Q.5 - Chương 62: Đại lợi.
Kể từ khi thân thể khá hơn một chút, Ôn Uyển không chỉ có xem xét sổ sách, còn phái Hạ Châu và Hạ Tâm ra ngoài kiểm tra sổ sách, tra ra không ít chuyện mờ ám. Sau đó nhất nhất sửa trị qua.
Mà sửa trị nhiều nhất, đương nhiên là Ngân hàng, căn cứ vào mấy loại phiếu lúc trước đặt ra, và mấy quy định về các khoản phí của ngân phiếu định mức có ghi tên, ngân phiếu định mức ghi tên chi ra so với ngân phiếu định mức không ghi tên nhiều hơn một trăm lượng bạc. Nhưng có một chỗ tốt là vạn nhất đánh mất, ngân hàng cũng sẽ trả tiền lại, còn nếu như là không phải ngân phiếu định mức ghi tên,vậy thì xin lỗi rồi. Dĩ nhiên đây chỉ là dùng cho ngân phiếu định mức. Còn những ngân phiếu khác không thể nào không ghi tên được.
Ôn Uyển tương đối hài lòng nói “Gần đây tiền lời ở Ngân hàng Quảng Nguyên rất cao, hiện tại mỗi tháng có hai ngàn tiền lời. Không tệ nha”.
Du trưởng quỹ nghe Ôn Uyển khen, vui mừng còn hơn được khen thưởng vừa rồi. Hắn làm đã hơn một năm, mới được Quận chúa khích lệ một lần. Thật là khó có được.
Chờ hắn rời đi, Hạ Dao đi vào nhẹ giọng nói: “Quận chúa, Hoàng Thượng tuyên người vào cung”. Thời gian này Hoàng Thượng đã khá hơn nên không có chủ động tuyên nàng vào Cung. Cũng may ban thưởng không ngừng, không thì sẽ bị người khác cho rằng nàng thất sủng rồi.
Hoàng Đế không phải là không muốn tuyên Ôn Uyển, chẳng qua Ôn Uyển không muốn đi lại, cộng với thái y nói Ôn Uyển cần tĩnh dưỡng, mà Hoàng Đế lại không đi thăm nàng được.
Trực tiếp tuyên Ôn Uyển đi đến Điện Dưỡng Hòa. Hôm nay hắn giải quyết công việc chính sự là ở Ngự thư phòng. Nên điện Dưỡng Hòa là nơi Hoàng Đế nghỉ ngơi. Hơn một tháng không gặp Ôn Uyển, thấy khí sắc nàng so với lần trước tốt hơn không ít, trong lòng Hoàng đế cũng được an ủi.
Ôn Uyển thì lại nhăn lông mày “Cậu Hoàng Đế tại sao cậu lại gầy đi rồi? Công việc triều chính tuy quan trọng nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn. Bệnh cũ của cậu còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nếu cậu không coi trọng bảo dưỡng thân thể….Thì tất cả cực nhọc của con lần này không phải là uổng phí toàn bộ sao?”.
Hoàng Đế vuốt đầu Ôn Uyển “Không phải vậy, mỗi ngày cậu đều dựa theo lời con nói. Mỗi đêm ít nhất sẽ ngủ ba canh giờ, buổi trưa ngủ nửa canh giờ. Giảm công việc trong một thời gian. Con nếu không tin thì hỏi Tôn công công đi”.
Ôn Uyển không tin nhìn Tôn công công nói: “Cậu Hoàng Đế là nói sự thật? Ta nói cho ngươi biết, nếu ta biết ngươi nói dối, ta liền chém đầu ngươi cho chó ăn”. Chiêu cáo mượn oai hùm này, kể từ khi ở Điện Dưỡng Hòa dùng qua, Ôn Uyển cảm thấy dùng cũng không tệ lắm.
Tôn công công vội vàng đáp lời: Không có nói láo, không dám nói dối. Hoàng Đế vung tay lên, tất cả mọi người đi xuống dưới. Ôn Uyển biết tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển nói: “Uyển nhi, con lần trước cho người giao cho cậu mật trướng (sổ ghi chép bí mật). Cậu đã cho người tra ra. Cậu chuẩn bị động vào Giang Nam”.
Ôn Uyển ồ một tiếng, nhìn Hoàng đế chờ hắn nói tiếp. Nhất định là có việc muốn hỏi nàng, nếu không sẽ không thể nào như vậy dừng lại không nói tiếp.
Hoàng đế đưa bản sổ con cho Ôn Uyển xem.
Ôn Uyển nhận lấy, sau khi xem xong liền liếc nhìn Hoàng Đế một cái nói:“Cái này cậu định làm cái gì vậy? Đem bạc thu hồi lại, đem người đổi là được”. Đưa cái này cho nàng nhìn, chẳng nhẽ lại muốn nàng cho ý kiến. Ý kiến này nàng không cho được. Đây là thể chế của triều đình. Hơn nữa, một quốc gia trong sạch thì không thể không có sâu mọt.
Hoàng Đế nhận lấy sổ con Ôn Uyển đưa lại “Đổi, đổi người mới vào có thể không thành sâu mọt nữa sao?”.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ ra mình bất lực “Cậu, dù Thanh minh thịnh thế cũng không tránh được tham quan. Nhưng mà hàng năm cậu có thể phái quan viên đi kiểm tra một lượt sổ sách của vài tỉnh. Đặc biệt là kiểm tra thí điểm tiền thuế thu được so với năm trước. Không phải là nói địa phương có thiên tai liền có thiên tai, nói khô hạn liền khô hạn. Nói giảm thu thuế liền giảm bớt. Dù sao cũng phải tra rõ thực tế mới đúng. Như vậy có lẽ sẽ khá hơn một chút”. Đối với cái đề tài tham ô này, nàng thật không thể giúp gì, tham quan từ xưa đến nay đều có, quốc gia nào cũng không thể tránh khỏi.
Hoàng Đế thấy Ôn Uyển có mấy sản nghiệp, có mấy địa phương làm cho hắn nghe xong rất động tâm. Nên muốn tham khảo một hai. Lại cùng Ôn Uyển bàn bạc một phen, đáng tiếc Ôn Uyển căn bản không biết nói sao nhìn mặt nhăn như mèo gặp trứng thối. “Ôn Uyển, con đang kinh doanh ở Nghiễm Châu. Bây giờ lợi nhuận đã không ít. Cậu nhận được tin tức, giờ một ngày đã ra biển ba chuyến, cũng không đụng phải gió bão và cướp biển. Thu lợi cũng dồi dào. Hẳn là tới bốn năm trăm vạn lượng bạc”. Nói xong thì nhìn Ôn Uyển, trong mắt phát ra tia sáng.
Ôn Uyển cười ha ha “Cộng thêm khoản này con đã kiếm lời cho cậu gần ngàn vạn rồi (Ôn uyển tổng hết lại tiền từ trước đến nay) coi như trả được ba phần mười rồi. Cậu, triều đình nên tranh thủ thời gian khơi thông cửa biển đi! Những thứ khác tạm thời không nói, chờ cậu khai thông cửa biển hoàn toàn, việc buôn bán trên biển của con sẽ thu lợi gấp bốn năm lần so với hiện tại. Hơn nữa thuế của triều đình thu vào cũng sẽ nhiều hơn. Nếu không khai thông cửa biển, những thứ lợi kia sẽ làm người nhìn đỏ mắt, cũng sẽ mặc kệ sau lưng Đông gia có phải con không”. Triều đình bây giờ mở khai thông cửa biển so với diện tích thực chỉ có một phần nhỏ. Triều đình đối với thuyền ra khơi phần lớn là khống chế nghiêm ngặt. Ôn Uyển bởi vì làm việc cho Hoàng Đế, nên mới được chiếm cứ toàn bộ định mức. Nếu không khai thông lệnh cấm biển, nàng đầu tư vào nhiều như vậy, sẽ càng ngày càng làm người khác nhìn vào đỏ mắt. Đến lúc đó, người đau lòng tất nhiên là Hoàng đế.
Hoàng Đế đương nhiên đồng ý mở cửa biển, nhìn lại hai năm qua, một chút buôn bán đã kiếm lời được nhiều như vậy. Số tiền kia đã vào tư kho của hắn, có thể giúp hắn làm không ít chuyện. Sau này, hắn biết sẽ cần càng ngày càng nhiều. Chẳng qua là lúc trước có nhiều chuyện không tiện làm “Ừ, chờ giải quyết xong chuyện ở Giang Nam, đến lúc đó liền ban bố chính lệnh, khai thông cửa biển”. Cửa biển phải lập một nha môn, chuyên thu lợi nhuận và thuế. Đến lúc đó, thuế má triều đình thu được cũng sẽ nhiều hơn. Hắn cũng có thể chân chính nhàn hạ một chút rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ rồi cười nói: “Cậu, số tiền kia hay là đặt trong ngân hàng của con đi! Lúc cần dùng thì lại lấy ra. Đến lúc chín muồi, con sẽ mở một chi nhánh ở cửa biển”.
Hoàng Đế đối với tiền để ở chỗ nào không quá để ý, chỉ cần đến lúc hắn dùng tiền có là được. Hơn nữa, tất cả số tiền này đều là Ôn Uyển kiếm được “Con muốn làm như thế nào thì làm thế đi”.
Ôn Uyển thấy sắc mặt Hoàng Đế lộ vẻ mỏi mệt, liền trèo lên giường xoa bóp đầu, xoa bóp bả vai cho Hoàng Đế, Hoàng Đế cười rất là thư sướng “Không nghĩ tới, con xoa bóp lại thoải mái như vậy”.
Ôn Uyển chớp mắt một cái: “Cậu, hay người bồi dưỡng một người xoa bóp ở bên cạnh đi, cứ nửa canh giờ xoa bóp các đốt ngón tay, như vậy sau này sẽ không bị đau nhức. Thói quen này, cậu nhất định phải duy trì. Ôn Uyển đảm bảo chờ cậu sáu mươi rồi, sẽ tai không điếc, mắt không mờ”.
Hoàng Đế vui cười hớn hở, lại không tr3 lời. Ôn Uyển quấn quít chặt lấy để cho Hoàng Đế đồng ý. Hai cậu cháu đang nói chuyện thì bên ngoài có người vào bẩm báo “Hoàng thượng Văn quý phi hầm cho Hoàng Thượng chén canh, dâng cho người dùng”.
Ôn Uyển nghe cung nữ bẩm báo xong liền cúi đầu. Hôm nay, Hoàng Hậu bị Hoàng Đế chán ghét, vứt bỏ. Nếu không phải vì cố kỵ Thái tử cùng hai vị Hoàng tử khác do Hoàng Hậu sinh thì chắc đã phế hậu rồi. Bây giờ, mặc dù chưa phế hậu nhưng quyền lực cũng đã bị tước đoạt hơn phân nửa. Không còn một người độc đại như lúc ở Vương phủ. Hiện nay trong các Hoàng tử thì người được sủng ái nhất là Tam hoàng tử, nổi trội nhất cũng là Tam hoàng tử.
Hoàng Đế cau mày nói: “Đem canh sâm vào, còn người thì đuổi về đi”
Sau khi cung nữ, thái giám đi hết, Ôn Uyển cúi đầu khẽ gọi một tiếng: “Cậu, con xin người một chuyện”.
Hoàng Đế cười hỏi chuyện gì.
Ôn Uyển nhỏ giọng nói, mình muốn một cái đảo, là lãnh địa của mình.
Hoàng Đế kỳ quái hỏi: “Con muốn đảo để làm gì? Ở trên biển lại không làm được gì”. Ôn Uyển mang vẻ mặt đau khổ nói mình muốn một cái đảo làm lãnh địa tư nhân. Sau này, vạn nhất trong kinh thành, hay Đại tề không ở được thì còn có một đường lui.
Hoàng Đế nghe xong, sắc mặt thật khó coi. Khiển trách nàng một trận.
Ôn Uyển bị khiển trách nhiều, nước mắt ràn rụa, lả chả rơi xuống rất là ủy khuất nói: “Cậu Hoàng Đế, con thật sự sợ hãi. Cậu không biết là lúc ấy con đã đem tất cả phi tử cùng Hoàng tử, Hoàng nữ đều đắc tội sạch sẽ. Sau này con làm sao có thể sống những ngày tháng an nhàn được. Cậu, con chỉ muốn có một cái đảo, để vạn nhất có cái dùng đến thôi. Cậu, người đồng ý cho con đi”.
Hoàng Đế lại răn dạy một trận, nhưng Ôn Uyển lại cắn chặt không buôn. Hoàng Đế khẽ thở dài, nghĩ lại Ôn Uyển làm như vậy đều là vì hắn. Hơn nữa, Ôn Uyển vì hắn đã không để ý đến tính mạng của mình, nếu muốn một cái đảo để yên tâm, thì hắn cho là được. Về phần đường lui hay không có đường lui, nếu hắn có chuyện gì, cũng sẽ an bài thỏa đáng đường lui cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhận được lời hứa của Hoàng Đế liền vô cùng vui sướng. Cầm bản đồ theo tư liệu Ôn Uyển đã có, liền khoanh xung quanh vị trí năm đảo “Đây là tạm thời, chờ con suy nghĩ một chút rồi chọn ra. Con quyết định rồi Cậu giúp con đặt tên đảo nhé”.
Hoàng Đế vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ nhàng mà than thở một tiếng. Cái nha đầu này, không ngờ lại không có cảm giác an toàn đến vậy. Nhưng suy nghĩ một chút Hoàng đế cũng bình thường trở lại.
Ôn Uyển thấy biện pháp của mình đã đạt được, tâm tình vô cùng vui sướng. Xem ra, nhất thiết phải bảo Khương Lâm trở về Kinh thành một chuyến (người không về được thì nàng lại phải cho người đem bản đồ tới cho hắn). Trong thời gian nhanh nhất phải quyết định xong chuyện đảo nhỏ. Có thời gian hai mươi năm chuẩn bị, nàng nhất định có thể đem đảo này xây dựng tốt. Đó mới là đường lui chân chính của nàng.
Ôn Uyển chớp chớp mắt một cái, dù sao bây giờ cũng là đảo hoang. Năm cái đảo cũng có thể là của mình. Lại từ từ ổn định đảo, rồi sau xây dựng thiết lập đảo. Ôn Uyển nghĩ sao liền làm vậy. Sai Khương Lâm đánh dấu hiệu ở đảo nhỏ, cũng nói rõ đảo nhỏ là tài sản riêng của nàng.
Nghĩ tới đây Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới nói: “Cậu, đất phong cho tam phiên vương người cũng đã thu hồi lại rồi. Đất phong của con có phải người cũng nên thu hồi về nốt hay không? Để trong tay con, con thấy không yên tâm”. Có thể yên tâm sao, Hoàng Đế lúc này nói rõ là muốn thu hồi tất cả đất phong. Mấy vị hoàng tộc Vương gia nơi đó, mặc dù đất phong không lớn, nhưng đoán chừng Hoàng Đế cũng muốn thu trở lại. Đất phong làm sao có thể so sánh với cái đảo của nàng.
Hoàng Đế cười nói “Không vội”. Ôn Uyển thấy Hoàng Đế không vội, nàng càng không nóng nảy.
Hoàng Đế xoa đầu Ôn Uyển nói “Lần này Từ Thiện Đường Hoàng Gia của con đã mang lại danh tiếng rất lớn cho Hoàng thất. Hôm nay, mọi người đều khen ngợi Từ Thiện Đường Hoàng Gia”. Bởi vì tên đã có luôn chữ Hoàng gia. Ôn Uyển cũng là Quận Chúa Hoàng Gia, nên dân chúng tự nhiên nhận định là công lao của hoàng thất, đối với Hoàng thất rất mang ơn.
Ôn Uyển cười nói: “Con cũng chỉ làm một số việc trong khả năng của mình thôi”.
Có thể giúp đỡ được người liền giúp đỡ đi! Nói thực tế thì là trên tay mình dính quá nhiều máu tươi. Phải giúp đỡ, cứu trợ nhiều hơn mới có thể được an tâm, khỏi suy nghĩ nhiều. Sâu sa hơn chính là tích chút đức cho mình, để có thể nhận được phúc báo.