Q.6 - Chương 257: Thích hoàng quý phi
Uy vũ hầu là thế tập (cha truyền con nối), muốn ban tước quốc công là không có khả năng. Sau khi chết được truy phong thì còn có thể, hiện tiến tước là không thể nào. Cho nên chỉ có thể bồi thường cái khác. Ruộng tốt, vàng bạc những cái này là không thể thiếu, cái khác chính là gia phong cho quý phi ở hậu cung. Ôn Uyển không ngờ hoàng đế lại phong thêm tước vị.
Hạ Dao dường như hiểu được ý Ôn Uyển: “Tước vị này không phải thế tập.” Không phải thế tập, sau một đời lại về tam đẳng, trừ phi còn có thể được thiên ân gia phong.
Ôn Uyển gật đầu: “Đáng tiếc, hoàng quý phi mặc dù là phó hậu nhưng tạm thời còn chưa có nhi tử.” Không có nhi tử thì đừng nói hoàng quý phi, dù là hoàng hậu cũng vô ích.
Hạ Dao nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, hoàng quý phi có thai đã hơn một tháng. Thực sự là hảo sự phùng song (chuyện tốt gặp đôi).”
Trong trí nhớ, tướng mạo của Thích quý phi chỉ đạt trung đẳng, không tính là quốc sắc thiên hương. Ban đầu được phong làm quý phi cũng nhờ ân đức của Uy Vũ Hầu. Giống như Văn quý phi. Ôn Uyển cười nói: “Chẳng nhẽ vị Trân mỹ nhân kia thất sủng. Hôm nay đắc sủng là Hoàng quý phi?” Không có sự đồng ý của hoàng đế thì không thể có con.
Hạ Dao hé miệng cười một tiếng. Mỗi lần nhắc đến nữ nhân hậu cung của hoàng đế ngữ điệu của Ôn Uyển lại thay đổi. Quận chúa không ưa mấy nam nhân tam thê tứ thiếp kia, bao gồm cả hoàng thượng: “Không đâu, vẫn sủng ái như trước. Nhưng quý phi cũng được long sủng.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Nếu Hoàng quý phi sinh con trai, không chỉ hậu cung lại dậy sóng, mà mấy vị hoàng tử phía trên đều không yên lòng. Đặc biệt là thái tử và tam hoàng tử.” Nhắc đến tam hoàng tử Ôn Uyển lại nhớ tới vị Hà mỹ nhân của Lục hoàng tử: “Hà thị thế nào rồi?”
Hạ Dao khẽ cười nói: “Hà thị sinh rồi, sinh một nữ nhi. Nhưng vẫn là Hà thị độc sủng. Thủ đoạn lung lạc nam nhân của nữ nhân này rất khéo léo. Nếu ở hậu cung, một phi vị sẽ không thỏa mãn được nàng ta.”
Trong mắt Ôn Uyển có ánh sáng lạnh: “Ngươi bây giờ phải nói là một trắc phi không thỏa mãn được nàng ta. Vị trí vương phi với nàng ta mà nói là chuyện phải làm.”
Hạ Dao sửng sốt nhưng không có phản bác: “Không đến mức đó chứ. Phương đại nhân dù thế nào cũng là Hình Bộ thượng thư. Lục hoàng tử không thể sủng thiếp diệt thê.”
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi cho rằng thế nào là sủng thiếp diệt thê? Cũng không cần biểu hiện sủng thiếp diệt thê như vậy, ví dụ như lãnh đạm bỏ mặc đủ khiến cho ngươi chịu đựng. Nếu Hà thị thật có lòng thượng vị, còn cần sủng thiếp diệt thê à, trực tiếp sử dụng mấy thủ đoạn hèn hạ kia, thủ đoạn độc ác trong hậu trạch nhiều vô kể. Hà thị nhiều thủ đoạn, chỉ sợ Phương Vũ Đồng không phải là đối thủ.” Nếu Hà thị thực sự muốn thượng vị, Phương Vũ Đồng chính là chướng ngại vật của nàng ta. Nếu đã là chướng ngại vật thì nhất định phải loại bỏ.
Ôn Uyển trầm tư. Nếu Hà thị thật có tâm tư này, nữ nhân này cũng không phải người thiện lương gì? Ôn Uyển nhớ tới lễ chọn đồ vật đoán tương lai của con trai, toàn các chính thất phu nhân đến, chỉ có nàng ta là tiểu thiếp. Tất cả mọi người đều không để ý đến nàng ta, trên mặt nàng ta vẫn có thể mang nụ cười. Không có lúng túng, không có e lệ, càng không có ủy khuất. Nữ nhân này không đơn giản, vô cùng không đơn giản. Nghĩ tới đây Ôn Uyển đột nhiên hỏi: “Có phải kể từ khi cưới nữ nhân này quan hệ giữa Kỳ Phong và Tam hoàng tử không thân như trước kia hay không?”
Hạ Dao có chút nghi ngờ. Hậu trạch sao lại liên quan đến tiền viện: “Cái này cũng không chú ý nhiều. Quận chúa cảm thấy Hà thị sẽ ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của lục hoàng tử và tam hoàng tử sao?” Gần đây chuyện phát sinh quá nhiều, cũng không có thời gian chú ý những chuyện này.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Chớ coi thường nữ nhân thổi gió bên gối. Cũng có khi nữ nhân thổi gió bên gối còn đáng sợ hơn đao chặt đầu. Huống chi chẳng qua chỉ là ly gián tình cảm huynh đệ. Nếu nàng thật sự có dã tâm, về lâu về dài vô tri vô giác ảnh hưởng, Lục hoàng tử sẽ không dựa dẫm vào Tam hoàng tử nữa.” Ôn Uyên nghĩ mà thấy buồn cười. Hoàng hậu sinh ba người con trai nhưng rất nhanh ba người này sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Sau này thậm chí còn trở thành đối thủ ngươi chết ta sống. Rất trớ trêu.
Tim Hạ Dao đập lệch một nhịp.
Ôn Uyển thấy bộ dáng lo lắng của Hạ Dao: “Ta chỉ nói vậy thôi. Lại nói ba huynh đệ bọn họ nội bộ lục đục đâu có quan hệ đến chúng ta. Đừng nghĩ nhiều như vậy, hãy chờ xem!”
Hạ Dao không nói gì. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Hạ Dao thử dò xét hỏi: “Quận chúa, nếu thực như người nghĩ vậy Lục hoàng tử phi có thể bị nguy hiểm đến tính mạng. Có muốn báo một tiếng cho Lục hoàng tử phi không?” Nếu dựa theo ý Hạ Dao mới không cần đi quản sống chết của nàng ta làm gì. Ban đầu tự gây bất hòa với quận chúa, hôm nay sống chết đâu có quan hệ gì với các nàng đâu.
Ôn Uyển không cự tuyệt cũng không đáp ứng.
Hai huynh đệ được ma ma bế về. Trên tay Duệ ca nhi chẳng có gì, còn trên tay Cẩn ca nhi là đóa hoa hải đường màu hồng phấn, bé đưa cho Ôn Uyển: “Mẹ, hoa hoa. Mẹ cài hoa hoa. Xinh đẹp.” Điểm này Cẩn ca nhi giống Ôn Uyển, thích hoa, thích trong phòng có hoa tươi. Cũng ăn hoa.
Ôn Uyển nhận lấy đóa hoa hải đường xinh đẹp này cài trên búi tóc. Cẩn ca nhi cười ha ha nói: “Hoa đẹp, mẹ còn đẹp hơn.”
Ôn Uyển vui vẻ, cắn một cái lên mặt Cẩn ca nhi: “Cẩn ca nhi nhà ta miệng như bôi mật. Thật biết dỗ mẹ vui vẻ.”
Cẩn ca nhi lắc đầu: “Không phải đâu. Mẹ đẹp hơn hoa hoa.” Ôn Uyển cười ha ha không ngừng, cười đùa với Cẩn ca nhi một hồi. Duệ ca nhi như một tiểu đại nhân nhìn Ôn Uyển và Cẩn ca nhi nháo.
Nháo đủ rồi Duệ ca nhi mới hỏi Ôn Uyển: “Mẹ có tâm sự gì à?” Rất ít khi thấy mẹ bé có bộ dạng này, trăm phần trăm là có tâm sự.
Ôn Uyển cười: “Có chút chuyện. Mẹ sẽ giải quyết. Duệ ca nhi đừng lo. Bây giờ con còn chưa đến tuổi phải lo nghĩ. Bây giờ con chỉ cần chơi đùa là được rồi, biết không? Đừng giống một tiểu lão đầu.” Bé còn nhỏ, không thể suy nghĩ nhiều. Ôn Uyển cũng không cần con vì nàng mà lo nghĩ.
Minh Duệ cau có, cái gì mà tiểu lão đầu, bé mới một tuổi, một tuổi đó. Minh Cẩn nhìn bộ dáng mặt ủ mày chau của Minh Duệ thì cười ha ha. Ôn Uyển lại còn hôn đầy nước miếng lên mặt Minh Duệ.
Sau bữa tối, Ôn Uyển lại nói chuyện này với Hạ Dao: “Hà thị thủ đoạn thế nào Vũ Đồng tự rõ. Chuyện như vậy ngoại nhân như chúng ta cũng không giúp được. Xem tự bản thân nàng đi!”
Hạ Dao có chút ngoài ý muốn. Dựa theo hiểu biết của nàng về Ôn Uyển, nàng nhất định sẽ cho người báo cho Phương Vũ Đồng. Lần này làm việc sao lại có thay đổi đây.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Nàng đấu không lại một Hà thị mà thất sủng đó là nàng kém Hà thị về khả năng, thủ đoạn tranh thủ tình cảm. Điều này cũng không có gì để nói. Nếu biết rõ Hà thị có rắp tâm hại người còn để Hà thị hại chết, vậy chỉ có thể nói nàng vô năng, không trách người khác được. Ta chỉ là một ngoại nhân, cũng không phải cha mẹ nàng. Nàng ta ra sao cũng không liên quan đến ta.” Nếu Mai Nhi gặp chuyện như vậy nàng khẳng định sẽ giúp đỡ. Nhưng Phương Vũ Đồng, đối với Ôn Uyển mà nói chỉ là một người quen biết. Vì một người quen mà lâm mình vào dòng nước xoáy, nàng còn chưa thánh mẫu như vậy. Hơn nữa chuyện này sẽ không chỉ đơn giản thế. Với sự hiểu biết của nàng về Phương Vũ Đồng, nếu thực sự cảnh báo nàng ta, sau này có vấn đề gì sẽ đều đến tìm nàng. Nàng và Phương Vũ Đồng đã thành người dưng rồi, không lẽ nào lại vì Phương Vũ Đồng mà tìm phiền toái cho mình.
Hạ Dao rất tán thành việc Ôn Uyển không giúp.
Thái tử đối với tin tức này rất sầu lo. Thương lượng với phụ tá bên cạnh cũng không ra được kết quả gì, suy nghĩ rồi đi hỏi Như Vũ. Thái tử và Như Vũ lúc mới thành thân cũng coi như ân ái, rất bảo vệ nàng nhưng sau thấy chủ ý của Như Vũ càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều suy nghĩ tốt hơn, chu toàn hơn so với hắn. Từ từ trong lòng có ngăn cách. Sau lại có Quách thị, quan hệ càng ngày càng không tốt. Hiện chỉ có thể nói duy trì ân ái ngoài mặt.
Như Vũ cười nhạt: “Điện hạ, hoàng thượng muốn ân sủng Thích gia. Thăng Thích Quý phi thành Hoàng quý phi là thế phải làm. Điện hạ cũng không cần lo lắng. Hoàng quý phi chỉ là Hoàng quý phi, mẫu hậu vẫn còn ở đây!” Cho dù hoàng hậu bị đày đến Ngũ Đài sơn đi nữa nhưng vẫn không hủy đi thân phận chính thê.
Thái tử nói chuyện một hồi với Như Vũ, cũng không ở lại ăn trưa đã đi ra ngoài. Như Vũ không để ý, kể từ khi hoàng hậu đi Ngũ Đài sơn, nàng tự mình chọn mấy nữ nhân xinh đẹp như hoa tiến vào Đông cung, thái tử cũng không còn cưng chiều Quách thị như trước.
Dung ma ma nhíu mi: “Nương nương, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết hoàng hậu làm gì lại chọc giận hoàng thượng. Đây là điều bất lợi đối với chúng ta.” Tra không được nguyên nhân, thì không cởi được nút thắt này. Hoàng hậu không về kinh thành. Mặc dù hoàng hậu không ở trong kinh đối với Thái tử phi là chuyện tốt nhưng lại không phải chuyện tốt đối với Thái tử. Nếu hoàng hậu ở chỗ này ít nhất cũng nắm được một chút tình hình hậu cung, nơi nào như hiện tại, bị động như vậy.
Như Vũ khẽ cười: “Không cần lãng phí công sức.” Nàng sẽ không đi tra, chỉ lãng phí thời gian, lãng phí nhân lực. Hoàng đế đến nô tài trong cung Khôn Ninh đều đánh chết, tất nhiên đã phạm phải đại húy kỵ. Cái gì là đại húy kị, trong lòng Như Vũ mơ hồ đoán được năm phần.
Như Vũ lầm bầm nói: “Ôn Uyển a Ôn Uyển….” Nàng tự nhiên không tin chuyện như vậy, chuyện như vậy là không có khả năng. Nếu thật sự phạm vào điều kiêng kỵ này, hoàng hậu chết ở Ngũ Đài sơn còn tốt hơn. Trở lại kinh thành sẽ thành đại nạn đối với bọn họ.
Dung ma ma nhỏ giọng nói: “Bây giờ Bạch Thế Niên thăng nhậm thành nguyên soái biên thành. Khi trở về tất nhiên sẽ được một hầu tước. Hai đứa bé của quận tất nhiên hiển quý. Nương nương người nói……..” Nếu có thể kết thân gia với quận chúa Ôn Uyển, quan hệ tự nhiên bền chắc.
Như Vũ lắc đầu: “Ôn Uyển nói không kết hôn trong vòng ba đời. Bất kể ta có ý kiến gì không, chỉ một câu này đã là không có khả năng.” La gia không có quan hệ với bọn họ, Thuần vương cùng Ôn Uyển lại không biết huyết thống đã cách mấy đời. Mà con gái của nàng thì không được.
Có người trả lời, nói thái tử đi Tương viện. Như Vũ nghe thấy quả nhiên không có đi Thúy Linh cung, mà đi đến chỗ mấy cơ thiếp. Trong bụng cười lạnh, sủng ái của nam nhân như trăng trong kính, như hoa trong nước, nhưng cũng có ngoại lệ: “Ma ma, bà nói xem, sao Bạch Thế Niên lại yêu Ôn Uyển khăng khăng một mực như vậy?” Năm đó là thiên hạ đệ nhất danh kĩ Lý Ngọc Tuyết, sau lại là biên thành đệ nhất mĩ nhân Thích Lệ Nương, còn rất nhiều người không biết tên. Tại sao tim của Bạch Thế Niên không hề dao động? Một mực đối với Ôn Uyển không giận không bỏ.
Trong mắt Dung ma ma có sắc bén: “Thái tử phi, người và quận chúa không giống nhau.” Cho dù nam nhân kia không phải là Bạch Thế Niên, quận chúa Ôn Uyển yêu cầu trượng phu của mình chỉ độc sủng mình nàng cũng không có người dám nói gì. Bởi nàng có bản sự này, có tư cách này. Nhưng thái tử phi lại không thể. Thân là thái tử phi tuyệt đối không thể ghen tỵ.
Như Vũ cười, xoay người nhìn con gái. Nam nhân là hư vô, chỉ có nữ nhi mới là của nàng. (hoàn toàn đồng ý, chính mình mới là động lực lớn nhất)