Q.7 - Chương 189: Nhị hoàng tử chết
Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển ở bên này vừa mới nói phát động trước thì ám vệ ở bên kia đã bị đánh tới không ứng phó kịp được. Ám vệ đành để lại người chịu trách nhiệm đi gọi lý nghĩa. Đối với việc Ôn Uyển đã sớm phát động thì nảy ra kinh sợ. Nhưng là việc đã đến trước mắt rồi, có tức giận cũng chỉ có thể kiên trì.
Bộ dáng không chút nóng nảy của Ôn Uyển, khiến cho Linh Đông càng cảm thấy những thứ mình muốn học còn rất nhiều. Ôn Uyển nhìn bộ dạng nhiêm trang của Linh Đông thì mỉm cười. Học hết được không phải cứ nói thôi mà còn phải tự mình trải qua kinh nghiệm mới được.
Ôn Uyển đang tính toán đại quân lúc nào đến. Lúc này vẻ mặt của Hạ Thiêm như đưa đám đi tới nói: “Quận Chúa, không xong rồi. Nhị hoàng tử đã chết, không biết là bị ai giết chết.”
Trịnh Thịnh biết tin tức Nhị hoàng tử chết thì sắc mặt cũng không đổi. Nhị hoàng tử đã muốn giết Quận Chúa, tất nhiên là hắn phải ngăn cản, còn về phần Nhị hoàng tử chết như thế nào, dù sao cũng không phải là bị giết chết nên cũng không có quan hệ gì với hắn ( người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là Ôn Uyển, khẳng định không phải hắn. Về việc nói Ôn Uyển sẽ đền mạng lại cho Nhị hoàng tử, Trịnh Thịnh cũng không phải là kẻ ngu, biết là sẽ không có khả năng).
Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Người nào giết?” Đối với tin tức Nhị hoàng tử đã chết, Ôn Uyển không có cảm xúc quá lớn, đúng như suy nghĩ của Nhị hoàng tử, cho dù hiện tại hắn không chết, thì thời điểm trước khi hoàng đế trở lại nàng cũng phải để cho hắn chết. Tất nhiên là không thể trắng trợn giết được.
Hạ Thiêm cũng không biết, chỉ biết là trong lúc hỗn loạn bị giết rồi. Hoàng tử chết ở trong hỗn loạn. Nhưng khoản sổ sách này lại rất có thể tính ở trên đầu của Quận Chúa.
Nhị hoàng tử đã chết, hiện tại nếu Ôn Uyển không ra mặt khó tránh khỏi sẽ bị rơi xuống danh tiếng không tốt. Muốn giết là một chuyện, hiện tại chết ở cửa nhà nàng lại là một chuyện khác. Vì để ngăn ngừa nghi kỵ, phòng bị vạn nhất thì chuyến này vẫn phải muốn đi. Ôn Uyển suy nghĩ kỹ xong lại nhìn lại thời gian. Dù sao có như thế nào thì trước khi đại quân chưa tới nàng tuyệt đối sẽ không rời đi khỏi phủ Quận Chúa. Nhưng đến hiện trường đi xem một chút vẫn có thể.
Ôn Uyển là người thuộc phải hành động, nghĩ tới cái gì liền đi làm cái đó nên lập tức cho người đổi một thân thường phục thành triều phục. Mang theo Linh Đông ra ngoài.
Hạ Thiêm không ngờ Ôn Uyển lại muốn tự mình đi ra ngoài. Lập tức khẩn trương: “Quận Chúa, phía ngoài một mảnh máu tanh. Vạn nhất dính xui cho Quận Chúa thì sẽ không tốt. Quận Chúa, hay là người cứ ở trong viện chờ tin tức đi!”
Ôn Uyển cười khẽ. Nàng là người không thích nhìn thấy máu tanh, nhưng tràng diện máu tanh hơn nữa nàng cũng đã gặp rồi, có cái gì mà đụng chạm hay không đụng chạm. Một chuyến này nàng nhất định là phải đi.
Ôn Uyển ra cửa, trước trước sau sau có tới mười hai thị vệ thiếp thân, những thị vệ này cũng đều là thị vệ thiếp thân đi theo người, Ôn Uyển còn mang theo Linh Đông đi tới cửa đại môn.
Cửa lớn của Phủ Quận Chúa lúc này có từng đống thi thể hỗn độn, có những thi thể máu thịt mơ hồ không nhìn rõ bộ dáng, có thi thể tứ chi tách riêng không trọn vẹn hoàn toàn, hơn nữa mặt đất cũng đầy máu. Cảnh tượng này vốn đã dọa người, nhưng những thứ binh lính tạt tật kia còn tăng thêm âm thanh rên rỉ thê thảm.
Cửa lớn của Phủ Quận Chúa dường như đã trở thành địa ngục trần gian.
Linh Đông mạnh mẽ rùng mình một cái, lôi kéo tay áo của Ôn Uyển. Ôn Uyển có thể cảm nhận được Linh Đông đang phát run. Ôn Uyển khẽ than thở, đánh giặc chính là như vậy: “Không cần sợ, không có chuyện gì.”
Linh Đông dạ một tiếng, nhưng là không ngăn được sự run rẩy. Linh Đông mặc dù đã trải qua ám sát. Cũng thấy được rất nhiều người chết nhưng cùng với cảnh tượng hiện tại so sánh thì vẫn phải gặp sư phục.
Ôn Uyển gật đầu, coi như tốt, không có luống cuống cũng không muốn nôn mửa. Ra vẻ trấn định thì vẫn ra vẻ trấn định, ừ, tôi luyện thêm chút nữa là có thể vượt qua kiểm tra rồi.
Trịnh Thịnh đi về phía Ôn Uyển: “Quận Chúa, ở đây khắp nơi đều là máu tanh, Quận Chúa không nên tới đây, tránh cho bị xui xẻo.”
Ôn Uyển một chút cũng không có vẻ kinh sợ với những gì chứng kiến trước mặt. Ngược lại vân đạm phong khinh nói: “Không sao, ta không tin cái này. Nếu Nhị hoàng tử đã chết, ta cũng phải qua nhìn một chút.”
Trịnh Thịnh nghe lời này thì gật đầu: “Quận Chúa yên tâm, chúng ta nhất định có thể đợi được đại quân đến.” Thật ra thì trong lòng Trịnh Thịnh cũng không chắc chắn, nếu chỉ là những người trước mặt thôi thì hắn không sợ, sợ là sợ còn phái thêm người tới.
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi không cần lo lắng. Kiêu Kỵ doanh cùng với Tiền Phong doanh rất nhanh sẽ vào kinh, đến lúc đó những người này cũng không dám làm càn nữa.” Mười vạn đại quân vào kinh, trực tiếp nghe lệnh của nàng thì còn ai dám càn rỡ.
Trịnh Thịnh nghe lời này gật đầu, mười vạn đại quân vào kinh. Kinh thành sẽ ổn định, an toàn của Quận Chúa lại càng không phải là vấn đề: “Quận Chúa, người yên tâm, chỉ cần có mạt tướng ở đây những người này đừng mơ có thể bước vào Phủ Quận Chúa một bước. Quận Chúa, hay là người quay về hậu viện đi.” Căn cứ vào tin tức mà Trịnh Thịnh biết được thì Ôn Uyển Quận Chúa là người cực kỳ chán ghét giết chóc ( chán ghét giết chóc không phải là không giết ).
Ôn Uyển quả thật không thích thấy người chết. Chẳng qua nàng nhất quyết không quay về hậu viện, sao có thể đến đó để núp được, lại nói Ôn Uyển đối với Thạc vương gia này cũng rất kính nể nha, bốn bề tường cao của phủ Quận Chúa cực kỳ chắc chắn, có thể so sánh được với tường thành của nội viện hoàng cung. Điều này cũng làm Ôn Uyển yên tâm hơn. Nếu không thành tường mà không đủ chắc chắn thì bốn phía cũng đều có người có thể vào. Như vậy đoán chừng phải cố thủ hậu viện rồi.
Thật ra thì đánh cho tới hiện tại, đám người của Trịnh Thịnh bên này đã hoàn toàn chiếm lĩnh được ưu thế. Đối phương bởi vì Nhị hoàng tử vừa chết, lại cộng thêm ban đầu nói hoàng thượng không có chết nên có không ít người sinh nghi vấn ở trong lòng. Đối phương hiện tại đã hiện ra xu thế thất bại rồi.
Đang lúc ấy, Ôn Uyển nhìn ra xa xa thấy Thạch đại nhân mang theo binh lính tới đây. Nhìn tướng mạo người này đúng là Thạch đại nhân không sai, nhưng trong lòng Ôn Uyển nói thầm, không thể nào, những người này sao có thể bỏ qua cho Thạch đại nhân? Hoặc là Thạch đại nhân rất lợi hại nên tránh được một kiếp này.
Thạch đại nhân mang theo người đi tới, thế cục thoáng chốc liền biến thành tình thế nghiêng về một bên. Ôn Uyển nhìn Hạ Hương, Hạ Hương hô với những người phía dưới: “Chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, Quận Chúa có thể tha cho các ngươi tội chết.” Tha một mạng cho những người này cũng chỉ là những tiểu lâu la. Những kẻ kích động mọi người, một người cũng đừng mong trốn.
Tiếng nói của Hạ Hương la lên rất lớn, những người của Nhị hoàng tử mang tới có người cả gan buông vũ khí xuống, ngồi chồm hổm xuống. Dù sao có đánh nữa thì cũng là chết, nếu nghe lời của Quận Chúa nói không chừng còn có thể giữ được một cái mạng. Hạ Hương kêu gọi đầu hàng tương đương với nói chuyện thay Ôn Uyển, binh sĩ bên này quả thật cũng không có giết bọn hắn. Cứ như vậy tất cả những người khác cũng học theo, đều buông vũ khí xuống. Chiến sự bằng tốc độ nhanh nhất liền kết thúc.
Ôn Uyển thấy cả một mảng lớn đã ngồi xổm xuống, điều này cũng báo trước là chiến sự đã kết thúc, quá trình này có phải cũng quá thuận lợi hay không? Thuận lợi tới mức Ôn Uyển nhìn về phía Cửu Môn đề đốc Thạch đại nhân đang đi về phía mình.
Ôn Uyển nhìn người này, không biết tại sao, theo quán tính bỗng nhiên lùi về sau một bước. Ôn Uyển chỉ theo thói quen bảo trì cảnh giác trong những thời khắc nguy nan.
Võ Chiêu cực kỳ nhạy cảm. Nhìn thấy động tác của Ôn Uyển thì cảnh giác nhìn về phía Thạch đại nhân cất cao giọng nói: “Kính xin dừng bước.” Bất kể là có phải có vấn đề hay không thì vẫn phải cách xa Quận Chúa ngoài ba bước.
Nhưng Thạch đại nhân lại không có dừng bước. Võ Chiêu là từ người trong biển máu đi ra. Đối với sát khí vô cùng nhạy cảm. Thấy Thạch đại nhân có cái gì không đúng: “Cẩn thận......” Vừa mới dứt lời thì kiếm trong tay cũng đã tuốt ra khỏi vỏ.
Thạch đại nhân cũng không quản Võ Chiêu đâm về kiếm của hắn, mục tiêu của hắn là Ôn Uyển. Cho dù thời khắc đến nơi này hắn đã chuẩn bị ra sức đánh cược một lần. Chẳng qua đáng tiếc, bên cạnh Ôn Uyển phòng bị rất nghiêm ngặt, nếu muốn ám sát nàng khó như lên trời. Người ám sát mặc dù cực kỳ lợi hại nhưng bên cạnh Ôn Uyển cao thủ nhiều như mây. Người này thấy ám sát không được, chạy trốn cũng vô vọng nên liều chết đánh một trận, rất nhanh liền ngã ở trong vũng máu.
Biến cố này khiến cho mọi người toàn trường đều ngây ngẩn. Tại sao có thể như vậy? Tại sao Thạch đại nhân lại ám sát Quận Chúa? Mọi người thoáng cái chưa có phục hồi tinh thần lại. Ngay cả Trịnh Thịnh cũng không hiểu được.
Một nhóm người đi theo Thạch đại nhân tới đây đều mờ mịt mà nhìn biến cố này. Thạch đại nhân không phải tới đây cứu viện Quận Chúa sao? Làm sao hiện tại ngược lại bị Quận Chúa giết. ừ, không đúng, làm sao lại ám sát Quận Chúa, thật là kỳ quái quá.
Lúc này sắc mặt của Ôn Uyển ngưng trọng nói: “Người chết không phải là Thạch đại nhân, chỉ là một loạn thần tặc tử dịch dung thành bộ dáng của Thạch đại nhân thôi. Hắn dịch dung thành bộ dáng của Thạch đại nhân là muốn ám sát bổn cung.”
Tất cả mọi người kinh sợ đổ một thân mồ hôi, nếu như Quận Chúa bị những người này đắc thủ thì kết quả của bọn họ đến lúc đó cũng có thể nghĩ ra được.
Trịnh Thịnh thừa dịp kẻ trục lợi này chết liền nâng cao giọng nói tin tức tốt, hoàng thượng không sao,hoàng thượng đã tỉnh lại. Người ở kinh thành năng lực thừa nhận cũng không tệ lắm nên lập tức nhận thấy đây hết thảy cũng đều là âm mưu quỷ kế của loạn thần tặc tử. Hoàng đế không có chuyện gì không tốt, ít nhất thì cũng không lo lắng loạn thần tặc tử gì nữa.
Ôn Uyển lại có thêm một tầng hiểu biết đối với Trịnh Thịnh, thật là nhân tài nha, chờ chuyện lần này qua đi, Ôn Uyển sẽ đề nghị cùng hoàng đế, để nhân tài này tới hộ viện giữ nhà cho mình.
Đến thời điểm trước mắt này Ôn Uyển tất nhiên phải đứng ra mở miệng. Lời của Trịnh Thịnh khiến rất nhiều người cầm thái độ hoài nghi, nhưng lời của Ôn Uyển thì có không ít người tin tưởng. Danh dự của Ôn Uyển đứng đầu ở Đại Tề.
Ôn Uyển cũng không có lập tức phái người đi đến hoàng cung mà là phái người ra cửa thành, Kiêu Kỵ doanh cùng với Tiền Phong doanh có lẽ đã đến cửa thành rồi. Nếu như người ở cửa thành không mở cửa thì lại phải có một trận huyết chiến. Nàng phái người đi sớm một chút ra đấy, sẽ khiến ít người chết hơn.!
Ôn Uyển không để cho người của Thạch đại nhân giả mạo kia đi vào trong phủ Quận Chúa, toàn bộ bọn họ đều để lại ở bên ngoài cửa phủ Quận Chúa. Ai biết được trong những người này còn có mật thám hay không, những người này dù thật sự có thể sử dụng đi nữa thì Ôn Uyển luôn yêu quý cái mạng nhỏ của mình, người không thể tin tưởng thì khẳng định sẽ không cần.
Ôn Uyển trở lại phòng khách trong tiền viện, nói thầm: “Chuyện lần này có phải quá dễ dàng rồi hay không?” Ôn Uyển cảm thấy quân lính nên giết chóc lớn hơn một chút mới đúng a!
Hạ Hương bị lời nói thầm của Ôn Uyển khiến cho dở khóc dở cười. Ngoài cửa lớn đã máu chảy thành sông rồi, còn muốn làm sao mới được xem là không dễ dàng chứ? “Quận Chúa, phía ngoài đã chết hơn nghìn binh sĩ rồi.”
Sắc mặt Ôn Uyển ngượng ngùng. Nàng không phải nói chết hơn một ngàn người là dễ dàng, chẳng qua cảm thấy, hẳn là, ừ, chuyện giải quyết những người này là quá dễ dàng. Tất nhiên Ôn Uyển cũng biết nếu mình không thả tin tức ra, nếu những người này không có tin tức hoàng đế không sao. tin tưởng là cục diện sẽ càng thảm hại hơn rồi.
Tướng lãnh thủ thành nhận được chữ viết mà Ôn Uyển tự tay viết liền để bọn họ mở cửa thành đón Kiêu Kỵ doanh cùng với Tiền Phong doanh vào thành. Vốn là không muốn, nhưng nhận được tin tức xác thực là hoàng thượng không sao, tin tức hoàng đế băng hà lúc trước là có người cố ý tản ra lời đồn. Hôm nay hoàng thượng đã hạ mật chỉ xuống nói để cho Ôn Uyển Quận Chúa làm chủ mọi chuyện thì những người này làm sao còn dám cãi lời, lập tức mở cửa lớn.
Chủ yếu là bọn họ không mở cửa, người ở phía ngoài sẽ phải giết đi vào. Mấy ngàn người quân binh coi như đối mặt với năm vạn đại quân được trang bị hoàn mỹ, bọn họ cũng không đánh lại được a. Bây giờ lại có một bậc thang xuống tốt như vậy, dù sao có gặp chuyện không may thì cũng không liên quan tới bọn họ.
Kiêu Kỵ doanh cùng với Tiền Phong doanh bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào kinh thành, Kiêu Kỵ doanh đi tới phủ Quận Chúa còn Tiền Phong doanh thì đem hoàng cung bao vây lại. Cần phải không thể để cho nghịch tặc từ trong hoàng cung chạy trốn.
Thống lĩnh của Kiêu Kỵ doanh họ Lữ, bởi vì lúc trước có sự kiện ám sát nên chờ Lữ tướng quân tới phủ Quận Chúa mọi người rất là cảnh giác, chẳng qua đi theo Lữ tướng quân tới còn có Hạ Ảnh, cũng bởi vì như thế nên Lữ tướng quân thuận lợi gặp được Ôn Uyển.
Hạ Ảnh đi tới trước mặt Ôn Uyển, lại ở bên tai Ôn Uyển nói thầm, ý là xin Ôn Uyển điều ba nghìn binh lính cho ám vệ dùng. Nhân thủ của bên Lý Nghĩa bị thiếu hụt cần có người trợ giúp.
Ôn Uyển chỉ để ý khống chế kinh thành, ổn định kinh thành không có loạn thần tặc tử. Còn việc bắt những người ở chỗ tối kia cũng không phải là chuyện của nàng. Hơn nữa Lý Nghĩa người này vừa với bắt đầu cũng vạn phần phòng bị nàng khiến cho nàng rất là phiền chán. Tất nhiên là không đáp ứng cho mượn binh rồi. Mà không có Ôn Uyển cho phép thì Lữ tướng quân không thể nào phái binh lính đi cho Lý Nghĩa dùng được.
Hạ Ảnh cúi đầu nói chuyện với Ôn Uyển một lúc lâu.
Mới vừa rồi Ôn Uyển cũng chỉ là bị tức giận nên mới nói thế, cũng không phải thật sự là không cho được. Lập tức để cho Lữ tướng quân điểm năm ngàn tinh bình cho Lý Nghĩa dùng. Kiêu Kỵ doanh là một trong những quân doanh tốt nhất, binh sĩ bên trong tất cả đều là tinh tế tuyển chọn ra được. 1500 binh lính ở chỗ Ôn Uyển cũng là từ bên trong đó mà chọn lựa ra.
Tin tức tốt cũng từng cái từng cái truyền tới, Ôn Uyển vẫn cau mày hỏi Hạ Ảnh: “Có phải là có nơi nào sai lầm hay không? Làm sao lại thuận lợi như vậy?” Dựa theo ý nghĩ của Ôn Uyển thì những người này thế nào cũng phải đem kinh thành quậy tới trời long đất lở mới đúng. Kết quả là giống như đánh một quyền vào trong bịch bông. Mềm nhũn, một chút cũng không tốn sức lực.
Hạ Ảnh cười nói: “Quận Chúa, hoàng thượng không sao, hiện tại tin tức tỉnh lại cũng đã truyền khắp kinh thành rồi, lại có thêm Quận Chúa ra tay nên những người này tự nhiên không dám phản kháng nữa.”
Tình huống thật là ở chỗ mà Ôn Uyển không biết, đã chết thì chết. Hoàng đế cũng không phải giống như Ôn Uyển suy đoán đều mang hết tinh anh đi, để lại toàn những người không đứng đắn. Hoàng đế là đem những cao thủ đứng đầu trong ám vệ cùng với Thần Cơ Doanh đều mang đi, nhưng nhân số lưu lại cũng không ít. Những tất cả người này cũng đều là tinh anh. Chẳng qua lúc trước phải ẩn nấp thôi.
Lý Nghĩa bị hành động của Ôn Uyển làm trở tay không kịp, nhưng có những người này nên không quá gấp gáp. Lý Nghĩa đem danh sách đứng đầu ở trong tay đều giao cho những người này, hạ lệnh cho họ nếu có thể bắt sống đương nhiên là tốt, nhưng nếu không bắt được thì phải giết chết ngay tại chỗ.
Chẳng qua những người này cùng với gia quyến đều được bắt giữ lại.Ở phương diện này cũng cần tới binh lính giúp đỡ. Dù sao bắt tới cũng đều là vợ con người nhà của những người này, đại tài tiểu dụng.
Ôn Uyển nhỏ giọng nói thầm “Cái này quá dễ dàng rồi.” Ôn Uyển cảm thấy thế nào cũng phải đấu võ một chút, cứ nhẹ nhàng như vậy liền giải quyế được thì quá không có cảm giác thành tựu rồi. Khụ, không công lại làm cho nàng phải chịu tội lớn tới như vậy.
Hạ Ảnh đầu đầy hắc tuyến. Quận Chúa có biết là vì tra ra cả đầu não này mà đã hao tốn biết bao nhiêu nhân tài vật lực.
Linh Đông nghe xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang tái. Linh Đông mới bị tình hình vừa rồi làm cho kinh sợ đến hiện tại tim còn không có khôi phục nhịp đập bình thường, lại nghe Ôn Uyển nói như thế, lập tức rớt mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi Linh Đông nhìn đám người Trịnh Thịnh chém đầu đối phương như là cắt đậu hủ, nếu không phải hắn vẫn tự nhắc bản thân không thể luống cuống, không thể luống cuống thì đã bị ngất đi rồi. Giờ lại nghe thấy Ôn Uyển nói thầm là quá dễ dàng, khiến trong đầu hắn như có một vạn đàn ngựa chạy ầm ầm qua, hắn thật hoài nghi có phải là mình quá yếu hay không?
Ôn Uyển thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đông lo lắng tới xanh mét. Mời vừa rồi nhìn còn tốt, chẳng lẽ bị làm cho kinh sợ tới mức không có phải ứng nữa rồi: “Sợ?” Ôn Uyển thoáng chốc cũng quên mất cảnh tượng máu tanh như vậy có lẽ Linh Đông sẽ không thích ứng được. Ôn Uyển đều chút ảo não có phải là mình đã nóng vội rồi hay không?
Linh Đông lập tức lắc đầu: “Cô cô, con không sao, người không cần lo lắng.” Đây là chuyện mình nhất định phải nhìn thẳng. Tuyệt đối không thể sợ. ừ. Chính là sợ cũng không thể biểu hiện ra.
Ôn Uyển vỗ vỗ bả vai của Linh Đông: “Tiểu tử tốt, so sánh với cô cô năm đó mạnh hơn nhiều, năm đó cô cô thấy một đứa nha hoàn bị đánh chết đã bị dọa sợ tới mức té xỉu rồi, hôn mê một ngày. So sánh lại thì cô cô còn có chỗ thua kém nhiều lắm.” Đứa nhỏ của hoàng gia rốt cục cũng là đứa nhỏ của hoàng gia a!
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu. Quá trình này Quận Chúa tự cho là thuận lợi, lại không nghĩ hoàng thượng đã hao tốn thời gian bố trí cục diện hơn hai năm. Ba cánh quân đội ở bên ngoài kinh thành cũng là do hoàng thượng tỉ mỉ an bài xuống. Nhưng nếu ba quân xuất hiện náo động thì kinh thành kia, ừ, cả thiên hạ đều phải đại loạn, hiện tại có ba quân hỗ trợ, thu lại những người này còn không phải dễ như một bữa ăn sáng.
Linh Đông được Ôn Uyển khen ngợi cũng không có vui mừng: “Cô cô, cái này không có gì đáng giá để khen ngợi.” Linh Đông quả thật cho là mình không có gì hay để khen ngợi. Bởi vì hắn mới vừa rồi nhưng là bị dọa sợ tới hồn cũng suýt bay mất.
Trịnh Thịnh hướng về phía Ôn Uyển nói: “Quận Chúa, bây giờ có phải đánh vào hoàng cung hay không?” Trịnh Thịnh đã xoa tay chuẩn bị tấn công hoàng cung rồi.
Ôn Uyển nhìn Trịnh Thịnh một cái. Tấn công hoàng cung cái gì, nếu người đã bắt đủ là được. Nàng mới không đi hoàng cung đâu, trong hoàng cung còn có một Hoàng Hậu cùng một thái tử, nếu như bị nghịch thần tặc tử giết chết như vậy thì không tốt
Trịnh Thịnh biết Ôn Uyển không đi tấn công loạn thần tặc tử, lập tức hôn mê: “Quận Chúa, vậy chúng ta hiện tại đi làm cái gì?”
Ôn Uyển không có ý định muốn đi tấn công hoàng cung, cũng không ngăn được việc có người mượn cơ hội lần này muốn dẫn Ôn Uyển đi vào hoàng cung.
Một người mặc y phục màu đen không kiêng kỵ với khu vực tử vong đi tới đây, nói là thiếu chủ của bọn họ đã giam giữ một đám trọng thần của triều đình toàn bộ giam ở trong điện Văn Đức. Người nọ nói thiếu chủ của bọn họ muốn Ôn Uyển tự mình đi đến điện Văn Đức.
Ôn Uyển nghe được hơn phân nửa thần tử trong triều bị triệu tập đi nội viện hoàng cung. Ánh mắt chợt lóe, xem ra những người này muốn đem cầm những thần tử này để làm thẻ bài rồi. Ôn Uyển cười lạnh, có ai nghe nói qua dùng đại thần tới để uy hiếp hoàng đế chưa, mặc dù Ôn Uyển không phải là hoàng đế nhưng tính mạng cũng rất quý giá. Dùng những trọng thần trong triều kia tới uy hiếp nàng, thật là buồn cười. ừ, cho dù dùng thái tử cùng với trưởng tôn điện hạ, còn có mấy hoàng tử còn tấm bé đem ra uy hiếp thì nàng cũng không đi. Thiên hạ này có thể làm cho nàng lấy thân mạo hiểm cũng chỉ có bốn người hoàng đế, Bạch thế Niên. Hai đứa con trai. Cho dù là tính bằng đơn vị hàng nghìn người nàng cũng sẽ không lấy thân mạo hiểm, nàng không vĩ đại tới mức đi xả thân cứu người.
Đối phương làm như vậy cũng có nguyên nhân. Những chuyện Ôn Uyển làm dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm nàng là người đại nhân đại nghĩa gì, Ôn Uyển làm cho người ta tiến vào chỗ nhầm lẫn, những hành động trước kia của Ôn Uyển nhìn giống như là một người rất tốt quên mình vì mọi người
Ôn Uyển chê cười: “Đến lúc đó các ngươi ở trong điện Văn Đức cài đặt thuốc nổ, đầu của ta cũng không phải bị rút gân, đi đến điện Văn Đức để cho chủ thượng của các ngươi nổ ta lên thiên đường sao?”
Người này liền đổ mồ hôi tại chỗ, có cần phải nguyền rủa mình như vậy hay không.
Hạ Hương lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì hãy đầu hàng sớm một chút đi, nếu muốn chết ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.” Đối phương đoán chừng là bị kinh động. Dùng một đám trọng thần tới uy hiếp Quận Chúa, chẳng lẽ mạng của những thứ thần tử này có thể quý bằng của Quận Chúa.
Người đến ngạnh cổ: “Nội viện hoàng cung không chỉ có hơn ba mươi trọng thần trong triều. Còn có Hoàng Hậu, thái tử điện hạ, Thái Tử Phi, Trưởng Tôn điện hạ, Lục hoàng tử, Thập Lục hoàng tử......” Người tới đọc toàn bộ đều là những người trong hoàng tộc.
Ôn Uyển gật đầu với Hạ Hương một cái. Nếu có thể làm cho người này tới đưa tin thì người này tất nhiên cũng không phải là hạng người sợ chết. Vốn muốn nói hai quân giao chiến không chém sữ giả, đáng tiếc bây giờ cũng không phải là hai quân giao chiến. Ôn Uyển là nữ tử, không cần làm giữ quy tắc như vậy.
Người đến bị kéo đi ném ra ngoài chính sảnh, bị chém đầu ở bên ngoài.
Linh Đông nhìn lại một ít máu trên đất, ừ, cùng với vừa rồi thì chỉ là chuyện nhỏ, nên vô cùng bình tĩnh đứng ở bên cạnh Ôn Uyển.
Ôn Uyển không bị những người này uy hiếp. Nhưng thử nghĩ xem nếu như trọng thần ở trong triều đều chết hết thì chuyện ở trong triều đình ai tới xử lý được. Đừng nói nàng một người cũng không có ba đầu sáu tay, mà ngay cả có ba đầu sáu tay cũng không làm được. Ở nơi này mặc dù nói nhân tài của Đại Tề rất nhiều, không có chuyện người phía dưới không bổ sung được. Nhưng toàn bộ cũng đều chết sạch rồi, đến lúc đó không thể không bị hỗn loạn thành một đoàn.
Ôn Uyển hỏi người mới vừa rồi còn cầu Ôn Uyển điều binh: “Hôm nay có những người nào tiến cung? Mễ Tướng cùng lục bộ Thượng Thư đều tiến cung sao?” Nhưng ngàn vạn đừng có toàn bộ đều tiến cung, nếu không thật sự đều mất rồi. Nàng nhận lấy cục diện rối rắm này tới tay nhất mệt chết nàng. Nàng còn chuẩn bị đem phần lớn chính vụ để cho bọn họ xử trí, để nàng lừa dối qua mấy tháng này đã.
Người này đối với những tin tức bên ngoài vẫn biến rất tường tận: “Không có, Lúc Mễ Tướng đại nhân ra cửa, kiệu phu trẹo chân, ngã từ bên trọng kiệng ra ngoài, bị dập đầu nên bây giờ còn đang nghỉ ngơi ở nhà. Lục bộ Thượng Thư còn có hình bộ thượng thư Phương đại nhân cùng Hộ bộ Thượng thư Trần đại nhân ở nhà.” Phương đại nhân là vẫn ốm bệnh ở nhà. Lục hoàng tử để cho người tới tiếp nhận công việc của hắn. Trần đại nhân cũng không phải là ngoài ý muốn mà thật sự bị bệnh ( sau Trần đại nhân vẫn là nhờ được ôn trời phù hộ nên mới ở thời điểm này bị ngã bệnh).
Ôn Uyển nghe được Thừa tướng đại nhân không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần thừa tướng không sao vậy là được rồi, như vậy cũng đã được giảm đi hơn phân nửa chuyện. Nên không nhiều lời nữa: “Lập tức để bảo Mễ đại nhân cùng Phương đại nhân, Trần đại nhân đến Phủ Quận Chúa. Lại sai người đi tới những văn võ đại thần đang nghỉ ngơi ở trong nhà toàn bộ đều đến phủ Quận Chúa. Bất kể là thật sự bệnh hay giả bộ bệnh toàn bộ đều phải mời đến cho bổn cung.”
Đám người đi theo Ôn Uyển đều trợn tròn mắt, vốn tưởng còn có một trận chiến lớn, không nghĩ tới Ôn Uyển nửa đường bỏ gánh, cái này bọn họ sao có thể theo được.
Trịnh Thịnh cẩn thận hỏi: “Quận Chúa, không đi hoàng cung sao?” Thế nào cũng phải đi hoàng cung đi một chuyến, đem hoàng cung đánh hạ, sau đó bắt những thứ loạn thần tặc tử kia lại chém đầu răn đe thị chúng. Tại sao lại có thể lặng yên không một tiếng động rút lui như vậy?
Mặc dù nội tâm Ôn Uyển không muốn đi hoàng cung cứu người nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ trong nội tâm, tuyệt đối không thể nói ra được.
Trịnh Thịnh thấy Ôn Uyển không có lên tiếng, liền nhận định Ôn Uyển không muốn đi hoàng cung cứu người. Lập tức đưa ra kháng nghị. Tặc tử kiêu ngạo như vậy, nhất định phải tiêu diệt bọn họ.
Ôn Uyển nhìn tiểu tử hơn hai mươi tuổi này một cái ( mồ hôi, bản thân ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi có được hay không?): “Ngươi nói ta nên làm như thế nào?”
Ý của Trịnh Thịnh tất nhiên là lập tức đánh vào hoàng cung, đem toàn bộ loạn thần tặc tử đều giết chết, những người này cả gan làm loạn thì phải lăng trì.
Ôn Uyển trong lòng nói thầm đúng là phần tử bạo lực. Còn chưa mở miệng, Hạ Hương đã đi tới ghé vào bên cạnh Ôn Uyển nói: “Quận Chúa, hay là đi thôi, cho dù chỉ đi ra ngoài hoàng cung một chuyến sau đó vòng trở về phủ cũng được. Nếu không thì sẽ bị rơi xuống tiếng xấu rồi.”
Ôn Uyển không đi cứu đó là thiên kinh địa nghĩa. Dù sao thân phận bày ở nơi nào, cũng không thể để cho Quận Chúa đi cứu Hoàng Hậu dại dột muốn chết kia cùng với Lục hoàng tử làm bạn với nghịch tặc được. Nhưng trong hoàng cung nội viện, dù sao còn có trọng thần đang ở trong triều, nếu như ngay cả mặt mũi cũng không cho thì đã không dễ nói rồi.
Hạ Ảnh cũng cho là Ôn Uyển hẳn phải đi: “Quận Chúa, hoàng cung là nhất định phải đi. Nếu không những người này giết tất cả triều thần. Đến lúc đó ai tới trợ giúp Quận Chúa xử lý triều chính. Những người còn lại, mặc dù cũng phải dùng, nhưng dù sao chỉ chiếm một số nhỏ. Nếu bọn họ toàn bộ đều chết hết, khẳng định còn phải loạn một trận mới có thể sửa trị được. Đến lúc đó bị liên lụy vẫn là Quận Chúa.” Hạ Ảnh đây là điển hình đánh rắn đánh giập đầu. Thoáng cái liền đánh chúng điểm yếu của Ôn Uyển.