Q.7 - Chương 227: Thái Tử Phi trúng độc
Khí trời dần dần trở nên lạnh, hoa trong vườn hoa đã sớm tàn lụi. Trong vườn hoa còn lại là một mảnh tiêu điều. Cảnh sắc trong vườn hoa, báo trước sự rét lạnh của mùa đông đã đến.
Ôn Uyển nhìn thời tiết âm trầm phía ngoài, nghĩ tới nhi tử trên đường đang về nhà: “Trời lạnh như thế này, không biết Minh Duệ và Minh Cẩn có thể bị đông lạnh hay không?”
Thu Vân cười nói: “Quận chúa yên tâm, Đại công tử và Nhị công tử ngồi ở trong xe ngựa, đi đường khẳng định rất cực khổ, nhưng sẽ không đông lạnh với đói bụng ” Hai hài tử hiện tại đúng là đi xe ngựa, xe ngựa so sánh với cưỡi ngựa, tốc độ nhất định là chậm hơn nhưng sẽ ấm áp hơn.
Ôn Uyển cười nói: “Ta không nói là đông lạnh với đói bụng, mà ý nói thời tiết càng ngày càng lạnh, đường dài bôn ba rất cực khổ.”
Thu Vân lắc đầu: “Quận chúa thật thiên vị, cũng không thấy ngài lo lắng cho tướng quân.” Tướng quân cũng lặn lội đường xa, nàng ở bên cạnh Quận chúa thời gian dài như vậy, nhưng không nghe thấy Ôn Uyển đã nói một nửa câu đến Tướng quân.
Ôn Uyển bĩu môi: “Hắn nhiều tuổi như thế rồi, còn cần ta lo lắng cái gì.” Bạch Thế Niên mười lăm tuổi đã đi tòng quân, đến bây giờ đã ngây người ở trong quân doanh hơn hai mươi năm, có cái gì cần lo lắng cho hắn, chẳng lẽ hắn còn không biết tự chăm sóc cho mình.
Thu Vân cười khẽ: “Quận chúa chính là thiên vị còn không nhận.” Đúng là thiên vị mà, chỉ muốn nhi tử bất kể trượng phu. Tướng quân trở lại nhất định là sẽ có ý kiến.
Ôn Uyển cho Thu Vân một ánh mắt xem thường, nàng thiên vị thì như thế nào. Chẳng lẽ Bạch Thế Niên còn có lời gì để nói. Nhưng Ôn Uyển nghĩ, cũng không biết sau khi Bạch Thế Niên trở về, có thể cùng hai đứa con trai chung đụng vui vẻ hay không. Ôn Uyển nghĩ tới tính tình của Minh Duệ, đoán chừng hai cha con này sẽ khách khí với nhau. Về phần tiểu nhi tử có chút yếu ớt, có thể sẽ chung đụng được hòa hợp hơn một chút.
Thu Vân nhìn thấy Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ rằng nàng lại đang lo lắng cho hài tử: “Quận chúa, ngài làm sao vậy? Ta nói bây giờ ngài đang hoàn toàn quan tâm mù quáng, nghịch tặc đã bị diệt trừ. Hiện tại bên cạnh hai đứa bé lại có cao thủ bảo vệ, ngài còn lo lắng cái gì?”
Ôn Uyển không nhìn Thu Vân, cũng không nói gì. Thật ra thì Ôn Uyển không phải là đang lo lắng hai đứa con trai như thế nào. Mà đang nghĩ tới vợ chồng vừa thành thân ba tháng đã tách ra, vừa chia tay đã là tám năm. Mặc dù Bạch Thế Niên biểu hiện được vô cùng được si tình, trong vòng ba tháng khi hai người thành thân đều nhân nhượng bao dung. Nhưng lần này trở lại thì sẽ không đi nữa. Lần này cũng không phải là ba tháng, mà là một nửa đời người rồi.
Ôn Uyển phát hiện mình không hiểu Bạch Thế Niên nhiều lắm. Tỷ như Bạch Thế Niên thích màu sắc gì, ừ, thật giống như chỉ thấy màu trắng cùng màu xám tro. Thích ăn món gì, điều này nàng thật không biết...... Thành thân rồi Ôn Uyển cũng đều dựa theo tâm ý của mình để cho Hạ Nhàn làm món ăn.
Ôn Uyển gõ đầu: “Có nhiều khi rảnh rỗi nên nghĩ về mấy chuyện này.” Dù sao bất kể tính tình gì, đến lúc đó bao dung lẫn nhau là được, như vậy cuộc sống gia đình của mình trôi qua cũng tạm ổn.
Ôn Uyển nhìn Thu Vân, sau đó híp mắt lại. Nàng hỏi Thu Vân một vài vấn đề, Thu Vân trả lời không hoàn toàn vừa ý nàng. Haizz, hiện tại Ôn Uyển coi như phát hiện ra ưu điểm trên người Hạ Ảnh, mặc dù suy nghĩ khác trong bụng Hạ Ảnh không ít, nhưng về phương diện tình báo thì chỉ cần hỏi, không có chuyện hỏi mà không trả lời được. Thu Vân ở phương diện này kém xa, vẫn cần lịch lãm nhiều hơn mới được.
Khụ, trong phòng có thể không trang trí hoa, thức ăn khó ăn thì vẫn có thể ăn, nhưng tin tức trễ thì thật đúng sẽ làm trễ nải chuyện. Đây không phải là lần đầu tiên. Còn có mấy phụ nhân bị nhốt tại trong nhà giam cũng nên xử trí rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ kỹ thật lâu, cuối cùng cũng gọi mấy người Hạ Ảnh về đây. Nhìn ba nữ nhân quỳ trên mặt đất, một bụng tức giận của Ôn Uyển lúc trước cũng tiêu tán không ít. Khụ, cũng là mình dung túng. Có đôi khi Ôn Uyển hoài nghi mình thật không thích ứng với cái triều đại này, chuyện này chính nàng phải chịu một nửa trách nhiệm: “Nghe nói trong khoảng thời gian này các ngươi vẫn luôn dạy dỗ mấy người Thu Nga và Thu Ngũ?” Lúc rảnh rỗi, mấy nàng cũng gọi mấy người này đi qua chỉ đạo.
Ôn Uyển vẫn luôn dùng Thu Vân, Hạ Ảnh vẫn luôn hướng dẫn Thu Nga. Nhưng Ôn Uyển lại không thích dùng Thu Nga lắm. Hạ Hương thì thường xuyên kêu Thu Thủy đi qua. Hạ Nhàn thì kêu Thu Ngũ đi qua.
Lần này ba người bị nhốt trong phòng giam, hôm nay lại bị đối xử lạnh lùng. Đừng nói Hạ Nhàn và Hạ Hương, kể cả Hạ Ảnh cũng phải đàng hoàng.
Ôn Uyển không muốn theo chân bọn họ nói nhảm. Trực tiếp tuyên bố quyết định của mình. Hạ Hương quản lý nhà ấm trồng hoa, Hạ Nhàn dạy Thu Ngũ cho đến khi xuất giá. Về phần Hạ Ảnh, Ôn Uyển chưa nói.
Hạ Hương không biết tại sao Ôn Uyển thay đổi quyết định, nhưng có thể không phải rời khỏi phủ Quận chúa, trông coi nhà ấm trồng hoa cũng tốt, tất nhiên là tạ ơn.
Về phần Hạ Nhàn thì tương đương không có thay đổi, nàng làm không khác nhiều với chuyện lúc trước.
Ôn Uyển để cho Hạ Hương và Hạ Nhàn đi ra ngoài, để lại Hạ Ảnh: “Biết tại sao ta cho ngươi lưu lại không?” Ôn Uyển cũng nhìn Hạ Ảnh có thể suy đoán ra hay không?
Hạ Ảnh ngửa đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Biết, Quận chúa hi vọng ta có thể chỉ dạy Thu Vân nhiều hơn. Quận chúa, so sánh với Thu Vân, thật ra thì Thu Nga đắc dụng hơn.” Đây là lời tâm huyết của Hạ Ảnh.
Ôn Uyển châm chọc nói: “So sánh với Thu Vân, Thu Nga đúng là có khả năng hơn. Nhưng so với ngươi, Thu Nga không thua kém bao nhiêu. Ta tình nguyện dùng người đần, cũng không cần người tự cho là đúng. Đã dùng một rồi, nếu là lại dùng nữa thì chính là ta ngu xuẩn.” Chẳng lẽ nàng không biết Thu Nga thông tuệ hơn một chút. Có thể quan sát thời gian dài như vậy, nếu trọng dụng Thu Nga, không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng ta sẽ là Hạ Ảnh kế tiếp rồi.
Sắc mặt Hạ Ảnh có chút trắng bệch.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Ta thật không rõ, đừng nói người sớm chiều chung đụng hai mươi năm, ngay cả nuôi con chó nuôi hai mươi năm, cũng có lòng trung thành. Tại sao ta nuôi ngươi, vẫn không trung thành được thế? Hai mươi năm nay, ta đối xử với ngươi kém ở chỗ nào? Tại sao ngươi có thể ba lần bốn lượt bán đứng ta?” Trước kia Ôn Uyển cũng có bất mãn với Hạ Ảnh, nhưng tối đa cũng chỉ mắng hai câu, phát giận, sau đó đối xử lạnh lùng. Thẳng thắn nói ra ngoài như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Hạ Ảnh nghe, ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển tự giễu nói: “Đông Chính Vi nói với ta, giấu diếm chính là phản bội, bất kể xuất phát có phải là tốt hay không, phản bội chính là phản bội, mắc tội đều phải chết. Tâm từ thủ nhuyễn kết quả chính là phản bội một lần lại một lần. Đông Chính Vi nói không sai, những năm này, là ta dung túng ngươi quá mức, cho nên mới khiến ngươi căn bản không có đặt ta vào trong mắt, mới bị phản bội liên tiếp. Đây đều là đáng chịu. Năm đó ở trong phủ Trịnh Vương, ngươi không để ý mệnh lệnh của ta, rời khỏi ta, ta nên xử tử ngươi, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. Cho nên, chuyện lần này là ta tự làm tự chịu.”
Sắc mặt Hạ Ảnh trắng bệch. Ôn Uyển có thể nói như vậy với nàng, chứng minh đã bỏ nàng. Như vậy hiện tại sẽ đuổi nàng đi ra ngoài sao?
Đáng tiếc kết quả lại ngoài dự liệu của Hạ Ảnh.
Ôn Uyển cũng chưa nói đuổi nàng rời đi: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi trở lại.” Cũng không cho Hạ Ảnh có cơ hội nói chuyện, phất tay để cho nàng đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn khuôn mặt nghi ngờ của Linh Đông, cười nói: “Có nghi vấn thì hỏi đi.” Vẻ mặt nghi vấn này chỉ thiếu chút nữa là bật thốt lên hỏi tại sao vậy!
Linh Đông không hiểu hỏi: “Cô, tại sao vậy? Nếu nàng ba lần bốn lượt phản bội cô cô, tại sao cô cô còn muốn giữ nàng lại? Cô nhớ tình nghĩa không giết các nàng, cũng nên đuổi các nàng ra khỏi phủ Quận chúa mới đúng. Tại sao còn muốn giữ bọn họ ở trong phủ đệ? Còn muốn giữ người này ở bên người?” Linh Đông là một vạn lần không hiểu.
Ôn Uyển giải thích rất kỳ quái: “Cháu không nên học cô cô. Sau này nếu có người dám can đảm phản bội cháu, một lần bất trung, trăm lần bất trung. Nhớ lấy.”
Linh Đông nhìn Ôn Uyển không hiểu. Nếu cô cô biết một lần bất trung trăm lần bất trung, tại sao còn muốn lưu lại ngươi luôn phản bội cô cô?
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Cô lưu lại nàng, tất nhiên là có nguyên nhân.” Đề nghị của Hạ Dao quả thật rất tốt. Nhưng Ôn Uyển cũng đã mất kiên nhẫn với Hạ Ảnh, lần này giữ Hạ Ảnh lại, không phải bởi vì nhớ tình cũ, mà là Hạ Ảnh chân chính còn dùng được. Còn có, Ôn Uyển có cố kỵ của mình. Ôn Uyển không hiểu biết gì về Thu Vân. Mặc dù Hạ Ảnh thích tự chủ trương, nhưng có một điểm coi như tốt, đó chính là không làm chuyện bất lợi đối với nàng, nói chuyện bất lợi của nàng với hoàng đế. Nhưng Thu Vân, Ôn Uyển không chắc. Nên mấy ngày qua, Ôn Uyển vẫn cảm thấy không vừa ý với Thu Vân. Ừ, những khuyết điểm khác Ôn Uyển không nói rồi, mỗi người đều có khuyết điểm, nhưng Ôn Uyển phát hiện Thu Vân có năng lực khống chế tương đối mãnh liệt. Người có khả năng khống chế mãnh liệt, cũng vô cùng mưu cầu danh lợi quyền thế. Chuyện này đối với Ôn Uyển thì vô cùng không ổn, thân là nha hoàn tâm phúc bên người nàng, lại là ràng buộc quan trọng trao đổi giữa nàng và hoàng đế, mưu cầu danh lợi quyền thế, đến lúc đó nàng sẽ bị lật thuyền mất.
Hoàng đế càng ngày càng hẹp hòi, lòng nghi kỵ cũng càng ngày càng nặng. Nếu Thu Vân sau này ở bên trong hô phong hoán vũ, tương lai quan hệ giữa nàng và hoàng đế có thể sẽ càng ngày càng khẩn trương. Ôn Uyển không hy vọng loại tình huống này phát sinh. Thay vì đối mặt với nguy hiểm không trong tương lai có thể xảy ra, còn không bằng đặt Hạ Ảnh ở bên cạnh.
Ôn Uyển thật sự có chút mệt mỏi với cuộc sống bây giờ. Vốn tưởng rằng có hi vọng rồi, không nghĩ tới lại đi vào một ngõ cụt. Cái thế giới quỷ quái này, nếu là ở hiện đại, mệt mỏi không muốn tranh đấu nữa còn có thể đi một chỗ khác, một thành phố khác sinh sống. Nơi này trốn cũng không trốn thoát. Chỉ có thể vẫn tiếp tục ứng phó như vậy. Khụ, nàng thật sự mệt mỏi.
Ôn Uyển đều nghĩ có phải Hạ Ảnh cố ý hay không, cố ý lựa chọn cho nàng những người đều không đứng đắn. Chẳng lẽ ám vệ không có người nào tốt. Nhất định là cố ý. Được rồi, nghe Hạ Dao đề nghị, trước hết để cho nàng trở lại đi! Đợi chuyện này qua rồi, lại chọn lựa một người khác tốt hơn, rồi cho nàng ta rời đi.
Ôn Uyển thở dài trong lòng, cũng không biết cuộc sống như vậy, lúc nào mới kết thúc, lúc nào mới có thể chân chính thư thái.
Thời điểm vào triều, đại thần lại ầm ĩ về chuyện tiếp giá rồi. Ôn Uyển rất không bình tĩnh, Ôn Uyển vẫn không thay đổi thái độ, ý của Ôn Uyển là hết thảy giản lược.
Ôn Uyển thấy thái độ đại thần, nghĩ tới hiện tại hoàng đế cũng không giống với lúc trước. Cho nên đã sớm truyền tin đi hỏi ý của hoàng đế. Dù sao Ôn Uyển làm việc dựa theo ý của hoàng đế, hoàng đế nói giản lược thì giản lược, nói làm lớn thì làm lớn. Hết thảy là hoàng đế định đoạt, nàng sẽ không quản chuyện này.
Thời điểm hạ triều, Ôn Uyển nhận được hồi âm của hoàng đế. Hoàng đế hồi âm nói muốn làm lớn. Mặc dù trong ngày thường Hoàng đế cũng rất tiết kiệm, nhưng cả đời khẳng định chỉ có một lần như thế này. Tất nhiên là hi vọng làm sao cho náo nhiệt rồi.
Ôn Uyển không sao cả, Đại lão bản đều lên tiếng làm lớn, làm sao cho náo nhiệt. Chẳng lẽ nàng còn có thể cãi lời không làm. Ôn Uyển tìm tới Lễ bộ Thượng thư, nói với hắn làm theo ý kiến của hắn, làm sao long trọng làm sao náo nhiệt thì làm. Dù sao cũng chỉ có một ý là phải chuẩn bị trước.
Lễ bộ Thượng thư có chút kì quái khi thấy Ôn Uyển đột nhiên thay đổi. Phải biết rằng, từ khi Quận chúa Ôn Uyển tiếp nhận chính vụ tới nay chỉ cần lên tiếng, thì đều một là một, tuyệt đối không có chuyện sửa đổi. Lễ bộ Thượng thư đã làm tốt chuẩn bị mọi thứ giản lược, không nghĩ tới thế lại thay đổi rồi.
Thay đổi cũng tốt, Lễ bộ Thượng thư hy vọng làm lớn. Bởi vì đây là một chuyện làm cuối cùng trước khi ông về hưu. Hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng cuối cùng ở trước mặt hoàng đế. Chờ xong xuôi đại sự lần này, vừa lúc ông vinh quang lui về.
Hộ bộ Thượng thư biết tin tức thì luôn kêu khổ. Đang tốt tự nhiên lại muốn nhiều ra một khoản chi tiêu lớn. Có thể không để cho ông kêu khổ sao? Hiện tại quốc khố đã trống không, tổn hao vào lễ mừng năm mới, chi tiêu qua sang năm, vạn nhất phía dưới lại có chuyện gì, những điều này đều là chuyện đòi tiền. Đến lúc đó đi nơi nào chuẩn bị tiền.
Đáng tiếc Hộ bộ Thượng thư có thể mặt ủ mày chau theo sát hoàng đế tố khổ, lại không có biện pháp tố khổ với Ôn Uyển. Ôn Uyển phiền chán nhất là thấy trưng gương mặt khổ sở với nàng, nói ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Chỉ cần người nào trưng ra một khuôn mặt khổ qua lại nói nhảm dài dòng một đống, lập tức đuổi đi ra thì vẫn còn coi là tốt. Nếu thật sự khiến cho tâm tình nàng không tốt, còn phải trách phạt, thu mũ ô sa. ( đây là có tiền lệ rồi ).
Ôn Uyển không đi quan tâm nỗi khó xử của Hộ bộ Thượng thư. Có chỗ khó xử thì nói với cậu hoàng đế đi, nàng bất kể. Chẳng qua vẫn cảm thấy nghênh giá cái gì đấy, thật sự là vô cùng lãng phí.
Hộ bộ Thượng thư không kêu khổ, nhưng Công bộ Thượng thư lại kêu khổ rồi. Ôn Uyển hỏi thăm chuyện tu sửa hoàng cung tiến triển như thế nào. Thật ra thì hoàng cung tu sửa, cũng là tu sửa mấy tòa cung điện ở nội điện cho hoàng đế ở và xử lý triều chính, những địa phương khác tạm thời bất động.
Công bộ Thượng thư kêu khổ là bởi vì khoản tiền chưa tới, hoàng đế lại sắp trở về rồi. Nếu đến lúc đó không có làm tốt, ông chính là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Ôn Uyển triệu Hộ bộ Thượng Thư đến, ông ấy nói tiền tu sửa hoàng cung đã chuyển qua cho Công bộ rồi, Công bộ đã nhận rồi.
Công bộ Thượng thư kêu oan. Tiền là nhận được, nhưng vấn đề là với chút tiền kia thì như muối bỏ biển, nhét kẽ răng cũng không đủ. Nơi nào có thể làm tốt mọi chuyện, lại còn làm được xinh đẹp.
Hộ bộ Thượng thư có thể làm sao, chỉ có thể nói quốc khố không có tiền. Ông còn đang rầu rĩ làm như thế nào để chuẩn bị tiền cho lễ mừng năm mới đây! Lễ mừng năm mới cũng là một khoản tiền lớn. Ông vì thế mà tóc trắng rụng mất không ít.
Ôn Uyển căn bản không để ý tới chuyện bọn họ kêu oan lẫn nhau. Những kẻ càng già càng lão luyện này, một kẻ đều dối trả hơn một kẻ. Ôn Uyển mới không quan tâm đến bọn họ. Ôn Uyển suy nghĩ tu sửa cung điện, cung điện là hoàng đế ở, coi như là chuyện riêng. Việc tu sửa chỗ ở cũng không cần quốc khố bên kia chi rồi, dùng của mình đi! Rốt cuộc Ôn Uyển hào phóng từ kho riêng của hoàng đế lấy một khoản tiền ra. Yêu cầu Công bộ Thượng thư phải xử lý tốt tất cả mọi chuyện trước khi hoàng đế hồi kinh.
Công bộ Thượng thư nhìn con số được liệt kê, rất muốn để cho Ôn Uyển cho nhiều thêm một chút. Nhưng thái độ của Ôn Uyển đã bày ở đó, làm tốt thì đương nhiên tốt. Làm không tốt sẽ là trách nhiệm của ngươi. Công bộ Thượng thư với vẻ mặt cay đắng đi xuống.
Hộ bộ Thượng thư đâu rồi, càng hy vọng Ôn Uyển có thể hào phóng hơn một chút.
Ôn Uyển không có hào phóng như vậy, thật ra thì Ôn Uyển nghĩ hào phóng cũng không hào phóng nổi. Bởi vì kho riêng của hoàng đế cũng không còn bao nhiêu tiền nữa. Dĩ vãng hàng năm mặc dù có nhiều tiền thu như vậy, nhưng hoàng đế chi tiêu cũng khổng lồ. Đến bây giờ, trước sau chi nhiều khoản lớn, trương mục cũng không còn bao nhiêu tiền rồi. Đoán chừng lúc hoàng đế trở lại, chuyện đầu tiên chính là nhức đầu vì không có tiền, lại phải tăng thu giảm chi.
Hộ bộ Thượng Thư đi ra ngoài.
Ôn Uyển đang phê duyệt tấu chương, nghe báo nói Thái Tử Phi phái người đi tới, nói cầu kiến Quận chúa, có chuyện quan trọng muốn nói với Quận chúa. Ôn Uyển có chút kỳ quái, cho người ta đi vào.
Ôn Uyển nhìn người này, người đến là tâm phúc của Hải Như Vũ, Bảo Trúc. Bảo Trúc khóc đến mắt đều sưng đỏ. Trong lòng Ôn Uyển lộp bộp một tiếng, không nên nói cho nàng biết, trước khi hoàng đế sắp trở về, thái tử không xong. Vậy quả thật là xui xẻo.
Bảo Trúc khóc quỳ trên mặt đất cầu khẩu: “Quận chúa, van cầu Quận chúa cứu Thái Tử Phi nhà chúng ta, van cầu cứu Thái Tử Phi nhà chúng ta.”
Ôn Uyển thấy Bảo Trúc khóc đến mức giống như chết cha, sắc mặt lập tức khó coi. Nàng không thích nhất là gặp phải người khóc sướt mướt như vậy, hủy hoại nghiêm trọng đến tâm tình của nàng. Nhưng nghe được Bảo Trúc nói, thì có chút kinh ngạc: “Thái Tử Phi làm sao?” Có đi nữa thì cũng là thái tử sắp chết, tại sao lại là Thái Tử Phi sắp chết?Ôn Uyển rất hoài nghi có phải quá khẩn trương nên nói sai người.
Bảo Trúc tận lực khống chế được tâm tình của mình: “Quận chúa, hôm nay Thái Tử Phi phun ra máu. Thái y nói Thái Tử Phi trúng độc, cầu xin Quận chúa cứu Thái Tử Phi.”
Ôn Uyển kinh ngạc, quay đầu nhìn về Thu Vân. Thu Vân lắc đầu.
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Đi gọi Hạ Ảnh tới.” Rốt cuộc vẫn còn non tay, những chuyện trọng đại này mà không nhận được tin tức, cũng không biết là lăn lộn như thế nào.
Ôn Uyển buồn bực, ban đầu là đang hoài nghi có phải còn có người còn chưa bị xử lý sạch sẽ hay không. Nhưng nghĩ lại gần đây, cho dù có dư nghiệt cũng không nên đi mưu hại Thái Tử Phi. Hải Như Vũ có sống hay không, cũng không ảnh hưởng đến triều cục được, không kết thù cùng bọn họ. Chớ đừng nói chi là Lý Nghĩa đã truyền lời tới đây, những người ẩn náu kia cũng căn bản bị xử lý sạch sẻ.
Linh Đông vẫn luôn ở bên cạnh làm người tàng hình bỗng tức giận: “Thái y có giúp mẫu phi giải độc hay không? Hiện tại mẫu phi như thế nào?” Dù như thế nào, đó cũng là mẹ ruột của hắn.
Bảo Trúc khóc nói y thuật của thái y không tinh, ngay cả độc gì cũng không biết. Ôn Uyển nghe lời này, lập tức điều mấy thái y tốt nhất đưa đi Đông cung: “Linh Đông, cháu trước trở về chăm sóc mẫu phi cháu.” Ôn Uyển thật tâm hi vọng đây chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Đám người vừa đi, Ôn Uyển sai người ta nói tình huống cụ thể cho nàng biết. Ôn Uyển nghe được thái y nói Hải Như Vũ đã trúng độc được một đoạn thời gian, căn cứ vào suy đoán của thái y đại khái đã bị trúng độc ba tháng. Ôn Uyển tính ra ba tháng trước, cũng chính là tháng tám, khi đó chính là thời điểm hỗn loạn nhất.
Ôn Uyển buồn bực, ai muốn hạ độc Thái Tử Phi chứ? Chuyện kì quái. Ở thế giới nam tôn nữ ti này, chỉ cần thái tử ngã xuống rồi, cho dù Thái Tử Phi đầy bụng kinh luân, cũng không có đất dụng võ. Dù như thế nào, cũng không nên hạ độc Thái Tử Phi.
Ôn Uyển đột nhiên nghĩ tới Hạ Dao và Hạ Ảnh rất bài xích Hải Như Vũ, trong lòng lộp bộp một tiếng. Không phải là Hạ Ảnh hạ độc giết chết Hải Như Vũ, không muốn Hải Như Vũ chướng mắt mình sao? Ôn Uyển lẩm bẩm trong lòng ngàn vạn đừng là loại như nàng suy nghĩ.
Hạ Ảnh tới đây, tỏ vẻ nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra: “Quận chúa, tạm thời không nhận được tin tức. Nhưng ta đã phái người đi tra xét.” Gần đây có chuyện thì Ôn Uyển hỏi nàng, không có chuyện gì thì tránh ở một bên. Ôn Uyển không để nàng lắc lư trước mặt, nói ngại chướng mắt mình.
Ôn Uyển cho người khác đều đi ra ngoài, thời điểm trong phòng chỉ còn lại có hai người. Ôn Uyển cũng không quanh co lòng vòng, giọng nói vô cùng nghiêm nghị nói: “Ngươi nói cho ta biết, chuyện Thái Tử Phi có liên quan đến ngươi hay không?” Ôn Uyển hi vọng nàng suy nghĩ nhiều. Nếu thật là Hạ Ảnh làm chuyện hoang đường cỡ này, nàng sẽ phải bóp chết nữ nhân này. Không cần chờ tương lai, hiện tại sẽ bóp chết luôn, tránh cho nàng giảm thọ.
Hạ Ảnh lộp bộp trong lòng, cảm tạ ông trời, không cho nàng hạ thủ, bằng không, thực sự sẽ bị Quận chúa đánh chết.
Hạ Ảnh nói gấp: “Quận chúa, chuyện này không liên quan tới ta. Ta cũng vừa mới mới biết được chuyện Thái Tử Phi trúng độc.” Thấy vẻ mặt Ôn Uyển rõ ràng không tín nhiệm, Hạ Ảnh cũng nói ra suy nghĩ từ đáy lòng: “Quận chúa, ta đã từng có tính toán như vậy, trước khi Linh Đông điện hạ được thế sẽ diệt trừ Hải Như Vũ. Như vậy đến lúc đó sẽ không sợ Quận chúa bị Hải Như Vũ làm liên lụy. Hải Như Vũ chính là bạch nhãn lang, một khi nàng được thế, tuyệt đối sẽ không dung Quận chúa. Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, không cần ta động thủ, đã có người giúp ta giải quyết hậu hoạn.” Đủ loại hành động của Hải Như Vũ lúc hoàng đế xuất chinh, đã để cho Hạ Ảnh nhìn thấu tính tình của kẻ bạch nhãn lang này. Cho nên, trước lúc Linh Đông được thế, nàng nhất định sẽ trừ cái tai hoạ ngầm này. Nhưng cụ thể diệt trừ Hải Như Vũ như thế nào, Hạ Ảnh cũng chưa có kế hoạch. Hạ Ảnh định chờ Hạ Dao trở lại, mới thương nghị cùng Hạ Dao. Chẳng qua không nghĩ tới không cần bọn họ động thủ, Hải Như Vũ đã trúng độc. Xem ra người Hải Như Vũ đắc tội cũng rất nhiều. Nhưng như vậy là tốt nhất, giảm đi chuyện bọn họ muốn tìm biện pháp dấu diếm sơ hở.
Ôn Uyển bị Hạ Ảnh nói đến mức không còn cách nào khác rồi. Mặc dù nàng hoài nghi Hạ Ảnh, Hạ Ảnh cũng ba lần bốn lượt tự chủ trương. Nhưng chuyện đại sự này Ôn Uyển vẫn tin tưởng Hạ Ảnh sẽ không lừa gạt nàng. Đáy lòng tin tưởng, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng không tin: “Thật không phải ngươi làm? Ngươi tự tiện chủ trương cũng không phải là lần đầu tiên. Làm thì tốt nhất nên nói ra. Nếu bị ta tra ra, ta sẽ phanh thây xé xác ngươi.”
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa, ta có ý định chờ Hạ Dao trở lại, cùng Hạ Dao thương lượng thật tốt chuyện này.” Nói cách khác, nàng còn không có hạ thủ đâu!
Ôn Uyển tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân này, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa. Chẳng qua trong lòng có chút nói thầm: “Cũng không biết là người phương nào hạ độc, lại muốn dồn Thái Tử Phi vào chỗ chết.” Nói xong liền lắc đầu. Thái Tử Phi luôn luôn rất cẩn thận, làm sao sẽ trúng độc chứ?
Hạ Ảnh không biết Ôn Uyển nói thầm trong lòng: “Quận chúa, Thái Tử Phi khẳng định không phải là trúng độc ở trong Đông Cung. Hậu viện Đông cung đều nắm giữ ở trong tay Thái Tử Phi. Thái Tử Phi trúng độc là ở ba tháng trước, khi đó Thái Tử Phi vừa lúc ở trong cung. Nếu ta không có suy đoán sai, Thái Tử Phi trúng độc khi đang chăm sóc thái tử cũng bị hạ độc.”
Ôn Uyển cũng là cho là như thế. Thái Tử Phi trúng độc chín mươi phần trăm là ở trong hậu cung: “Người nào sẽ hạ thủ với Thái Tử Phi?” Độc chết thái tử, động cơ rất dễ để suy đoán. Nhưng độc chết Thái Tử Phi, chuyện này làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Hạ Ảnh cho rằng trúng độc ở hậu cung một chút cũng không kỳ quái: “Thái Tử Phi mặt ngoài đoan trang thiện lương. Sau lưng lòng dạ độc ác, có lẽ đắc tội người nào cũng không tự biết. Quận chúa, thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung, người cũng đã thử qua.” Quận chúa đều chịu thiệt không ít trên tay nữ nhân này. Nữ nhân hậu cung cũng có không ít chịu thiệt trên tay nàng ta, hơn nữa còn là chịu tổn thất nặng.
Hạ Ảnh thấy thần sắc Ôn Uyển, suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, người nên nhớ được Trân Tiệp dư là chuyện gì xảy ra sao? Thái Tử Phi đã sớm quấn vào tranh đấu trong hậu cung.” Hạ Ảnh là nhắc nhở Ôn Uyển, Thái Tử Phi gây thù hằn đông đảo ở hậu cung. Trúng độc trong hậu cung thật sự không phải là chuyện kì quái.
Đến bây giờ Ôn Uyển cũng chỉ có thể cho là như thế: “Bảo Lý Nghĩa tra rõ chuyện này.”
Nếu như trước kia, Hạ Ảnh khẳng định trực tiếp nói lên ý kiến phản đối. Nhưng hiện tại, Hạ Ảnh cũng không còn lá gan này rồi, cẩn thận nói: “Quận chúa, chuyện này chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay có được hay không?”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này không tra rõ ràng, kết quả như lọt vào trong sương mù. Đến tương lai bị người có lòng lợi dụng, có thể sẽ đổ trên người ta.” Trước khi Linh Đông thượng vị, khẳng định không tiện cho người tra, sau này thượng vị, tuyệt đối sẽ có người lấy chuyện này ra để nói. Lấy tính tình của Linh Đông, Ôn Uyển lo lắng thật sự có một ngày như vậy, sẽ để lại hậu hoạn cho Minh Duệ và Minh Cẩn.
Hạ Ảnh suy nghĩ rồi gật đầu.
Trong đầu Ôn Uyển hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, nhưng vẫn triệu thái y tới đây muốn hỏi tình huống bây giờ như thế nào. Biết tình huống rất không xong, trong lòng Ôn Uyển nổi lên sự bi thương vô danh: “Thật không có biện pháp cứu sao? Cần gì thì cứ nói với Bổn cung, Bổn cung nhất định sẽ tìm cách.”
Thái y tỏ vẻ lắc đầu: “Loại độc dược mãn tính này đã khuếch tán hơn ba tháng, nếu sớm phát hiện còn có thể giải. Nhưng hiện tại chỉ có thể dùng thuốc để ngăn chặn độc tính. Muốn giải, lão phu không giải được. Quận chúa, có lẽ dân gian sẽ có thần y giải được.” Ý Thái y ngầm nói, nếu cố ý tìm được một người y thuật cao siêu giống như Mộc thần y thì có thể có biện pháp.
Ôn Uyển cũng biết suy nghĩ của thái y, đáng tiếc Mộc thần y đã sớm mai danh ẩn tích rồi. Kể từ năm đó hoàng đế được chữa khỏi, Mộc thần y tò mò tới đây bắt mạch cho hoàng đế. Từ lần đó Ôn Uyển chưa từng thấy Mộc thần y nữa.
Sau đó Ôn Uyển cũng chưa từng nghe thấy qua tin tức của Mộc thần y. Ôn Uyển đoán chắc là ông không muốn có dính líu cùng hoàng tộc. Mộc thần y có lòng né tránh thì sẽ không tìm được ông.
Ôn Uyển vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Thật sẽ không có một chút biện pháp nào sao?” Thái y lắc đầu thật đáng tiếc.
Lúc này trong lòng Ôn Uyển không có vui sướng, cảm giác ngực bị một tảng đá ngăn chặn. Dùng thuốc áp chế độc tính, chẳng khác gì là dùng thuốc treo ngược mạng sống. Sống một ngày cũng chính là chịu tội một ngày. Cũng không biết là người nào, lại hận Thái Tử Phi như vậy, cần dùng thủ đoạn độc ác như thế.
Thái y thấy Ôn Uyển im lặng không nói, có chút sợ hãi. Từ sau khi Ôn Uyển nắm quyền, danh tiếng không được như lúc trước. Hiện tại phía ngoài đánh giá về Ôn Uyển là âm tình bất định, suy đoán không ra, lãnh khốc tàn nhẫn, ừ, giết người không chớp mắt. Cũng thành ma vương giết người rồi.
Ôn Uyển phất tay để cho thái y đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, Hạ Ảnh nói với thái y: “Qua mười mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ hồi kinh rồi. Nên làm như thế nào, các ngươi hẳn là rõ ràng.” Hạ Ảnh có ý là hoàng đế đánh thắng trận, lập tức sẽ về đến nhà. Đừng làm cho Hải Như Vũ chết vào lúc này. Nếu chết trước, đối với chuyện hoàng đế hồi kinh thì thật sự là một việc vô cùng xui.
Thái y cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không nghe hiểu ý ở ngoài lời này. Lập tức tỏ vẻ chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Thái y dám cam đoan cũng là bởi vì Thái Tử Phi chỉ cần uống thuốc, độc tính có thể bị ngăn chặn. Đừng nói mười mấy hai mươi ngày, chính là một năm nửa năm cũng không có vấn đề gì.
Ôn Uyển có lòng đi Đông cung thăm, vừa nổi lên ý nghĩ này, thì đại thần đến tìm. Gần tới lúc hoàng đế trở lại có một đống chuyện phải giải quyết, Ôn Uyển loay hoay rồi lại xoay quanh. Thật ra thì Ôn Uyển rất muốn bỏ gánh không làm nữa. Đáng tiếc nàng dám bãi công, nhưng không lá gan thật sự phủi tay.
Những lời Hạ Ảnh nói với thái y, Thu Vân chuyển cáo cho Ôn Uyển.
Trên mặt Ôn Uyển vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng cực kỳ chán ghét. Ôn Uyển không để cho Thu Vân giám thị Hạ Ảnh, nhưng Thu Vân lại nói chuyện này cho nàng biết. Ôn Uyển than thở trong lòng, ám vệ là tuyển chọn những người nào nha, nữ nhân này tâm tư bất chính nha!
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Hạ Ảnh là người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, tại sao muốn nói lại những lời này cho ta biết?” Ôn Uyển muốn xem thử Thu Vân trả lời thế nào.
Thu Vân trả lời rất đơn giản, nàng cho rằng Hạ Ảnh làm như vậy là tự chủ trương gây hiềm khích. Bởi vì Ôn Uyển không có ra lệnh nói lời này.
Ôn Uyển để cho Thu Vân đi xuống.
Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đây chính là sự khác nhau giữa dùng tiện tay và không tiện tay. Chuyện này Hạ Ảnh không làm sai. Lời của Hạ Ảnh cũng là lời Ôn Uyển mình muốn nói. Thái Tử Phi khẳng định không thể chết trước khi hoàng đế trở lại. Ôn Uyển có thể nói với thái y không thể để cho hoàng hậu chết trước khi hoàng đế trở lại, nhưng cũng không thể với thái y chuyện Thái Tử Phi như thế nào.
Ôn Uyển chỉ có thể than thở. Hạ Ảnh chính là một thanh kiếm hai lưỡi. Có thể vì nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng cắt nàng một nhát. Được rồi, Ôn Uyển cuối cùng quyết định chuyện này chờ Hạ Dao trở lại rồi hãy nói. Nhưng Ôn Uyển có một điểm rất rõ ràng, đó chính là quyết định không thể để cho người trong phủ Quận chúa nhúng tay vào chuyện của phủ tướng quân. Chờ Bạch Thế Niên trở lại, phải cẩn thận nói chuyện này với Bạch Thế Niên. Không thể để cho những nữ nhân này nhúng tay vào chuyện của phủ tướng quân, một chút cũng không thể lây dính.
Lúc này ở Đông cung, Linh Nguyên và Linh Đông đang bộc phát một cuộc xung đột kịch liệt. Không khí trong phòng truyền ra tiếng xoảng xoảng của đồ sứ bể tan tành. Còn có âm thanh tức giận nghiêm nghị chỉ trích.
Phía ngoài thái giám cung nữ chờ đợi đều kinh hãi đảm chiến. Trưởng Tôn điện hạ cùng Tam điện hạ ở bên trong gây lộn. Những người này không nhận được lệnh, ai cũng không dám đi vào.
Linh Nguyên chỉ trích Linh Đông hại chết Thái Tử Phi, xác thực nhận định là Ôn Uyển hạ độc, hại chết mẫu phi. Lý do của Linh Nguyên rất đơn giản, Ôn Uyển muốn trừ mẫu phi, sau này để cho Linh Đông coi nàng làm mẹ. Cho nên tội đầu sỏ gây ra chuyện này là Linh Đông.
Linh Đông khó tin nhìn Linh Nguyên: “Ca, huynh nghe ai nói những lời này? Làm sao huynh lại cho rằng là cô cô hạ độc?” Cô cô đã sớm nói với hắn, hắn đi con đường này vô cùng gian nguy. Có thể thành công hay không phải nhìn vận số của mình. Hiện tại hắn còn nhỏ, tương lai không có định số, vào lúc này cô cô muốn độc chết mẫu phi, đây quả thực là chê cười. Còn nữa lấy sự hiểu rõ của mình về cô cô, cô cô căn bản sẽ không đặt phần cảm kích này ở trong lòng. Người cô cô toàn tâm toàn ý đối đãi chỉ là Minh Duệ và Minh Cẩn, ban đầu đối với hắn hoàn toàn là do Hoàng Mệnh ( đây là Ôn Uyển chính miệng nói ). Mặc dù cô cô cũng có yêu thương hắn, nhưng lại để cho hắn biết rõ hắn khác Minh Duệ và Minh Cẩn.
Ôn Uyển xác định bọn họ vô cùng rõ ràng, đệ tử là đệ tử, nhi tử là nhi tử. Đệ tử và nhi tử không thể nào nhập làm một. Bởi vì Ôn Uyển xác định rõ ràng, Linh Đông cũng rất rõ ràng vị trí của mình. Cũng bởi vì như thế, mặc dù hắn hâm mộ Minh Duệ và Minh Cẩn, nhưng cũng không ghen tỵ với bọn họ.
Hiện tại Linh Nguyên nói thật hay, giống như tất cả đều là tính toán của cô cô, dường như muốn bồi dưỡng hắn trở thành con rối. Đừng nói bây giờ hắn còn nhỏ Hoàng gia gia còn tại thế, tương lai có thể thành công hay không cũng là một ẩn số. Cho dù tương lai hắn thật sự thượng vị làm hoàng đế, cũng tuyệt đối không phải là một con rối. Cô cô dùng hết tâm tư dạy hắn, là hy vọng bồi dưỡng được một vị Minh Quân. Không phải là muốn bồi dưỡng một con rối ( chỉ có thể nói nâng đỡ một con rối, chưa nghe nói qua bồi dưỡng một con rối).
Đối với những thứ Ôn Uyển dạy Linh Đông, trừ chính Linh Đông, cũng chỉ có hoàng đế biết đại khái. Những người khác không hề biết, mà thường ngày Linh Đông biểu hiện cũng không phải là rất xuất sắc, nhưng đối với Ôn Uyển vô cùng cung kính cùng kính yêu, chỉ cần Ôn Uyển nói, Linh Đông đều nghe theo. Điều này mới khiến rất nhiều người cho rằng Ôn Uyển muốn bồi dưỡng một người nghe mình nói, ừ, chính là con rối.
Linh Nguyên nhận định Ôn Uyển hạ độc, lại càng chỉ trích Linh Đông là thủ phạm khiến mẫu phi mất mạng, Linh Đông cũng là đồng lõa. Hắn không thể tha thứ cho một đệ đệ như vậy.
Linh Đông giận đến tim đều đau, nhưng hắn rất nhanh khống chế được tính cảm của mình. Chuyện này nhất định là có người ở trước mặt ca ca khích bác ly gián. Mục đích không cần nói cũng biết. Linh Đông nghĩ tới đây, cũng không tiếp tục ầm ĩ cùng Linh Nguyên, mà đi ra khỏi phòng, nghĩ tới nên truyền tin tức này cho cô cô. Không thể để cho người phía sau màn được như ý.
Linh Đông vừa trở về nhìn mẫu thân sắc mặt tái nhợt, còn nghe Linh Nguyên nói như vậy. Không biết tại sao, đột nhiên trong lòng Linh Đông rất khó chịu. Tại sao ca ca có thể nghĩ về hắn như vậy? Thế nhưng nói hắn là đồng lõa với cô cô hại mẫu phi. Hắn là con trai ruột của mẫu phi, bọn họ lại là thân huynh đệ, tại sao muốn nói hắn là đồng lõa? Tại sao huynh đệ bọn họ có thể như vậy. Lại nghĩ đến Minh Duệ và Minh Cẩn, trong lòng Linh Đông lại càng khó chịu.
Có tiếng bước chân, Linh Đông lập tức thu liễm tâm tình. Theo lời cô cô, thì đang ở hoàng gia, đừng hy vọng xa vời nhận được tình phụ tử, tình nghĩa huynh đệ. Sau này con đường của hắn, không chỉ cần kiên định, mà còn cần tàn khốc. Hiện tại, chỉ là một bắt đầu nho nhỏ.
Lúc này Ôn Uyển đang thích ý uống nước trái cây. Ôn Uyển uống nước trái cây rất thú vị, không thêm đường. Không thêm đường, nước trái cây rất khó uống, nhưng Ôn Uyển vẫn kiên trì uống. Bởi vì thêm đường dễ béo phì. Thời điểm cùng đại thần thương nghị chính vụ, còn phần thưởng cho đại thần phía dưới uống. Mọi người uống đồ khó uống như thế này, trong lòng đều âm thầm kêu khổ. Mà trong đó Mễ tướng là người uống nhiều nhất.
Kể từ khi Ôn Uyển tiếp nhận chính vụ, Mễ tướng ăn ở đều ở phủ Quận chúa. Điều này cũng may nhờ Mễ tướng một lão nhân gia gần năm mươi tuổi. Nếu không Mễ tướng ở phủ Quận chúa, còn thường xuyên chung đụng với Ôn Uyển như vậy, ngầm khẳng định sẽ bị truyền ra một chút chuyện xấu.
Ôn Uyển đối xử tương đối tốt với Mễ tướng! Chuẩn bị ba bữa cơm ăn uống không nói, còn để cho Hạ Nhàn tỉ mỉ điều trị thân thể cho Mễ tướng. Đến nỗi mặc dù chính vụ bận rộn, thân thể Mễ tướng cũng không xuất hiện tật bệnh gì( Ôn Uyển nói: nếu ta không tận tâm tận lực chiếu cố ngươi, như vậy đến lúc đó mệt nhọc sẽ là ta rồi ).
Thu Hàn đi tới, đến bên tai Ôn Uyển thượng nói thầm hai câu. Ôn Uyển rất kinh ngạc: “Linh Nguyên thật sự nói như vậy?”Sao Linh Nguyên sẽ nghĩ nàng là hung thủ hạ độc? Mặc dù Ôn Uyển cho là tương lai nhất định sẽ có người đổ chuyện này lên đầu nàng. Nhưng Ôn Uyển thật không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có người ở sau lưng xúi giục, khoa trương hơn chính là, Linh Nguyên còn tin. Đứa bé kia hẳn là hận mình rồi.
Thu Hàn gật đầu: “Người đến đúng là nói như vậy.”
Ôn Uyển nói với Mễ tướng đại nhân là nàng có một chút chuyện cần xử lý. Mễ tướng đại nhân rất thức thời đi ra ngoài. Bây giờ là việc nhà chính vụ cùng phải làm. Cũng là thân thể Quận chúa mạnh khoẻ, cường độ lao động cao như vậy mà không bị bệnh, lúc trước Ôn Uyển bị bệnh, những người gặp Ôn Uyển đều biết đây tuyệt đối là giả.