Q.6 - Chương 129: Nôn nghén (trung)

Lên xe ngựa, khi đến hoàng cung, cả người nàng đều khó chịu. Ôn Uyển nhìn thấy hoàng đế thì chỉ chào theo lễ, cả người lười biếng, nếu không phải chào, có lẽ nàng cũng lười mở miệng.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển gầy đến hai mắt đều lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, toàn thân còn không có hai lạng thịt thì sợ hãi kêu lên một cái. Hắn vốn vì nghe qua lời nói của Hạ Dao và Hạ Ảnh nên đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi nhìn thấy người thật thì vẫn bị hù dọa. Như thế nào mà sau khi hoài thai lại biến thành bộ dạng này. Hoàng đế nhanh chóng gọi Trương thái y tới. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chăm sóc Ôn Uyển như thế nào. Sao có thể lại nghiêm trọng như vậy?

Trương thái y cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, Quận Chúa ăn cái gì đều nôn ra cái ấy. Ngoại trừ có thể uống nước trong, cái gì cũng đều ăn không vào. Cho nên mới gầy như vậy, người cũng không có tinh thần.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, Trương thái y run run mấy cái. Tuy là Quận Chúa cùng Hoàng Thượng lớn lên giống nhau nhưng lại cực kỳ ôn hòa. Haizz, thật sự là long uy dọa người. Nhưng long uy dọa người đến mức nào, hắn cũng chỉ có thể chữa bệnh, còn đối với việc nôn nghén thì không có cách nào khác. Đối mặt với sự không tín nhiệm của hoàng đế, Trương thái y không còn cách nào khác, chỉ có thể nêu ví dụ, nói một vài vị Tần phi nào đó lúc trước mang thai cũng từng như thế này.

Hoàng đế nghe xong thì rất kinh ngạc. Hắn nhớ khi những Tần phi này có thai, ai cũng đều rực rỡ chói lọi, không có nửa phần bộ dáng của Ôn Uyển a! Chẳng lẽ có nhầm lẫn ở đâu rồi.

Ôn Uyển nhìn khuôn mặc ngạc nhiên của hoàng đế thì cũng rất kinh ngạc: “Cậu Hoàng đế, chẳng lẽ, thời điểm những nương nương này mang thai không giống con bây giờ sao?” Không thể nào, sao chỉ nàng mang thai lại khó coi như vậy chứ? Nôn nghén nghiêm trọng như vậy, đứa nhỏ này cũng quá giày vò người rồi.

Hoàng đế không biết nên mở miệng như thế nào. Trương thái y khéo hiểu lòng người, nói rằng mỗi người có tình trạng khác nhau. Tình huống của Quận Chúa đặc thù hơn một chút. Nói tới mức chân thành tha thiết a.

Hoàng đế cũng vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mỗi người tình trạng không giống nhau.

Nếu ngay từ đầu nói như vậy thì cũng được, nhưng giờ lại vòng vo chuyển mấy đường, Ôn Uyển rất là khinh bỉ bĩu môi. Sao nàng có thể quên Tần phi không giống với nàng, không nói tới cái tình tình này của nàng, cho dù là khuôn mặt có khó coi hơn nữa, bộ dáng mặt xám mày tro nữa thì cũng dám để cho hoàng đế nhìn thấy, vì hoàng đế thấy nàng như vậy thì cũng chỉ càng thêm đau lòng. Nhưng nếu Tần phi để cho hoàng đế thấy bộ dáng lôi thôi của các nàng, chắc chắn là không thể rồi, không có cách nào khác lúc gặp phải trang điểm thật đậm thôi. Nguyên nhân rất đơn giản. Tần phi là vợ bé, lấy sắc hầu hạ người, sợ bị hoàng đế chứng kiến bộ dạng này sẽ để lại ám ảnh, không sủng ái họ nữa. Còn nàng là vãn bối, lại là người hoàng đế yêu thương, trông thấy bộ dáng này chỉ có đau lòng. Trương thái y cũng hiểu rõ nguyên do trong đó nên mới nói tốt như vậy.

Trời đất bao la, mặt mũi thiên tử là lớn nhất. Ôn Uyển cũng không muốn hủy đi mặt mũi của hoàng đế.

Hoàng đế có ý tứ muốn giữ Ôn Uyển ở lại trong hoàng cung, để hắn nhìn xem mới yên tâm. Miễn để Ôn Uyển ở bên trong phủ Quận Chúa, ngay cả một người khuyên nhủ cũng không có.

Ôn Uyển không vui: “Ở đây buồn bực, không có tốt hơn so với trong phủ đệ.” Trong nội tâm lại thêm một câu. Hoa viên cũng chẳng đẹp bằng của con. Nhưng câu đằng sau kia thì Ôn Uyển cũng không dám nói ra. Vốn chính là mượn nhờ hoa viên của hoàng đế, nói ra những lời này, thì mười phần không có lương tâm rồi.

Hoàng đế răn dạy Ôn Uyển một trận, nói nàng ở trong phủ đệ một người một chút cũng không biết tự yêu quý bản thân mình. Răn dạy đã xong lại dụ dỗ nói: “Con tạm thời ở trong hoàng cung đi. Một mình con ở trong phủ Quận Chúa, những nha hoàn bà tử đó không dám làm trái ý của con, để mặc con làm loạn. Ở chỗ này, có thái y, con muốn cái gì chỉ cần phân phó xuống sẽ có đầy đủ. Cũng giống như ở trong phủ đệ của con thôi.” Vấn đề là có hắn ở đây. Có thể khiến Ôn Uyển không làm bậy nữa.

Ôn Uyển thấy ý tứ hoàng đế rất kiên định, không để nàng phản bác. Tâm không cam lòng không nguyện đành chấp nhận. Vì vậy, Ôn Uyển tạm thời vào Vĩnh Ninh Cung để ở.

Dường như từ khi chuyển từ trong hoàng cung ra, nàng rất ít ở lại hoàng cung! Cho dù ở, cũng chỉ là một lúc, giờ thì phải ở lâu rồi. Ôn Uyển nghĩ đến đám oanh oanh yến yến ở trong hậu cung kia liền đau đầu. Hoàng đế tuy không phải người háo sắc, nhưng nữ nhân trong hậu cung nhiều vô số cũng không dưới ba mươi người, ba nữ nhân tạo thành một sân khấu, hơn ba mươi nữ nhân là hơn mười sân khấu a. Ôn Uyển rùng mình một cái.

Tuy rằng Ôn Uyển không tình nguyện, nhưng không có quá hai ngày thì lại thấy không tệ. Bởi vì hoàng đế mỗi ngày đều dành ít thời gian tới trò chuyện cùng với nàng. Kể lại chuyện khi Ôn Uyển còn bé, hoặc là nói một chút về chuyện triều chính. Lúc Hoàng đế hào hứng còn kể một ít chuyện khi hắn còn bé. Tất nhiên, hiện nay bản thân sống như ý, lại thêm mẹ ruột cũng không phải người độc ác, những ám ảnh đãi ngộ bất công trước kia sớm đã tan thành mây khói rồi.

Tuy rằng Ôn Uyển nôn nghén đến lợi hại, nhưng nghe được chuyện hay, phân tán đi lực chú ý, cảm giác cũng không còn khổ như trước. Chỉ tiếc rằng bệnh trạng chẳng tốt lên là bao.

Ngày hôm đó Ôn Uyển đang ủ rũ ngồi trên ghế tựa, nghĩ đến giữa trưa ăn gì. Nếu có thể ăn hết mà không bị nôn, thật tốt a! Đang nghĩ ngợi thì nghe người bên ngoài kêu: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Trong mắt Ôn Uyển lộ vẻ chán ghét, rõ ràng là có cừu oán, giả trang hiền thục hào phóng cái gì, có mệt hay không? Tuy rằng nàng cảm thấy mất hứng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần đi ra ngoài nghênh đón.

Hoàng hậu nhìn Ôn Uyển mặc một thân xiêm y hán phục rộng thùng thình màu đen (Hán phục Ôn Uyển làm lúc này đã phát huy tác dụng), vẻ mặt ủ rũ. Bụng chưa đến ba tháng, cũng chưa nhìn ra cái gì, có điều thấy Ôn Uyển đứng lên thì cuống quít nói: “Ôi, nhìn con gầy đến dạng này rồi. Mau về nằm mau về nằm.”

Ôn Uyển chẳng muốn ứng phó hoàng hậu. Dù sao mối thù truyền kiếp giữa nàng và hoàng hậu vĩnh viễn không giải được, dùng công phu giả tạo cũng là khó xử chính mình. Nàng liền mượn việc mang thai mà đóng miệng, không để ý tới.

Hoàng hậu còn chưa nói hết hai câu Ôn Uyển đã lệch đầu ở đằng kia ngủ gà ngủ gật, sau đó lại lắc lắc đầu, tận lực để cho chính mình thanh tỉnh một chút. Ôn Uyển biết rõ giữa họ không được, mạnh mẽ vực tinh thần đáp lời, Ôn Uyển cũng không quan tâm bọn họ có nhìn ra nàng lấy lệ tiếp đón hay không. Dù sao cũng như vậy rồi.

Trong lòng Hoàng hậu sớm đã tức giận, nhưng trên mặt vẫn rất ôn hòa nói: “Con đã mệt mỏi như vậy, hay là đi nghỉ ngơi chút đi. Đây là ta cho người cố ý mang đến cho con, Quy ma ma, bà ta đã từng chăm sóc Thái Tử Phi và Lục hoàng tử phi lúc mang thai, đối với chuyện này rất có kinh nghiệm, giờ đưa bà ta tới giúp con điều trị thân thể. Con xem tốt hay không.”

Ôn Uyển trầm xuống, cười nói: “Tốt.” Tốt, tốt cái rắm ấy. Mượn chuyện nàng sinh con liền vươn tay hạ thủ phía sau. Dấu vết gì cũng không có, nàng chết cũng chết oan uổng.

Ôn Uyển dễ nói chuyện, nhưng Hạ Dao thì không dễ thế: “Làm phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm. Hoàng thượng đã tìm bà đỡ tốt rồi, chờ thêm ít thời gian nữa sẽ đưa đến quý phủ của Quận Chúa. Vì vậy, đa tạ ý tốt của hoàng hậu.” Hạ Dao nói chuyện cứng rắn, không có một điểm kính sợ.

Nếu là những người khác sớm đã bị hoàng hậu một câu kéo ra ngoài trách phạt nặng nề. Không có trên dưới như thế, dù đánh chết cũng không có người nói một tiếng. Nhưng tiếc rằng đối với Hạ Dao, hoàng hậu không có lá gan này. Quả thật là thân phận Hạ Dao quá mức đặc thù. Bà cũng không tìm được xuất thân của nàng ta.

Hoàng hậu dằn phẫn nộ xuống đáy lòng. Nhìn Ôn Uyển vẻ mặt mỏi mệt buồn ngủ, liền nói lời dễ nghe: “Vậy con nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì cứ phái người đến nói với mợ một tiếng.”

Ôn Uyển nói tạ ơn. Thấy một đoàn người đã rời đi, hai mắt híp híp: “Nhắc Hạ Nhàn và Quỳnh ma ma chú ý. Ngoại trừ đồ cậu hoàng đế đưa tới, những đồ vật người khác đưa tới đều không được dùng.” Nàng ở trong hoàng cung này đã đắc tội không ít người. Ai biết có người lòng dạ hiểm độc muốn nhân cơ hội này hại chính mình không? Mặc dù xác suất này rất nhỏ. Nhưng không thể phủ nhận có khả năng này.

Ma ma bên cạnh Hoàng hậu đối với thái độ vô lễ của Ôn Uyển rất là tức giận, cũng không cố kỵ đang đi trên đường, liền nói: “Hoàng hậu nương nương, Quận Chúa này quá vô lễ rồi. Chẳng phải chỉ mang thai thôi sao? Thiên hạ này nữ nhân mang thai có rất nhiều, rất nhiều, cũng không như vậy. Dù là Lệ Chiêu viện hiện nay còn mang long tử, Quách nương nương mang hoàng tôn của hoàng thượng, cũng không quý giá như nàng ta.”

Hoàng hậu thấy chung quanh có người đi lại, chỉ vừa cười vừa nói: “Ngươi không cần để ý, có lẽ nàng cũng không phải cố ý lãnh đạm. Ngươi cũng thấy trước kia nàng đối với ta đều rất cung kính, lần này là lần đầu mang thai, trượng phu lại không có ở bên người. Trong nhà lại không có người chủ sự, trong lòng nhất định là hoảng loạn. Bằng không, Hoàng Thượng cũng sẽ không mang nàng vào cung dưỡng thai.”

Điều hiện giờ Ôn Uyển hi vọng nhất chính là khoảng thời gian chịu tội này mau chóng trôi qua. Nhiều một ngày là hơn một ngày chịu khổ. Tiếc rằng, đồ ăn Hạ Nhàn và Quỳnh ma ma làm, Ôn Uyển vẫn ăn một miếng nôn một miếng. Đang thống khổ, chợt nghe người bên ngoài báo, hoàng đế đưa một bà đỡ có kinh nghiệm tới.

Ôn Uyển nghe thấy là hoàng đế đưa bà đỡ tới, liền cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng Hạ Dao lại không quan tâm: “Quận Chúa không cần lo lắng. Bà ta đã dám đưa tới, có thể giữ lại cũng tốt, ở chỗ này của chúng ta, cũng dậy không nổi sóng.” Nếu dám nổi tâm tư gì, vừa vặn nhổ tận gốc luôn.

Ôn Uyển mặc dù biết đạo lí này, nhưng vẫn rất sợ vạn nhất. Nữ nhân hậu cung có rất nhiều biện pháp giết người không thấy máu, sát nhân vô ảnh (giết người không để lại bóng dáng). Nàng chịu không nỗi hậu quả vạn nhất này. Dù sao gần đây nàng tính tình cổ quái vô cùng. Vị ma ma kia đến được một buổi, buổi chiều đã phải chạy trở về.

Hoàng đế biết vị ma ma kia không hợp tính nết của Ôn Uyển, liền nghĩ nghĩ, ngày hôm sau liền đưa bốn vị ma ma cho Ôn Uyển, lại để cho nàng chọn lựa. Ôn Uyển hỏi mấy vấn đề cổ quái, còn có một ít chuyện nhỏ vụn vặt ngày thường. Cuối cùng chọn lựa ra được một vị. Dù vậy, đồ ăn vị ma ma nhiều kinh nghiệm chu đáo kia cho nàng dùng, toàn bộ đều để Trương thái y kiểm tra, hoặc là có người ở bên cạnh nhìn xem làm. Dù sao nàng cũng bị người ta ám hại nhiều lần, bị người khác nói thành chuyện bé xé ra to thì như thế nào.

Đáng tiếc, đồ ăn vị ma ma này làm cho Ôn Uyển cũng bị nôn ra như trước. Làm cho nàng các món ăn thường hợp với những người khác cũng đều vô dụng. Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng bắt buộc chính mình phải ăn vào một ít, nhưng nhất định không đến nửa khắc đồng hồ, liền lại phải nôn ra, hơn nữa còn là nôn ra sạch sẽ. Đây đã là ngày thứ mười rồi. Ôn Uyển không biết chuyện này còn muốn kéo dài bao lâu. Dù gì nàng cũng có một loại cảm giác sắp chết.

Hạ Dao nghĩ không thể để chuyện xấu này tiếp tục, lập tức phân phó Hạ Ảnh xuất cung đi mua quà ăn vặt mà thường ngày Ôn Uyển vẫn thích. Tiếc rằng, Ôn Uyển vui vẻ ăn hết nhưng đến cuối cùng, vẫn bị nôn ra. Nhiều lần giày vò như vậy, Ôn Uyển cũng mất nửa cái mạng.

Ôn Uyển vuốt bụng, vô cùng ưu sầu: “Hạ Dao, ngươi nói đứa nhỏ còn chưa sinh ra đâu, vậy mà đã giày vò mẹ nó như vậy. Nó sinh ra rồi, nhất định là một hỗn thế ma vương. Vậy cuộc sống sau này như thế nào qua?” Buồn đều buồn muốn chết nàng rồi. Đều là do lão cha vô liêm sỉ kia của nó, nàng chịu khổ như vậy, hết lần này tới lần khác còn không ở bên cạnh. Ôn Uyển lại lâm vào trạng thái u buồn.

Hạ Dao bó tay rồi. Buổi sáng Quận Chúa còn tán dương đứa nhỏ này tính tình kiên định, về sau nhất định sẽ tốt. Hiện tại lại ghét bỏ rồi. Được rồi, đối với tư duy quá nhanh chóng của Ôn Uyển gần đây nàng nên quen rồi mới phải.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện