Dọc theo con đường chính là một con sông không rộng lắm, bao quanh bởi cây dừa và cây mía. Cũng nhờ vậy mà không khí xung quanh đều thơm ngát mùi cây cối.

Là trang viên bảo tồn sinh thái hoàn hảo.

Thậm chí giữ lại phong cách của thời kỳ thực dân ở Tây Ban Nha.

Kiến trúc xa xa giống như bức tranh thời trung cổ.

Khi xuống xe, có rất nhiều người nghênh đón họ, quần áo vô cùng trang trọng. Ngược lại dáng vẻ bọn họ trông rất buồn cười, Nam Bắc nhìn thấy A Mạn phía sau đoàn người, trong nháy mắt hiểu được mục đích của Trình Mục Dương.

Tất cả đều do A Mạn sắp xếp.

Ngay lúc cô giác ngộ sự việc, có một người phụ nữ Đông Âu xinh đẹp, nhấc váy mình lên đi về phía Trình Mục Dương, ôm hắn thật thân thiết, đồng thời dùng tiếng Trung không lưu loát gọi tên hắn: "Trình."

Chỉ có một chữ như vậy.

Nam Bắc chợt nghe ra đủ loại hương vị.

Có kinh ngạc, vui mừng, chờ đợi, còn có lo lắng.

Thậm chí một chút bất mãn. Nhưng mà cảm giác cuối cùng này, hẳn là vì Nam Bắc mà có.

Một tay Trình Mục Dương vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ kia, mỉm cười.

"Xin chào," người phụ nữ kia đổi sang tiếng Anh nói với Nam Bắc, "Tôi là Kachiusa, bạn của Trình đã nhiều năm." Lời giới thiệu ngắn gọn của cô ta lại làm cho Nam Bắc buồn cười, đúng là một sự hiếm thấy khi quen biết hai cô gái người Nga đều có tên giống nhau, chuyện này thật là trùng hợp?

Nhưng mà nụ cười của Nam Bắc, trong mắt người phụ nữ kia lại trở thành đùa cợt.

Hơn nữa hình dáng của Nam Bắc bây giờ, thật sự không dám khen tặng. Bôn ba một đêm, cô mặc dù không giống như Trình Mục Dương chỉ ở trần, nhưng vẫn trông rất thảm hại.

Thậm chí trên người còn mùi vị máu tươi đêm qua.

Mọi người đến phía sau phòng khách.

Trình Mục Dương vẫn dùng tiếng Philippines, cùng chủ nhân chào hỏi ngắn gọn. Người phụ nữ kia hình như là bạn tốt của vị chủ nhân, không ngừng mỉm cười, cùng mọi người trao đổi gì đó.

Ngược lại Nam Bắc bị lạnh nhạt.

Nhưng mà cô nhớ tới, bên ngoài trang viên đẹp như vậy, chính là thi thể ngang dọc khắp nơi, người làm ra việc không hề thiện cảm này đang trầm lặng đi theo bên cạnh Trình Mục Dương.

Một lúc sau, A Mạn âm thầm đến bên cạnh cô, khẽ nói: "Nghe không hiểu, cũng không trò chuyện, để tôi dẫn cô đi tắm nước nóng." Nam Bắc thực cảm kích mà mỉm cười, đi theo A Mạn rời khỏi nơi đó.

A Mạn dẫn cô lên lầu ba, trong phòng có một phòng tắm rất lớn.

Bồn tắm lớn đến mức có thể chứa đến ba bốn người.

A Mạn dặn dò hai câu với hai cô gái người Philippines, chuẩn bị sẵn sàng nước nóng còn thả hoa tươi vào bồn, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy như đang trên thiên đường. A Mạn nhẹ giọng nói chuyện với Nam Bắc, hỏi cô cuộc sống của mười mấy ngày nay, Nam Bắc chỉ cười nói là trở về cuộc sống nguyên thuỷ, A Mạn cười, vuốt mái tóc đen dài ẩm ướt của cô: "Em họ tôi, cậu ấy nhất định rất đau lòng cho cô."

Hơi nước lượn lờ xung quanh, Nam Bắc cảm thấy mệt mỏi nên nhắm mắt lại, chỉ cười cười không nói chuyện.

"Kachiusa lớn lên cùng cậu ấy đã nhiều năm, vẫn luôn thích cậu ấy," A Mạn tiếp tục giải thích với Nam Bắc, "Lần này nhờ có sự giúp đỡ của cô ấy mới có thể sắp xếp cho các người đi vào trang viên Bạc An. Nhưng mà, vừa rồi ở trong điện thoại tôi không dám nói với cậu ấy, sợ cậu ấy sẽ từ chối. Cô hẳn đã biết, bây giờ CIA đang ở Philippines bày ra thiên la địa võng, nếu không có sự giúp đỡ của gia tộc An Bạc Đồ, cậu ấy tuyệt đối không thể đến sân bay."

Lời nói của A Mạn đều rất có lý.

Cho nên Nam Bắc cũng không nói gì.

Nước nóng liên tục chảy, nhiệt độ ổn định, trong veo.

Cô thậm chí nhanh chóng tựa vào bồn tắm mà ngủ, nghe có tiếng mở cửa, nhưng lười mở mắt ra, cho đến khi cảm thấy có người vào trong bồn, tay đặt bên hông, cô mới nheo mắt nhìn hắn.

Có mùi rượu mạnh.

Thật sự là sâu rượu, vất vả lắm mới rời khỏi khu vực Hồi giáo, liền như cá gặp nước.

Hơi nước bốc lên khiến cho làn da cô trở nên gợi cảm, trong ánh mắt hắn vừa có men say, vừa có dục vọng.

Cô cười, đầu tựa vào cánh tay trái của hắn: "Nơi này, so với tuỳ tiện tìm một khách sạn, hoặc là ở trong xe, có phải là tốt hơn nhiều hay không?"

"Đúng vậy."

"Em rất tò mò, anh làm sao bỏ rơi những người kia mà đến tìm em?"

"Ghen tị?" Âm thanh của hắn cực kỳ mê người.

"Ừ, một chút."

"Có thể nhiều hơn một chút không?" Hắn cười, "Như vậy anh sẽ vui vẻ hơn?"

"Thực trẻ con. Được rồi," cô cũng cười, "Nhiều một chút."

Thân thể hắn dán sát lên người cô, dĩ nhiên là mặc quần dài xuống nước.

Vải quần ướt sũng vuốt ve làn da của Nam Bắc, khiến cho cô không thoải mái, cảm thấy khó chịu. Nhiệt độ nước ấm áp như vậy, họ vốn không cần nói chuyện, Trình Mục Dương cởi quần dài của mình ra, nín thở lặn dưới nước, nhẹ nhàng cắn lấy ngực cô.

Sức nổi của nước, làm cho giác quan dễ dàng tăng lên.

Nam Bắc nhịn không được muốn đẩy hắn ra, lại bị kéo xuống nước, hắn liền hôn môi cô.

Ở trong nước không có dưỡng khí, hắn tiến vào người cô hơn mười giây, cũng không cho cô cơ hội để hô hấp. Cho đến khi trước mắt cô mờ mịt, có chút ngất đi, hắn rốt cục ôm cô lên mặt nước.

"Anh vừa rồi suy nghĩ," Trình Mục Dương liếm môi cô, thầm nói, "Nếu anh thả em về, em có thể gả cho người khác hay không? Khi gặp lại, em có thể trở thành vợ của người nào đó? Ví dụ như, Thẩm Gia Minh?"

Nam Bắc bị lời nói hắn làm cho tức giận, cười rộ lên.

Có người đàn ông nào, vẫn đang ở trong thân thể của bạn, mà bắt đầu hoài nghi bạn sẽ trở thành người phụ nữ của người khác?

"Sẽ không," cô nhớ tới lúc nãy Trình Mục Dương ôm Kachiusa, bỗng nhiên muốn nổi nóng với hắn, "Ít nhất không phải là Thẩm Gia Minh." Âm thanh của cô chưa dừng lại, đã đổi thành nhẹ nhàng hút lấy không khí.

Trình Mục Dương ôm lấy eo Nam Bắc, trằn trọc ở trong cơ thể cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.

Một người tự tin như vậy, lại bỗng nhiên giống như một chàng trai lần đầu biết yêu, nhiều lần ghen tị với tình cảm đơn thuần trong quá khứ ngắn ngủi của cô.

Nhưng dù có suy nghĩ như vậy, cô cũng không hề lẩn tránh hắn.

Lần đầu tiên trong đời, cô không muốn trở về Uyển Đinh, trở về gia đình mà cô luôn mong nhớ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện