Q.2 - Chương 10: Có Chỗ Dựa, Quả Thật Tốt

Edit: Pthu Phủ Trịnh Vương:

“Đây là thế nào?” Trịnh Vương nghe được quản gia nói, Hạ Thiền chật vật không chịu nổi mà quay về, vừa trở lại, liền ở đó khóc nói muốn gặp Vương gia.

Trịnh Vương còn tưởng rằng là nghe lầm, ngày hôm qua phái người đi thăm hỏi đều nói hài tử kia rất tốt. Mấy ngày qua bận rộn, cũng không có tự mình đi thăm đứa bé kia, làm sao hiện tại lại thế, xảy ra chuyện gì. Vội vàng đi ra ngoài, thấy bộ dáng Hạ Thiền chật vật không chịu nổi, thì giật mình nghĩ thầm thật sự đã xảy ra chuyện rồi.

“Vương gia, Vương gia, Quốc Công phủ kia, thật sự không phải là nơi người ở lại. Tiểu thư, tiểu thư ở trong phủ sống, căn bản không phải là cuộc sống của con người trải qua. Tiểu thư bị ủy khuất, bị ủy khuất lớn. Vương gia, tiểu thư sẽ bị bọn họ bức tử, Vương gia, người cần phải làm chủ cho tiểu thư a.” Hạ Thiền lau nước mắt, đem những chuyện Ôn Uyển gặp phải trong hai ngày này, kể ra vô cùng cặn kẽ, bên trong không có thêm bớt chút nào.

Răng rắc,bút lông trong tay bị hắn làm cho gãy thành hai nửa rồi. Sau đó kêu chuẩn bị ngựa. Bổn vương muốn đi ra ngoài. Rồi cất bước lớn đi ra ngoài.

Bình quốc công phủ:

“Quốc Công gia, Trịnh Vương tới. Người nhanh đi tiền sảnh, hai hạ nhân hơi chậm trễ một chút, đã bị Trịnh Vương đánh gần chết. Quốc Công gia, người nhanh đi xem. Người phía dưới sắp chịu không được rồi” quản gia ngoại viện vội vội vàng vàng tới.

Bình Quốc Công vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại một canh giờ cũng chưa tới. Ông đoán chừng hai canh giờ, vì suy đoán Trịnh Vương có thể không ở Vương phủ. Lúc này, bận rộn từ thư phòng đi ra ngoài, phân phó. Nhanh chóng đi đem Thế tử kêu đến. Thời điểm đại quản gia nhận được tin tức, thì vạn phần kinh ngạc.

“Bình Quốc Công, ngươi bây giờ là có ý gì. Lúc ngươi tới đón Uyển Nhi, luôn mồm luôn miệng nói, có thể đón trở về sẽ chiếu cố nàng thật tốt, tuyệt đối không để cho nàng bị một tia ủy khuất. Bây giờ mới không tới ba ngày, liền ầm ĩ nhiều chuyện như vậy. Còn lừa gạt người của Bổn vương phái tới hỏi thăm, nói nàng ở trong phủ đệ rất tốt. Bình Quốc Công, đây chính là sự bảo đảm mà ngươi cho Bổn vương sao? Bình phủ các ngươi nếu như chứa không được Uyển Nhi, Bổn vương hiện tại đem nàng mang về. Không cần giở mánh khóe ma quỷ, tới vu cáo hãm hại nàng. Muốn đem một hài tử sống sờ sờ bức tử sao?” Trịnh Vương nổi giận đùng đùng hướng về phía Quốc Công gia, lớn tiếng thảo phạt.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Ta đã cố gắng bố trí ổn thỏa Ôn Uyển, những kẻ nói láo nô tài té ngã.., cũng bị ta nghiêm khắc giáo huấn. Là sai sót của ta, sau này ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với Ôn Uyển, ngươi yên tâm. Có lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nếu như tái phạm lần nữa, ta tự mình đem nàng đưa đến Vương phủ.” Bình Quốc Công thấy Trịnh Vương nổi giận, vội vàng muốn ngừng lại lửa giận của hắn. Phóng ra thiện ý lớn nhất của mình.

Vạn nhất vị Vương gia này nổi cáu, cường hành đem người mang đi, thật đúng là không có biện pháp cản trở. Lại vạn nhất, bây giờ đem người mang đến trong hoàng cung, hoàng đế thấy cái bộ dáng kia của Ôn Uyển, ông cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Chờ ngày lễ vạn thọ trôi qua đã, có vấn đề gì cả Quốc công phủ cũng phải thừa nhận hậu quả dù xấu nhất. Cho nên đành phải hạ giọng mới được.

Trịnh Vương nghe hắn nói như thế, sắc mặt cũng không có hòa hoãn, nhưng cũng biết, không thể nào đem người mang đi. Nhưng nếu còn như thế, đứa nhỏ này, nhất định sẽ xong đời: “ Đem hài tử kia dẫn tới, ta muốn nhìn thấy nàng.”

Quốc Công gia chần chờ một chút, nhưng mà cuối cùng, cũng phân phó quản gia đi đem người đón tới đây.

“Quận chúa, Vương gia tới, Vương gia tới rồi!” Hạ Hà cao hứng đến nước mắt lại chảy ra.

Ôn Uyển được tin tức, lập tức chạy tới tiền sảnh, tốc độ cực nhanh, so với Thế tử sớm được tin tức tới còn sớm hơn. Vừa mới vào chính sảnh, nhìn thấy Trịnh Vương, bỗng chốc chạy như bay tới đó. Trịnh Vương, cũng bước nhanh tới, Ôn Uyển rất cao hứng đem mặt của mình cùng mặt của Trịnh Vương áp lại gần. Nhưng mặt của nàng bị sưng như đầu heo, trên người tất cả đều là bị thương. Bị Trịnh Vương đụng phải, đau đến nhăn mày. Trịnh Vương nhạy cảm cảm nhận được. Nhưng mà Ôn Uyển lại cười đến rất vui vẻ, cũng không có bực bội, cũng không có mới đi vào liền kể ra ủy khuất. Trịnh Vương thấy vậy thì trong lòng lại càng khó chịu.

“Mặt mày, đều sưng thành cái bộ dáng này, cháu còn cười được.” Thấy mặt Ôn Uyển sưng đỏ, Trịnh Vương đau lòng muốn chết. Thời gian mới có mấy ngày, đều do mình sơ ý lơ là, đánh giá thấp những thứ lòng dạ rắn rết này, Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình đã bôi thuốc. Qua hai ngày nữa hẳn là có thể tiêu sưng, không có chuyện gì rồi.

Trịnh Vương đầu tiên là nhìn khuôn mặt sưng đỏ kia, lại nhìn một chút vết thương trên cổ, tiếp theo là một đôi tay sưng đỏ, kéo tay áo lên, một ít vết thương vừa xanh vừa tím ở trên cánh tay trắng nõn non mềm đặc biệt bắt mắt. Còn không nói những vết thương trên người ở chỗ không nhìn thấy kia.

“Bình Quốc Công, đây chính là ngươi nói, sẽ chiếu cố thật tốt Ôn Uyển. Bình Quốc Công, nếu ngươi hôm nay không cho Bổn vương một cái công đạo, Bổn vương sẽ không bỏ qua. Ngược lại nếu không thể cho Bổn vương một đáp án vừa lòng, Bổn vương lập tức đem Ôn Uyển dẫn tới hoàng cung, để cho phụ hoàng xem một chút. Xem một chút đứa bé này, phải trải qua thời gian gì.” Tay của Trịnh Vương nắm chặt, vang lên tiếng răn rắc. Ánh mắt kia, đỏ ngầu, sắc mặt xanh đen, chính là điềm báo nổi giận trước khi muốn giết người.

Bình Quốc Công trong lộp bộp một cái, ngày kia chính là đại thọ sáu mươi của Hoàng thượng. Để cho Ôn Uyển đội lên cái mặt đầu heo này, và vết thương đầy người. Đoán chừng Hoàng thượng, sẽ giết mình. Cho Hoàng thượng thêm một buồn phiền lớn như vậy, sau này cuộc sống của nhà bọn họ, cũng đừng mong yên ổn.

“Vương gia yên tâm, ta nhất định cho hài tử này một cái công đạo.” Bình Quốc Công lau mồ hôi.

“Tốt, ngươi hiện tại liền cho ta một cái công đạo. Đem người đánh Ôn Uyển kéo lên đây cho ta, ta cũng muốn nhìn một cái, người nào có cái gan lớn như trời này. Ngay cả cháu gái của Bổn vương cũng dám khi dễ như vậy. Hạ Hà, nói một chút, cả người đầy vết thương này của Ôn Uyển, là làm sao mà có?” Trịnh Vương là ai, há có thể để cho bọn họ lừa bịp như vậy.

Bình Quốc Công định cùng Trịnh Vương nói vài lời hữu ích, dùng ánh mắt sai khiến Bình Hướng Thành, Bình Hướng Thành lại nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy Bình Thế tử đưa cho nàng cái nháy mắt, làm như không nhìn thấy được. Lại nhìn một chút cái vị gọi là gia gia của nàng, trong mắt có vẻ cầu khẩn, đại khái là muốn nàng nói đều là hiểu lầm. Hừ, thật là buồn cười. Cậu ra mặt cho nàng, nếu như nàng nói là hiểu lầm, vậy chẳng phải thành kẻ ngu ngốc rồi à.

Ôn Uyển rất buồn bực, cảm thấy người Bình gia đầu óc có phải đều bị nước vào rồi không? Nếu không làm sao lại có ý nghĩ quái dị như vậy, cả đám đều khi dễ nàng như thế, còn muốn nàng giúp bọn họ nói lời tốt, tưởng rằng nàng là thánh mẫu Bạch Liên Hoa à.

Hạ Hà đem quá trình một năm một mười đều nói tất cả rõ ràng dễ hiểu. Nói xong hai vị đương gia người Bình gia, mặt đen lại thêm đen. Tin tức bọn họ lấy được, cũng không phải giống như Hạ Hà nói. Nói là Ôn Uyển chủ động gây hấn, Thanh San cực kỳ tức giận, lại đánh không lại, Thượng Lân vì bảo vệ muội muội mới động thủ. Nào biết đâu rằng, Thập tiểu thư cùng bệnh điên giống nhau, cộng thêm mấy cái nha hoàn bà tử thật lợi hại đến từ Vương phủ.

“Vương gia, thật sự là hiểu lầm, hai hài tử kia, bây giờ còn đang hôn mê. Đại phu nói, có thể phải ngày mai mới có thể tỉnh được.” Quốc Công gia bận rộn tránh nặng tìm nhẹ.

“Lúc chúng ta đi, họ còn rất tốt. Hiện tại liền hôn mê bất tỉnh, thật là buồn cười, hai người so với tiểu thư của chúng ta lớn hơn không ít, muốn ngất cũng là tiểu thư của chúng ta ngất. Đáng hận chính là, ngay cả đi mời đại phu đều mời không đến.” Lời nói của Hạ Hà, để cho mặt hai vị gia vừa đen xuống.

“Vương gia nếu như là không tin, xin mời đi Ngũ phòng nhìn hai vị hài tử. Thật sự vẫn còn là hôn mê bất tỉnh.” Bình quốc công kiên trì nói.

“Phủ đệ Quốc Công mặt mũi quả thực rất cao, muốn Bổn vương đi, thăm con gái một thiếp thất sinh ra, quy củ tốt, không hổ là Bình Quốc Công phủ!” Trịnh Vương giận quá thành cười.

“Người tới, đem Cửu tiểu thư cùng Thập Nhất thiếu gia mang lên tới Chính sảnh” Thế tử thấy cứ giằng co như vậy, cũng có vẻ không được. Người phía dưới cũng rất nhanh nhận lệnh đi.

Ôn Uyển thì làm ổ ở trong ngực Trịnh Vương, mặt không có như đưa đám, vẫn rất vui vẻ nhìn Trịnh Vương cười. Người không biết nhất định sẽ cho rằng, tiểu thư này là một người ngu đấy.

“Thật là một đứa ngốc. Các nàng đều nói cháu là sao chổi, tại sao còn vui vẻ như vậy đây?” vuốt đầu Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển bị bạc đãi thế, hắn rất là khó chịu.

“Bọn họ, không quan trọng. Cháu cũng không phải là sao chổi, là các nàng vu oan hãm hại, không để ý tới các nàng là được. Cháu thấy cậu, thì vui vẻ rồi.” Ôn Uyển viết như thế.

Trịnh Vương hỏi là chuyện gì xảy ra, làm sao lại khẳng định là có người gài tang vật hãm hại như vậy. Ôn Uyển ở đây khua tay múa chân biểu đạt.

“Vương gia, tiểu thư nói, lần đó nàng bị người trói ném vào trong sông, trong mơ hồ mơ thấy có người nói với nàng. Người nọ nói cho tiểu thư biết, tổ tiên nàng làm chuyện tốt, trợ giúp qua rất nhiều người. Bởi vì đời trước tích đức, đời này mặc dù bị chút ít khổ nạn, nhưng sẽ được hưởng phúc vui vẻ an khang, vinh hoa phú quý. Sau đó, nàng liền ở trên bờ rồi. Cho nên tiểu thư nói, nàng nhất định không phải là sao chổi.” Đại khái ý tứ chính là như vậy. Hạ Hà ở một bên giải thích.

Mà người ở bên cạnh đều phi thường kinh ngạc, không biết nên tin tưởng hay không. Nhưng hai ngày này, thấy Thập tiểu thư bị người gài tang vật hãm hại, lời nói lạnh nhạt, nàng đích thực không có bất kỳ phản ứng. Dường như người bị cười nhạo mắng chửi không phải nàng. Chẳng lẽ, thật sự là Bồ Tát hiển linh. Mọi người kinh nghi bất định, có vài người nghĩ tới mình vụng trộm nhổ nước bọt, không biết Bồ Tát có thể trút giận sang mình hay không?

Ôn Uyển trải qua chuyện này coi như là biết, bây giờ mọi người đều rất mê tín. Nếu các nàng có thể gài tang vật hãm hại mình như vậy, tại sao mình không thể nghĩ tới bịa đặt Bồ Tát phù hộ mình đây, không ngờ lại có linh nghiệm như vậy.

“Nhưng mà, cái này cuối cùng cũng là nói suông, sau này cháu phải làm sao bây giờ đây?” Trịnh Vương thấy bộ dạng Ôn Uyển, trong lòng cũng rất bi thương. Hắn muốn đòi công đạo cho Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển sau này còn phải sống ở đây, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp, thối lui.

Bình Quốc Công ở một bên, âm dương bất định. Này, mệt cho mình ban nãy nói nhiều như vậy, bảo đảm nhiều như vậy, nhưng ở trong mắt vị Gia này, thì ra, tất cả đều như đánh rắm a.

“Chuyện sau này, sau này hãy nói, cùng lắm là bị đưa đến thôn trang ở nông thôn, trải qua cuộc sống như trước kia. Dù sao bọn họ không thích cháu, cháu cũng không thích bọn họ. Cho nên, lời của bọn họ, cháu sẽ không để ở trong lòng. Xe tới trước núi tất có đường, cậu, cháu sẽ khỏe mạnh, không cần lo lắng cho ta.” Ôn Uyển lắc đầu, cười ở trên tay hắn ra dấu.

“Đây là Hạ Ảnh, biết chút công phu đi đứng, sau này sẽ ở bên cạnh hầu hạ Uyển Nhi. Tránh khỏi những nô tài không có mắt kia, khi dễ cháu. Hạ Ảnh, nếu có người dám đối với Ôn Uyển động thủ, bất kể là ai, ngươi không nên hạ thủ lưu tình. Đánh chết hay đánh cho tàn phế cũng không quan hệ. Nếu như Quốc Công gia có cái gì bất mãn, đại khái có thể tìm đến Bổn vương, Bổn vương không có ở đây, liền đi tìm Thế tử. Có chuyện gì, Bổn vương chịu trách nhiệm.” Trịnh Vương lạnh lùng nói, Bình Quốc Công chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.

“Nô tỳ tham kiến tiểu thư.” Nữ tử đứng ở phía sau Trịnh Vương gia, lập tức đứng dậy. Nữ tử trên dưới hai mươi tuổi, lớn lên bình thường, nhìn kỹ, không có một chút đặc biệt nào. Ôn Uyển suy đoán, không phải chỉ biết chút ít, hẳn là rất tinh thông võ nghệ. Nếu không, cậu đâu có nói chuyện lớn lối như vậy.

Ôn Uyển phi thường cao hứng, nếu nói biết chút công phu đi đứng, vậy khẳng định là không tệ rồi. Sau này, có thể hướng nàng xin chỉ bảo một chút. Hạ Ảnh bái kiến Ôn Uyển xong, cùng Hạ Hà đứng chung một chỗ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện