Q.2 - Chương 180: Triệu Vương vào kinh ( hạ )
Ôn Uyển nghe Triệu vương nói thì lặng lẽ cúi đầu. Thật ra khi nàng nghe lời Triệu vương nói thì trong lòng đang phỉ nhổ. Thật là miệng chó không phun được ngà voi, nàng tân tân khổ khổ thì có quan hệ tới hắn chứ. Vui mừng? Hắn đoán chừng chỉ hận không thể diệt trừ nàng đi thì đúng hơn. Thật giống hệt nương hắn, đều dối trá như nhau. Tất cả đều là cực phẩm, nói dối mà không chớp mắt.
Đáy lòng nàng hoàn toàn khinh thường nhưng nàng không thể nói ra. Trên mặt cũng không biểu hiện ra. Dù sao thì đó cũng là cậu nàng. Nếu nàng chỉ cần có một chút bất kính, không tôn trọng trưởng bối thì đối với nàng đó không là chuyện tốt gì. Nhưng bởi vì trong lòng vẫn có kiêng kị nên nàng vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đứng một bên, so với Ôn công công đứng ngay bên cạnh lại càng thẳng lưng hơn, so với các cung nữ thái giám trong Dưỡng Hòa Điện lại càng tiêu chuẩn. Về phần muốn bút họa thì chắc bỏ đi thôi. Kia quá không lễ phép rồi, cũng không có quy củ, bởi thục nữ thì không thể quơ tay múa chân được, rất không tao nhã.
Hoàng đế nhìn thấy thì nhíu mày, nhớ tới sự kiện kinh mã lúc trước ủa Ôn Uyển thì lại mất hứng đến ba phần, làm gì còn vui vẻ như lúc nãy nữa. Bất quá dầu gì cũng đã xa cách hơn bốn năm liền cười nói
“Mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi. Ôn Uyển, con chắc cũng không thật sự chán ghét cậu đâu nhỉ? Dù sao lúc ấy hắn cũng không biết chuyện, con cũng đừng tức giận nữa.”
Ôn Uyển ngẩng đầu lên, cười lắc đầu. Mặc dù có hoàng đế ở bên cạnh nói dùm hắn mấy câu nhưng Ôn Uyển vẫn không có bất kì thay đổi nào, vẫn ôn nhu hữu lễ, trên mặt luôn mang theo một tầng phòng bị cùng xa cách. Hoàng đế cũng sớm nhìn ra Ôn Uyển đang khách sáo cùng câu nệ. Một bộ dạng xa cách, thậm chí còn có cả phòng bị cùng hoảng sợ. Hoàng đế nhìn ra được thì Triệu vương làm sao không nhìn ra được chứ?
Ôn Uyển không cần suy đoán cũng biết hai hồ ly trước mặt đều nhìn ra. Với chút đạo hạnh của mình thì chắc chắn trước mặt hai người ấy nàng cũng không thể che giấu gì được. Nếu đã không giấu diếm được thì chi bằng tỏ rõ ra thôi. Nàng đúng là đối với Triệu vương phòng bị cùng sợ hãi. Nếu lúc trước thì nàng còn cố kị một hai, vẫn sẽ lưu lại chút thể diện. Nhưng khi đã trải qua sự kiện ngựa điên vừa rồi, trong lòng Ôn Uyển cũng rõ ràng những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Đã như vậy thì nàng giả vờ làm gì nữa? Nàng cho tới bây giờ cũng không hề mong muốn mình sẽ được tất cả mọi người yêu quý. Lại càng không hi vọng xa vời rằng những kẻ muốn giết nàng cũng sẽ thương yêu mình. Nếu như nàng có thể làm được, chắc nàng đã trở thành thánh nhân. Ôn Uyển lại càng không muốn hướng tới mọi người mà khoe mẽ chứ đừng nói chi đến những người làm cho nàng sợ. Hơn nữa nhờ có sự kiện lúc trước nên cho dù nàng có tỏ ra phòng bị cùng sợ hãi thì cũng sẽ chẳng có ai dị nghị cả.
Ngay cả người đó có là ông ngoại hoàng đế cũng sẽ không lên tiếng trách cứ nàng. Bởi vì theo suy nghĩ của người bình thường thì ai cũng sẽ hoài nghi Triệu vương. Trừ hắn ra, không còn ai mong muốn diệt trừ nàng đến như vậy. Bởi vì nàng là trở ngại trên con đường của hắn, là vật ra tạo uy hiếp đối với hắn.
Triệu vương cũng nhìn ra được sự tình không ổn liền lập tức dời đề tài. Cùng hoàng thượng bàn luận về chính sự. Trong lúc cùng hoàng đế nói chuyện, hắn vẫn thấy Ôn Uyển còn chưa biết ý mà lui thì có chút kinh ngạc nhìn hoàng đế. Chẳng lẽ nha đầu này được cưng chìu đến mức này ư?
Ôn Uyển thấy hắn nhìn thì rất vô tội, nàng rất muốn đi ra ngoài nha. Nhưng vấn đề là ông ngoại hoàng đế vẫn chưa lên tiếng kêu nàng đi ra.
Hoàng đế biết được nghi ngờ của Triệu vương, cười nói
“Để cho nha đầu ngốc ở chỗ này đi, lát nữa sẽ cùng nhau dùng cơm trưa.”
Ông có thể nhìn ra được nếu lúc này để cho nàng rời đi thì đoán chừng nàng sẽ hồi phủ mình luôn, lúc đó có đi tìm cũng sẽ không thấy.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút thì đi ra phía trước, cầm lấy cây bút bên cạnh hoàng đế, ở trên giấy trắng viết
“Ông ngoại hoàng đế, người cùng cậu ở đây nói chính sự đi. Con ở chỗ này cũng chẳng làm được gì, nếu không con đến thư phòng trước, chờ hai người nói xong hãy gọi ta vào dùng cơm.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển một bộ không tình nguyện thì cũng không cự tuyệt, chẳng qua chỉ hiền hòa nói
“Được rồi, vậy con ra ngoài trước đi. Lát ta sẽ phái người tới truyền lời.”
Ôn Uyển gật đầu, hướng về phía hoàng đế cùng Triệu vương hành lễ rồi lui ra.
Triệu vương đối với việc hoàng đế quá nuông chiều Ôn Uyển thì trong lòng vạn phần hoảng sợ, không biết lòng mình đã rối bời tới mức nào. Tuy nhiên, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức theo hoàng đế nói chính sự.
Ôn Uyển trở lại phòng sách nhỏ của mình cũng không có tâm tư đi luyện chữ. Nàng trực tiếp đi vào phòng nhỏ, ngã người vào trong giường cổ khắc hoa. Cởi bỏ áo khoát, chui vào trong chăn. Tuy rất buồn ngủ nhưng nàng lại hoàn toàn không ngủ được. Ánh mắt trợn to.
Nhắc tới căn phòng nhỏ này thì phải nói nó được dụng tâm khá nhiều. Tựa như chiếc giường này là dùng gỗ lim thượng đẳng để khắc họa ra. Chăn cũng là vải xa tanh mềm mại cùng xinh đẹp, bên trong còn được lót một lớp vải bông đã qua cung chế. Ngay cả chăn đệm cũng là tàm ti mềm mại. Bên cạnh là một cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, trang trí bên trên không là đồ ngọc thì cũng là đồ sứ, vật vật đều là tinh phẩm, toàn là bảo vật có giá trị liên thành. Ngay cả một cây bút của nàng cũng đã là vật mà nhiều người đọc sách hằng mơ ước. Trên thư án bày biện một chặn sách bằng đá cũng là đồ của danh gia tiền triều đã dùng, vô cùng trân quý. Những thứ khác lại càng khỏi nói. Những thứ được bày biện trong phòng nàng đều được lấy từ trong kho riêng của hoàng đế mà ra. Sợ rằng còn nhiều thứ mà nàng còn không biết.
Ôn Uyển ngước nhìn tấm màn bằng tơ lụa trước mắt, khóe miệng hiện lên tia cười khổ. Nàng ngay từ đầu đã không ưa thích những thứ này, nhưng ông ngoại hoàng đế lại nghĩ rằng dùng những thứ ấy mới thể hiện hết được tình cảm của ông dành cho nàng. Nhưng những thứ này chỉ là vật chết, cho dù xa hoa hơn nữa thì đã sao? Ngày hôm qua, khi cậu biết hoàng đế ngoại công lưu mình lại dùng cơm đã thực sự vui sướng, lúc ăn cơm còn câu câu nệ nệ, thậm chí trên mặt còn hiện rõ sự bất an. Điều này làm sao nàng không nhận ra được, nhưng nàng lại làm như không biết nhằm giữ thể diện cho cậu. Năm đó, khi còn ở Ôn gia, mỗi khi tâm tình bà nội tốt lên đều đối xử rất tốt với nàng, nàng cũng đã vui sướng đến như vậy. Không nghĩ tới khi đến nơi này, nàng lại thấy được hình ảnh của mình khi đó qua cậu, lúc đó trong lòng đủ mùi vị. Nàng không phải là một hài tử không hiểu chuyện. Chỉ cần nhìn sắc mặt cậu qua bữa ăn là có thể thấy được khi xưa ở kinh thành cậu tất nhiên cũng không phải là một hoàng tử được sủng ái gì, thậm chí còn khá bị vắng vẻ. Lúc trước nàng cũng cho Hạ Ảnh điều tra về những việc này, nhưng lúc ấy nàng vẫn không nghĩ tới. Nàng thật sự không tin một người lợi hại như cậu lại phải ăn nhiều đau khổ đến như vậy.
Đối với những chuyện đã xảy ra vào hôm qua đều do nàng kiếm cớ, nàng cho rằng thật ra thì ông ngoại đối với mấy vị hoàng tử đều giống nhau. Bởi vì như mấy tháng nàng quan sát, hoàng đế đối với những hoàng tử khác cũng không có nhiều từ ái, ngay cả Chu vương, Ninh vương cũng không khá hơn cậu là bao. Cho nên nàng luôn dùng lý do này để tự thuyết phục chính mình, suy nghĩ như vậy là không tốt. Dè vặt trong lòng oán hận, trên mặt thể hiện ra thì chắc chắn không phải là việc tốt gì.
Nhưng hôm nay thì sao? Nhìn ông ngoại hoàng đế cùng Triệu vương một bộ phụ từ tử hiếu, cùng ngày hôm qua với Trịnh vương lại hoàn toàn khác nhau. Thì ra, tất cả điều nàng suy đoán là thật. Thì ra cuộc sống của cậu năm đó trong hoàng cung quả thật không bằng người khác. Những thứ mà Hạ Ảnh điều tra được cũng chỉ là phần trên của tảng băng trôi, phần chìm dưới còn nhiều lắm.
Ôn Uyển thật sự không nghĩ tới, nàng cùng cậu đều có tuổi thơ không được người khác thích, đều có khoảng thời gian không muốn người khác biết. Chẳng qua là cậu so với nàng lợi hại hơn, ít nhất hắn còn biết tự cố gắng. Trong kinh thành không bao giờ bộc lộ tài năng, chỉ khi tới đất phong mới đại triển quyền cước. Cũng không giống Triệu vương mục đích là hoàng tử để mọi người nhìn vào.
Ôn Uyển thật sự không nghĩ ra ông ngoại hoàng đế lại thiên vị đến như vậy, khó trách hắn có thể quang minh chính đại hãm hại người khác. Vì thế, nàng cũng chỉ có thể đối phó với hắn được một ít thôi. Nếu cầm đao giết hắn để báo thù thì chỉ trừ khi nàng bị điên. Nhưng có thù mà không báo, ngày ngày phải nhìn khuôn mặt dối trá ấy lại khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu gay gắt.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt nào. Nàng cũng không phải muốn vào cung, nhưng lại bị ép buộc. Sau lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng khó chịu lợi hại. Đến cả ngủ cũng không được. Cuối cùng thì quyết định đem chăn che kín đầu, ép buộc không nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng khổ sở mà thôi. Không biết khi nào nàng lại mơ mơ màng màng ngủ mất. Mà hoàng đế đang chờ Ôn Uyển đến dùng bữa nhưng chờ mãi cũng không thấy nàng đâu.
“Hoàng thượng, Quận chúa đã ngủ rồi. Có muốn nô tài đi gọi Quận chúa dậy hay không?”
Ôn công công hỏi. Sở dĩ hỏi như thế là bởi vì Ôn Uyển có một quy củ. Mà cái quy củ này khi đến hoàng cung vẫn không hề thay đổi. Đó là trong thời điểm nàng đang ngủ, chỉ trừ khi liên quan đến tánh mạng của nàng nếu không thì cho dù trời có sập xuống cũng không được đánh thức nàng.
Từng có một lần, một nha hoàn ở ngoài không cẩn thận làm rơi đồ khiến phát ra tiếng động lớn đem nàng thức dậy. Mặc dù từ khi tới gian biệt cư này Ôn Uyển chưa bao giờ phạt người nhưng sau lần bị đánh thức ấy đã khiến nàng thật sự sinh khí, liền phạt nha hoàn ấy quỳ ba giờ liền cùng hạ bổng lộc một năm. Ai dám van xin hay cầu tình cũng sẽ bị trách phạt.
Kể từ sau chuyện đó, tất cả mọi người đều biết việc quan trọng nhất đối với Quận chúa ngoại trừ ông ngoại hoàng đế ra thì chính là giấc ngủ của mình. Ôn công công cũng có nghe qua về quy củ này của Ôn Uyển, đồng thời cũng biết về tính tình của nàng nhưng lại không tra ra được nguyên nhân. Không ai biết được nguyên nhân của hành động này là do đời trước của Ôn Uyển rất khó đi vào giấc ngủ, cho dù có sử dụng thuốc ngủ cũng không đem lại hiệu quả gì, cho nên đối với việc đời này có thể an ổn ngủ thì nàng rất quý trọng. Đối với hành vi phá giấc ngủ của nàng là tuyệt đối không tha thứ được.
Không biết nguyên nhân nhưng với cá tính quái dị ấy của Ôn Uyển thì nếu bắt hắn đi đánh thức nàng, chắc nàng cũng chẳng cần quản hắn có là tâm phúc của hoàng đế hay không thì hắn cũng chẳng có quả ngọt mà ăn. Dựa trên thái độ cưng chiều nàng của hoàng đế, phạt thì cũng phạt rồi, tới khi đó hắn muốn giải oan cũng chẳng được. Cho nên bắt buộc phải có ý chỉ của hoàng đế mới được.
Hoàng đế cũng biết Ôn Uyển có thói quen đó, mặc dù ông không rõ vì sao Ôn Uyển lại sợ người khác đánh thức mình, nhưng cũng có thể đoán được việc này ắt hẳn xuất phát từ khi còn nhỏ đã bị kinh sợ. Cho nên hắn cũng không muốn ép buộc nàng dậy.
“Đi xem một chút. Điều đã qua giờ Thìn rồi, nên thức dậy ăn trưa.”
Hạ Ảnh hay tin liền thử đánh thức Ôn Uyển dậy. Ôn Uyển mở mắt, nhìn căn phòng còn mang mùi hương cổ xưa, lại quay sang nhìn người đánh thức nàng là Hạ Ảnh, giống như là nhìn kẻ thù của mình. Ôn Uyển không nói hai lời liền bắt Hạ Ành đứng dậy đi vào trong viện quỳ nửa giờ, quỳ xong phải hứa không được tái phạm nữa thì nàng sẽ theo tâm tình mà quyết định tiếp.
Cung nữ bưng vào một chậu nước sạch cho nàng rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn trưa. Khi Ôn Uyển đến nơi thì phụ tử họ đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồi. Ôn Uyển quy củ ngồi bên cạnh. Người cổ đại là có hai việc không nói đó là ăn không nói và ngủ cũng sẽ không nói.
Trong khi ăn cơm, Ôn Uyển vẫn giữ phong phạm của một tiểu thư đài cát. Cơm ăn từ tốn, một ngụm lại một ngụm, nhỏ nhẹ nhai, cử chỉ vô cùng ưu nhã, đây là bộ dạng ăn cơm của một tiểu thư khuê cát đúng mực. Điều này không chỉ khiến hoàng đế phải bật cười mà ngay cả cung nữ thái giám hầu bên cạnh cũng trợn mắt ngạc nhiên. Ba tháng qua, bọn họ đều là người hầu hạ nàng, vậy mà lúc này tiểu chủ tử như động kinh, như bị quỷ nhập vào người, làm cho mọi người phải trợn trắng mắt.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển thêm vài lần nhưng nàng vẫn chuyên tâm ăn, ngay cả một chữ cũng không nói. Ôn công công lại im lặng cúi đầu. Triệu vương nhìn thấy lại lấy làm quái lạ nhưng vẫn không nói được kỳ lạ ở chỗ nào. Vì vậy hắn cũng quyết định trầm mặc, như mọi ngày tiếp tục ăn cơm.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển cư xử như vậy cuối cùng cũng không hỏi. Nhưng ông luôn cảm giác thiếu một thứ gì đó so với ngày hôm qua. Cho nên lần này hoàng đế đã phá vỡ quy củ, trên bàn cơm hỏi chuyện trong nhà Triệu vương. Triệu vương trả lời cực kỳ tự tin, hai hàng lông mày không giấu nổi sự ngạo nghễ cùng tự đắc. Nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều, nói chung tất cả đều là chuyện tốt.
Ôn Uyển một dạng như không nghe không thấy gì, từ từ hưởng thụ mâm cơm ngon. Nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được chê cười. Hừ, đất phong ngươi vô cùng tốt thì tại sao lúc ấy không vì ông ngoại hoàng đế phân ưu. Khi ông ngoại hoàng đế vì bạc mà ngất xỉu sao không thấy ngươi lên tiếng. Mãi tới khi nàng hiến bạc cùng triều đình mở một cuộc quyên tiền đầy quy mô thì ba ngày sau mới hiến tặng ông ngoại hoàng đế được hai mươi vạn lượng bạc. Nếu quả thật là hiếu tâm thì đã là người thứ nhất tiên phong chứ không phải phóng mã hậu pháo
(
vi
ệ
c x
ả
y ra r
ồ
i m
ớ
i hành đ
ộ
ng ho
ặ
c m
ớ
i nói, ch
ẳ
ng có tác d
ụ
ng gì c
ả)
.
Hơn nữa, bởi vì sự việc lúc trước khiến Ôn Uyển nghi ngờ Triệu vương cùng Giang Nam đại thương nhân bán lương thực cấu kết với nhau mà hãm hại nàng. Nói không chừng hắn còn có tính toán khác chứ không phải bị trộn lẫn như thế này (
đây là do ánh mắt tiểu nhân của Ôn Uyển
). Không phải nói đương gia đệ nhất phú gia là biểu muội phu của hắn hay sao?
Hừ, theo phán đoán của Ôn Uyển thì Triệu vương có rất nhiều tiền, chỉ mới hiến ra hai mươi vạn lượng bạc mà đã khiến vua dân trên dưới ca ngợi. Không biết quan lại triều thần đã bị hắn mua chuộc hết bao nhiêu, giống như Thuần vương cũng hiến ra hai mươi vạn lượng bạc nhưng ngược lại không có tiếng vang bao nhiêu. Mà cậu bởi vì tất cả tiền bạc đều cho nàng để nàng dùng hai mươi lượng bạc thu mua lương thực thì ông ngoại hoàng đế lại không coi đó là tiền của cậu, kết quả cậu cũng chỉ có thể mang ba vạn lượng bạc đưa vào hộ bộ, là người góp tiền ít nhất trong tất cả các vị hoàng tử được phong vương. Theo sau Triệu vương không chỉ thấp hơn một cái đầu. Vậy mà ông ngoại hoàng đế lại không để chuyện này ở trong đầu. Để cho trong lòng Ôn Uyển một trận không thoải mái.
Nhưng đầu óc của Ôn Uyển cũng vô cùng rõ ràng, dựa theo đó mà nói, nàng để cho ông ngoại hoàng đế biết hơn một trăm vạn bạc nàng hiến ra thì trong đó đã có hai mươi vạn là Trịnh vương cậu đưa tới. Nhưng ông ngoại hoàng đế cũng chỉ sửng sốt một chút phản ứng cũng không có, đem Ôn Uyển giận đến khuôn mặt đều đỏ. Sau đó, Ôn Uyển nhìn ra có gì đó không đúng, nên cũng không tiếp tục đề tài này. Có lẽ những chuyện này không phải là chuyện mà con nít như nàng có thể hiểu được!
Nhưng ông ngoại cũng quá nhất bên trọng nhất bên khinh rồi! Thiên vị đến như vậy thật khiến nàng không thể chấp nhận được, Ôn Uyển thật sâu cảm thán vì cậu. Cậu có chỗ nào không bằng người khác, học thức có, năng lực có, vóc người cũng có (lại khoe khoang) nơi nào thì không bằng người khẩu phật tâm xà này? Vậy mà vẫn không vào được trong mắt ông ngoại.
Ôn Uyển nghĩ như vậy liền nhìn về phía móng heo như có thù oán, cầm đũa dùng sức đâm, đâm được một khối thì bỏ miệng ra sức nhai. Tranh thủ nhai cho đến khi nó nát bấy.
Hoàng đế nhìn lực chú ý của Ôn Uyển đều ở trên bàn ăn, lúc này thì làm như có thù oán với món ăn, lại không nhịn được cười. Ôn Uyển có một ưu điểm, một ưu điểm vô cùng tốt đó là đều có chừng mực. Cái nàng có thể làm, có thể nghe, nàng nhất định sẽ đi làm, đi nghe. Nếu là điều không thể làm, không thể nghe thì nàng nhất định sẽ tránh xa. Nếu tránh không được nàng sẽ lựa chọn giả ngu. Miệng cũng đặc biệt kín, không bao giờ đem chuyện đó nói ra ngoài.
” Ôn Uyển, cậu cũng có bốn năm không gặp cháu rồi, bốn năm không gặp, cháu nay đã trở thành đại cô nương. Cậu có mang đến đây một ít đặc sản địa phương, đợi lát nữa ta sẽ cho người đưa đến phủ của cháu.”
Sau khi cơm nước xong, Triệu vương hướng về phía Ôn Uyển cười nói.
Có lễ vật đương nhiên phải thu rồi, Ôn Uyển ái tài đây là điều ai cũng biết, mà nàng quả thật như thế. Lúc này nàng đang vui rạo rực đứng lên nói cám ơn. Triệu vương nhìn, trên mặt cười một tiếng.
Trên thực tế, nàng vốn là muốn từ chối, nhưng đây là lễ nghi, trưởng bối đưa, nếu không nhận cùng không có lý do cự tuyệt thật hợp lý là không được. Còn nửa, ở cổ đại vẫn còn thịnh hành lời nói chó má, là trưởng bối ban đồ không thể không thu.
Triệu vương nói rất nhiều điều nhằm kéo gần mối quan hệ. Nhưng Ôn Uyển vẫn luôn ôn nhu hữa lễ, không tiến một bước mà cũng không lùi một bước nào. Tất cả sự nhiệt tình của Triệu vương như đổ sông đổ bể.
Ở Hàm Phúc Cung, hiền phi trông thấy người con mà mình ngày nhớ đêm mong cũng không nhịn được nước mắt như mưa, ngồi vịn trên giường. Hỏi han ân cần nói năng thông suốt, nếu Ôn Uyển ở chỗ này tuyệt đối sẽ nói đây mới là mẫu tử một nhà, trước mặt nàng chỉ là giả vờ thân thiết.
Vừa nói đến chuyện này, Triệu vương rất tức giận. Nếu không phải Ôn Uyển ở giữa cản trở thì chuyện chẩn tai tuyệt đối sẽ là hắn. Không nghĩ tới lại để lão Bát chiếm được lợi lớn. Để cho hắn được danh tiếng tốt, để cho cái nha đầu Ôn Uyển này nhận được sự kính tụng của mọi người.
“Mẫu phi, cái nha đầu kia nói sao cũng không được. Nên làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm cách nào mới mượn sức được nàng?”
Triệu vương có chút ảo não. Đối với nàng lấy lòng nhưng nàng vẫn không xa không gần. Đối với hạng người này hắn như ăn bế môn canh.
“Con tốt nhất nên dập tắt tâm tư này đi thôi. Phải biết rằng ngay cả mẫu phi cũng không có khả năng lung lạc nha đầu kia đến với mình. Con nghĩ cùng đừng nghĩ đến điều đó, ban đầu con đã lợi dụng nàng, có thái độ không nên với nàng thì đừng mơ tưởng nữa. Đứa trẻ này nhìn qua cũng không phải là lòng dạ rộng lượng gì, chúng ta chỉ cần duy trì mối quan hệ trên mặt là được rồi. Đúng rồi, ta kêu con mang Tư Nguyệt theo sao con không mang?”
Hiền phi vừa nói khiến mắt Triệu vương sáng lên.
Nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi, ánh mắt Triệu vương chợt tối hẳn
“Mẫu phi, con xem phụ hoàng cực kỳ sủng ái Ôn Uyển. Phần này sủng ái ngay cả con cũng không kịp được tới ba phần. Cho dù gọi Tư Nguyệt đến thì sao? Con thật không nghĩ phụ hoàng sẽ không sủng ái nàng nữa.”
Hiền phi nhìn, bất quá cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà làm khó hắn. Cũng đã mấy năm hai người không gặp nhau, đôi khi ý kiến sẽ có chút bất đồng, mà bà ầm ĩ lên cũng không tốt.
“Ta kêu con mang theo Tư Nguyệt tự nhiên là có dụng ý. Tại sao không mang nàng theo?”
“Tư Nguyệt vừa lúc bị cảm, theo không kịp hành trình của con. Lúc tới kinh thành con đã phân phó, chờ Tư Nguyệt tốt hơn sẽ lập tức đưa nàng tới kinh.”
Đúng vậy a! Tư Nguyệt như thế nào cũng là cháu gái ruột thịt của phụ hoàng, lớn lên có sáu phần giống hắn, miệng lại ngọt, nhất định sẽ khiến phụ hoàng yêu thích không thôi. Chẳng qua là nha đầu kia tinh ranh như trộm không biết Tư Nguyệt có làm được không?
“Nương nương, hình như việc này không thỏa đáng cho lắm thì phải. Hiện tại hoàng thượng đang sủng ái Ôn Uyển đến như vậy, thì với khả năng của Tư Nguyệt Quận chúa có thể khiến cho hoàng thượng cao hứng được hay sao?”
Quách ma ma lo lắng nói.
“Ôn Uyển đúng là rất thông minh nhưng trời sanh lại có chút thiếu sót. Đây là điều mà nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bằng Tư Nguyệt. Đây cũng chính là điều khiến ta muốn cho Tư Nguyệt vào kinh.”
Hiền phi cười cười.
Ôn Uyển không nói được, đối với hoàng đế mà nói lại chính là một nhược điểm trí mạng. Hơn nữa từ bé Ôn Uyển đã bị khổ. Không có được tính ngây thơ hoạt bát mà đáng lý ra mọi hài tử đều có. Một ngày chung đụng thì hoàn hảo nhưng về lâu về dài tuy cũng không đến nỗi chán ghét mà vứt bỏ nhưng ít nhất sẽ không còn được thương yêu như trước.
Còn nữa, mọi người đều có một điểm chung, đặc biệt là lão nhân. Đó chính là thích những hài tử lớn lên giống mình. Cho rằng đó mới là tốt, có thể thông qua đó để nhìn hình ảnh của mình khi còn trẻ, tất nhiên cũng sẽ cưng chiều hơn vài phần. Tư Nguyệt lại có ưu thế này. Bởi vì nàng có tới năm phần giống hoàng thượng. Chỉ cần nàng nắm chặc được lợi thế của mình thì chắc chắn sẽ giành được một nửa sự ưu ái như Ôn Uyển. Hơn nữa, đối với một hài tử mà nói, đang nhận được thân nhân thương yêu, đột nhiên trong lúc đó lại bị người khác đoạt cướp đi. Như thế nhất định sẽ nổi lên xung đột. Theo ý của Hiền phi thì khi hoàng đế thấy được tâm nhãn nhỏ hẹp của Ôn Uyển, thị sủng mà kiêu thì tuy không chán ghét vứt bỏ nhưng cũng sẽ sinh lòng không thích. Từ đó sẽ gây nên bất hòa.
Bởi vì có tính toán cho nên Hiền phi đối với Ôn Uyển hiện tại được cưng chiều cũng hoàn toàn không cảm khái. Bà còn mong rằng Ôn Uyển sẽ được cũng chiều hơn nữa, thậm chí sủng tới tận trời. Mà bà thì sẽ chém đứt cái thang Trịnh vương muốn cho Ôn Uyển lên trời.
Nếu như Ôn Uyển thật đúng là một hài tử mười tuổi, đối với việc luôn được hoàng đế sủng ái lại đột nhiên phải phân ra một nửa thương yêu nhất định trong lòng sẽ sinh ra mất mác, lại bị người khác khích bác thật có thể sẽ rút lui, cũng chính là đã giúp lớn cho Hiền phi. Nhưng Ôn Uyển lại là một người trưởng thành, đã trải qua bao nhiêu chuyện, tâm trí cùng chí lực có thể coi là nhất đẳng, há lại đi tranh thủ tình cảm với một hài tử mười mấy tuổi?
Nếu Ôn Uyển biết Hiền phi đang đánh bàn tính này chỉ sợ sẽ vứt cho nàng ta một ánh mắt khinh thường. Muốn tranh giành thì tranh giành, đây là cái cớ gì? Toàn là lãng phí tinh lực mà tính toán nàng. Khụ, đây chính là bi ai của vương quyền. Cái gì cũng muốn tính toán.
Nhưng mà Triệu vương nghe thế cũng nhiệt tình gật đầu, thật sự cao hứng. Hắn hôm nay là nhìn ra được phụ hoàng đối với Ôn Uyển sủng ái đã quá mức rồi, làm trong lòng hắn không biết đã rối bời tới mức nào. Không ngờ mẫu phi đã sớm có tính toán. Giờ đây đúng là đã vứt được tảng đá trong lòng.