Q.1 - Chương 12: Tam tiểu thư trở lại

Ôn Uyển trở lại chỗ ở, đã nhìn thấy Liên Tử ở rong phòng chờ đợi mình.

Liên Tử nhìn Ôn Uyển im lặng, liền cùng nàng giải thích “ Ngươi không nên ghi hận ta, hôm nay, ta cũng là không có biện pháp. Ta lấy đồ đi ra ngoài bán, trợ cấp chi phí trong nhà. Hổ Phách và San Hô biết rõ, nếu như hôm đó ta không giúp giấu diếm, San Hô một khi nói ra, ta cũng không được chỗ tốt.” Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

“Kỳ thật nàng cũng ngốc, chúng ta làm nha hoàn, mệnh đều ở trong tay chủ tử thao túng. Cũng là nô tài, tội gì phải làm khó dễ ngươi. Con trai Đổng Hiếu Gia kia, lớn lên khó coi một chút, nhưng người chịu khó làm việc, trong nhà cũng có một chút căn bản. Tuy nhiên tướng mạo kém một chút, nhưng chỉ cần người tốt, có thể ổn định trải qua cuộc sống hàng ngày, tướng mạo kém chút ít lại có quan hệ gì. Lớn lên đẹp lại không thể làm cơm ăn, nàng làm sao lại nhìn không ra đây! Còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Liên Tử cười khổ.Ôn Uyển là thấy mấy lần Liên Tử khuyên San Hô, nhưng San Hô cũng là nghe không vào.

“Kỳ thực nhi tử của Đổng Hiếu Gia kia không tệ, qua đó chính là vợ chính, trong nhà cũng không tệ, San Hô, ngươi nghĩ thoáng một cái đi. Liền có thể sai bảo nha đầu sử dụng. Làm cái gì mà không vui a!” Hổ Phách được tin tức, vô cùng tốt bụng khuyên giải.

Nhưng Ôn Uyển nhìn nàng cười kiêu ngạo, vẻ mặt có chứa châm chọc cùng giọng nói có chút hả hê, làm gì giống khuyên giải. Cái này không phải lửa cháy đổ thêm dầu.

“Ngươi đừngtưởng rằng ngươi lớn lên có bộ mặt xinh xắn, là có thể thuận lợi bò lên giường Gia. Ta cho ngươi biết, đừng hy vọng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Bộ dạng lẳng lở của ngươi, bà nội đây nhìn chướng mắt. Cũng chỉ có thể xứng đôi với a miêu a cẩu.” San Hô nghe thấy giận dữ.

“ Phải không? A miêu A cẩu, đoán chừng so sánh với con cóc đẹp mắt hơn.” Hổ phách cười đến vô cùng vui vẻ.

“Ngươi cái tiện nhân này,ta liều mạng với ngươi.” San Hô xông lên, cùng Hổ Phách xoay thành một đoàn. Liên Tử mất sức của chín trâu hai hổ, mới đem hai người kéo ra được. Hai người đầu tóc rối bời, xiêm y không ngay ngắn chật vật không nhìn nổi. Ôn Uyển thấy, nhanh chóng đi ra ngoài. Dè chừng lại kéo con cá nhỏ như nàng vào chết thay.

Sau mấy ngày, Ôn Uyển đã nhìn thấy trong tay San Hô cầm bạc đi ra cửa. Ôn Uyển cảm thấy có chút quái dị, nhưng không có nhiều chuyện. Liên tử bởi vì mỗi ngày thức dậy so với các nàng ra ngoài thì sớm hơn, nên căn bản không có phát hiện. Hổ Phách nhìn thấy cũng chỉ là cười lạnh. Cả phòng tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị. Để cho Ôn Uyển cảm thấy, dường như là bình yên trước khi bão táp đến.

Ngày hôm đó chính là tiết Đoan Ngọ. Bởi vì là ngày lễ, cho nên phủ đệ trên dưới vô cùng náo nhiệt bận rộn, Tú phòng cũng được một ngày nghỉ. Ôn Uyển ngày hôm đó khó được có lúc nhàn rỗi. Chuẩn bị lười biếng ngủ một giấc.

Nhưng mới sáng sớm đã bị dựng dậy, cầm một đóa hoa cho Ôn Uyển mang. Ôn Uyển thấy cảm thấy thật khó coi. Nhưng mà nghe nói đây là tập tục của Đoan Ngọ, nhất định phải cài. Chỉ đành phải nhịn.

Tiếng dây pháo không ngừng, chắc là rất náo nhiệt. Ôn Uyển biết, tò mò thường thường hại chết mèo, chờ mình nghiệm chứng thân phận, sau này Đoan Ngọ có chỗ nào hay có thể từ từ xem.

Đoan Ngọ Ôn Uyển nhận thấy được chỗ cực kỳ tốt, chính là nàng cũng được món ăn ngon một mặn một chay. Khay thịt ngon a, trong ngày thường mặc dù cũng có chút thịt, nhưng lúc này là một bàn thịt kho tàu nha. Ôn Uyển ăn được ngon miệng. Cảm thán, nếu như mỗi ngày đều có cuộc sống bình lặng như mặt nước này, vậy thật tốt a. Sau khi ăn xong đã cảm thấy mình biến chất. Con người thật là động vật kì quái, kiếp trước ăn cũng là đồ tinh xảo, còn luôn chê vứt bỏ bảo không ngon. Hiện tại chỉ có một khay thịt, liền chinh phục được mình, khụ.

Bất kể người khác như thế nào, Ôn Uyển vẫn còn giống như lúc trước như vậy. Thành thực an phận làm việc. Mà thái độ của Kiều tú nương đối với nàng, cũng đã khá nhiều. Dĩ nhiên, tính cách vẫn không tốt. Vừa phát bực liền mắng chửi người, Ôn Uyển cũng đã có sức miễn dịch rồi. Nhưng mà, lại không có đánh người. Có đôi khi cao hứng, còn có thể chia chút thức ăn ngon cho Ôn Uyển ăn. Còn có một lần, lấy ra một bộ xiêm y cho Ôn Uyển, nói là con gái nàng từng mặc qua, để nàng khỏi ngày ngày mặc tới mặc lui hai kiện xiêm y kia. Ôn Uyển cũng là rất cảm kích.

Ôn Uyển tới nơi này một tháng, thức ăn của nơi này so sánh với thức ăn của Tống Nha Tử muốn tốt hơn rất nhiều. Bánh bao trắng, cơm, cháo, mỗi cái nha hoàn thô sử còn có một chén thức ăn chay. Thỉnh thoảng còn có thể tăng thêm chút thịt thái nhỏ ăn. Ôn Uyển kể từ khi đi theo Kiều tú nương, thường thường, trong chén cũng có thể nhìn thấy thịt to. Thời gian này so với trước đây ở nông thôn thì mạnh khỏe không ít. Người trắng mập không ít, còn cao lớn chút ít, y phục cũng là có chút không vừa người rồi.

Nhưng càng như vậy, trong lòng Ôn Uyển càng phẫn nộ. Đừng bảo là đi theo so sánh với những tiểu thư kia. Những tiểu thư kia, người nào không phải là mặc vàng mang bạc, ăn chính là sơn trân hải vị. Dù cho những nha hoàn bên cạnh tiểu thư tất cả cũng là mặc vàng mang bạc rồi. Nhưng mà bổn tôn thân là tiểu thư con vợ cả một phủ công tước, thế nhưng ba bữa cơm không no, mùa đông còn muốn đông lạnh. Ngay cả thịt cũng không ăn đủ, Ôn Uyển cũng không phải là yêu cầu xa vời cuộc sống quá phú quý. Nhưng mà ngay cả trình độ sinh hoạt của một nha hoàn thô sử Hầu phủ đều tốt như vậy, Bình phủ thiếu chút lương thực này, thiếu chút tiền bạc này, nên mới muốn ngược đãi bổn tôn sao? Người Bình gia, tất cả đều là tiểu nhân thế lực, không có một người tốt nào.

Tối hôm đó, San Hô chưa có trở về. Liên Tử vô cùng lo lắng. Nhưng mà phủ đệ có thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, buổi tối không có việc gì thì không thể tùy ý đi loạn. Nếu không, bị bắt được vận khí tốt bị giáo huấn một bữa, vận khí không tốt thì bị đánh đại bảng, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp. Ôn Uyển cũng không có để ý, có lẽ là đi tới chỗ tiểu tỷ muội nào đó chen chúc trên giường rồi. Không có ở đây càng tốt, ít đi một người mồm miệng độc ác mặt mày lạnh như quan tài, mình có thể thực sự ngủ một giấc.

“Hừ, chỉ bằng nàng, chỉ có thể đăm đầu vào chỗ chết thôi.” Hổ Phách lạnh lùng nói. Ôn Uyển nghe cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng biết San Hô ở chỗ nào. Mà Liên Tử ở một bên, cũng không nói chuyện, chỉ nói nàng ta là đồ ngu ngốc, lại không có nói thêm.

Ôn Uyển mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng mà nàng đối với loại sự tình quái dị này đã thấy nhiều rồi, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Đêm hôm đó, không có San Hô khiến cho người ta rất chán ghét ở đây, ngủ được rất ngon.

Ôn Uyển vẫn đều vô cùng chịu khó.Trên cơ bản mỗi lần cũng là đến đầu tiên. Đến rồi bắt đầu làm chính là quét dọn Tú phòng. Các Tú nương cũng lục tục tới. Bên trong, tự nhiên là không thể thiếu tán gẫu rồi.

“Các ngươi đã biết chưa, San Hô kia, bị Nhị gia nhìn trúng lôi kéo lên giường. Lúc này, đang bị kéo đến trong viện Điền Đường đi.” Một Tú nương thấp giọng nói

“Làm sao trùng hợp như vậy, đã bị Nhị gia chọn trúng. Cái này không phải muốn chết sao? Nhị phu nhân chính là một vạc dấm, lại dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ cùng dì của nàng làm nương nương. Ngay cả phu nhân cũng phải nhường nàng ba phần, nữ nhân bên cạnh Nhị gia cũng không một ai có kết quả tốt.” Một Tú nương sợ hãi kêu.

“Đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít.” Người bên cạnh cũng đều ở đây rối rít nghị luận. Ôn Uyển lúc này mới biết được lo lắng của Liên Tử là từ đâu tới. Nhớ lại ma ma dạy quy củ kia có nói, bò lên giường, cũng giống như phản bội chủ tử, tình tiết rất nghiêm trọng.

Xử lý như thế nào, là nhìn vào lòng dạ của chủ tử rồi. Dù sao dạng nô tài như vậy, cũng là loại chủ tử hận nhất.

Đến xế chiều, liền nghe thấy San Hô bị bán ra rồi. Không phải là bán vào người môi giới nơi đó, là bán vào trong kỹ viện đi làm kỹ nữ. Nghe nói Nhị phu nhân làm thế là cho các vị nha hoàn một cái cảnh cáo.

Ôn Uyển từ khi nghe thấy chuyện này, cho đến khi nói bán đi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của San Hô nữa. Đồ đạc của nàng, bị một ma ma cho cuốn gói đi ra ngoài. Sau đó không đến hai ngày, Ôn Uyển liền nghe thấy Tú nương tán gẫu, nói San Hô tự vẫn, nhưng là không có tự tử thành công.

“Muốn bò tới trên giường, cũng phải xem thủ đoạn. Bây giờ thì tốt rồi, giường không có bò xong, phú quý cũng không có. Chính mình lại bị đi vào kỹ viện, thành ngàn người cưỡi vạn người ngủ còn làm hại bố mẹ cùng huynh đệ cũng bị dính líu, đều rời bỏ thôn trang. Nếu không phải đại tỷ nàng là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân nơi đó, có một chút thể diện, được lão phu nhân từ bi, có thể ngay cả vận khí này cũng không có.” Một Tú nương lắc đầu.

“Chỗ kia, ngay cả muốn chết cũng không chết được. Xem ra Nhị phu nhân chiêu này đủ căm hận, đoán chừng sau này không còn có người dám đánh chủ ý lên Nhị lão gia.” Một Tú nương cười nói. Mọi người rất nhanh có bát quái. Chuyện này cũng chỉ là đề tài nói chuyện của bọn họ Cái khác, rất nhanh đã trôi qua.

Mặc dù San Hô rất ác độc, Ôn Uyển vẫn còn rất căm ghét. Nhưng mà một cái mạng sống sờ sờ, cứ như vậy bị làm hỏng. Nhưng mọi người nghe được, ngoại trừ cảm thán một câu còn không có bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thì cũng chỉ thở dài. dường như cũng nhìn quan rồi, Ôn Uyển từ đáy lòng bốc lên hàn khí.

Vận mệnh San hô bi thảm, giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, không có một chút tiếng vang. Vô thanh vô thức tan biến giống như cho tới bây giờ không có người này tồn tại vậy.

Rất nhanh, lại chuyển vào tới một cô gái, gọi là San San, lớn lên như nhau. Ôn Uyển nghĩ tới, đi một cái San Hô, tới một cái San San. Thấy thế nào cũng quái dị làm sao. Việc thứ nhất San San làm là cùng Hổ Phách kéo quan hệ thân mật. Mà Hổ Phách khi được tin tức San Hô bị bán vào kỹ viện, cũng không có kiêu ngạo như trước kia vậy, so với ngày trước thu liễm hơn nhiều. Có lẽ là cái chết của San Hô tạo thành chấn động rất lớn cho nàng. Đối với Ôn Uyển cũng không có khiêu khích nữa. San San thì bởi vì Kiều nương tử lúc trước vì Ôn Uyển ra mặt, cũng không dám chọc Ôn Uyển, mọi người bình an vô sự.

Ngày hôm đó, trong Tú phòng, mọi người đang ăn cơm trưa. Tú phòng dùng cơm vô cùng náo nhiệt. Mọi người đang thảo luận rối rít, Ôn Uyển đối với chút ít bát quái này cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. Không vì cái gì khác, bởi vì từ trong chút ít chuyện bát quái nơi này, có thể nghe được nội dung quan trọng nàng muốn có, để làm tư liệu để suy đoán.

“Các ngươi đoán hôm nay ai trở lại? Tam tiểu thư trở lại.” Một Tú nương thần bí vừa nói.

“Tam cô nương đã gả cho Trạng Nguyên lang làm thị thiếp đó hả?” Một Tú nương đụng tới trí nhớ liền hỏi, lập tức rất nhiều người đều vây lại.

“Bây giờ không phải là thị thiếp nữa rồi,đã là chính đầu nương tử đấy. Nói đến Tam cô nương này, sách sách, thật là một người có thủ đoạn đấy. Có thể đoạtđược vị hôn phu của công chúa. Còn có thể từ sau khi công chúa chết lên phù chính ( từ thiếp lên làm vợ cả), phần khả năng này, cũng không phải là mấy người có thể làm được đâu.” Lúc đầu vị nương tử kia nói thầm nói ra.

“Đúng vậy a, nghe nói trong phòng Ngũ gia Bình gia kia, ngay cả tiểu thiếp thông phòng cũng không có. Thật sự là chuyện lạ, Tam cô nương quá có bản lãnh rồi.” Một Tú nương than thở.

“Ai nói không phải, ta còn nghe nói công chúa kia sinh ra một cái nữ nhi, không vừa lòng thì ba tháng đã bị đưa tới trên thôn trang rồi. Đã sáu năm rồi, không có lộ mặt ra. Đây chính là cháu ngoại gái của Thiên gia, cứ như vậy không người nào hỏi thăm đến, ngươi nói Tam cô nương của chúng ta có phải là quá thủ đoạn hay không?” Một Tú nương hướng về phía này nói.

“Ta nói với các ngươi, các ngươi ngàn vạn lần không nên truyền ra ngoài. Ta nghe thấy, ngay cả cái chết của công chúa, đều rất kỳ lạ đấy!” Một Tú nương đè thấp âm thanh giống như muỗi kêu nói.

Trong lòng Ôn Uyển giật mình một cái, cái muỗng nắm trong tay thật chặt. Toàn thân đang run rẩy, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Nhưng mà lập tức phản ứng, cái bộ dáng này rất không thích hợp, giả vờ tiếp tục bộ dáng tiếp tục ăn cơm. Nhưng là thức ăn trong miệng, đã thành Hoàng Liên ( ý chỉ đắng nghét ), nuốt không nổi đi.

“Lời này không nên nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.” Hà nương tử lạnh giọng quát lớn. Mấy Tú nương đều cấm khẩu, không tiếp tục nói nữa.

Ôn Uyển cúi đầu nghe Tú nương nói chuyện. Nơi này chính là kinh thành, không ngờ vào lại là An Nhạc Hầu phủ, lúc này nàng vừa mới vào phủ cũng đã biết, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như vậy. Nhớ lại ma ma nói, người đàn bà kia chính là tiểu thư An Nhạc Hầu phủ. Nói là Tam tiểu thư con vợ cả. Nhưng ma ma nói quỷ mới tin. Làm gì có tiểu thư con vợ cả Hầu phủ vội vàng đi làm thị thiếp. Rất có khả năng chính là thứ nữ, sau lại ghi tên dưới danh nghĩa của mẹ cả, bên ngoài tuyên bố là con vợ cả.

Lúc ấy thật ra Ôn Uyển rất buồn bực, rõ là ứng với câu nói kia, xúi quẩy đổ lên đầu, uống nước lạnh đều bị mắc kẽ răng. Nói chuyện, làm việc càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều trải qua nơm nớp lo sợ. Cho dù có Kiều tú nương làm chỗ dựa, nhưng bị người khác nói lạnh nhạt châm biếm, bị ủy khuất cổ họng cũng không dám có tiếng, cái gì cũng chịu đựng, chỉ sợ bị người nhìn ra sơ hở. Giận đến Kiều tú nương mắng mấy lần cũng không được việc, dẫn đến người trong Tú phòng đều nói lá gan của nàng nhỏ như lỗ kim.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện