Q.6 - Chương 230: Phấn son

Yến hội lần này Ôn Uyển phát đi thiệp mời hơn trăm cái, các gia đình quyền quý trong kinh thành đều được Ôn Uyển mời. Không phải Ôn Uyển muốn mời, mà là do Hoàng đế đưa danh sách khách mời đến. Những người này lại có cả nam nhân và nữ quyến khẳng định là phải có hơn mấy trăm người.

Ôn Uyển nghĩ lại liền đau đầu. Cũng không biết là Cậu Hoàng đế muốn làm gì nữa, làm náo nhiệt như vậy làm cái gì? Đây không phải là đang tìm việc cho nàng hay sao? Hộ vệ cùng nha hoàn trong phủ đệ của nàng có không đến hai trăm người. Ngày thường mọi người đều được phân công làm vừa đủ vừa đúng việc của mình. Cuối cùng Ôn Uyển cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói: “Di Viên dừng kinh doanh năm ngày. Để cho Hạ Lâm đem tất cả những nha hoàn hộ vệ đắc lực đều lại đây đi.”

Di Viên thuộc tài sản riêng của Ôn Uyển. Những người này ngày xưa đều đã từng tiếp đãi những phu nhân nhà quyền quý, lại đây hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì?

Mặt khác, Ôn Uyển lại điều toàn bộ người của phủ tướng quân lại đây. Như vậy tính ra, cũng có ba trăm người để sai sử. Cũng đã tạm đủ không sai biệt lắm.

Ôn Uyển nghĩ đến việc làm yến tiệc đãi khách lần này, nhất định không thể phạm phải nửa điểm sai lầm: “Phải đảm bảo mỗi góc đều có người canh gác. Cửa ra vào nội viện phải có người đắc lực gác cổng (có võ công đó nàng), những cửa khác đều phải đóng kín. Tuyệt đối không cho phép nam tử tiến vào nội viện.” Ôn Uyển đã từng nghe thấy nhiều những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian diễn ra yến tiệc, đột nhiên xuất hiện gì mà nam nữ ngủ cùng nhau, rồi thì cô nương bị rơi vào nước nam tử xả thân cứu rồi những chuyện bát quái khác. Những chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra trong phủ đệ của nàng.

Ôn Uyển vuốt vuốt cái trán: “Cậu Hoàng đế rõ ràng là gây chuyện cho ta mà. Làm vô cùng đơn giản là tốt rồi. Thật là, có nhiều thời gian như thế này, còn không bằng chơi đùa với hài tử nhiều hơn một chút….”

Hạ Dao nhẹ nhàng cười một tiếng. Nếu làm đơn giản, không phải hài tử sẽ rất ủy khuất hay sao: “Quận chúa cũng không cần lo lắng, có mấy người Hạ Ngữ ở đây bọn họ nhất định sẽ an bài thỏa đáng, sẽ không bị phạm phải lỗi lầm gì?”

Ôn Uyển vẫn không hài lòng: “Đãi khách ở tiền viện, Bạch Thế Hoa cùng mấy hài tử sợ là không đủ tư cách. Phải do đích thân ta đi đón tiếp. Khách nữ nơi này….” Ôn Uyển sờ sờ cái trán, nhớ tới một việc: “Ngươi cùng Hạ Hương rời hài tử. Những chuyện khác có ổn không.”

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa yên tâm, không có việc gì.”

Ôn Uyển vẫn vuốt cái trán không ngừng. Trở về phòng ngủ, oán giận nói: “Đại Bảo Tiểu Bảo, ông cậu Hoàng đế của các con rõ ràng gây chuyện cho ta làm. Chọn đồ vật đoán tương lai, mình nhìn thấy lấy về tay là được. Làm như đánh giặc vậy, còn liên lụy đến ta. Làm cho ta ngay cả thời gian ở nhà với các con cũng không có.” Thật sự so với việc nàng buôn bán còn mệt hơn, phủ Quận chúa bởi vì chuyện lần này mà khí thế hừng hực.

Mai Nhi lại đây: “Thế tử gia nhà ta nói, bảo ta lại đây giúp người một tay. Ngày mai ta giúp đỡ ngươi chiêu đãi một vài khách nhân để ngươi có thể thoải mái hơn một chút.

Ôn Uyển cũng không có khách khí nói: “Lần trước La Thủ Huân đã từng giúp đỡ ta chiêu đãi khách nhân, lần này ra cũng không khách khí thêm. Một mình ta thật sự bận rộn không ngừng được”

Mai Nhi tự nhiên thay La Thủ Huân đồng ý. Dù sao nàng cùng Ôn Uyển tình như tỷ muội, mọi người cũng biết. Năm ấy La Thủ Huân và Ôn Uyển cũng là bạn tốt. Giúp đỡ chiêu đãi một vài nhà quyền quý cũng không có vấn đề gì.

Ôn Uyển đang nhìn xem nên chuẩn bị cái gì, những gì có thể nghĩ có thể nói đã có cả rồi. Nhưng chính là không có phấn bột nước trong truyền thuyết, Ôn Uyển lấy làm lạ hỏi: “Sao lại không có phấn bột nước?

Hạ Dao nghe Ôn Uyển nhắc đến, sắc mặt cứng đờ. Tiếp theo liền giận dữ “Quận chúa, Đại Bảo cùng Tiểu Bảo chọn đồ vật đoán tương lai chuyện này quan trọng như vậy, người sao lại có thể lại đùa bỡn lúc này chứ? Cái này mà thả trên bàn, vạn nhất bắt được hộp phấn son, còn không để người khác cười chết hay sao? Quận chúa, chọn đồ vật đoán tương lai ngụ ý là muốn điểm tốt Phúc Lộc Thọ đầu tiên. Quận chúa, người đừng tưởng muốn đặt là đặt được. Người nói nhà ai chọn đồ vật đoán tương lai lại để son phấn bột nước ở bên trong. Nếu thật sự bắt các đồ vật của nữ tử khuê các, còn không để người ta cười chết hay sao? Chủ tử, người nhất định không được đặt phấn son ở bên trên. Không thể để Đại Bảo và Tiểu Bảo thành chuyện cười trong kinh thành.”

Ôn Uyển thấy Hạ Dao tức giận, vội vã giải thích nói: “Ta chỉ nghe nói lúc thả đồ vật đoán tương lai có thả thứ ấy chứ không phải có ý tứ này?” Dù sao cũng không thể nói năm ấy xem Hồng Lâu Mộng, bên trong nói Bảo Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai đã bắt trúng phấn. Chẳng lẽ, trong tiểu thuyết chỉ bịa chuyện viết bậy.

Sắc mặt Hạ Dao không tốt nhìn chằm chằm Ôn Uyển “Quận chúa nghe là chọn đồ vật đoán tương lai của các cô nương, chuyện này sao có thể sánh với nhi tử được. Giống như Cẩn Ca Nhi nhà ta, rất thích những thứ diễm lệ đẹp đẽ. Nếu thứ này thả ở chỗ dễ thấy trên bàn, khẳng định chỉ cần quơ một cái là bắt được. Một cái quơ này giơ ra, có thể bị nói thành sắc quỷ hoặc làm việc không đàng hoàng. Quận chúa không nên để cho người ta hiểu lầm tuyên truyền lung tung.”

Ôn Uyển cảm thấy rất có đạo lý: “Ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, vừa rồi cũng không nói muốn thả phần lên trên. Về phần bị hiểu lầm, người nhận ra làm sao có thể bị lầm cho được.” Nói xong lại để mở.

Hạ Dao lau cái trán đầy mồ hôi hột, mới vừa rồi thật sự dọa nàng một trận. Nàng cho rằng Ôn Uyển thật sự muốn thả son phấn lên trên bàn đấy. Lấy tính tình của Cẩn Ca Nhi, nhất định sẽ đi tới bắt cái hộp son phấn. Đến lúc đó, Cẩn Ca Nhi còn không bị cười chết hay sao a.

Ôn Uyển cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, sau khi trở về phòng ngủ, liền kéo lấy Đại Bảo Tiểu Bảo lầm bầm: “Nhi tử, ngày mai chọn đồ vật đoán tương lai, nhất định không được bắt khôi giáp của phụ thân con, còn có đao kiếm. Tốt nhất là bắt quyển sách, sau này Đại Bảo Tiểu Bảo nhà chúng ta nhất định là Đại Văn hào dương danh thiên hạ.”

Duệ Ca Nhi không nói chuyện, tiếp tục chơi trò chơi của bé. Cẩn Ca Nhi ôm lấy đầu tóc của Ôn Uyển chơi. Ôn Uyển bây giờ hận không thể cắt tóc trên đầu một phát thành tóc ngắn. Bởi vì thời gian gần đây Cẩn Ca Nhi đặc biệt thích cầm tóc nàng chơi, vỗ cho vài lần cũng không bỏ cuộc. Lần này cũng không ngoại lệ: “Tiểu tử thúi, cũng chỉ biết cưỡi lên người mẹ con.” Nhẹ nhàng vỗ một cái cái mông nhỏ của Cẩn Ca Nhi, vừa ôm ở trong lòng “Nhi tử, không thể bắt khôi giáp cùng đao kiếm, đến lúc đó mẹ còn phải lo lắng đề phòng. Tốt nhất là một đời đều ở bên cạnh mẹ là được.” Ôn Uyển bây giờ cũng hiểu một chút nguyên nhân Hoàng đế không có buông tha để cho nàng đi. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến hài tử lớn lên muốn rời khỏi nàng, trong lòng liền vạn phần không nỡ.

Ôn Uyển nhìn về phía Duệ Ca Nhi đang chơi đùa nói: “Duệ Ca Nhi, lại đây, đến chỗ nương đây này.” Duệ Ca Nhi không biết Ôn Uyển muốn bé đi qua đó làm cái gì, tuy nhiên vẫn thả ghép hình trên tay xuống, đứng lên, đi về phía Ôn Uyển. Trải qua một tháng rèn luyện, rốt cuộc Duệ Ca Nhi cũng có thể đi được ổn định(thỉnh thoảng sẽ vẫn bị ngã).

Ôn Uyển ôm ấp hai hài tử ở trong lòng, lẩm bẩm nói: “Mẹ cũng không trông cậy vào sau này các con phong quan phong tướng. Mẹ chỉ cần hai anh em con bình yên, mạnh khỏe an khang cũng đã mãn nguyện.”

Hạ Dao thầm nôn, trước đó không lâu còn nói muốn Minh Cẩn làm một con sâu gạo tay làm hàm nhai. Hôm nay lại nói muốn bình an, khoẻ mạnh. Còn không phải là muốn ngươi nuôi sao? ( Ôn Uyển mồ hôi dữ dội: ta chỉ muốn hắn có thể tự mình nuôi sống mình, đừng có gặm than già là ta ).

Duệ Ca Nhi không nói chuyện, Cẩn Ca Nhi gật đầu liên tục. Nói ra cũng khiến Ôn Uyển để ý không thôi, Duệ Ca Nhi học cái gì cũng nhanh, còn rất có kiên nhẫn, nhưng có một chuyện, nó nhất quyết không học. Ôn Uyển cũng không biết là đã dạy bao nhiêu lần, để nó gọi mẹ, nhưng nó nhất quyết không gọi. Làm Ôn Uyển tức đến nỗi muốn đánh nó một trận, bé con rất không nghe lời. Cẩn Ca Nhi học theo Ôn Uyển, nhưng lại phát ra âm thanh không ai hiểu cả. Ôn Uyển có đôi khi tức đến mức hàm răng cũng ngứa luôn.

Ôn uyển sờ sờ cái trán Đại Bảo, cảm thán nói: “Bảo bảo, như thế nào con mới nguyện ý gọi một tiếng mẹ đây, mẹ cũng trông mong con mỏi mắt rồi đây. Đừng để mẹ chờ lâu quá nhé.” Nói xong, liền nói đến tiểu bảo: “Tiểu Bảo, con cũng đã một tuổi rồi, đã bắt đầu học bước đi được rồi đó.” Chờ sau khi xong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, phải dứt sữa cho bọn nó. Dứt sữa xong phải để cho Tiểu Bảo học đi. Cái tiểu tử đại lãn này, nhìn ca ca nó ngã liền nhất quyết không học. Nếu không phải Ôn uyển cưỡng chế mỗi ngày nó phải đứng thời gian nhất định, có lẽ đứng nó cũng không muốn đứng đâu.

Trong lòng Ôn Uyển tiếc hận, nếu Bạch Thế Niên ở đây thì thật tốt. Bạch thế Niên ở đây thì ngày mai có thể chứng kiến lễ chọn đồ vật đoán tương lai của nhi tử. Cũng không biết bây giờ Bạch thế Niên đang làm gì: “Bảo bảo, không biết phụ thân các con đang làm cái gì? Không biết hắn có nhớ được ngày mai là ngày làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai của hai con hay không?”

Ôn uyển trong lòng nghĩ, chắc hẳn là nhớ rõ đi.

Nếu Bạch Thế Niên ở đây nhất định sẽ nói, chuyện trọng yếu như vậy, hắn thân là phụ thân sao có thể quên, mỗi ngày hắn đều đếm đầu ngón tay để tính đấy.

Ngày này Bảo Bảo Cương cũng lại đây: “Tướng quân, ngày mai là lễ chọn đồ vật đoán tương lai của hai tiểu công tử. Hổ phụ không sinh khuyển tử, tin tưởng nhất định bắt được mũ giáp cùng đao kiếm của tướng quân.”

Diệp Tuần vui mừng nói:”A, có tiến bộ, lần này không có dùng sai từ.” Mọi người vui đùa thành một đoàn.

Sau khi mọi người giải tán, Diệp Tuần mới thấy sắc mặt không có quá nhiều ý cười của Bạch Thế Niên: “Thua thiệt này phải ghi nhớ lại, sau này về đối xử thật tốt là được.”

Bạch Thế Niên mỉm cười: “Không nói chuyện này, nói kế hoạch của chúng ta, Người cảm thấy thế nào? ”

Diệp Tuần lắc đầu: “Ta vẫn cảm thấy có chút mạo hiểm. Tuy nhiên nếu tướng quân thấy Thích Tuyền và Trần A Bố có thể tin, vậy thì tin một lần. Đều là người trên mũi đao kiếm sống, leo ra từ trong sinh tử.” Kỳ thật lấy cách nhìn của Diệp Tuần, sự kiện này cũng không phải là loại mạo hiểm mà là vô cùng nguy hiểm. Nhưng thái độ của Bạch Thế Niên lại kiên quyết như thế. Diệp Tuần cũng không tiện phản đối. Diệp Tuần không ngốc, Bạch thế Niên hôm nay đã có vợ con, cuộc sống tất cả đều tốt đẹp. Gần đây cũng rất cẩn thận, sao lại đem tính mạng bản thân đặt trong tay Thích Tuyển và Trần A Bố. Có lẽ, có chuẩn bị phía sau. uhm, chuẩn bị phía sau là gì, hắn còn cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn một chút.

Lúc này Bạch Thế Niên mới gật đầu.

Mùa thu hoàng hôn đến sớm hơn so với mùa hè, gió nhẹ nhàng thổi qua cũng mang một chút cảm giác mát mẻ. Bóng tối càng lúc càng đậm, dần dần hòa cùng với bóng đêm thành một thể, không lâu, lại bị ánh trăng chiếu thành màu xám bạc.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên ở trong sân: “Ngày mai chính là lễ chọn đồ vật đoán tương lai của hai hài tử. Nhớ bọn họ sao?” nói thật Diệp Tuần rất bội phục Quận chúa Ôn Uyển. Mặc dù nói người một nhà không ở chung một chỗ. Nhưng nàng lại có bản lĩnh đem hai người trói cùng với nhau. Để tướng quân ngày nhớ đêm mong.

Bạch Thế Niên nhìn về phương hướng kinh thành nói: “Cũng không biết Minh Duệ cùng Minh Cẩn ngày mai sẽ bắt cái gì?” Trong lòng hi vọng là mũ giáp tướng quân.

Diệp Tuần an ủi nói: “Nhất định sẽ như ngươi mong muốn.”

Trong lòng Bạch Thế Niên nghĩ, chỉ mong vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện