Q.7 - Chương 114: Hỏa pháo
Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một mảnh rắng xóa, lúc ấy trên bầu trời bông tuyết bay nhẹ nhàng, bông tuyết giống như lông ngỗng múa đủ loại tư thế trên không trung, hoặc bay lượn, hoặc xoay tròn, hoặc thẳng tắp rồi rất nhanh rơi xuống, trải dài trên mặt đất, còn có bông chui vào cổ áo của bạch Thế Niên nữa.
Thời tiết biên thành rét lạnh, Bạch Thế Niên sớm đã thành thói quen. Giẫm lên lớp tuyết đọng thật dày, hướng về doanh trướng của Diệp Tuần mà đi tới. Nếu có Ôn Uyển ở đây, tuyệt đối sẽ khen một tiếng. Đi một đoạn dài như thế, đừng nói đánh run lạnh cái gì, ngay cả động tác chà chà xát tay cũng không có. Hai đứa nhỏ có sức khỏe thật tốt, đây nhất định là giống như cha của bọn chúng.
Diệp Tuần trốn ở trong doanh trướng. Bạch Thế Niên đi vào, liền bị một trận nhiệt khí phả vào mặt. Trong doanh trướng có đốt hai bếp lò than nhỏ, đỏ rực đỏ rực. Trong bếp than có đun một bầu rượu đồng. Diệp Tuần ở bên cạnh sưởi ấm, chốc chốc lại xoa tay.
Diệp Tuần cảm giác một trận gió lạnh: “ Nhanh lên, nhanh lên, mau buông xuống. Gió lạnh đều thổi vào rồi. Mau chút. Ngươi đến cũng thật vừa vặn, ta đây đang hâm rượu xong. Đợi một chút uống hai chén.” Đến biên thành nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không quen được. Đợi thời điểm trời rét lạnh nhất ( thời tiết lễ mừng năm mới chính là mùa lạnh giá nhất), bình thường hắn cũng không dám ra ngoài cửa. Sau đó trong khoảng thời gian này, nếu có việc đều là Bạch Thế Niên đến tìm hắn, hoặc để binh lính gọi Bạch Thế Niên lại đây.
Bạch Thế Niên cũng không khách sáo: “ Chỉ có rượu như vậy, không có thịt à!” Có rượu có thịt mới là lẽ phải. Chỉ có rượu, quá đơn điệu. Nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thịt mới thú vị a!
Diệp Tuần tức giận nói: “ Không có, ngươi là Đại nguyên soái, để cho bọn họ xào hai đĩa thức nhắm mang vào đây. Ừ, tốt nhất là hai đĩa thịt bò to. Có cái nhai lấy tinh thần.” Nghĩ đến mọi người đều giống như ngươi sao, đều có thể cầm được một cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc a! Lại nói tiếp, Diệp Tuần còn hoài niệm cuộc sống những ngày Bạch Thế Niên nghỉ dưỡng thương năm ấy.
Bạch Thế Niên cũng không coi trọng: “ Quên đi. Quá phiền toái. Có rượu là được.” Sờ sờ. Rượu này cũng không kém lắm, rót đầy một chén rồi uống. Rượu này thật mạnh, uống vào toàn thân thật sảng khoái.
Diệp Tuần có chút cảm thán: “ Khụ, kỳ thực ta vẫn còn hoài niệm sáu năm về trước. Khi đó. Ừ, Quận chúa phái người đến chăm sóc ngươi. Rượu và đồ ăn này nọ, trải qua từng ngày như thần tiên giống nhau. Đúng rồi, Tướng quân, ngươi cùng Quận chúa thành thân, có phải cuộc sống cũng tiêu diêu tự tại hay không?” Cuộc sống như vậy, mới là cuộc sống mà bọn họ muốn trải qua.
Bạch Thế Niên cười, đó là có thức ăn ngon cơm tốt. Rượu thì không có, ban đầu hắn còn bỏ ngoài tai, về sau nghe lời Ôn Uyển mới biết được vì sao. Nói tới đây, Bạch Thế Niên cười: “ Vợ ta lúc ấy không cho phép ta uống rượu. Nói là uống rượu không tốt cho sức khỏe.”
Diệp Tuần cho Bạch Thế Niên một cái xem thường: “ Uống rượu không tốt? Trong kinh thành ai mà không biết rượu nổi danh nhất hiện đang ở phủ Quận chúa. Bảo Quận chúa nói uống rượu không tốt? Ngươi muốn tìm lý do, thì cũng tìm lý do tốt một chút chứ. Có phải ở trong phủ Quận chúa uống hết hay không?” Nếu không phải thì rượu ngon làm sao ủ rượu. Cũng chỉ có khẩu vị tốt mới đi nghiên cứu học tốt như vậy, càng làm ra rượu có mùi vị ngon đến thế.
Bạch Thế Niên cười: “ Ngày thành thân, thật không để ta động vào một giọt rượu. Vợ ta nói, nếu uống rượu dưới tình huống này mà có thai, rất có thể sinh ra đứa nhỏ bị ngốc. Mặc kệ có thật vậy hay không, vì đứa nỏ, làm thế nào cũng nhịn được. Sau lại vợ ta có thai rồi, nên không trông chừng ta nữa. Ngược lại mỗi lần trong phủ đệ có rượu ngon sắp xuất hiện, là lấy cho ta nếm thử một chút.”
Diệp Tuần cười một tiếng, có chút kinh ngạc nói: “ Quận chúa còn nói trong ba đời không kết thân. Nói là huyết thống quá gần, hài tử dễ xảy ra vấn đề.” Quận chúa làm sao lại có nhiều ý nghĩ cong cong quẹo quẹo đến thế.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “ Cái này bản thân ta không có nghe nàng nói qua. Nhưng vợ ta học thức uyên bác, ngay cả tiếng nước ngoài cũng biết. Thật sự có thể nói là thông kim bác cổ. Nếu nàng đã nói như vậy, chắc chắn là có căn cứ. Về sau hài tử của ta, trong vòng ba đời không thể thành thân.” Phàm là chuyện phối ngẫu của con cháu đời sau có ảnh hưởng, hay có liên quan đến tính mạng. Cho dù là một phần vạn nguy hiểm, cũng không thể liều lĩnh được.
Diệp Tuần vừa mới định nói, Quận chúa thật là cực kỳ được coi trọng. Bỗng mở to hai mắt nhìn: “ Không đúng…”
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng của hắn như vậy, đột nhiên nói: “ Làm sao vậy?” Đang tốt sao lại có cái gì không đúng a. Đương nhiên, hiện tại tuyết bay đầy trời, cũng không có quân tình.
Diệp Tuần thông suốt đứng lên: “Có nhớ Dương Đông hay không? Tiểu tử kia mỗi ngày đều rời không được rượu. Hắn sinh được hai nhi tử, một đứa là ngốc tử, một đứa thì ngơ ngác như khúc gỗ cũng coi như là người nửa ngốc tử. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nào Quận chúa nói đều là sự thật.” Dương Đông kia trước đây là một người có tính tình nhanh nhẹn. Nhưng vì nguyên nhân này, mà tinh thần cực kỳ sa sút. Mọi người cũng đồng cảm cho hắn, để hắn ở lại phòng bếp làm việc.
Bạch Thế Niên đánh giật mình một cái, đúng vậy. Tuy hắn nghe lời Ôn Uyển nói, nhưng đây là chuyện liên quan đến hậu thế, cho dù một phần ngàn nguy hiểm cũng không dám liều lĩnh. Thật không ngờ đúng là như vậy.
Còn chưa có cảm khái xong, Cao Tần ở bên ngoài mang một hộp thức ăn trở lại. Ở bên dưới hộp thức ăn được làm bằng đồng, như thế có thể để lửa than, vào mùa đông làm thức ăn không bị nguội.
Cao Tần mở hộp thức ăn ra, lấy đĩa thức ăn đặt giữa hai người. Một đĩa đầy đậu phộng, một đĩa đầy thịt bò thái lát, một đĩa khoai tây sợi chua cay. Toàn là những món nhắm rượu ngon. Những món ăn này là do đầu bếp riêng của Bạch Thế Niên làm ( trải qua những ngày được Hạ Nhàn dạy bảo, vị đầu bếp này trong biên thành, được coi như là tay nghề tuyệt hảo nhất).
Diệp Tuần gắp một hạt đậu ném vào trong miệng mình: “ Lại nói a, cũng là hưởng phúc phận của Quận chúa. Chúng ta năm đó làm sao có thể trải qua những ngày sống thoải mái đến như vậy.” Trước kia, mỗi lần vào đông, tất cả mọi người đều rất lo lắng. Bởi vì quần áo và chăn bông chống rét còn không có đủ. Nhưng từ khi, ừ, kể từ khi Bạch Thế Niên lấy Ôn Uyển về sau, cái chuyện hậu cần này, cũng chưa từng có lo lắng qua. Không những thế, thân là quân sư của Nguyên soái, hắn mỗi ngày đều có thức ăn ngon. Trong quân doanh cũng không xuất hiện hiện tượng người chết rét nữa.
Bạch Thế Niên khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Lại nói tiếp cũng đúng là vận may của hắn. Giống như thời điểm Thích Tuyền đảm nhận Nguyên soái, mỗi năm đều vì quân lương lương thảo mà lo đến bạc cả tóc. Đến lượt hắn thì không phải bận tâm chuyện này.
Diệp Tuần nhìn bộ dáng phiền muộn của Bạch Thế Niên, cười nói: “ Ta được tin tức, Hoàng thượng sở sĩ không đồng ý cho chúng ta tấn công bọn Mãn Thanh Thát Tử, là bởi vì đang nghiên cứu ra một loại vũ khí mới. Vũ khí này cũng sắp hoàn thành. Chỉ cần thành, chúng ta chỉ bị thương vong nhỏ nhất là có thể tiêu diệt bọn Mãn Thanh. Để bọn chúng không thể gây tai họa cho dân chúng biên thành.
Bạch Thế Niên mừng rỡ như điên.
Trước khi Ôn Uyển đi thôn trang, cho người tới đón Linh Đông và Kỳ Triết đến đây. Nhìn thấy Linh Đông mập mạp chút, nhưng Kỳ Triết, Ôn Uyển không biết mình có nhìn lầm không nữa, đứa nhỏ này hình như lại gầy. “ Hạ Dao, ngươi lại nhìn thử một chút, có phải lại gầy đi hay không?”
Hạ Dao ừ một tiếng: “ Đúng là lại gầy đi.”
Ôn Uyển cau mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi. Kỳ Triết ở trong phủ đệ của nàng thật vất vả lắm mới dưỡng ra một chút thịt, mới cho trở về thì lại gầy. Hạo thân vương có lời nhắc nhỏ của mình, chắc chắn sẽ không ngược đãi cháu của mình, nhưng lại gầy: “ Nói với Hạ Nhàn, làm nhiều đồ ăn ngon một chút để bồi bổ. Kỳ Triết, sau này ngoài ngày lễ tết, đệ muốn trở về thì trở về, không muốn thì ở lại phủ của biểu tỷ.” Ôn Uyển cũng không còn biện pháp nào khác, ngày lễ tết nhất định phải trở về. Đây cũng không phải quy củ gì, nhưng Hạo thân vương không có khả năng cho phép tôn tử mình ở lại chỗ của nàng ăn lễ tết được, nếu truyền đi thể diện của Hạo thân vương biết còn để vào đâu. Mà Ôn Uyển khẳng định cũng không đi làm chuyện mất mặt mũi của Hạo thân vương. Nhưng những lúc khác, có thể tùy ý bản thân Kỳ Triết, cùng lắm nói với bên ngoài rằng Kỳ Triết đứa nhỏ này rất hiếu học nha.
Ra khỏi tháng giêng, Hoàng đế đi đến ôn tuyền thôb trang. Ôn Uyển theo đuôi Hoàng đế cùng đến. Ôn Uyển lên long liễn, tìm Hoàng đế kể một ít chuyện. Long liễn rất lớn, căn bản không sợ bị sóc nảy.
Ôn Uyển cuối cùng cũng mở miệng hỏi Hoàng đế: “ Cậu Hoàng đế, người chuẩn bị ngự giá thân chinh phải không?” Không được Hoàng đế xác nhận trước, Ôn Uyển hy vọng là do mình đa tâm.
Hoàng đế cười gật đầu. Ôn Uyển là tâm phúc bên cạnh hắn, đến bây giờ mới nhận ra được, thì là quá trì độn mà ( Ôn Uyển mắc ói: ta không có đầu óc? Ai đầu óc bình thường mà lại suy nghĩ có cuộc sống an nhàn không chịu, lại muốn đi mạo hiểm. A, đây rõ ràng chính là ăn no rỗi việc, còn để cho ta lo lắng hãi hùng ). Hoàng đế thật ra nhiều lần muốn nói cho Ôn Uyển biết, nhưng nghĩ đến tính tình của Ôn Uyển, cuối cùng vẫn chưa nói ra, hy vọng Ôn Uyển sẽ cảm giác được ý mình.
Trong lòng Ôn Uyển niềm hy vọng cuối cùng bị tan vỡ, Ôn Uyển hít một hơi thật sâu: “Cậu Hoàng đế, người tính lúc nào thì thân chinh?” Nhìn có vẻ khoảng ba bốn tháng nữa.
Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Binh bộ hiện nay đang nghiên cứu phát minh ra một loại hỏa pháo mới ( Chú thích: Thời điểm Minh Triều cũng đã có hỏa pháo rồi, nhưng uy lực lại rất nhỏ.), uy lực gấp mấy lần hỏa pháo trước. Có nó, thương vong sẽ giảm đi rất nhiều. Phần thắng căn bản thì không dị nghị. Cho nên mới kéo dài thời gian như vậy.” Nếu không phải đang đợi hỏa pháo xuất hiện, năm ngoái đ Hoàng đế ã muốn thân chinh rồi.
Ôn Uyển nghe nói là đang đợi hỏa pháo xuất hiện, hiện tại mới không thân chinh, nói cách khác Hoàng đế cũng là vì để ổn thỏa mọi chuyện. Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nặng nề, nhưng Hoàng đế có thể nghĩ đến chu toàn như vậy là một chuyện tốt: “ Chuyện về hỏa pháo có bao nhiêu người biết được?” Ngẫm lại thấy mình hỏi thật ngốc. Chuyện cơ mật như vậy ngay cả nàng còn không biết, người khác nếu không phải là cực kỳ tín nhiệm vả lại là người có liên quan, khẳng định sẽ không biết được.
Hoàng đế nở nụ cười: “ Con yên tâm. Đây là cơ mật cấp cao, không có bao nhiêu người biết được. Ngay cả Binh bộ thượng thư Dư Kính cũng không biết được.” Khoản tiền để nghiên cứu chế tạo ra hỏa pháo được lấy từ tư khố của mình, những vật khác cũng đã có người phụ trách đi chọn mua. Địa phương nghiên cứu chế tạo cũng cực kỳ bí mật. Hoàng đế rất có lòng tin, chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài. Ngay cả có người phỏng đoán, cũng không đoán được là loại vũ khí gì.
Ôn Uyển rất muốn sờ sờ đầu, sau đó đem chôn vào sâu ngàn dặm trong cát làm đà điểu: “ Cậu Hoàng đế, đó là hỏa phảo a! Thời điểm thử hỏa pháo, tiếng vang kinh thiên động địa, làm sao không ai đoán được chứ?” Trừ phi cái căn cứ quân sự này được dựng cách xa khu dân cư. Nếu không tiếng nã pháo có thể mọi người sẽ đoán được. Tuy rằng nói pháo ở đây khẳng định không tốt bằng pháo ở hiện đại, nhưng tiếng pháo nổ mà không có người nghe được, đây là loại địa phương gì a.
Hoàng đế khẽ cười, không trả lời Ôn Uyển. Nhưng mà thần thái của hắn tỏ vẻ, hắn nói không có là không có.
Được rồi, Hoàng đế có tự tin, Ôn Uyển cũng không đem bát nước lạnh tạt vào hắn.