Q.6 - Chương 270: Nhận người
Xử lý xong toàn bộ chuyện nội bộ trong ngân hàng, kế tiếp đương nhiên là đến những chuyện ngoại bộ. Mà chuyện đầu tiên cần làm, tất nhiên là hơn một trăm vạn cho vay. Ôn Uyển trước tiên chọn những hợp đồng có đảm bảo mượn tiền, phái người đến đòi nợ. Bọn họ không trả cũng không sao, cứ tìm người đảm bảo.
Ôn Uyển cho người trực tiếp cầm hợp đồng đảm bảo đến gặp người bảo đảm. Quy định kỳ hạn trả lại tiền, nếu không trả được tiền, Ôn Uyển cũng chưa nói nếu không trả tiền nàng sẽ xử trí như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là cái chuyện tốt gì.
Về phần không có đảm bảo, không có tiền trả, thì cầm gia sản tới trả. Toàn bộ gia sản đem ra cũng không trả được, vậy cũng đừng trách nàng vô tình! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa rồi. Về phần những người đó có kết quả thê thảm hay không, nàng cũng không quản. Không có bản lĩnh hoàn trả tiền, vậy sao ngươi còn đi mượn tiền?
Đối với ngân hàng mà nói, không có hơn một trăm vạn lượng bạc này cũng không thể đóng cửa được. Nhưng Ôn Uyển tuyệt đối không cho phép có cái lỗ hổng này. Nếu đã có tiền lệ này, mà nàng lại không dùng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp, ngân hàng sẽ tồn tại cái tai hoạ ngầm này, về lâu dài là không được.
Trong mắt rất nhiều người, Ôn Uyển là người có tâm địa bồ tát. Nhưng lần này nàng dùng thủ đoạn lôi đình, là muốn cho mọi người nhìn thấy Ôn Uyển cũng có mặt quyết đoán tàn nhẫn.
Thủ đoạn của Ôn Uyển rất hiệu quả, trong sáu ngày, toàn bộ tiền cho vay ra ngoài đều đã thu trở về. Khoản vay, lợi tức, toàn bộ đều thu hồi. Kẻ dám vay tiền không trả này, hầu hết cũng đều có chút ít quan hệ. Ôn Uyển cũng không cần bồi thường gấp mười lần như lúc trước, chỉ cần hoàn trả tiền vốn cùng lợi tức, cũng không tính là quá nhiều.
Tổn thất nghiêm trọng nhất chính là thái tử. Tiền lúc trước hắn đầu tư đều đã trôi theo dòng nước, tài lực vật lực nhân lực, tất cả đều là không còn. Thái tử lập tức tức giận ném nghiên mực.
Ôn Uyển biết tiền đã được thu đủ rồi, trầm ngâm một chút rồi đi thư phòng, tự mình viết một phong thư, vừa nói gần đây mình bề bộn nhiều việc. Chờ sau khi qua khoảng thời gian bận rộn này, nàng nhất định sẽ tự mình đến phủ thân vương bái phỏng ông chú. Đây cũng là bánh ít đi, bánh quy lại mà thôi, Hạo thân vương trả lại tiền cũng giúp cho nàng dễ làm việc hơn. Có Hạo thân vương dẫn đầu, những kẻ khác cũng theo sau Vương phủ mà nhanh chóng hoàn lại tiền cho ngân hàng.
Hạ Thiêm đáp một tiếng, đi hoàn thành.
Hạo thân vương lắc đầu. Ông vẫn không nghĩ tới Ôn Uyển sẽ ra ngoài chưởng chuyện: “Ta còn cứ tưởng rằng Ôn Uyển chẳng qua là trông coi một chút chuyện thương hành. Không nghĩ tới, nàng là tiếp quản trở lại.” Như ông thấy Ôn Uyển thương yêu hài tử như vậy, cứ nhìn cách nàng đối xử gần gũi với hài tử, thật không giống người có thể bỏ được hài tử.
Trong lòng Từ Trọng Nhiên thì nói, đây cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định: “Tiền lời của thương hành chiếm đến ba thành thuế má thu vào. Hoàng thượng không nỡ. Cho nên, dù Quận chúa có không muốn ra ngoài chưởng sự, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý.” Hàng năm hơn ngàn vạn lượng bạc, hoàng thượng có khoản bạc này, có thể làm thêm bao nhiêu chuyện, sao đành bỏ xuống được chứ? Thật ra thì lúc trước hắn cũng đã nhắc nhở Hạo thân vương, thương hành chắc sẽ không đổi chủ. Cũng may Hạo thân vương mặc dù có tham gia vào, nhưng chẳng qua là để ý một chút sau lưng, cũng không lẫn vào quá nhiều. Quan hệ không lớn. Lão hồ ly chính là lão hồ ly, biết tiến biết lui, có chừng mực.
Hạo thân vương cười, không có nói tiếp. Theo như sự hiểu biết của ông với Ôn Uyển, nếu không phải Ôn Uyển tự nguyện, cũng không có biện pháp đâu. Nghĩ tới đây, đôi mắt Hạo thân vương đột nhiên chợt lóe: “Ta cuối cùng cảm thấy lúc trước làm việc quá mức thuận lợi. Giống như, không có một chút trở ngại nào. Con nói xem, có phải Ôn Uyển cố ý hay không? Cố ý thả ra cái mồi câu này cho người ta đi cắn.”
Từ Trọng Nhiên cúi đầu, có vẻ suy tư, cuối cùng cười khổ: “Nhạc phụ hoài nghi rất có lý. Nếu không, ban đầu Quận chúa cũng sẽ không để cho hoàng thượng tùy ý phái xuống một người. Nếu Quận chúa thực sự muốn rút khỏi chuyện này, thì hẳn sẽ đề cử một nguời có thể chống đỡ được đại cục mà không phải kẻ không có khả năng nắm đại cục trong tay như Triệu Hoan.” Tất cả mọi người đều bị Ôn Uyển Quận chúa làm cho mù mịt rồi.
Hai người vừa nói chuyện, người bên ngoài đi vào, báo cho Hạo thân vương tin tức vừa đưa tới. Hạo thân vương đưa tin trong tay cho Từ Trọng Nhiên xem: “Ôn Uyển vậy mà cái gì cũng không nói, trực tiếp hủy bỏ hiệp ước Tứ gia kia. Xem ra, Ôn Uyển đã sớm có tính toán rồi.”
Từ Trọng Nhiên thấy Ôn Uyển lúc nên nhượng bộ thì nhượng bộ, lúc cần ngoan độc thì ngoan độc: “Con nghĩ Ôn Uyển Quận chúa hẳn là cố ý không quan tâm đến mọi chuyện, đến lúc thương hành cùng ngân hàng loạn rồi, từ đó mà nhìn ra lòng người. Tiếp đó thì dọn dẹp. Về phần thương hành, hẳn là còn có tính toán khác.”
Hạo thân vương suy nghĩ rồi nói: “Xem ra, Ôn Uyển sắp có hành động lớn đây.”
Hai người đang nói, thì lại nhận được thư của quận chúa gửi đến cho Vương gia. Hạo thân vương nhìn thư của Ôn Uyển thì bật cười “Cái nha đầu này, rốt cục đã ăn khói lửa nhân gian rồi (cái nói ngược ý không ăn khói lửa nhân gian).” Hắn đưa ra hai mươi vạn lượng bạc này, đúng là làm cho hoàng đế nhìn, cũng không phải vì nể mặt Ôn Uyển. Bởi lẽ dựa theo tính tình của Ôn Uyển lúc trước, nàng sẽ tuyệt đối không thu nhận cái mặt mũi này. Nhưng hiện tại, rốt cuộc đã lập gia đình thành mẹ đứa nhỏ rồi, cũng trưởng thành.
Đông thế tử phi nghe được lời của Hạo thân vương…, trong lòng vui vẻ: “Sau này có thể thường xuyên đến phủ Ôn Uyển Quận chúa ngắm cảnh đẹp rồi.” Không thể không nói, cảnh sắc trong phủ Quận chúa quả thật rất xinh đẹp.
Ôn Uyển Quận chúa tự mình tới cửa, chính là biểu hiện lấy lòng. Sau này nàng tất nhiên cùng Ôn Uyển đi lại nhiều hơn rồi. Thật ra thì nàng cũng thật lòng thích nói chuyện cùng Ôn Uyển. Mặc dù nàng lớn hơn Ôn Uyển vài tuổi, nhưng cùng Ôn Uyển nói chuyện, một chút cũng không có trở ngại. Hơn nữa, sau này quen thân rồi còn có thể kiếm thêm một chút tiền riêng, cũng không tệ.
Nha hoàn bên cạnh biết thế tử phi gần đây tâm tình tốt, hơn nữa tâm tình có thể không tốt sao. Vương Phi bởi vì … chuyện lần này, mất thể diện không nhỏ, đến bây giờ vẫn còn rầu rĩ chuyện hai mươi vạn lượng bạc, không có thời gian dằn vặt giày vò thế tử phi nhà bọn họ.
Gã sai vặt từ ngoài đi vào, bẩm báo với Đông thế tử phi: “Vương Phi tự mình bỏ ra năm vạn lượng bạc, nói rằng để thế tử hỗ trợ chút ít bạc giúp đỡ cữu lão gia bọn họ.”
Đông thế tử phi nhíu chân mày, thế mà lại buộc thế tử nghĩ biện pháp tìm bạc. Chẳng lẽ Vương Phi đang đánh lên chủ ý lên đồ cưới của nàng sao.
Nha hoàn cẩn thận nói: “Thế tử phi, xem ra Vương Phi đã gấp đến độ trên đầu bốc lửa rồi.” Nếu không phải như vậy, cũng không đến mức muốn thế tử đi tìm bạc trả nợ cho nhà mình chứ.
Đông thế tử phi cười nói: “Chỉ cần thế tử không mở miệng, ta quyết không bỏ ra.” Đều nói mẹ chồng nàng dâu là kẻ địch trời sinh, Thái phi trước kia đối với Vương Phi như thế nào, Đông thế tử phi không phải không biết. Nhưng Vương Phi đối với nàng, lúc mới gả tới, Đông thế tử phi cũng là một con dâu. Nhưng sau nhiều chuyện nàng đã không quan tâm nữa rồi, mẹ chồng con dâu hai người đấu pháp với nhau đã hơn mười năm rồi.
Ôn Uyển xử trí nhiều người như vậy, cũng xuất hiện một vấn đề, chính là rất nhiều vị trí bị để trống.
Biện pháp giải quyết của Ôn Uyển thì có hai, thứ nhất là từ trong đám người phía dưới chọn ra một chút, còn không thì nhận người từ bên ngoài vào. Người nhận vào có hai vị trí, một là học đồ bình thường, những người này nàng đã có chuẩn bị, không cần phải tuyển từ bên ngoài vào. Thứ hai tuyển quản sự, cái này yêu cầu cũng có chút hà khắc, đầu tiên nhất định phải đã có làm việc ở ngân hàng tư nhân, thời gian tầm vài năm, có đầy đủ kinh nghiệm mới được, đồng thời nguồn gốc phải trong sạch. Điều kiện này xét duyệt qua, thì trải qua cuộc thi, cuộc thi không giống như trước kia chỉ có thi viết, mà lúc này chia thành hai phần là thi viết và phỏng vấn.
Điều kiện hà khắc, nhưng ngăn cản không nổi ngân hàng có phúc lợi và đãi ngộ cao. Phúc lợi cùng đãi ngộ tốt của ngân hàng ở trong kinh thành đã thành thương hiệu. Ví dụ như ở ngân hàng, đãi ngộ của một người làm thuê bình thường đã có thể nuôi sống một nhà thường thường bậc trung bốn miệng ăn rồi. Một người làm thuê bình thường đã có đãi ngộ tốt như vậy, vậy những quản sự kia thì càng không cần phải nói, ở các độ tuổi đều giống nhau.
Ôn Uyển ban đầu còn lo lắng không có người nào báo danh, không nghĩ tới lo lắng hoàn toàn dư thừa, người đến báo danh rất nhiều.
Dĩ nhiên, người đến nhờ vả cũng rất nhiều. Ôn Uyển làm việc theo nguyên tắc, có năng lực thì tự mình ghi danh tham gia cuộc thi. Không có năng lực này, đừng lãng phí thời gian của nàng. Người phía dưới không dám ở trước mặt nàng nói tới đề tài này.
Ôn Uyển nhận được tin của Mai nhi. Bản thân Mai nhi không tới được, chỉ ở trong thư oán trách, nói gần đây người tới cửa tìm nàng xếp hàng đứng từ cổng thành rồi. Đều là tới tìm nàng nhờ nói hộ, hy vọng có thể tìm được một chân trong ngân hàng Quảng Nguyên. Thật ra thì Mai nhi quả thật bị làm cho to đầu rồi. Không nói người của La gia, mà ngay cả huynh đệ của nàng, cũng muốn vào ngân hàng Quảng Nguyên, bất quá đều bị Mai nhi khước từ rồi. Ôn Uyển lần này nhận người, mỗi chức vị đều có điều kiện phù hợp. Về phần các vị trí phía dưới, tất cả đều có yêu cầu tương ứng. Ôn Uyển dụng người, không nói tình cảm, chỉ nói bản lĩnh, dĩ nhiên, nhân phẩm cũng quan trọng.
Hạ Dao cười nói: “Ta đoán chừng, hiện giờ La phu nhân nhất định là phải chống đỡ rất vất vả nha.” Dù sao cơ hội khó được, số người lại có hạn. Cho dù còn phải trải qua cuộc thi, cũng phải xem có cơ hội đi thi không đã. Phải biết rằng, Ôn Uyển đưa ra những điều kiện ban đầu kia, đã loại đi một nhóm lớn rồi.
Ôn Uyển cười nói: “Cho nàng thêm phiền toái.” Trong kinh thành không ai không biết Mai nhi là khuê hữu (bạn khuê phòng) tốt nhất của nàng. Nên có thể tưởng tượng, bây giờ Mai nhi nhất định là bị săn lùng đến bể đầu sứt trán.
Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển bận rộn ra ngoài, lúc bắt đầu Cẩn ca nhi không chịu thuận theo, nhưng từ từ, cũng thành thói quen. Nhưng Cẩn ca nhi vừa thấy được Ôn Uyển, liền chạy tới ôm Ôn Uyển làm nũng, nửa bước không rời. Mỗi ngày đến lúc ngủ, nhất định phải nghe Ôn Uyển kể chuyện xưa. Ôn Uyển cũng thỏa mãn yêu cầu của lũ nhóc.
Bạch Thế Niên tính từng ngày: “Hạ Ảnh bọn họ hẳn là đã trở lại kinh thành rồi.” Từ lúc rời đi đã qua hai tháng, hẳn là đã đến kinh thành rồi!
Hạ Nhàn cũng không dám xác định. Lúc các nàng tới thì ngày đêm giục ngựa không ngừng vó. Nhưng bây giờ trở về…, gần đây mưa tương đối nhiều, lại thêm cũng không gấp gáp lên đường, nhất định là dựa theo tốc độ bình thường mà đi. Phải biết rằng, lúc trước bọn họ lên đường, nếu không phải thân thể đều rất tốt, hẳn là ăn không ít khổ.
Hai cao thủ như thế, vấn đề an toàn không cần lo lắng. Bạch Thế Niên cũng lầm bầm: “Đã hơn hai tháng rồi không thấy tin tức. Cũng không biết Ôn Uyển đang bận cái gì?”
Hạ Nhàn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng cái nụ cười này vừa nhìn thấy Diệp Tuần, liền lạnh đi một chút. Kể từ sau sự kiện kia, Hạ Nhàn vô cùng không muốn nhìn thấy Diệp Tuần.
Hạ Nhàn không biết Diệp Tuần có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng nàng có thể khẳng định Diệp Tuần chính là một nam nhân miệng rộng nhiều chuyện, nàng ghét nhất là nam nhân như vậy.
Diệp Tuần nhìn thấy Hạ Nhàn không nể mặt vứt cho hắn cái mặt lạnh, tay quạt quạt lông cũng cứng ngắc, có chút lúng túng. Hạ Nhàn cũng không vì hắn không tự nhiên mà xấu hổ, tự động đi ra ngoài.
Bạch Thế Niên đối với cái chuyện này cũng lực bất tòng tâm. Hắn cũng đã giúp Diệp Tuần nói không ít lời tốt, nhưng cũng vô dụng. Hạ Nhàn đã hạ phán quyết cho Diệp Tuần, nói nhiều hơn cũng không thay đổi được cái ấn tượng này.
Diệp Tuần rất bi phẫn than thở: “Ta đây có lòng tốt mà.” Hắn thật sự là xuất phát từ tâm ý tốt. Lại nói hắn rất ít khi làm người tốt, số lần làm người tốt còn đếm không đủ một bàn tay đâu. Nhưng khó được một lần phát thiện tâm, lại có kết quả như vậy. Thật quá thảm thương, quả nhiên là không làm nổi người tốt.
Bạch Thế Niên không đả kích Diệp Tuần, nhưng trong lòng cũng nói ngươi hảo tâm làm chuyện xấu, đáng đời