Q.3 - Chương 11: Chọc ghẹo Yến Kỳ Hiên
Edit: Tuyết Y “Ngươi đang làm cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, vậy mà một mình trốn đi khóc nhè, có thấy mất mặt hay không?” Yến Kỳ Hiên đúng lúc tới tìm Ôn Uyển. Vừa rồi Thuần Vương tìm hắn qua, nói cho hắn biết tính tình Ôn Uyển, cũng là khi còn bé chịu khổ quá nhiều mà ra. Hi vọng hắn quan tâm tên này nhiều hơn một chút. Hơn nữa còn nói không nên dẫn hắn ta đi giáo phường, nếu như vạn nhất truyền đến nơi đó của Vương Phi, sẽ mang hắn ta trở về Giang Nam, cho nên hắn ta mới tức giận như vậy.
Yến Kỳ Hiên nghe xong lời này, cảm thấy sự tình dường như đối với Cục than kia mà nói đúng là hơi quá mức. Lúc đến, hắn thấy trong viện vẫn sáng đèn, bèn đi vào. Nào biết đâu rằng hắn đẩy cửa một cái thì vào được, ngay cả cửa cũng không khóa lại. Vừa vào, liền phát hiện trong viện lạnh tanh, nha hoàn cũng không thấy một người. Chỉ có một mình Cục than ở trong viện. Ánh mắt hồng hồng, vừa nhìn đã biết mới vừa rồi nhất định là khóc nhiều. Đáng thương Cục than, khụ, ban ngày mình thật không nên khi dễ hắn. Ừ, sau này vẫn là không khi dễ hắn nữa.
Ôn Uyển thấy là Yến Kỳ Hiên, đang suy nghĩ hắn đến làm gì. Chỉ nghe thấy hắn nói mình khóc, tưởng rằng khóe mắt có nước mắt. Cảm thấy có chút mất mặt, thoáng cái liền không nghĩ nhiều nữa, dùng tay áo xoa xoa mắt. Căn bản là không có nước mắt. Bực mình, lại bị tên gia hỏa này đùa bỡn. Tên tiểu tử hư hỏng này, nhất định tìm một cơ hội hảo hảo dạy dỗ hắn một trận.
Yến Kỳ Hiên nhìn động tác của Ôn Uyển, buồn cười mà lấy khăn tay bên trên thêu một nhánh hoa Tử Lan đưa cho Ôn Uyển. Ôn Uyển đẩy ra không cần. Trong lòng khinh bỉ, còn luôn nói nàng là đàn bà, rõ ràng hắn mới là đàn bà, nàng là một cô nương cũng sẽ không dùng cái khăn nữ khí như vậy.
“Đừng khóc, Đại lão gia, không được khóc nhè. Đến đây, lau đi, trên mặt ngươi có vết bẩn.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển mới vừa rồi nhất định là khóc đến vô cùng thương tâm, nhìn đôi mắt vẫn còn hồng hồng đấy. Cảm thấy nàng thật sự thật đáng thương. Liền đem nàng kéo đến, cầm khăn lau vết bẩn trên mặt nàng, thấy Ôn Uyển khó chịu không muốn, thì mạnh mẽ lau lau. Động tác ngược lại cũng không thô lỗ.
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, nghĩ đến Cục than thật là đáng thương, trong lòng liền có chút đồng tình. Cục than này đúng là như Phụ Vương nói, nhìn cao ngạo vô lễ, thật ra cũng là một người đáng thương. Yến Kỳ Hiên mới vừa rồi nghe Thuần Vương nói Phất Khê rất đáng thương rất tội nghiệp. Yến Kỳ Hiên nghĩ tới cha mẹ Cục than đều đã mất, cũng thành cô nhi, tính tình lại không vui vẻ như vậy, khẳng định là sống không tốt. Những thứ kia, hẳn là giống như Phụ Vương nói, cũng là ngụy trang, còn trong lòng, thì khẳng định vô cùng đau khổ. Sau này, vẫn không nên cùng hắn mâu thuẫn cãi nhau, nhìn hắn đáng thương như vậy, nhường hắn nhiều một chút là được. Yến Kỳ Hiên một bên lau mặt cho Ôn Uyển, một bên lại nghĩ.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên ở đó lau mặt cho nàng, thì giật mình tại chỗ. Chờ phục hồi tinh thần lại, liền lộ ra vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Thật mất mặt, càng sống thì càng thụt lùi, lại để cho một tiểu hài tử tới dỗ dành nàng.
Yến Kỳ Hiên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, đang suy nghĩ cái gì? Ngươi yên tâm, ta không phải là tìm ngươi báo thù, ngươi không cần sợ. Chuyện này coi như xong, không nghĩ tới ngươi còn nhỏ, tính tình cũng không nhỏ. Ta đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người khác đánh đây này!”
Ôn Uyển nhìn hắn, không có nói tiếp. Bây giờ nhìn lại, hỗn tiểu tử này, cũng không phải là không nên thân. Ừ, nhìn cũng không quá kém, sau này, hẳn là có thể chung sống hòa bình.
Yến Kỳ Hiên nhìn hắn ở đó ngẩn ra: “Ta biết cha mẹ ngươi đều mất, những tộc nhân kia đối với ngươi không tốt. Bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi. Ngươi nếu như muốn, thì ở chỗ này đi, xem nơi này trở thành nhà của ngươi thì tốt rồi.”
Ôn Uyển nghe xong, ngược lại nở nụ cười vui mừng, tên gia hỏa này còn là một người biết quan tâm người khác. Xem ra, một năm này cũng sẽ không tịch mịch rồi. Ừ, Ôn Uyển nhìn lại Yến Kỳ Hiên, nhìn bộ dáng xinh đẹp kia, có một Tiểu Chính Thái
[bồ nhí]
xinh đẹp như vậy phụng bồi, cũng không tệ.
Yến Kỳ Hiên lôi kéo tay nàng định vào phòng, vừa đụng vào tay Ôn Uyển, thì nhăn chân mày: “Tay của ngươi sao lại lạnh ngắt như vậy. Bây giờ bên ngoài trời lạnh, vạn nhất cảm lạnh sẽ không tốt. Trở về phòng đi.” Lúc này vẫn còn là trời tháng giêng, cứ như vậy chẳng phải sẽ cảm lạnh sao.
Cũng không quản Ôn Uyển đồng ý hay không, kéo người vào trong viện. Đông Thanh chạy ra nghênh tiếp, Yến Kỳ Hiên liền phát hỏa: ” Bảo các ngươi hầu hạ biểu thiếu gia, trời lạnh như thế này, để hắn một mình đứng bên ngoài, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao. Nếu như có lần sau, cẩn thận chân chó của các ngươi.”
Đông Thanh đầu lớn rụt lại, Băng Dao từ bên ngoài đi vào. Cũng bị Yến Kỳ Hiên mắng một trận. Hắn nhìn hai nha hoàn này vô cùng không thuận mắt: “Hai cái nha hoàn này một chút cũng không dùng được. Hơn nữa sân lớn như thế, lại chỉ có hai nha hoàn. Ngày mai ta bảo mẫu phi cho ngươi thêm mấy nha hoàn sai vặt lanh lợi một chút. Hai người này, quá vô dụng, đổi các nàng đi.”
Ôn Uyển hỏi “Cái này sau này nói. Đã trễ thế này, ngươi tại sao lại tới đây?”
“Ta đột nhiên nhớ tới, ngươi ngày mai còn muốn đi chơi cùng ta hay không, hay là ngươi cứ ngốc trong nhà không đi ra ngoài, để ta lại tính toán trước những cái khác.” Nhìn vào thấy đèn vẫn sáng, muốn nói cho tên này biết chuyện ban ngày hắn sẽ không truy cứu nữa. Tiện thể lại hỏi một chút ý định ngày mai, có muốn đi ra ngoài chơi nữa hay không. Không nghĩ tới, đi tới thế nhưng lại thấy tên gia hỏa này đang khóc, thật sự quá nữ khí mà. Điều này lại khiến cho hắn rất tự đắc, hắn là nam tử hán đường đường chính chính, đổ máu không đổ lệ. Nơi nào giống như tên này, làm như nữ nhân, lại còn khóc nhè, thật mất mặt.
“Đi nơi nào, không phải lại là thanh lâu nữa chứ?” Ôn Uyển cảnh giác mà nhìn hắn.
“Thanh lâu, thật tốt đấy, kẻ không hiểu phong tình như ngươi, đó là hưởng thụ có được hay không. Không đi thì không đi, tức giận cái gì nha! Như vậy xem ra, ngươi nhất định vẫn là thân đồng tử. Hay một cái thân đồng tử a, thật tốt a, giữ lại cho tiểu gia hả?” Yến Kỳ Hiên cố ý ra vẻ vô lại mà nói. Hắn nhìn thấy Ôn Uyển thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến mức tròn núc ních, cảm thấy đặc biệt hả giận. Còn muốn tiến lên niết
[nhéo, nặn]
hai cái, biết đâu rằng Ôn Uyển tính cảnh giác rất cao, lui về sau ba bước, nên không có niết được.
Nếu như hiện tại trên tay Ôn Uyển có roi, trước hết nhất định rút roi ra. Nha nha, cái trò chơi sắc quỷ này, mới mười ba tuổi, đã phá thân. Nhìn thân thể kia của Yến Kỳ Hiên, đúng là không sợ sớm tiết dương khí đối với thân thể sẽ không tốt.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, cảm thấy mình chịu thiệt rồi. Không thể cứ như vậy bỏ qua. Phải làm cho hắn biết, không thể mở miệng nói không suy nghĩ như vậy. Nhất định phải làm cho hắn nhớ thật lâu bài học này. Bằng không ai biết sau này còn có thể nói ra lời hỗn trướng gì. Nhìn khuôn mặt Yến Kỳ Hiên giống như Bạch Ngọc, Ôn Uyển trong lòng không biết làm sao lại nghĩ ra một ý niệm tà ác. Vì vậy liền kéo hắn vào phòng trong.
Yến Kỳ Hiên đi theo Ôn Uyển vào phòng trong, thấy tên này kéo mình mãi không buông tay, cho là có chuyện gì, kỳ quái hỏi “Ngươi làm gì? Có việc gì, thì nói đi.”
Vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Ôn Uyển nới lỏng ngọc đái trên y phục của hắn. Bởi vì không có ngờ tới, thêm vài cái động tác. Yến Kỳ Hiên mờ mịt, lắp bắp nói “Ngươi, ngươi, ngươi muốn cái gì?”
Ôn Uyển quăng một cái thần sắc ngu ngốc cho hắn, cúi đầu tiếp tục tháo thắt lưng của hắn, nói tiếp ” Ngươi không phải nói, đem thân đồng tử của ta cho ngươi sao? Hiện tại liền cho ngươi a, cũng để ngươi dạy ta một chút, ngươi không phải nói có nhiều kiến thức phong tình gì đó, cũng cho ta thể nghiệm chút đi. Nhìn tướng mạo này của ngươi, xem ra ta cũng không lỗ rồi.”
Đông Thanh thật vất vả mới nói xong lời, đã ở một bên nhịn cười, đến mức bụng đều đau.
Yến Kỳ Hiên giống như giẫm phải phân chó, lập tức đẩy Ôn Uyển ra. Mang ngọc đái của mình buộc vào lần nữa. Vừa buộc ngọc đái vừa kêu: “Ngươi có thấy buồn nôn không, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân. Ngươi cái tên gia hỏa buồn nôn này, ngươi lại có thể làm chuyện như vậy. Ngươi không phải nói ngươi không thích nam tử sao, ngươi lại dám gạt ta, thì ra ngươi thật là ông già thỏ?”
Ôn Uyển nhìn hắn vừa tức vừa thẹn, lại vô cùng xấu hổ, thì cười đến cả người run lên, ôm bụng một bộ dạng vui vẻ không chịu được. Buồn bã mới vừa rồi thoáng cái mất sạch, lúc này cười đến mức, nước mắt đều chảy ra. Nàng thật nhiều năm rồi chưa từng vui vẻ như vậy, thật sự, quá buồn cười rồi.
Hai nha hoàn đứng bên cạnh, đều cúi đầu cười thầm.
Yến Kỳ Hiên lúc này mới phản ứng kịp biết là bị chơi xỏ. Nếu quả thật muốn chơi trò chơi kia, ở đâu lại có nha hoàn đứng đây nhìn, lại bị tên gia hỏa này đùa bỡn. Yến Kỳ Hiên lập tức mặt đỏ biến thành mặt tím: “Cục than, ngươi thật là quá đáng.” Xông lên, chuẩn bị đánh Ôn Uyển một trận, Ôn Uyển liền đứng ở nơi đó, một chút cũng không sợ.
Băng Dao liền ngăn trở nói ” Thế Tử Gia, đã muộn, người nên trở về nghỉ ngơi!”
“Cục than, lần sau ngươi còn dám trêu cợt gia, Gia không đem ngươi đánh cho thành tàn phế thì không được.” Yến Kỳ Hiên nhìn chủ tớ này không biết lớn nhỏ này, thật đúng là, kỳ chủ tất có kỳ phó
[chủ nào tớ nấy]
. Nên oán hận liều chết lườm Ôn Uyển. Ôn Uyển chớp mắt, vẻ mặt bộ dạng người vô tội, dường như nghe không hiểu hắn đang nói gì. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy, lại càng giận đến không chịu được.
“Thế tử Gia, Băng Cầm cô nương tới gọi người, nói đã muộn, nên trở về nghỉ ngơi rồi.” Băng Dao đi đến, hướng Yến Kỳ Hiên nói.
“Bảo nàng trở về, lát nữa gia tự về.” Yến Kỳ Hiên không nhịn được mà kêu lên. Lúc này còn chưa lấy được một hồi thể diện vừa nãy bị mất, có chuyện gì cũng không bằng chuyện này. Cũng chưa đến một phút đồng hồ, lại trả lời là Băng Cầm đang chờ ngoài kia. Khuôn mặt Yến Kỳ Hiên lộ ra vẻ tức giận, gồng mình đứng trước Ôn Uyển. Ôn uyển cảm thấy rất thú vị, để cho Bằng Cầm kia đi vào.
Ôn Uyển nhìn thấy một nữ nhân mặc đoạn gấm màu trắng nhạt quấn quanh ngực, bên ngoài là áo nhỏ thêu mẫu hoa văn tịnh đế liên, xuống dưới là váy hoa sen bách thủy màu trắng lượn lờ như sương khói, bên hông một sợi dây lưng lụa màu xanh nhạt rũ xuống, treo hà bao cỏ huân y
[lavender]
. Trên tay vòng ngọc màu lam tinh xảo xinh đẹp, đơn giản vấn búi tóc Thanh Vân Oanh Ti Kế, trên đầu cài đôi ngọc trâm Bích Lan Lăng Hoa nghiêng nghiêng. Thái dương tô điểm bằng mấy đóa châu hoa lấp lánh, thanh lệ thoát tục, khí chất như U Lan. Trong tay còn cầm một kiện áo lông cáo màu trắng, mặt trên còn có bông tuyết. Hẳn là mới vừa cởi xuống.
Cẩn thận đánh giá người vừa đến một chút, Ôn Uyển nhìn thấy, không khỏi gật đầu, hảo một cái tiểu mỹ nhân. Nhìn cách ăn mặc này, không biết còn tưởng rằng là tiểu thư nhà ai đến rồi? Ôn Uyển nhìn âm thầm cảm thán, tên gia hỏa này, thật là một kẻ có phúc khí. Thật sâu tiếc nuối vì sao mình không xuyên thành nam nhân. Như thế, chẳng phải bản thân cũng có thể hưởng phúc hắn rồi. Bất quá nghĩ lại cho dù nàng xuyên thành nam nhân, đoán chừng đối với nữ nhân cũng không nổi lên hứng thú. Kia nếu như nổi lên hứng thú với nam nhân, nam nhân với nam nhân, Ôn Uyển vội vàng ngăn chặn suy nghĩ lung tung của mình.
“Nô tỳ Băng Cầm thỉnh an công tử.” tiếng nói cũng dễ nghe.
Ôn Uyển nói rất lạnh nhạt ” Không phải nói, cho ngươi về trước sao. Chẳng lẻ lời chủ tử các ngươi nói, các ngươi những tên nô tài này, đều bỏ ngoài tai hay sao.”
Băng Cầm lúc này cúi đầu. Nếu như ngẩng đầu, cũng có thể thấy được, lúc này Băng Cầm sắc mặt rất khó coi. Băng Cầm trong lòng quả thật vô cùng tức giận, lại dám nói mình là nô tài, hắn cho bản thân là cái gì, nói dễ nghe thì là cháu trai của Vương Phi, hay là một đứa cháu họ. Nói khó nghe một chút, thật ra thì bất quá cũng chỉ là một tên ăn mày thôi, chỉ có điều so với trên phố khí khái mạnh hơn chút thôi.
Mặc dù tức giận, nhưng nàng cũng hiểu cho dù kẻ lòng dạ đen tối này đến xin cơm, cũng là Vương gia và Vương Phi nhìn trúng. Lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh, không mềm không cứng nói: “Kính xin công tử lượng thứ. Nô tỳ phụng mệnh Vương Phi. Phải chiếu cố Thế Tử Gia thật tốt. Bây giờ sắc trời đã muộn, Thế Tử Gia cũng nên nghỉ ngơi. Có việc gì, ngày mai bàn lại cũng không muộn.”
Ôn Uyển nghe lời Băng Cầm nói…, không khỏi cười. Thế nhưng dùng Vương Phi tới dọa nàng. Đáng tiếc nàng là Bình Ôn Uyển, không phải là Giang Thủ Vọng, không cần cố kỵ suy nghĩ của Vương Phi.