Q.2 - Chương 182: Quận chúa Tư Nguyệt
Edit: Huyền Trang Ngày thứ hai sau khi hai vị hồi kinh thành, hoàng đế hạ ý chỉ. Lưu lại Trịnh vương, Triệu vương trong kinh thành. Triệu vương giúp Văn Ngật Đại tướng quân xử lý việc quân cơ viện; Trịnh vương giúp Tô Tướng xử lý chính vụ lục bộ. Sau khi đạo thánh chỉ này được hạ xuống, phải nói là rất nhiều người huân quý trong kinh thành cùng quan viên thiên hạ cũng đều biết, trận đấu, chân chính đã mở màn. Kinh thành sắp không còn là nơi yên ổn, mà là chiến trường không có khói thuốc súng chỉ có ngươi chết ta mất mạng.
Ôn Uyển nghe được Triệu vương được bổ vào việc quân cơ viện, thì bĩu môi. Ông ngoại thiên vị, cho dù nàng mù chính trị, cũng biết một quốc gia quan trọng nhất là quân đội. Hiện tại phía trước đang đánh giặc, lục bộ cũng chính là lực lượng dự bị, cho hắn vào đó làm chân chạy, ông ngoại hoàng đế thật đúng là thiên vị.
Ôn Uyển nhớ tới suy đoán trước kia, ngày đó tại sao Văn Đại tướng quân sẽ đến gặp mình. Thì ra hắn sớm đã là một trong những phe cánh đi theo Triệu vương, ngày đó là tới thử dò xét nàng sâu cạn tới. Đoán chừng đã sớm dự liệu được một bước này rồi. Thử dò xét mình, Ôn Uyển lắc đầu, thật đúng là có thể nghĩ. Dựa vào cánh tay nhỏ và bắp chân ngắn này, nàng có thể làm việc kinh thiên động địa gì, để phá rối đại sự của bọn hắn chứ?
Khụ, may là công phu giả bộ ngu của mình đã đạt đỉnh, bất kể đời trước hay đời này, cũng là một đứa trẻ biết nghe lời. Nên nàng không sợ mấy Lão Hồ Ly đến xò xét. Chẳng qua Ôn Uyển nghĩ đến những ngày đó mà có chút khó chịu. Nàng mặc dù không có tế bào chính trị, đối với chính trị giống như một kẻ mù chữ. Nhưng trực giác, thì lại rất tốt. Dù sao cũng vẫn cảm thấy trong lòng không yên.
Trịnh vương hết bận chuyện ở trên đầu, thừa dịp một ngày nghỉ, mang theo mấy phụ tá đi đến Minh Nguyệt sơn trang vẫn chỉ nghe danh mà chưa thấy tận mắt.
Mặc dù sản nghiệp trên danh nghĩa của Ôn Uyển rất nhiều ( dĩ nhiên, cũng là sản nghiệp trước kia thôi, hiện tại nó không thuộc về nàng rồi), nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Minh Nguyệt sơn trang. Trong kinh thành, thậm chí các quan viên ở rất nhiều địa phương cũng đều biết đến cái chỗ này. Còn nói chỉ cần đến kinh thành, thì nhất định phải đi Minh Nguyệt sơn trang xem một chút. Nếu không chính là đến không rồi ( Ôn Uyển quảng cáo rất hiệu quả ).
Minh Nguyệt sơn trang
“Ta thật không thể tin được, tất cả những thứ này là chính tay Quận chúa vẽ. Khó trách nơi này hàng năm thu được nhiều tiền như vậy. Quận chúa đại tài, đại tài a” Trầm Giản sau khi tham quan hơn một nửa cảnh vật ở Minh Nguyệt sơn trang, cảm thấy thật là bất khả tư nghị, thất thố mà kêu lên. Thật là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình.
“So sánh với nơi này, ta càng muốn đi xem một chút Ôn Tuyền sơn trang mà nàng đầu tư và xây dựng, xem nơi đó rốt cuộc có cái gì so sánh với nơi này tốt hơn, làm cho nàng nhớ mãi không quên.” Trịnh vương trong lòng cũng vạn phần khen ngợi tâm tư nhanh nhạy của đứa cháu gái, cũng cảm thấy nơi này phong cảnh như vẽ. Cộng thêm quy định ở nơi này tất cả đều vô cùng hoàn thiện, thái độ phục vụ đều là nhất đẳng. Có điều hắn đối với Ôn Tuyền sơn trang mà Ôn Uyển trong lòng nhớ nhung, chẳng qua là có chút hiếu kì. Nơi này kiến trúc quy cách, bọn họ căn bản đã biết rồi. Hiện tại chẳng qua là đổi thành tận mắt nhìn thấy mà thôi.
Trầm Giản kỳ quái hỏi rõ, biết được nguyên nhân xong liền cười nói:”Tất nhiên là bỏ được nơi này không bỏ được Ôn Tuyền sơn trang rồi. Nơi đó thì Quận chúa có thể đi, còn nơi này thì nàng không tới được.”
Trịnh vương thử nghĩ xem, liền cười, bỏ qua không đề cập tới. Tiếp tục hứng thú du lãm.
Cùng lúc đó, đoàn người Triệu vương, đã từ từ du lãm khung cảnh mỹ lệ của Minh Nguyệt sơn trang.
“Ôn Uyển Quận chúa thông minh hơn so với ta nghĩ, và khó phỏng đoán hơn.” phụ tá đắc lực là Trang tiên sinh, xem xong Minh Nguyệt sơn trang, thì vô cùng túc mục
(nghiêm túc và trang trọng)
. Sắc mặt càng ngưng trọng.
“Tại sao nói vậy?” Triệu vương mặc dù khen ngợi, nhưng quả thật cũng thấy kỳ quái, không phải chỉ là một khu vui chơi sao, có chuyện lạ gì khiến cho Trang tiên sinh nghiêm túc như vậy.
“Chúng ta nhận được tin tức, biết là kiến trúc, thiết kế của sơn trang này, tất cả đều do chính tay Quận chúa vẽ. Khi đó lão hủ chẳng qua là cảm thấy Quận chúa là một người thông minh, có đầu óc. Dĩ nhiên, cũng là một người yêu tiền. Cho dù nàng đem tất cả thân gia đều cho đi, những thứ này, ta đều cảm thấy không có đáng sợ như vậy. Nhưng là ta mới vừa phát hiện, nơi này vẫn còn có quy củ như này: văn võ là tách ra hai bên, còn có văn bản quy định rõ rang, văn võ không thể vi phạm. Tại sao phân chia như vậy, ta lúc trước không có nghĩ sâu, nhưng là bây giờ ta biết rồi. Đó là bởi vì văn thần cùng võ tướng không hợp nhau. Mà cũng nói rõ đầy đủ, Ôn Uyển Quận chúa đã ý thức được điểm này, cho nên mới phải phân chia ra. Ôn Uyển Quận chúa, là một người tâm tư kín đáo, quan trọng nhất là, Ôn Uyển Quận chúa là một người vô cùng cơ trí có thể suy tính ích lợi được mất.” Trang tiên sinh mặt hiện thần sắc lo lắng.
“Chỉ giáo cho?” Triệu vương mặc dù đối với Ôn Uyển có kiêng kỵ, nhưng lại càng kiêng kỵ việc nàng cùng Trịnh vương giống nhau, còn việc sờ không được át chủ bài của nàng. Nhưng bây giờ, người này, dường như là còn khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng., vấn đề kia thì càng nghiêm trọng hơn.
“Ngài xem, bây giờ là tháng bảy mùa hè nóng bức, kinh thành nóng bức cực kỳ, mà ở trong đó thì mát mẻ vô cùng, bên trái là nơi võ tướng du ngoạn, nhân mãn vi hoạn
(
bởi vì nhiều người nên tạo thành khó khăn)
,
không có phòng có thể ở. Bên phải lại là một dãy phòng trống ở ngay cạnh. Tuy nhiên nàng không để cho người bên trái đến vào ở. Tình nguyện để trống không, cũng không kiếm tiền số tiền kia. Đừng tưởng rằng nàng không muốn kiếm tiền số tiền kia, mà là nàng biết nên lấy hay bỏ. Một khi buôn bán lời số tiền kia, ngài suy nghĩ một chút, sẽ có kết quả gì?” Phụ tá nhìn Triệu vương.
“Có xung đột, mâu thuẫn càng ngày càng nhiều.” Triệu vương nhéo lông mày đầu.
“Đúng, văn thần cùng võ tướng tất nhiên sẽ phát sinh xung đột, ảnh hưởng tới hòa khí. Mà lão phu nghĩ những thứ này không chỉ dừng lại ở đó, đây chỉ là một trong số đó. Quan trọng nhất là, quy định ở Minh Nguyệt sơn trang sẽ bị phá bỏ. Những qui củ lúc trước, sau này cũng sẽ từng cái từng cái bị xóa bỏ. Nếu như nói vì không phá bỏ quy cũ của sơn trang này, mới là mấu chốt nhất. Còn nhỏ tuổi, đã hiểu được lấy hay bỏ, bỏ qua lợi ích nhỏ đổi lấy lợi ích lớn, ánh mắt có thể nhìn xa như vậy, đây mới là khó có được nhất, cũng là cục diện đối với chúng ta nhất bất lợi nhất. Đáng tiếc, tại sao hết lần này tới lần khác là phe đối địch của chúng ta.” Phụ tá có chút tiếc nuối, rồi lại có chút nhiệt tình. Có một loại cảm giác như kỳ phùng địch thủ. Đáng tiếc, sau này hắn sẽ hối hận, vì nàng thiếu chút nữa là đem hắn tức chết. Bởi vì Ôn Uyển căn bản là không để ý hắn, mình nên làm cái gì. Căn bản cũng không có chút tính tự giác mình đang là một nhân vật trong trò chơi tranh đoạt.
“Quận chúa, Hiền phi nương nương cho mời.” Ôn Uyển nghe cười cười, nếu nói vô sự bất đăng tam bảo điện, lúc này Triệu vương vừa trở về không có hai ngày, lại bắt đầu nóng lòng rồi.
Chẳng qua, Ôn Uyển cũng nổi lên nghi ngờ. Mấy tháng này, từ lần trước thấy Hiền phi về sau, nàng không đi nhích tới gần bà ta, Hiền phi cũng không có chủ động tới nhích lại gần mình. Dường như lại trở về lúc ban đầu, mặc dù biết một người như thế, từ trước cho tới bây giờ mình cũng chưa từng thấy. Nhưng mà lần này, tìm mình là chuyện gì, nữ nhân thâm tàng bất lộ kia lại muốn gì ở mình đây?
Đến cung Hiền phi, Ôn Uyển nhìn Hàm Phúc Cung lúc này và ngày thường không có gì khác nhau, chẳng qua là có thêm một tiểu cô nương mặc một thân xiêm y hoa lệ màu vàng nhạt Bát Bảo liên hoa, số tuổi ước chừng xấp xỉ Ôn Uyển. Tiểu cô nương kia lớn lên phấn Điêu Ngọc mài, một đôi mắt sắc ánh mắt lòe lòe hữu thần, nhìn sẽ làm cho người ta thích. Ánh mắt kia, cùng ông ngoại hoàng đế rất giống, ngũ quan cũng có năm sáu phần giống nhau. Đây là cách đời di truyền giống nhau rồi. Nhìn nàng lớn lên, Ôn Uyển căn bản đã có kết luận rồi, đây là biểu tỷ muội của mình.
“Đến đây, Ôn Uyển, đây là biểu muội của con – Tư Nguyệt, so sánh với con nhỏ hơn nửa tháng. Lại đây, Tư Nguyệt, ra mắt biểu tỷ của con đi.” Hiền phi dịu dàng thắm thiết nói, thấy vậy Ôn Uyển trong lòng ngán đến muốn phun. Đồng thời cũng bội phục không dứt.
Một người, có thể đối với người mình chán biểu hiện hoàn mỹ như vậy, loại này diễn kỹ, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có. Đoán chừng đến hiện đại, có thể đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất rồi. Nhưng mà mấy chục năm như một ngày, cũng không bị mệt đến phát điên nha. Có lẽ cái mặt nạ này mang đã lâu, đã phân không rõ ràng lắm sự khác nhau giữa khuôn mặt trước và sau khi đeo mặt nạ. Có thể, đã sớm dung hợp ở cùng một chỗ rồi.
Mà người như vậy, mới là đáng sợ nhất. Vẫn là cách được bao xa thì cách đi.
“Ôn Uyển tỷ tỷ, Tư Nguyệt đã sớm nghe qua đại danh của tỷ. Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại. Tỷi là người Tư Nguyệt khâm phục nhất, Tư Nguyệt nhất định phải hướng tỷ hảo hảo học tập, Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ nguyện ý để cho Tư Nguyệt đi theo bên cạnh của tỷ, hướng tỷ học tập không? Cô bé mang một bộ dáng ngây thơ thuần khiết thiện lương, tràn đầy mong đợi nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển gật đầu cười, lại lắc đầu. Thấy Ôn Uyển gật đầu là được, lắc đầu tự nhiên là nói không có gì hay để học tập. Cho nên, bên cạnh Ôn Uyển lại nhiều thêm một người. Nhưng mà, Ôn Uyển đích thực là người rất buồn bực, đến hoàng cung cũng chỉ vì ông ngoại hoàng đế phân phó. Đi theo hai ngày, Tư Nguyệt cũng có chút chán. Thậm chí còn muốn đến phủ Ôn Uyển Quận chúa, nhưng không thành.
“Ôn Uyển tỷ tỷ, chúng ta đi chơi đi. Ngày ngày ở trong phòng luyện chữ, chữ viết tạm tạm là được rồi, Ôn Uyển tỷ tỷ, đi chơi được không?” Tư Nguyệt lôi kéo tay Ôn Uyển, kêu lên.
Ôn Uyển cười nhìn nha đầu này. Tư Nguyệt rất nhàm chán đi ra rồi lại đi vào, vẫn nhìn thấy Ôn Uyển đang tập trung luyện chữ. Nhưng mà rất nhanh Tư Nguyệt liền phát hiện, nàng không thể lại tùy ý ra vào thư phòng của Ôn Uyển. Lý do cũng rất đơn giản, Ôn Uyển thích yên tĩnh, không thích ầm ĩ. Cung nữ được phân phó không để một người nào đến quấy rầy nàng, nàng muốn đi vào thì những người đó đều ngăn lại. Đánh bản cũng không sợ. Tư Nguyệt cũng không biết, nếu chọc cho Quận chúa nổi giận thì không đơn giản chỉ là đánh bản như vậy.
Tư Nguyệt nghe liền chán nản, cố ý cùng Ôn Uyển so sánh. Đi theo hoàng đế liều chết dây dưa, quấy rầy chừng mấy ngày, hoàng đế vẫn là cười nói Dưỡng Hòa điện đã không còn chỗ trống nữa. Nếu như nàng muốn luyện chữ, ở trong Hàm Phúc Cung luyện chữ xong tới cũng không muộn. Hiệp thứ nhất, Tư Nguyệt bại.
“Hoàng gia gia. Ôn Uyển tỷ tỷ có phải chuẩn bị sau này làm một nhà đại thư pháp không? Con thấy Ôn Uyển tỷ tỷ ngày ngày đều ở trong thư phòng luyện chữ, nhìn tình hình này, Ôn Uyển tỷ tỷ sau này nhất định có thể làm một nhà thư pháp rồi. Ôn Uyển tỷ tỷ thật là lợi hại, con nghe nói bốn năm trước, chữ của nàng rất khó coi. Không nghĩ tới bốn năm sau, thật không ngờ chăm chỉ cố gắng. Tư Nguyệt thật nên hướng nàng học tập.” Tư Nguyệt khen ngợi nói.
Hoàng đế cười nói”Nàng học giỏi là học giỏi, nhưng mà quá trầm mặc rồi. Các ngươi ai cũng có sở trường riêng, không cần cùng nàng đi so sánh cái này.”
Tư Nguyệt nghe vậy, trong lòng đừng hỏi có bao nhiêu vui vẻ. Vậy ý tứ chính là, thật ra thì mình ở trước mặt Hoàng gia gia, cũng chiếm một vị trí quan trọng ngang với vị trí của Ôn Uyển. Phải, như vậy cũng tốt, trong lòng nàng cũng có thể hiểu rõ.
“Hoàng gia gia, Hoàng gia gia, người có mệt không con đấm bóp cho người.” Tư Nguyệt miệng rất ngọt, lại biết nói chuyện, cũng rất hiểu chuyện. Chưa đến hai ngày liền nhận được sự yêu quí của hoàng đế. Hiện tại bên cạnh hoàng đế có hai đứa nhỏ, một hoạt bát hiếu động, thông minh lanh lợi; một trầm mặc ít nói, thông minh học giỏi. Mỗi người đều có sở trường riêng.