Q.6 - Chương 156: Khó sinh (hạ)
Ba bà đỡ vừa đi ra ngoài, hoàng đế thấy vậy vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Sau khi nghe thuật lại những lời của Hạ Dao, cũng chỉ có thể tĩnh tâm lại chờ đợi. Tư vị chờ đợi thật khó chịu. Hắn sinh nhiều hoàng tử cũng không thấy đau khổ như vậy. Sớm biết vậy đã không sinh, để Ôn Uyển chọn một đứa trẻ thích hợp làm con thừa tự. Nhưng thử nghĩ xem dù là nhà bình thường, con thừa tự đều là bạch nhãn lang (vong ân), nuôi tốt vẫn là con người ta, lao tâm lao lực không nói, đến cùng cũng không có kết cục tốt.
Trong phòng chỉ còn Ôn Uyển và mấy nha hoàn tâm phúc, Trương thái y và Quy ma ma. Trương thái y lúc này không chần chừ một khắc, lấy ngân châm ra, châm vào mấy huyệt đạo.
Ngân châm sáng loáng đâm vào người Ôn Uyển, nàng lập tức bị đau, kêu to lên, bụng căng cứng phình lên, có thể thấy cả gân xanh.
Trương thái y không quan tâm đến tiếng gào thét của Ôn Uyển, nói với bà đỡ Quy ma ma: “Bà giúp quận chúa dùng sức, đừng bảo ta nói ra nói vào. Ta biết mấy người còn giấu biện pháp. Toàn bộ đều dùng, chỉ cần bảo vệ đứa bé và người lớn bình an, những cái khác đừng quản. Nếu không hôm nay là ngày chết của bà, người nhà cũng sẽ bị liên lụy.” Những lời này không phải là hù dạo suôn. Bởi vì người nhà của ông cũng bị liên lụy.
Quy ma ma nhìn tình cảnh này, biết là nói gì cũng vô ích. Lập tức cái gì cũng không nói, đứng cạnh Ôn Uyển. Đứng được ổn định liền nắm tay khẽ đẩy trên bụng Ôn Uyển. Tay Quy ma ma đẩy trên bụng Ôn Uyển càng lúc càng dùng sức, Ôn Uyển cảm thấy nội tạng cũng bị đẩy sai vị trí, hỗn loạn ở một chỗ tạo thành một mảnh đau đớn khó có thể chịu được.
Ở hiện đại Ôn Uyển nghe nói y học chia đau đớn thành 12 cấp, mà sinh con là đau đớn cấp bậc cao nhất, chính là đau đớn cấp bậc 12. Vì đau đớn nên ở hiện đại rất nhiều phụ nữ chùn bước, lựa chọn mổ đẻ. Mà hôm nay Ôn Uyển rốt cuộc cảm nhận được loại đau đớn này. Đau đớn này so với việc nàng bị một đao đâm vào ngực kia còn đau hơn. Loại cảm giác này giống như mình có thể ngay lập tức hoá thành tro bụi, hồn phi phách tán.
Nhưng nàng hiện tại không thể hoá thành tro bụi. Nàng còn muốn kiên trì, nàng không muốn bỏ dở giữa chừng, nhất định phải giữ được đứa bé. Nàng nhất định có thể gắng gượng được. Ôn Uyển một lần lại một lần cổ động chính mình, dùng ý chí siêu phàm tiếp nhận đau đớn khiến người ta không chịu đựng được này.
Trương thái y châm xong liền nhìn qua sản đạo xem đứa bé ở chỗ nào. Chỉ huy bà đỡ ở chỗ đó hoạt động, như vậy sẽ đem đầu đứa bé chúc xuống. Hôm nay chỉ muốn đứa bé được sinh ra, còn về phần đứa bé có thể bị tàn tật hay gì đó đã không trong phạm vi họ suy nghĩ. Quy ma ma theo hướng Trương thái y nói dùng sức
Hạ Ảnh vẫn một mực đứng bên cạnh, trong mắt có nghi hoặc. Tại sao Trương thái y còn lợi hại hơn cả bà đỡ chuyện nghiệp? Hạ Ảnh không biết, bà đỡ chẳng qua là dựa theo kinh nghiệm, nhưng thái y rất quen thuộc với cơ thể con người và huyệt vị. Huyệt vị nào có tác dụng gì, nhất định là mạnh hơn bà đỡ chỉ dựa vào kinh nghiệm. Ôn Uyển đánh cuộc cũng không phải không có đạo lý.
Hoàng đế đi lòng vòng trong sân, gạch dưới chân cũng sắp bị mài mòn. Tôn công công thì lau trán đầy mồ hôi. Đây không biết là lần thứ mấy trong ngày rồi.
Tin tức Ôn Uyển khó sinh truyền ra vô cùng nhanh. Cao hứng nhất không ai ngoài hoàng hậu, hoàng hậu trong cung cười đến vui vẻ: “Chết là tốt, chết sớm siêu sinh sớm.”
Người hi vọng Ôn Uyển chết rất nhiều. Nhưng người hi vọng Ôn Uyển tốt cũng rất nhiều. Như Vũ hi vọng Ôn Uyển không gặp chuyện gì không may. Bất kể là từ mặt nào mà nói, đều hi vọng Ôn Uyển không gặp chuyện bất trắc gì.
Người phái đi tìm thái tử trở lại bẩm báo: “Nương nương, thái tử hôm nay ở Thúy Linh cung. Tụi nô tỳ không vào được.” Túy Linh cung là tẩm cung của Quách thị.
Thái tử phi nghe vậy, không giấu được vẻ thất vọng trên mặt. Không sai, là thất vọng không phải bi thương. Như Vũ cho tất cả mọi người ra ngoài, một mình ở trong tẩm cung. Phía ngoài đã dần sáng, nhưng đáy lòng Như Vũ lại là một mảnh lạnh như băng. Không chỉ vì Ôn Uyển mà còn vì nàng.
Ôn Uyển được như hôm nay, Như Vũ có hâm mộ nhưng phần lớn là ghen tỵ. Ít nhất nàng thấy trên đời này còn có một nam tử si tình, biết một đời một đôi người tồn tại thực sự mà không phải chỉ có trong kịch bản. Coi như không chiếm được, nhưng nhìn cũng khiến người ta không tuyệt vọng đến vậy.
Nàng vẫn hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Ôn Uyển, cũng hi vọng có thể kết liên minh với Ôn Uyển. Không chỉ vì thái tử mà còn vì mình, vì con. Nhưng Ôn Uyển cự tuyệt, khiế nàng rất khó chịu. Có điều cũng có thể thông cảm. Dù sao quan hệ giữa thái tử và Ôn Uyển vẫn không tốt. Hơn nữa nàng cũng không nắm chắc có thể kết minh với Ôn Uyển. Nên chỉ có thể lấy thân phận mình để giữ quan hệ tốt với Ôn Uyển. Hi vọng có thể lưu lại đường lui cho nàng và con trai.
Ôn Uyển không thể không biết ý nàng nhưng vẫn giữ quan hệ tốt với nàng. Thật ra đây cũng là một loại thỏa thuận ngầm. Nàng cũng biết chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt, Ôn Uyển có ý bất hiển sơn bất lộ thủy giúp nàng. Trong lòng nàng rất cảm kích. Nếu Ôn Uyển có chuyện gì, nàng thậm chí đến đường lui cũng không có.
Như Vũ cười thảm, thái tử bây giờ đã bị mấy hoàng tử phía dưới làm cho thần hồn điên đảo rồi, làm việc cũng không ổn thỏa như lúc nàng mới gả qua. Hiện tại hoàng thượng ẩn nhẫn không phát nhưng là ngài cũng không còn nhẫn nại với thái tử nữa. Hết lần này tới lần khác thái tử càng bộp chộp, nàng đã khuyên nhiều lần chỉ tự mình tạo ra bất hòa. Thái tử hiện càng ngày càng thân cận với Quách thị.
Thành thân đã được mười năm, nàng sớm đã qua tuổi phải đi ghen tuông. Chẳng qua nếu thái tử gặp chuyện không may nàng cũng tránh không thoát, tổ chim bị phá trứng chim sao an toàn được.
Như Vũ cúi đầu nói: “Ôn Uyển, muội nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn này.” Đáng tiếc trong ngoài đều hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lại lời của Như Vũ.
Mai Nhi đơn giản hơn nhiều, sau khi biết Ôn Uyển sinh Mai Nhi liền đi thắp hương cho Quan Âm Bồ Tát, biết Ôn Uyển khó sinh liền không để người khác ngăn cản, mang bụng bầu đến phật đường niệm kinh, phù hộ mẫu tử Ôn Uyển bình an.
Nếu niệm kinh có tác dụng hoàng đế cũng sẽ niệm. Từ sau lúc Trương thái y vào vẫn chưa có động tĩnh gì. Hoàng đế vẫn trông chừng phòng sinh, những người khác hầu hạ trong sân đều nín thở không tạo ra âm thanh, đến thở mạnh cũng không dám. Nha hoàn, tôi tớ bước đi nhẹ nhàng không tiếng động. Cả viện một tiếng động cũng không có.
Đã qua hơn mười tiếng, trời cũng đã sáng, mặt trời đỏ rực lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng chiếu vào mang đến một tia sinh cơ cho viện tử yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong phòng bà đỡ vui mừng kêu lên: “Ra rồi, đầu ra rồi. Quận chúa, quận chúa dùng sức, đầu của đứa bé ra rồi. Lại dùng sức, lại dùng sức, đứa bé sắp ra.”
Đột nhiên một trận đau đớn kéo đến, Ôn Uyển cảm thấy có gì đó từ trong cơ thể trượt ra. Cũng lúc này, bà đỡ lớn tiếng, vui vẻ kêu lên: “Sinh rồi, sinh rồi.” Nhưng nhìn đứa trẻ có chút xanh tím, tâm cũng treo lên.
Ôn Uyển nghe đã sinh liền buông lỏng, không còn sức nữa, nhưng qua một lúc mà đứa bé vẫn chưa khóc, Ôn Uyển lấy hơi hỏi: “Bé con, bé con sao không khóc? Bé thế nào rồi?”
Quy ma ma kìm nén hoảng loạn xuống dưới đáy lòng, cất giọng nói: “Quận chúa yên tâm, trẻ con mới ra đời đều vậy.” Vừa nói, vừa nhận lấy kéo đã tiêu độc cắt cuống rốn cho bé, cầm chân đứa trẻ, tát đét vào mông hai cái.
Cả người đứa bé vẫn còn dính máu, bị tát hai cái liền oa một tiếng khóc thét lên.
Hoàng đế không nhịn được, đang định cho người vào nhìn thì nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con như tiếng trời vang lên trong viện.
Ôn Uyển nghe được tiếng trẻ con khóc, trái tim treo lên giờ mới hạ xuống. Hạ Dao biết Ôn Uyển đã không còn sức, có thể đến bây giờ là hoàn toàn cố sức: “Quận chúa yên tâm, đứa bé hoàn hảo, không tổn hao gì.”
Ôn Uyển rốt cục hạ một viên đá trong lòng xuống. Trong bụng vẫn còn một đứa đây này! Hạ Ngữ đưa tới một bát thuốc nhân sâm, Ôn Uyển uống xong đã nghĩ sau này không cần uống nhân sâm tuyệt đối sẽ không uống. Lần này như ăn hết nhân sâm cả đời rồi.
Có thể là vì sinh đôi mà đứa trẻ ra đời có chút nhỏ gầy. Không sao cả. Hạ Ngữ tắm rửa cho đứa bé, bọc lại cẩn thận rồi ôm ra cho hoàng đế coi.
Hạ Ngữ ôm đứa trẻ ra, vui rạo rực nói: “Hoàng thượng, là thiếu gia, nghe âm thanh sau này nhất định sẽ là một tướng quân năng chinh thiện chiến.”
Hoàng đế cẩn thận ôm đứa bé còn chưa mở mắt. Diệp thái y ở bên cạnh nhắc nhở: “Hoàng thượng, nơi này có ánh nắng mặt trời, nếu thiếu gia mở mắt, bị ánh nắng chiếu vào có thể làm mắt bị thương.”
Hoàng đế nghe vậy vội vàng ôm đứa nhỏ đến dưới mái hiên. Vừa vào hiên nhà đã thấy tiểu tử kia mở mắt. Một đôi mắt đen láy, giống hệt phụ thân của nhóc. Tiểu tử giãy giãy cánh tay, bắp chân còn nhỏ xíu, miệng mở ra, ánh mắt híp lại.
Hoàng đế nhìn nhóc con mất hứng nói: “Sao ta cứ thấy thằng nhóc này và Ôn Uyển không giống nhau chút nào! Đây là giống Bạch Thế Niên rồi.” Đứa bé Ôn Uyển cố gắng như vậy sinh ra lại giống Bạch Thế Niên. Hoàng đế cảm thấy rất lỗ vốn (đây là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng).
Tôn công công không biết phải nói gì. Trẻ con không giống cha thì giống mẹ. Vậy mà hoàng đế còn mất hứng, nhưng ông cũng không dám vuốt râu rồng: “Hai đứa nhỏ, một giống cha, đứa kia nhất định sẽ giống mẹ. Tin rằng đứa bé còn lại nhất định sẽ giống quận chúa.”
Hoàng đế tuy lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn cẩn thận ôm đứa bé trong ngực. Từ trên xuống dưới giống Bạch Thế Niên đến bảy, tám phần, chỉ có trán và mũi là còn có chút giống Ôn Uyển.
Hạ Ngữ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, thiếu gia còn nhỏ, không thể ra gió.” Đứa trẻ đã được bọc lại, toàn thân trên dưới chỉ lộ nửa cái đầu, đây là để hoàng đế nhìn qua, nếu không đã chẳng ôm ra.
Hoàng đế nghe vậy liền trao đứa trẻ cho Hạ Ngữ, chờ đứa trẻ thứ hai ra đời. Diệp thái y ở bên cạnh nói: “Hoàng thượng yên tâm, đứa thứ nhất đã ra, bé thứ hai rất nhanh sẽ được sinh ra.”
Quả nhiên như lời Diệp thái y nói, sản đạo đã mở, đứa trẻ thứ hai rất đã nhanh trượt ra ngoài nhưng do ở trong bụng mẹ quá lâu, thân thể có chút xanh xao, tình thế so với lão đại ra đời trước còn nghiêm trọng hơn. Không nói Quy ma ma, đến Trương thái y cũng bị dọa.
Quy ma ma lại dùng kéo cắt cuống rốn, vỗ mông đứa bé, không có âm thanh gì. Tiếp tục vỗ, vẫn không có tiếng khóc. Quy ma ma ứa mồ hôi lạnh, ngàn vạn lần đừng là tử thai nha.
Trương thái y ổn định tâm thần: “Dùng sức vỗ vào.”
Quy ma ma hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, dùng sức vỗ đen đét vào mông đứa bé hai cái, đứa bé mới giật mình, có thể cử động chứng tỏ không có chết. Mọi người nhìn kĩ đứa bé trong tay Quy ma ma. Chỉ nghe đứa bé phát ra tiếng khóc bé xíu như muỗi kêu. Mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, thời khắc mạo hiểm nhất rốt cục cũng đã qua.
Ôn Uyển nghe được tiếng khóc yếu ớt của đứa con thứ hai thì cơ thể cố gắng chống đỡ đã không chịu được nữa, lâm vào mê man.