Q.7 - Chương 15: Điềm báo
Vào một buổi tối trước khi Minh Duệ cùng Minh Cẩn được hai tuổi, Ôn Uyển cùng Minh Duệ nói chuyện, còn Minh Cẩn thì lại ngủ ( Con heo nhỏ đương nhiên hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn).
Ôn Uyển vuốt đầu Minh Duệ, thực ra nàng cũng không muốn nói với Minh Duệ việc này. Nhưng mà nàng nhìn ra được, kỳ thực Minh Duệ vẫn luôn muốn hỏi, chỉ là bởi vì lời của nàng làm nghẹn lại không hỏi mà thôi. Nếu hài tử muốn biết, Ôn Uyển sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút, vẫn quyết định nói chuyện cùng Minh Duệ.
Minh Duệ nghe Ôn Uyển chọn Linh Đông, cũng không ngoài ý muốn: “ Mẹ, Linh Đông biểu ca lớn lên không thông minh, cũng tương đối ngu ngốc, lại còn tự ti. Không dạy tốt được đâu.” Thử nghĩ xem, Minh Cẩn nhà hắn thật ra rất thông minh. Dạy qua hai lần căn bản có thể nhớ lấy. Nếu ngày hôm sau, để cho hắn ôn tập lại, qua nhiều ngày sau hỏi lại vẫn có thể đáp chín phần mười rồi. Nhưng Linh Đông biểu ca, ừm, không thể đánh giá được.
Ôn Uyển nghe Minh Duệ đánh giá Linh Đông không được thông minh thì nở nụ cười: “ Cục cưng, trên đời này người thông minh chỉ chiếm một số nhỏ mà thôi. Linh Đông biểu ca của con cũng không phải là không thông minh. Hắn chẳng qua kém hơn chút so với các con thôi. Tuy nhiên, cục cưng con phải nhớ kỹ, thông minh không có nghĩa hắn có thể thành công. Con nhìn xem Tiểu Bảo tuy thông minh, nhưng hắn rất lười. Nếu không phải mẹ và con cùng đốc thúc hắn học tập, hắn cũng chỉ nghĩ đến chơi thôi. Người có thể làm đại sự, không chỉ dựa vào sự thông minh, mà còn phải cần cù và nỗ lực nữa.” Những đứa trẻ lúc nhỏ thì thông tuệ, đến lúc lớn lên thường hay thay đổi trở nên không có gì nổi bật cả. Những trọng điểm trong những chuyện xưa không phải đều như vậy sao? Ừm, Ôn Uyển nghĩ đến một chuyện xưa, quyết định phải ghi lại, để cho Minh Cẩn học tập.
Minh Duệ thực tán thành với những lời nói này: “ Nhưng Linh Đông biểu ca, lá gan rất nhỏ, luôn sợ hãi. Không tốt!”. Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể hèn yếu nhát gan được chứ, làm cho hắn xem thường.
Ôn Uyển đối với cái này không lo lắng, lá gan có thể từ từ mà rèn luyện: “ Cục cưng a, năm đó mẹ vì một trận đánh chết cung nữ mà sinh ra sợ hãi đến nỗi ngất xỉu. Lá gan của Linh Đông biểu ca con so với mẹ còn lớn hơn! Cho nên con yên tâm đi.” Về phần tự ti, thì càng không có lo lắng. Cái gọi là tự ti, hoàn toàn là do người bên cạnh gây nên. Mỗi người đều có ưu thế riêng của mình. Ưu điểm của Linh Đông chính là lòng khoan hậu, tính tình tốt. Nhưng những điều này ở Hoàng gia đại biểu cho việc dễ bị khi dễ, đều không đáng giá tiền. Bị nhiều người nói tư chất không tốt, cộng thêm có một ca ca quá ưu tú, không tự ti mới kỳ quái đó. Đây cũng là điều mà Ôn Uyển lo lắng, Minh Duệ quá ưu tú, là nguyên nhân Minh Cẩn sau này dễ tự ti. Nhưng mà nhìn con heo nhỏ nhà họ lòng dạ rộng lượng, nên nàng không lo lắng điều này.
Minh Duệ rất ngạc nhiên: “ Mẹ, năm đó người mấy tuổi a?” Minh Duệ đối với lịch sử trưởng thành của Ôn Uyển rất tò mò nha. Từ ngày đến Ngọc Tuyền tự, hắn biết mẹ cũng trải qua rất nhiều khổ nạn. Về phần tại sao có được địa vị như hiện tại, ngay cả hoàng tử cũng có thể để nàng chọn dạy dỗ, sau này sẽ biết.
Minh Duệ nghe Ôn Uyển nói mười tuổi: “ Mười tuổi a …..”
Ôn Uyển đắp lại chăn cho Minh Duệ, kéo chăn đến cằm Minh Duệ mới để xuống: “ Mẹ nói cho con việc này, nếu như mẹ thật sự chọn Linh Đông tới đây, đến lúc đó có thể có khả năng phải phân tâm, không có nhiều thời gian phụng bồi con cùng Tiểu Bảo. Mẹ muốn con theo đệ đệ nhiều hơn một chút.” Ý của Ôn Uyển là muốn Minh Duệ không trở thành một tên cuồng luyện võ, để hắn chiếu cố đệ đệ mình.
Minh Duệ gật đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ chiếu cố đệ đệ thật tốt.” Hai người ở cùng một chỗ, Tiểu Bảo có vấn đề gì hắn có thể lập tức biết được. Hơn nữa còn có Hạ Dao cô cô cùng hai ma ma. Sẽ không có việc gì.
Ôn Uyển hài lòng một chút: “ Chờ sang năm Tiểu Bảo được ba tuổi, mẹ liền mời lão sư cho hắn, đến lúc đó con có thể yên tâm luyện võ rồi.” Ôn Uyển nghe được Hạ Dao nói, chờ Minh Duệ ba tuổi sẽ bắt đầu dạy hắn nội gia công, vì thế không thể phân tâm. Hơn nữa, hài nhi ba tuổi đều bắt đầu đọc sách, nhận biết chữ viết văn chương. Cho nên Ôn Uyển chỉ cần mệt nhọc một năm nữa, chờ Minh Cẩn có tiên sinh, nàng có thể buông xuống rồi. Đến lúc đó có nhiều thời gian. Một năm về sau, nàng có thể chuyên tâm đến việc buôn bán của mình.
Vào sinh nhật hai đứa bé, Ôn Uyển mời không nhiều người lắm, Mai nhi, Thái Tử Phi. Sau Mai nhi lại đề nghị, thêm Thuần thế tử phi. Cũng không phải nguyên nhân do Mai Nhi, chủ yếu là Ôn Uyển cũng muốn gặp Mẫn Gia, xem bộ dáng đứa bé kia, lớn lên như thế nào.
Tới đầu tiên là Mai nhi. Mai nhi vừa thấy Duệ ca nhi, liền để cho bà vú đem Di Huyên thả tới trước mặt Duệ ca nhi: “ Duệ ca nhi, đây là Di Huyên muội muội của con, ôm ôm nhé.”
Ôn Uyển cười mắng: “ Di Huyên nhà ngươi so với Minh Duệ nhà ta chỉ nhỏ hơn có ba tháng, làm sao có thể ôm được. Ngươi cũng đừng ở nơi này mà hồ nháo.”
Mai nhi cất giọng cười: “Vậy không được. Từ nhỏ bồi dưỡng tình cảm thật tốt, thành thanh mai trúc mã. Mới đáng tin cậy.” Nói xong lại lừa Duệ ca nhi ôm.
Minh Duệ đối với hài tử trong tay bà vú không có hứng thú. Một đứa bé chưa dứt sữa thôi, nên hắn đắc ý mà quay đầu đi, tỏ vẻ khinh thường. Cũng là Minh Cẩn nhìn thấy tiểu cô nương khả ái, rất thích liền muốn đi tới nắn mặt ( Ôn Uyển thường nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn). Kết quả làm Di Huyên oa oa khóc thật lớn. Minh Cẩn thì lại vui mừng hớn hở cười không ngừng.
Mai nhi thẳng thắn mắng Minh Cẩn là một tiểu tử hư. Ôn Uyển cười đến mức không được: “ Tiểu tử thúi, xuống tay nặng như vậy. Mặt tiểu muội muội bị con nắm đến đỏ rồi.”
Minh Cẩn một chút cũng không áy náy.
Theo sau mà đến là Thái tử phi, Thái tử phi mang Linh Đông tới. Ôn Uyển thấy Linh Đông, sờ sờ đầu của hắn. Đứa bé này, mới có một tháng giống như gầy đi không ít, sắc mặt còn có chút trắng bệch. Ôn Uyển trong lòng oán thầm không dứt, Linh Nguyên khỏe mạnh như vậy, Linh Đông nhìn giống như suy dinh dưỡng, không biết Thái tử phi nuôi như thế nào nữa.
Thuần thế tử phi Giang thị mang theo Mẫn Gia tới.
Ôn Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn Gia. Tiểu cô nương rõ ràng đem toàn bộ ưu điểm của cha mẹ tập hợp lại một chỗ. Ánh mắt giống Giang thị, mắt phượng xinh đẹp, những cái khác lại giống Yến Kỳ Hiên. Mặc dù nói hài tử khi còn bé đẹp mắt lớn lên thì chưa chắc, nhưng Ôn Uyển cho rằng là do gen của cha mẹ quyết định, khi còn bé bộ dáng xinh đẹp như vậy nếu lớn lên lại sai lệch như thế, cái này thì ông trời bị mù rồi.
Minh Cẩn nhìn thấy Mẫn Gia, quay đầu về phía Ôn Uyển nói: “ Mẹ, Tiểu muội muội thật xinh đẹp a!”
Mai nhi cười châm biếm tiểu bại hoại Minh Cẩn nói: “ Minh Cẩn, đó là tiểu tức phụ của con nha. Thích sao? Thích thì tới ôm ôm đi.”
Minh Cẩn không rõ nên nhỏ giọng hỏi: “ Mẹ, cái gì gọi là tiểu tức phụ?”
Thái tử phi ở bên cạnh trêu ghẹo: “ Tiểu tức phụ chính là hiện tại có thể ôm ôm vuốt ve nha. Mau đi ôm đi, nếu không ta để ca ca ôm đi nha.”
Tên tiểu gia hỏa Minh Cẩn này vốn có ý thức sở hữu mảnh liệt vô cùng. Nếu nói là của hắn, sẽ không chấp nhận để cho người khác động vào, lập tức xông lên, muốn đoạt lại từ tay bà vú. Bà vú được Giang thị cho phép, cẩn thận để Minh Cẩn ôm qua.
Minh Cẩn bên cạnh có Chu ma ma che chở, cũng không lo lắng ôm hài tử bị té. Nào biết đâu rằng, Minh Cẩn khi ôm Mẫn Gia, liền hướng tới trên mặt Mẫn Gia hôn một ngụm thật mạnh. Sau khi hôn xong, còn không quên kêu lên một tiếng: “ Mẹ, tiểu muội muội thật thơm!”
Ôn Uyển cười mắng: “ Tiểu tử thúi, cái gì thơm không thơm. Rõ ràng là con thấy tiểu muội muội xinh đẹp khả ái, tùy tiện hôn lung tung.”
Mai nhi cười to: “ Nha, nhỏ như vậy cũng biết hôn muội muội rồi. Cái này đúng là duyên phận, xem ra cửa hôn sự này chạy không thoát rồi.”
Minh Cẩn cũng cất giọng nói: “ Mẹ, mọi người đều nói tiểu muội muội là của con. Tiểu muội muội là của con, con thấy thơm thơm, vì sao không thể hôn?” Nhìn cái bộ dáng kia, nếu Mẫn Gia không bị ôm đi, đoán chừng hắn còn muốn tiếp tục hôn nữa.
Nghe những lời này của Minh Cẩn, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Lúc trước, Giang thị còn rất thấp thỏm. Ý của Ôn Uyển rất mập mờ không rõ, bất quá xem ra bây giờ, cửa hôn sự này xác suất thành công rất lớn. Cũng tốt, hài tử thích, chỉ cần cố gắng dạy dỗ thỏa mãn yêu cầu của Ôn Uyển, Ôn Uyển hẳn sẽ không nuốt lời. Tim của Giang thị cũng bình tĩnh lại.
Ôn Uyển quay đầu lại mắng Mai nhi: “ Cũng là ngươi làm hư con trai ta. Lần sau còn như thế nữa, đến lúc đó ta cũng cho người phát tán ra những thói xấu của ngươi.”
Thái tử phi Như Vũ cũng cười nói: “ Đó cũng là duyên phận khó có được. Minh Cẩn chỉ liếc mắt một cái liền thích Mẫn Gia nha.” Bằng không, làm sao đối với Mẫn Gia ưa thích, nhưng đối với Di Huyên lại không có hứng thú.
Ôn Uyển trong lòng muốn nôn, tên tiểu tử này thích những đồ đẹp mắt. Hơn nữa đặc biệt thích những thứ rực rỡ. Cho nên mới nói, cái này thật không phải là thói quen tốt.
Sau khi ầm ĩ qua một hồi, hai tiểu cô nương đều được bà vú ôm. Linh Đông hiểu biết đi theo Minh Duệ và Minh Cẩn cùng đến phòng đồ chơi. Minh Duệ trước khi đi còn nhìn Di Huyên một cái, nhóc con này sau này chính là vợ mình à? Làm sao không nghe mẹ nói qua, tối nay nhất định phải hỏi lại mới được.
Ôn Uyển thấy hai bà bầu. Hai người hình như đều đã sinh ba, lần này là thứ tư. Mai nhi đề nghị nói: “ Ôn Uyển, dù sao cũng không có chuyện gì, chúng ta đánh mã điếu đi!” Lại nói nàng gần đây loay hoay đến nỗi không có thời gian đánh mã điếu.
Thái tử phi cùng Giang thị cũng phụ họa, thường ngày không có chuyện gì làm, thường đánh mã điếu làm trò tiêu khiển. Ôn Uyển sắc mặt có chút mất tự nhiên. Mai nhi híp híp mắt cười: “ Ôn Uyển, chắc không phải ngươi nói với ta, ngươi không biết đánh chứ?”
Ôn Uyển chỉ biết chơi mạt chược, còn đánh mã điếu, Ôn Uyển thật chưa từng đánh qua. Hạ Dao ở bên cạnh khẽ cười nói: “ Trong phủ đệ chúng ta, không có bài mã điếu.” Trong phủ đệ đồ rất nhiều, nhưng những thứ như quân bài mã điếu lại không có.
Ôn Uyển hâm mộ nói: “Ta thường ngày cứ loay hoay không dứt việc, nơi nào giống như các ngươi. Nhàn nhã tự tại, còn có thể đánh mã điếu.” Trong miệng tuy nói hâm mộ, nhưng trong mắt lại không lộ chút vẻ hâm mộ nào. Mỗi người đều có thú vui riêng của mình.
Mai nhi ghét bỏ nói: “ Ngươi cũng ít khoe khoang đi” Ở chỗ này cũng chỉ có Mai nhi là nói chuyện tùy ý với Ôn Uyển, Như Vũ hiện tại có phần không bắt rõ mạch của Ôn Uyển, còn Giang thị đối với Ôn Uyển chưa quen thuộc nên cũng không thể nói chuyện tùy ý được.
Ôn Uyển đứng lên, mang bọn họ vào trong viện nhìn cây lựu. Trên cây treo đầy những quả lựu tươi mọng, Ôn Uyển phân phó người hái vài quả xuống ăn.
Mọi người cười nói chuyện về hai năm trước. Mọi người vừa cười một hồi, có chuyện lý thú này nổi lên làm đầu, mọi người lại nói những chuyện lý thú khác.
Thẳng tới khi dùng cơm trưa xong, mọi người liền chuẩn bị trở về. Ôn Uyển đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nói với Như Vũ: “ Để Linh Đông ở lại đi, đến tối ta lại cho người đưa hắn trở về.”
Tim của Như Vũ nhảy lên một nhịp, Ôn Uyển đây là… Nhưng hôm này Ôn Uyển không nói gì, cho nên nàng cũng không hỏi. Chỉ đáp ứng lời nói của Ôn Uyển, quay đầu lại dặn dò Linh Đông phải ngoan ngoãn, nghe lời cô, cái khác thì không có nhiều lời.