Q.7 - Chương 167: Hoàng hậu trở về

Thái tử và Thái tử phi nói một hồi, thì có người đến báo nói Lễ bộ Thượng Thư đến tìm, có chuyện quan trọng cần thương nghị, Thái tử liền đi qua đó.

Thái tử phi đợi Thái tử đi rồi, nói với Dung ma ma: “Ôn Uyển đa nghi quá rồi, thái tử nhất định sẽ thiện đãi cả nhà bọn họ.”

Dung ma ma gật đầu.

Nếu như Ôn Uyển ở đó, nhất định sẽ ói mửa. Các ngươi có lòng dạ rộng lớn muốn đối xử tử tế với ta sao? Các ngươi là muốn ta kiếm nhiều tiền cho các ngươi, coi ta làm công cụ kiếm tiền thì có. Nàng vì hoàng đế kiếm tiền không giả, đó là do nàng xem hoàng đế trở thành thân nhân duy nhất mà đối đãi (lấy tình hình năm đó hoàng đế quả thực là thân nhân duy nhất Ôn Uyển thừa nhận), muốn sắp xếp lo giải nạn cho hoàng đế. Nàng chưa bao giờ muốn mình thành công cụ kiếm tiền cho người khác.

Ôn Uyển đang giảng giải với Linh Đông thời sự, nghe được Hạ Ngữ tới nói, Đông cung phái người đến đón Linh Đông trở về mấy ngày. Còn vài ngày nữa Hoàng hậu sẽ đến kinh rồi, với tư cách tôn tử Linh Đông khẳng định phải đi nghênh đón.

Ôn Uyển vỗ vỗ vai Linh Đông: “Tổ mẫu con không thích cô cô. Con là đệ tử của cô cô, nếu tổ mẫu không cho con mặt mũi, con cũng đừng để ở trong lòng.” Ôn Uyển nói toạc ra, nửa điểm mặt mũi bên ngoài cũng không chừa.

Với hiểu biết của Ôn Uyển với Hoàng hậu, cộng thêm hai ngày nay nhìn kỹ tư liệu Hạ Ảnh đưa tới nói về biểu hiện của Hoàng hậu mấy năm nay ở Ngũ Đài Sơn, thì rất đáng tiếc, không chỉ không tỉnh lại ngược lại càng tệ hại hơn. Cho nên Ôn Uyển rất khẳng định, Linh Đông nhất định sẽ sẽ hứng chịu đầu tiên.

Linh Đông nhìn qua Ôn Uyển: “Cô cô không đi gặp Hoàng tổ mẫu sao?”

Sắc mặt Ôn Uyển hồng hào, ăn sáng đang ngon miệng. Lúc này lại trợn mắt nói lời bịa đặt: “Cô cô thân thể không khoẻ, nên không đi tự tìm phiền phức đâu. Trở lại Đông cung, nếu mẫu phi con hỏi con chuyện gì. Con có thể đem những chuyện con thấy nói chi tiết với mẫu phi con, biết không?” Ẩn ý của Ôn Uyển là có thể đem những gì nhìn thấy mà nói. Nhưng mà không được đem nghi hoặc ở trong lòng mình nói ra. Ôn Uyển cũng không có lo lắng Linh Đông đi lộ tin gì. Nửa năm thời gian này đều không có lộ ra, chỉ chút thời gian này không đáng kể.

Hạ Ảnh tinh thần run run khi thấy Ôn Uyển nói với Linh Đông thân thể nàng không khoẻ, sẽ không đi gặp hoàng hậu, thì im lặng nhìn trần nhà. Quận chúa ah, người tìm cớ phải tốt một chút đi chứ? Nhưng khi nhìn thấy thần sắc Linh Đông nửa điểm quái dị cũng không có, vẫn là bộ dáng trung hậu trung thực kia, thì càng im lặng. Lúc này Hạ Ảnh chỉ có một ý nghĩ. Trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả uý.

Ôn Uyển dặn dò Linh Đông vài câu rồi để cho hắn hồi cung. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển đối với Linh Đông yên tâm như vậy thì nói: “Quận chúa, vạn nhất Linh Đông điện hạ nói với Thái tử và Thái tử phi thì kế hoạch của chúng ta có thể thất bại trong gang tấc.”

Ôn Uyển cười lấy một quả lê ăn: “Cái gì thất bại trong gang tấc. Bọn hắn đi nơi nào bắt Minh Cẩn, nơi Minh Cẩn và Minh Duệ ở ngoại trừ ta thì không có người nào biết rõ ở nơi nào.”

Hạ Ảnh có chút giật mình: “Quận chúa, ý của người là, để cho bọn hắn biết rõ người xuất hành không phải là Minh Cẩn sao?” Nàng còn tưởng rằng Quận chúa muốn giấu diếm tới cùng chứ. Nay lại cố ý đưa nhược điểm ra ngoài đây này!

Ban đầu Ôn Uyển cũng tính như vậy. Nhưng đợi đến thời điểm bày ra hành động thì cảm thấy không đúng. Nàng là người khôn khéo, làm sao có thể sẽ ở cái thời điểm đầu sóng ngọn gió lại đem hài tử đưa đi. Cái cán bị nắm này lộ quá rõ ràng rồi. Nhưng không sao cả, cho dù những người này thật sự cho rằng kẻ xuất hành là giả mạo, vậy thì Mộc Nhất cũng an toàn hơn một chút. Dựa theo suy nghĩ của những người này, bọn hắn chỉ suy đoán nhất định là ở trong khoảng thời gian này, nàng đưa Minh Cẩn đi mà thần không biết quỷ không hay.

Làm việc cẩn thận, lúc này mới phù hợp với tác phong làm việc trước sau như một của nàng. Cũng bởi vì Minh Cẩn không thấy. Ngược lại càng dễ dàng làm cho người khác tin tưởng hoàng đế thật sự đã xảy ra chuyện.

Kỳ thật Ôn Uyển cũng có một phiền muộn nhỏ, sao nàng lại trở thành người đại biểu rồi? Từ thái độ của nàng có thể suy đoán ra tình hình của hoàng đế như thế nào. Những người này nghiên cứu nàng sâu quá. Nhiều năm qua đều là như thế này, không chút thay đổi.

Linh Đông trở lại Đông cung, lập tức bị Hải Như Vũ gọi đi qua. Hải Như Vũ hỏi: “Linh Đông, Minh Cẩn đệ đệ con thời gian trước thân thể như thế nào?” Hải Như Vũ không có trực tiếp hỏi mấy ngày nay phải chăng Minh Cẩn có gì khác. Nhưng ẩn ý lại là mấy ngày nay Minh Cẩn có vấn đề gì không? Có phải là giả mạo hay không?

Linh Đông lắc đầu nói không biết: “Con đã mười ngày không gặp Minh Cẩn đệ đệ rồi. Cô cô nói Cẩn đệ đệ phải nghỉ ngơi thật tốt. Không thể bị người khác quấy rầy. Con chỉ thấy kỳ quái, bệnh của Minh Cẩn đệ đệ đã khoẻ nhiều rồi, sao lại không thể bị người quấy rầy? Nhưng mà cô cô không cho con hỏi nhiều. Sau đó hai ngày trước cô cô liền đem Minh Cẩn đệ đệ đưa đi.”

Hải Như Vũ nóng nảy: “Sao con không nói sớm?”

Linh Đông có chút kỳ quái: “Mẫu phi, nói sớm cái gì?”

Hải Như Vũ bị chẹn họng, lại hỏi thêm những chuyện khác nữa. Linh Đông nói đơn giản là Ôn Uyển mang theo hắn học tập làm kinh doanh như thế nào, truyền thụ cho hắn lối buôn bán. Hải Như Vũ không kiên nhẫn nghe những chuyện làm kinh doanh kiếm tiền này, phất tay để cho Linh Đông đi xuống.

Lúc Linh Đông ra cửa thì cúi đầu xuống, không có người chứng kiến trong mắt Linh Đông bình tĩnh. Đúng, là bình tĩnh. Loạn bình tĩnh này căn bản không phải là hài tử mười tuổi nên có.

Hải Như Vũ thở phào một cái: “Ta đã nói Ôn Uyển làm việc sẽ không qua loa. Thì ra hài tử đã sớm bị đưa ra ngoài. Cái này quả nhiên là hành động đánh lừa tầm mắt thôi.”

Ý của Dung ma ma là tranh thủ thời gian nói với Thái tử, để Thái tử biết rõ tin tức này, lại quyết định có nên đi đem hài tử kia đưa về hoặc là áp dụng những biện pháp khác không?

Thái tử lấy được tình báo thật là ‘tình hình bình thường’, một tháng này đều rất bình thường. Chỉ có hai ngày trước là không bình thường, người trong phủ Quận chúa nghênh ngang đem người đưa đi. Thái tử tức giận đến mắng to người phía dưới đều ngu xuẩn. Ngay dưới mí mắt bọn họ đem người đưa đi, mà bọn họ lại một chút cũng không biết, không phải ngu xuẩn thì là cái gì..

Đông cung không có hàng rào kiên cố như phủ Quận chúa, rất nhanh Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều biết Minh Cẩn đưa đi là giả mạo, nói cách khác bọn hắn truy tìm tung tích Minh Cẩn giả. Minh Cẩn thật đã sớm người không biết quỷ không hay bị đưa đi rồi.

Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên đối với chuyện này lại không có nửa điểm hoài nghi. Thủ đoạn của Ôn Uyển, hắn may mắn được chứng kiến rồi, đem nhi tử lặng lẽ đưa đi là rất bình thường.

Lục hoàng tử Kỳ Phong đối với chuyện này cũng không hoài nghi, chỉ là đối với chuyện Ôn Uyển đem người đưa đi thì rất lo lắng. Điều này nói rõ phụ hoàng thật sự không tốt rồi. Người ở kinh thành ai cũng biết, mạng lưới tình báo của Ôn Uyển tốt hơn hắn, tin tức khẳng định chính xác hơn rồi.

Hà thị đối với chuyện Minh Cẩn đưa đi là giả mạo, thì thái độ cẩn thận hơn: “Điện hạ, phủ Quận chúa có người của chúng ta ở đó mỗi ngày mười hai canh giờ nhìn xem. Người phía dưới cũng nhìn cẩn thận chăm chú. Ta cảm thấy dù Ôn Uyển Quận chúa có lợi hại cũng không có khả năng đem một người sống vụng trộm đưa đi ra ngoài như vậy.” Trừ phi trong phủ Quận chúa có mật đạo, nếu không không có khả năng đem người đưa đi mà bọn hắn không biết.

Hà thị nghĩ đến mật đạo, mí mắt nhảy lên. Xem ra phủ Quận chúa thực sự có mật đạo rồi. Nếu như thật sự xuất hiện vạn nhất, sẽ không bắt được Ôn Uyển Quận chúa, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn rồi.

Kỳ Phong có chút thở dài: “Ôn Uyển một mực ru rú trong nhà, giống như không hỏi thế sự. Thực tế lại hoàn toàn trái ngược, đối với triều chính, đối với thời cuộc không có người nào nắm chắc tình hính chính xác hơn nàng. Về phần nói làm thế nào đưa Minh Cẩn đi, nàng nói cũng có lý. Ở địa phương chúng ta giám thị là không thể nào đem người đưa đi được. Trừ khi Minh Cẩn không phải từ mấy chỗ này đi ra ngoài?” ý của Kỳ Phong là, phủ Quận chúa khẳng định còn có những lối ra khác. Minh Cẩn là từ những nơi khác đi ra ngoài.

Hà thị gật đầu. Nàng cũng cho là như vậy. Nếu đã bí mật, nhưng lại đem tin tức này đưa ra ngoài. Hà thị lo lắng là Ôn Uyển sử dụng kế sách ‘tìm đường sống trong cõi chết’. Nói cách khác, Hà thị lo lắng đưa đi thật ra là Minh Cẩn, chỉ là Ôn Uyển dùng biện pháp đánh lừa tầm mắt, để cho mọi người đưa ra phán đoán sai lầm, cho rằng kẻ đưa đi không phải Minh Cẩn, mà là thế thân.

Đương nhiên, mặc kệ có phải Minh Cẩn thật hay không? Hà thị biết rõ, hoàng đế thực không ổn. Nếu không Ôn Uyển cũng sẽ không vào lúc đầu sóng ngọn gió này mà đem nhi tử đưa đi. Hà thị thành thật nở nụ cười. Bình Ôn Uyển, hoàng hậu trở về rồi, xem ngươi còn có thể làm cao nhân ẩn sĩ ở trong phủ Quận chúa đóng cửa không ra hay không? Chỉ cần ngươi đi ra ngoài rồi, thì sẽ có biện pháp đối phó ngươi.

Hoàng hậu trở lại kinh, âm thầm không một tiếng động. Ngoại trừ thái tử cùng Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử một đoàn người đợi ở cửa thành tiếp đón, cũng không làm kinh động văn võ bá quan.

Hoàng hậu trở lại hậu cung, trực tiếp vào ở Khôn Ninh cung. Hiện tại thái tử giám quốc, phi tử hậu cung đã biết hoàng hậu trở về, tất nhiên đến bái kiến. Tư thái đều hạ thấp, tình thế người mạnh hơn là chuyện không có biện pháp.

Ôn Uyển biết rõ sau khi hoàng hậu trở về, thì thu quyền hành quản lý hậu cung, tự mình quản lý hậu cung. Ôn Uyển lắc đầu: “Thật đúng là không thể chờ đợi được rồi. Thái tử và Thái tử phi quả là có sức chịu đựng.”

Hạ Ảnh cười nhạo nói: “Quận chúa, lần này người đã cho Hà thị một đại ân rồi. Bởi vì có người tản ra lời đồn, hoàng hậu rất nhìn trúng Hà thị. Thực sự đối đãi như con gái mình, lại còn khiển trách Thái tử phi nhiều lần. Làm cho thái tử phi không còn mặt mũi. Vẫn là thái tử ra mặt trấn an. Hoàng hậu mới không có làm cho tệ hại hơn.”

Kỳ thật Ôn Uyển rất ngạc nhiên: “Lại nói, hoàng hậu đã trở về hai ngày rồi, vậy mà không phái người tuyên triệu ta vào cung. Điều này thật sự là hiếm có. Chẳng lẽ ta phán đoán sai rồi?” Dựa theo Ôn Uyển suy đoán, hoàng hậu hồi kinh, ngày đầu tiên thì sẽ tuyên triệu nàng vào cung. Sau đó làm thế nào thì Ôn Uyển không biết. Nhưng khẳng định không phải chuyện tốt. Vậy mà bây giờ đã qua hai ngày rồi còn không có động tác gì. Thật đúng là làm cho Ôn Uyển kinh ngạc đấy. Hoàng hậu cũng biết bảo trì bình thản rồi, có tiến bộ a.

Hạ Ảnh cười nhạo nói: “Nhất định là bị khuyên nhủ a.” Thái tử lại không phải người ngu, nếu để cho Hoàng hậu nổ súng với Quận chúa, thái tử không thể nhanh chóng cứu hỏa. Đến lúc đó thái tử sẽ là nhân bánh bích quy (ý là bị 2 bên kẹp ở giữa).

Nhưng Ôn Uyển lại có chút chờ mong: “Phương Vũ Đồng vô năng, không đối phó được Hà thị. Không biết Hải Như Vũ chống lại Hà thị sẽ phấn khích như thế nào.” Hai nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh PK, Ôn Uyển rất là chờ mong.

Ôn Uyển cùng Hạ Ảnh đều đánh giá cao tính nhẫn nại của hoàng hậu, ngày thứ ba, hoàng hậu phái thái giám tuyên ý chỉ, mời Ôn Uyển Quận chúa vào cung.

Ôn Uyển đi ra ngoài nghe thái giám truyền nội dung ý chỉ của hoàng hậu, có chút buồn cười: “Bà ta cho rằng bà ta là mẫu thân ruột của thái tử thì có thể muốn là gì thì làm sao? Đừng nói thái tử còn chưa có đăng cơ làm hoàng đế, cho dù đăng cơ trở thành hoàng đế thì như thế nào? Nói với người tới, thân thể ta không khỏe, không vào hoàng cung được.” Ôn Uyển căn bản là không thèm để ý tới ý chỉ của hoàng hậu. Chỉ để cho Hạ Ảnh đi truyền lời nói thân thể nàng không khỏe, không thể đi gặp mặt hoàng hậu, ngay cả nửa câu thăm hỏi ân cần đều không có.

Chiêu này của hoàng hậu đối với mệnh phụ bình thường có lẽ còn có thể dùng, nhưng đối với Ôn Uyển vô dụng. Lại nói Ôn Uyển biết rõ hoàng đế không có việc gì, nên căn bản không có đem hoàng hậu để vào mắt. Đợi hoàng đế trở về, hoàng hậu chỉ có hai kết cục. Một là bị phế, hai là ngoài ý muốn mà chết. Hoàng đế là người sĩ diện, phế hậu dù sao cũng không dễ nghe, hơn nữa còn phải suy nghĩ đến mấy đích tôn tử. Cho nên bị phế hẳn là không, cho nên chừa lại cho hoàng hậu chỉ có một con đường là chết.

Thái giám đến truyền ý chỉ nhận được lời này thì nhanh chóng đi ra ngoài. Đi vào phủ Quận chúa hắn cũng cảm thấy có chút phát run. Thị vệ trong phủ đệ mỗi người đều hung thần ác sát, giống như có thể đem người ăn vậy.

Hoàng hậu nghe được thái giám truyền ý chỉ nói ngay cả gặp mặt Ôn Uyển đều không gặp được, lập tức giận dữ. Ôn Uyển căn bản không có đem bà để vào mắt. Hoàng hậu phái người đi tuyên thái tử, thái tử lấy lý do công việc bề bộn không thể rời đi nên không có tới. Ngược lại phái Thái tử phi Hải Như Vũ tới.

Hải Như Vũ tiến vào Khôn Ninh cung, còn chưa có tiến vào tẩm cung chợt nghe tiếng hoàng hậu gầm gừ phẫn nộ. Hải Như Vũ thu liễm thần sắc vốn có, tiến vào tẩm cung. Thấy trong tẩm cung một đống bừa bộn.

Hoàng hậu vừa thấy Hải Như Vũ, tức giận mắng một trận. Hải Như Vũ tính tình tốt đến trấn an cả buổi, sau đó nói Ôn Uyển hiện tại không động được. Cho dù hoàng hậu muốn động Ôn Uyển, cũng phải đợi tin tức xác thực, sau khi thái tử đăng cơ rồi hãy nói.

Hoàng hậu đã ngừng lại lửa giận, khôi phục tâm tình.

Hải Như Vũ trấn an hoàng hậu xong, ra khỏi Khôn Ninh cung trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, thấy Hà thị chậm rãi đi đến, đáy mắt hiện ra chán ghét cùng khinh thường. Nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười. Cùng Hà thị hàn huyên hai câu, thì ra khỏi cung.

Dầu tiên Hà thị làm cho hoàng hậu vui vẻ, nên mấy ngày hôm trước đều xuôi gió xuôi nước. Thế nhưng hôm nay Hà thị cũng nhấm nháp được sự lợi hại của hoàng hậu, tự nếm không ít quả đắng. Hoàng hậu phái Hà thị đi gặp Ôn Uyển.

Trong lòng Hà thị giật mình, phải nói rằng từ khi nàng vào kinh thành vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Duy chỉ có ở trước mặt Ôn Uyển quận chúa, là khiến nàng kinh hãi. Cho nên có thể không một mình gặp mặt Ôn Uyển Quận chúa, nàng tuyệt đối sẽ không một mình đi gặp.

Nhưng hoàng hậu lại mặc kệ Hà thị có nguyện ý hay không, phân phó người, lại phái một cũng nữ thiếp thân theo đuôi nàng đi. Ngoài mặt là nâng đỡ, thực tế là muốn nàng này đi tìm hiểu hư thật của Ôn Uyển.

Hà thị lại không thể làm gì đành phải đồng ý.

Thái tử phi nghe được Hoàng hậu phái Hà thị đi gặp Ôn Uyển, thở dài một hơi: “Phái Hà thị đi, đúng lúc đó.” Đoạn thời gian này, nàng cố ý phóng túng Hà thị, thậm chí còn âm thầm để cho nữ quan ở trước mặt hoàng hậu nói mấy lời hữu ích giúp Hà thị. Chính là vì để cho Hoàng hậu ưa thích Hà thị nhiều hơn. Tính tình hoàng hậu cả người bất nhất. Thích ngươi thì đặc biệt nể trọng ngươi. Chuyện gì cũng đều hi vọng ngươi có thể phân ưu cho bà. Nếu như hoàng hậu có thực quyền, tất nhiên là có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng chuyện hoàng hậu muốn làm, sẽ chỉ làm ngươi run sợ thôi. Nếu Hà thị muốn dính vào, vậy thì hãy hưởng thụ loại đãi ngộ tốt này đi.

Dung ma ma vừa cười vừa nói: “Lần này đi phủ Quận chúa, Hà thị sẽ được trải nghiệm.” Người ở kinh thành người nào không biết, Ôn Uyển Quận chúa là người rất mang thù. Năm đó thích khách ám sát nàng, nàng liền bắn tiếng, dù đến chân trời góc biển, cũng phải để cho tên thích khách này táng thân trong trời đất.

Trước kia hoàng hậu cùng Quận chúa có tranh chấp gì, hoàng hậu đều phái Thái tử phi đến làm người hòa giải. Quận chúa bởi vì có quen biết với Thái tử phi, nên cho hai phần mặt mũi. Thế nhưng Dung ma ma biết rõ, Ôn Uyển quận chúa đối với hoàng hậu nửa phần tôn kính cũng không có. Hà thị đi lần này, khẳng định là người đứng mũi chịu sào. Cũng tốt, để cho nàng ta biết rõ, lấy được yêu thích của hoàng hậu nửa phần chỗ tốt cũng không có.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện