Chương 18

Lúc này Trần Ưng cảm thấy thật ra nuôi Mễ Hi cũng không phải là chuyện phiền toái gì, cô nghe lời như vậy. Để cô ở nhà một mình thật sự rất đáng thương. “Tôi mua thêm cho cô một chiếc điện thoại nhé.” Tốt xấu gì cũng có thể nói chuyện cùng người khác.

Mễ Hi lắc đầu: “Đắt lắm.” Cuối cùng cô cũng biết được thứ đó rất đắt. “Tôi không nhận được.” Giọng điệu của cô rất kiên quyết. Đồ đắt như vậy, tốt như vậy, bị cô làm mất, thật đúng là rất khó chịu. Tốt nhất vẫn là không nên có.

“Ừ.” Trần Ưng cũng không tranh luận với cô nữa. Sau bữa cơm chiều, Trần Ưng đi ra ngoài một lát, đến cửa hàng mua một ít bánh mì, bánh sủi cảo đông lạnh, đồ ăn vặt, đồ uống các loại. Mua xong đồ ăn, anh lại đi mua một chiếc điện thoại giống y đúc như chiếc điện thoại cũ của cô. Vứt vỏ hộp đi, chỉ đưa mỗi điện thoại di động về nhà, sau đó nói với Mễ Hi, anh thật sự rất lợi hại, có thể tìm được bà cụ kia, còn có thể tìm được cái điện thoại mà cô đã làm mất.

Mễ Hi sững sờ, cầm điện thoại lên nhìn, hốc mắt lập tức ửng đỏ.

Sáng nay chị Phùng đã dạy cô cách dùng điện thoại, cô không cầm chắc nên làm rơi. Mặt sau điện thoại bị xước, cô đau lòng muốn chết. Mà mặt sau của chiếc điện thoại này không hề có vết xước, nhìn qua thì có vẻ là giống nhau.

“Được rồi, coi như vận may hôm nay không tệ, đúng không?” Trần Ưng làm như không có chuyện gì, mang thực phẩm dự trữ cất vào tủ lạnh, anh thì không sao, nhưng ngộ nhỡ Mễ Hi ở nhà đói bụng thì cũng có cái cho cô ăn, đã vậy cô còn tham ăn những thứ này. Lúc anh đang bận rộn, điện thoại bỗng đổ chuông, anh lười biếng dựa vào tủ lạnh nhận điện thoại, bộ dạng bất cần.

Mễ Hi nhìn anh, rồi lại nhìn điện thoại trong tay, trong lòng thấy rất ấm áp.

Người gọi tới là Ngô Hạo, thông báo cho Trần Ứng biết chuyện của Mễ Hi không có vấn đề gì, đã ép chủ đề cơ bản lại, lúc đầu cũng không có cãi vã, quan trọng nhất là những lời thanh minh của Lăng Hi lại có ích, trước khi phát tin đồn mới: Cơn sốt tuần san sẽ không đợi đến ngày mai, lúc hơn sáu giờ chiều cùng ngày thông qua mạng lưới internet đã đưa ra một số ảnh chụp mới, bác bỏ lời nói dối thanh minh.

Đối phương đã sớm chuẩn bị, ảnh chụp sớm nhất vào ba tháng trước khi quay chụp, cũng đã sử dụng bộ đồ giống y đúc. Ba tháng nay, Lăng Hi đúng là bị chụp đến bốn lần ở câu lạc bộ Đường Kẹo Tâm, bên trong ảnh chụp và video đều có hình cô ta ở câu lạc bộ cùng uống rượu với đàn ông, rồi còn ôm hôn nồng nhiệt, cử chỉ rất thân mật. Những hình ảnh này đều đã chứng minh lời đồn về Lăng Hi được bạn bè mời tới câu lạc bộ tham dự sinh nhật là đúng, có quỷ mới không biết chỗ đó như thế nào. Cô ta chẳng những tin tưởng đến tham dự ở chỗ đó, mà còn là khách quen nữa.

Trang đưa tin đăng lại từng câu từng chữ lời thanh minh của Lăng Hi dưới tấm ảnh, giọng điệu cực kỳ châm chọc, cuối cùng cũng không quên quảng cáo cho tạp chí của mình, nói thêm nội dung thứ hai sẽ tiếp tục đăng lên tập san

Tin vừa được đưa ra liền gây xôn xao. Lăng Hi lại vội vã xóa lời thanh minh, nhưng không kịp. Về việc trù tính khiến ban lãnh đạo công ty rất tức giận, trên thực tế, Ngô Hạo bị đuổi về công ty để lại mình Tiểu Tổ chuẩn bị đối phó, cũng đã tìm đến công ty quản lý để thông báo hậu quả, đương nhiên cũng đã khiến bên đó khá mất hứng. Tổng thanh tra đã dặn dò Bính Ca đưa Lăng Hi về bàn giao với công ty, chỉ là không ngờ chưa kịp bàn giao gì thì tin tức trên mạng đã nổ tung rồi.

Ngày hôm nay của Ngô Hạo trôi qua khá “phong phú”, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi, đã hơn chín giờ rồi mà anh ta vẫn chưa được ăn cơm.

“Được rồi, nhất định phải nói với cậu một tiếng, bảo bạn học Mễ Hi không cần lo lắng, tin tức người qua đường sẽ không đánh bại được nữ nghệ sĩ thanh thuần, không đủ hấp dẫn nữa đâu.”

“Được, cảm ơn, vất vả rồi.” Trần Ưng vừa nói, vừa nhìn thoáng qua Mễ Hi, cô đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại. Trần Ưng nghĩ thầm, Ngô Hạo thật sự là quá lo lắng, bạn học Mễ Hi đâu có sợ, cô hoàn toàn không biết tình huống sẽ xảy ra như thế nào. Sợ là chỉ có những cô chú như bọn họ mới biết này.

“Đúng rồi, tôi nói cho cậu biết chuyện của tên Vương Binh kia hôm nay nhất định phải xử lí cẩn thận, trông qua tài chính của hắn thì không có vấn đề gì, nhưng trọng điểm là ở bên trong.”

“Như thế nào?”

“Bên công ty quản lý kia có nói, trong thời gian này nếu như người đứng đầu công ty quảng cáo này cũng dính vào tin tức giống như vậy thì sẽ rất dễ bị người có âm mưu phóng đại nói xấu, nếu để người của chúng ta bị nói thành dựa vào phụ nữ để kinh doanh, ông già kia nhất định sẽ tức chết, ông ta coi trọng nhất là danh dự.”

Ngô Hạo suy nghĩ cẩn thận kết quả thật nhanh: “Ừ, tôi biết.”

“Vẫn là câu nói đó, bình thường tửu sắc và quyền sở hữu tài sản đều buộc vào cùng một chỗ, tên sắc quỷ kia khẳng định còn có điểm yếu khác, hắn ta muốn phác thảo hay điều tra, chẳng qua chỉ là muốn vạch trần mọi việc mà thôi, đến lúc đó dự đoán muốn loại bỏ sẽ loại bỏ, thời cơ và phương thức phải cẩn thận một chút.” Trần Ưng nói. Bây giờ thời cơ chưa đến, nếu tấn công tức là tự rước lấy phiền toái, nhưng vì bốn nghìn vạn và cơn tức trong lòng anh, mặc kệ tên Vương Binh kia là người như thế nào, anh đều sẽ không bỏ qua.

“Ok.” Ngô Hạo đáp lời.

“Thảo luận với công ty quản lý cuối cùng ra được kết luận gì rồi?” Trần Ưng lại hỏi.

“Còn có thể có kết quả gì nữa, tạm thời xử lý có vẻ không thỏa đáng, nhưng lại bận lo ứng chiến nên không chú trọng viêc này được, quá bị động. Tôi đề nghị bọn họ công khai chú ý đến sự kiện lần này trước, bây giờ cũng nghiêm túc điều tra xử lý, đã tạm dừng tất cả các công việc có bố trí liên quan đến Lăng Hi. Một mực không thể hiện thái độ là vì sự việc còn chưa điều tra rõ ràng. Công ty đối với phẩm hạnh của nghệ sỹ dưới cờ xưa nay đều yêu cầu rất nghiêm khắc, trước điều tra rõ chân tướng sau đó sẽ xử lý, cũng nói rõ với công chúng.” Ngô Hạo đáp: “Trước tiên hoãn lại một chút, làm sáng tỏ sự việc, sau đó tiếp tục xem hiệu quả như thế nào, không được hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này. Dù sao thì Trần Di và Tiêu Kỳ Lạc cũng đang đăng ảnh, sẽ bị liên lụy trong kỳ tuyên truyền vì chuyện này.”

“Ừ.” Trần Ưng đồng ý với việc này.

“Bính Ca đã ngừng tranh cãi với mình, hắn ta cảm thấy lúc này công ty nên tạm dừng công việc của Lăng Hi, nhưng bằng chứng trong tin tức đó chính là trung tâm của những lời chỉ trích nên không thể bảo vệ cô ta được. Trong toàn bộ quá trình Lăng Hi chỉ chui vào góc khóc lóc, khóc cái rắm ấy.” Ngô Hạo hơi cáu kỉnh.

“Không cần để ý tới bọn họ, bọn họ có lập trường gì để tranh cãi. Ảnh hưởng của việc này không chỉ một mình cô ta, toàn bộ những người khác ở công ty đều sẽ bị liên quan đến. Nếu chính cô ta nhận là mình đi chơi thì coi như xong, nếu bị nói thành là do công ty phái cô ta đi đến chỗ kia xây dựng mối quan hệ xã giao, cuối cùng cho dù làm sáng tỏ thì danh dự công ty vẫn sẽ bị hao tổn, nghệ sĩ khác cũng sẽ bị liên lụy.”

“Vâng, bên công ty quản lý cũng thông báo cho tất cả nghệ sĩ không được trả lời vấn đề này. Do công ty thống nhất ra mặt giải quyết, luật sư bên kia cũng đã thông báo rồi.”

“Ừ, cậu tranh thủ thời gian ăn cơm đi, ngày mai nói sau. Cũng không phải việc gì to tát.”

“Đúng, nói trắng ra quan trọng là bên công ty quản lý kia xử lý Lăng Hi như thế nào, nhưng đã nói với Bính Ca rồi, tôi chỉ phụ trách khống chế tốt tình hình để công ty không bị lộn xộn, thế là được. Cứ như vậy đi, ngày mai gặp.”

Trần Ưng cúp điện thoại, đi tới ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Mễ Hi. Vừa lúc trên TV đang phát quảng cáo đồ trang điểm của Lăng Hi, cô ta có khuôn mặt ngọt ngào, rất có khí chất, hai năm qua rất may mắn, là nghệ sỹ công ty nỗ lực PR, rất nhiều kế hoạch trong công ty sẽ nghĩ đến cô ta đầu tiên. Ví dụ như quảng cáo, hoạt động buôn bán, điện ảnh và đóng phim truyền hình.

Trần Ưng trông thấy cô ta mấy lần, trông cũng khá xinh đẹp, nhưng Trần Ưng vẫn cảm thấy cô mưu tính quá nhiều nên không thích. Ví dụ như trong lễ mừng hoạt động, vị trí của cô ta trùng hợp ở bên cạnh anh, ví dụ như cô rõ ràng không leo núi được nhưng lại có thể đọc ra được một chút kỹ xảo, người đã lăn lộn nhiều như anh tự nhiên có thể nhìn ra cô cố ý hùa theo thứ anh yêu thích bằng cách học nhớ kiến thức. Cô ta nhìn sắc mặt của anh lúc mỉm cười như là nhìn thấy miếng thịt mỡ ngon miệng. Mấy lần tiếp xúc, anh đã biết rõ tâm tư của cô. Đáng tiếc anh không nuốt nổi loại này, càng không có hứng thú về việc bản thân mình có tình cảm với nghệ sỹ, huống chi loại phụ nữ này hoàn toàn không phải là khẩu vị của anh.

Trần Ưng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Mễ Hi lén lút di chuyển ra xa một chút, sau đó còn làm ra vẻ chưa xảy ra việc gì. Trần Ưng cảm thấy buồn cười, thật đúng là nam nữ thụ thụ bất thân. Vừa rồi anh không hề ngồi quá gần cô, khoảng cách rất bình thường rồi mà?

“Mễ Hi.” Có lẽ anh nên bàn bạc một chút với cô phải làm sao trong khoảng thời gian sau này. “Tôi đi làm, trong nhà dù sao cũng phải có người chăm sóc cô. Chị Phùng bị thương ở chân, trước tiên tôi tìm người khác giúp đỡ cô, được không?”

Mễ Hi rag sức lắc đầu. “Phải dùng tiền, không được.”

Lông mày Trần Ưng chau lại: “Bất kể việc gì cũng cần tiền.”

Mễ Hi tiếp tục lắc đầu: “Một mình tôi không sao đâu. Tôi sẽ mở TV, TV rất thú vị, xem cả ngày cũng được.”

“Vậy sao?” Anh có hơi hoài nghi.

“Ừ.” Mễ Hi ra sức gật đầu, “Trên TV có rất nhiều điều mới mẻ, tôi còn muốn học cách nói chuyện, tôi ở nhà một mình không có vấn đề gì.”

Trần Ưng ngẫm lại, anh thật sự không có cách nào để thu xếp tốt cho cô, nếu không, trước hết để cho cô ở nhà một ngày thử xem, cô sẽ cảm thấy buồn bực thôi, thuận tiện để cô làm việc nội trợ. Không thể phân cao thấp với ai, đến khi cô tự nghiệm lấy, lúc đó dĩ nhiên là biết rõ sự sắp xếp của anh là tốt nhất. Đây chính là phương pháp giáo dục của anh, Trần Ưng cảm thấy rất hài lòng với suy tính của mình.

Ngày hôm sau, Trần Ưng đi làm như thường lệ. Bữa sáng vẫn là bánh mì nướng, trứng rán kèm theo cà phê và nước trái cây. Nhưng lần này là Trần Ưng dạy Mễ Hi cách làm. Mễ Hi tay chân vụng về mà hoàn thành, dưới sự chỉ huy của Trần Ưng lấy miếng trứng không ra hình dạng kẹp vào giữa hai miếng sandwich. Mễ Hi cảm thấy đồ ăn bên trong thật sự rất tốt, sandwich rất tiện, có thể giấu trứng gà rán không ra hình dạng gì đi, như vậy chứng tỏ cô làm rất ngon.

Trần Ưng thưởng thức, ăn sạch từng miếng sandwich do Mễ Hi làm, Mễ Hi nhìn thấy thì liền vui vẻ vô cùng. Thiếu chút nữa xúc động muốn nói: Về sau tôi sẽ phụ trách điểm tâm của chú. Nhưng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi, cô chỉ biết làm cái này, hơn nữa lần này vẫn là cô và chú Trần Ưng cùng nhau làm, nếu nói về sau tự cô làm hết thì thật sự vượt qua khả năng của cô, không có ý nghĩa, cô cũng bất chấp hình tượng, học theo cách ăn mồm to của Trần Ưng, cảm thấy ăn như vậy rất ngon, có cảm giác thành tựu.

Trần Ưng nhìn khuôn mặt tươi cười không giấu được tâm sự của Mễ Hi thì cảm thấy hơi buồn cười, trẻ con đúng là trẻ con, dễ dàng vui vẻ như vậy. Anh dặn dò cô hôm nay ở nhà phải thật ngoan, xem TV, ôn tập bài học mà chị Phùng giao cho ngày hôm qua, có chuyện gì xảy ra thì gọi điện cho anh, hoặc gọi cho chú Trình hoặc cô Tô. Giữa trưa nếu như anh không có thời gian về nhà ăn cơm với cô thì sẽ cho người mang cơm đến. Trong tủ lạnh có hoa quả, đồ uống và sủi cảo đông lạnh, trong tủ chén có bánh bích quy, đồ ăn vặt, nếu đói bụng có thể nướng lại ăn. Anh hỏi cô còn thiếu cái gì không, hỏi cô còn nhớ cách sử dụng điện thoại hay không, còn nhớ cách mở TV, hỏi cô hôm qua chị Phùng đã dạy những gì.

Lảm nhảm một hồi mới phát hiện ra mình nói một hơi tới 20 phút, anh vội vàng dừng lại. Mễ Hi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, biểu lộ kia như muốn nói anh rất có giáo dục, khiến anh lại muốn lên tiếng với cô. Trần Ưng cảm thấy sau này mình làm cha nhất định sẽ là một người cha tốt, xem ra anh giỏi giáo dục con cái, rất biết kiên nhẫn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện