Chương 7: Hay cho một đóa Bạch Liên Hoa tinh tế xinh đẹp |7|
Thủy Sam
Tả Nhất từ khi còn là thiếu niên đã đi theo Khấu Quý Dược. Trùm buôn thuốc phiện tâm ngoan thủ lạt, lính đánh thuê võ nghệ cao cường, hacker cậy tài khinh người. Người nổi bật ở mỗi lĩnh vực hắn đều gặp qua, nhưng lớn gan giống như Khấu Thu, tuyệt đối là lần đầu tiên gặp phải.
Ánh mắt Khấu Quý Dược lạnh lẽo có thể kết thành một tầng băng tuyết.
Khấu Thu hồn nhiên, lắc lắc thân mình hoa chân múa tay vui sướng, vui vẻ vô cùng: "Đến, cùng nhau làm theo tui: một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn. Lại lần nữa nào, đây không phải diễn tập, đây không phải diễn..."
Một chữ cuối cùng còn chưa thốt nên lời, Khấu Quý Dược bổ một tay lên gáy Khấu Thu. Thân thể hắn liền mềm nhũn ngã xuống.
Tả Nhất giật giật khóe mắt. Dù gì cũng là con trai ruột của ngài, xuống tay cũng quá ác độc đi.
Khấu Quý Dược một tay xách Khấu Thu lên, thản nhiên nói: "Nó rất ồn ào."
Ánh trăng tỏa sáng, chiếu vào trên chiếc giường mềm mại. Thiếu niên nghiêng người ngủ say, lâu lâu còn cắn môi một cái.
Khấu Quý Dược đứng bên cạnh hắn, biểu tình khó lường.
Tả Nhất nhẹ giọng nói: "Mật mã hầm rượu ngay cả đại thiếu gia cũng không biết, tiểu thiếu gia cậu ấy..."
Khấu Quý Dược xoay người ra khỏi phòng, Tả Nhất lẳng lặng đuổi kịp: "Các ngươi trước đó không phải đã điều tra qua thân phận nó sao."
Tả Nhất gật đầu: "Vâng."
Khấu Quý Dược: "Đứa trẻ này chưa có cường đại đến mức lừa gạt được sự điều gia của Khấu gia. Về mặt khác, ta không có hứng thú nghiên cứu. Thực lực nó càng mạnh, cạnh tranh càng thêm khốc liệt. Người kế nhiệm Khấu gia, chỉ thuộc về đứa mạnh mẽ nhất."
Tả Nhất rũ mắt, đã hiểu dụng ý gia chủ khi đưa tiểu thiếu gia trở về. Nhị thiếu gia không có tâm tư với gia sản, đại thiếu gia càng không có tâm tình sợ hãi lo lắng. Khấu Thu trở về không thể nghi ngờ càng tăng thêm nguy cơ, áp lực lên hai vị thiếu gia.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Khấu Thu đang ngủ say trên giường, đáy lòng thở dài một tiếng. Có một người cha lạnh lùng, cường đại như vậy đối với đứa nhỏ này mà nói, không biết là phúc hay họa.
...
Học viện Egger
Khấu Thu lấy ra bình rượu đặt lên bàn.
"Glenfiddich 1937." Cơ Chi dùng ngón tay mơn trớn nhãn chai: "Đến năm 2001 mới đóng chai dán nhãn, tổng cộng chỉ có 200 chai trên thế giới."
"Tinh thần cậu nhìn qua hình như không được tốt lắm."
Khấu Thu nhanh chóng chép bài: "Tối qua đi trộm rượu, bị cha tôi phát hiện."
Cơ Chi nhíu mày: "Cậu không sao chứ?" Khấu Thu mới trở lại Khấu gia, liền xảy ra chuyện này, nhất định đã bị phạt rất nặng.
"Xin lỗi." Hôm qua hắn nên từ chối lời đề nghị của Khấu Thu.
"Cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi vờ say rượu, ổng muốn mắng chỉ có thể nghẹn."
Cơ Chi: "..."
Khấu Thu thả cây bút ra. Kỹ năng chép bài giống như cưỡi xe đạp, chỉ cần học được liền không quên. Mặc dù đã lâu rồi, nhưng tốc độ chép bài vẫn không giảm sút.
"Lại nói có thể tiện thể thăm dò điểm giới hạn của ổng, không mệt."
Cơ Chi đã sớm nghe nói qua về Khấu Quý Dược. Thành danh thời niên thiếu, trong giới thượng lưu này không có người nào dám cùng ông ấy đối địch. Đối với một nhân vật truyền thuyết như vậy, hắn đúng thật là có chút ngạc nhiên.
"Vậy điểm giới hạn bác ấy ở đâu?"
Khấu Thu lạnh lùng nói: "Tôi không rõ. Đáng tiếc lần này không có đụng phải, phải thử thêm mấy lần nữa."
Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng Cơ Chi lại phiên dịch ra thành: 'Lần này chưa chết thành công, chết thêm mấy lần nữa sẽ biết.'
Khấu Thu chép bài xong, duỗi người làm biếng, thuận tiện nói với Cơ Chi: "Nên mặc quần áo nhiều vào."
Bây giờ là mùa hè, hắn mặc quần dài, áo ngắn tay. Chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều?
Khấu Thu: "Nóng lạnh thất thường, cậu sẽ bị cảm."
Cơ Chi: "Cậu đang kể chuyện cười lạnh sao?"
Khấu Thu cảm thấy những điều mình nên nói cũng đã nói, coi như là tận tình tận nghĩa. Ngồi bên cạnh hắn, nhiệt độ lúc nào cũng giảm đến 7-8 độ. Bọn họ cách nhau nửa mét, nhiệt độ trong không khí lại nóng, cứ như vậy không bị cảm mới lạ.
Tiết đầu chính là tiết đại số của Trần Vân. Cô theo thói quen nhìn một vòng lớp học, cuối cùng dừng lại trên bàn thứ ba: "Cẩu Chỉ Xảo đâu?"
Bạn học chung quanh đều sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ từ sáng sớm đã không thấy.
Cẩu Chỉ Xảo tuy tâm cao khí ngạo, nhưng tuyệt đối là học sinh gương mẫu, chưa từng vắng mặt không phép hay về sớm. Thậm chí vì là lớp phó học tập nên mỗi ngày đều đến đầu tiên giúp đỡ các bạn trong lớp giải bài tập về nhà.
Trần Vân cau mày: "Thôi, học trước đã."
Tiết tiếp theo cũng do Trần Vân dạy. Theo thói quen, cô ta không nghỉ giải lao giữa hai tiết nên Khấu Thu theo thường lệ kiên trì xem tạp chí cả hai tiết. Tiết thứ ba là thể dục nên hắn không thể không ngẩng đầu lên.
Hắn cùng Cơ Chi đi phòng thay đồ. Bên trong có vài nam sinh đang tại buôn về chuyện Cẩu Chỉ Xảo vắng mặt. Trong đó có một tên còn lo lắng cô ta có bị bệnh hay không, một người khác thì lắc đầu nói hôm qua thấy còn rất khỏe.
Khấu Thu luôn có một loại dự cảm không hay. Với tướng mạo Cẩu Chỉ Xảo mà nói, không biết chừng cô ta chỉ còn sống được có vài ngày. Mất tích, tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.
Thầy dạy thể dục là một nam nhân tầm 30 tuổi. Hắn kêu cả lớp làm vài động tác khởi động giãn cơ rồi cho hoạt động tự do, điển hình là giáo dục nuôi thả. Khấu Thu nhìn thấy vài bạn cùng lớp thậm chí trở về phòng học. Cơ Chi lúc này cũng mở miệng nói: "Bên ngoài rất nóng, chúng ta cũng về ban thôi."
"Có thể trực tiếp đi?"
Cơ Chi nghĩ hắn mới đến, giải thích: "Trước khi hết tiết, đến đây tập hợp là được."
Ánh nắng hôm nay công nhận quá gắt, Khấu Thu không chút do dự lựa chọn cùng Cơ Chi về lớp.
Lúc bọn họ về, trong lớp có vài người đứng trên bục giảng tạo thành một đám đông, không biết đang nhìn cái gì. Khi Khấu Thu đi ngang qua, nhìn lướt qua nhưng không thấy rõ cái gì, chỉ thấy một cái gì đó màu xanh mượt.
"..."
Thình lình vang lên một âm thanh, dọa đám người chung quanh bục giảng la hét inh ỏi. Trong đó có một người trực tiếp ngã xuống sàn.
Khấu Thu lúc này mới thấy rõ trên bàn giáo viên có một thứ. Không biết từ lúc nào đã có một con búp bê ma quái ở trên bàn. Làm rất giống thật, tóc xanh, làn da trắng bệch, miệng đỏ chót, mặc quần áo màu tím. Trước đó không biết có ai chạm phải cúc áo trước ngực, làm nó đột nhiên phát ra tiếng.
"..." Búp bê lập lại một lần, âm thanh nó cổ quái mà lại nhanh nhẹn: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi."
Những đứa trẻ nhà giàu này cái gì mà chưa thấy qua. Thích nhất là những thứ mới mẻ, kích thích. Trong đó có một người còn hỏi: "Chơi cái gì?"
"Tìm kiếm kho báu. Bản đồ kho báu ngay trong túi áo."
Người vừa rồi lên tiếng liền cười khúc khích, mắt nhìn chung quanh: "Nói đi, là ai trong mấy bạn làm trò này. Con búp bê này làm cũng không tệ lắm, mua ở đâu vậy."
Bên cạnh có một người khác gõ đầu hắn: "Nói bậy bạ gì đó, đừng quên mọi người đều cùng nhau vào phòng học."
Người nọ ngẫm lại thấy cũng đúng. Hắn duỗi tay móc móc túi áo búp bê, thế nhưng thật sự lại móc ra được một tờ giấy.
"Có thật nè." Hắn giật mình nói, đem mở ra, bên trong vẽ rất nhiều con đường.
Người vừa té cũng đứng lên, đề nghị: "Còn lâu mới hết tiết, không bằng bây giờ chúng ta đi đi. Chứ giờ ở trong phòng nói chuyện khơi khơi cũng chán."
Những người khác cũng cảm thấy hứng thú. Chỉ trong chốc lát, trong phòng học chỉ còn lại có Khấu Thu cùng Cơ Chi.
Hôm nay, học viện Egger đã xảy ra hai chuyện oanh động khắp trường. Đầu tiên là có mấy học sinh ban A đi tìm kiếm bảo vật, cuối cùng ở rừng cây trong trường phát hiện ra một khúc xương người còn dính máu. Tiếp theo, trong trường mới chuyển đến một giáo viên mới, nghe nói đẹp đến nổi kinh thiên động địa.
Đến giờ nghỉ trưa, vài học sinh bị cảnh sát cùng hiệu trưởng kêu đi hỏi chuyện. Lúc về, đám học sinh đó trên mặt đều mang theo một phần sợ hãi mà chín phần còn lại là hưng phấn. Đến lớp học, bị chúng bạn vây quanh, yêu cầu kể lại chuyện lúc sáng, ngay đến khi chuông reo vào lớp cũng không tan đi.
Một nam nhân bước lên bục giảng.
"Vì cô Triệu xin nghỉ sanh nên từ hôm nay trở đi, thầy chính là người dạy thay các em."
Âm thanh dễ nghe như tiếng đàn tranh, mềm nhẹ phất qua lòng mỗi người ở đây.
Khấu Thu đang cúi đầu xem tạp chí, nghe đến âm thanh này cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Trên bục giảng có một nam nhân xinh đẹp tuyệt trần đang đứng, không ngờ lại là con lai. Một đầu tóc vàng dài đến mông, đôi mắt màu lục so với phỉ thúy còn muốn diễm lệ hơn. Đôi mắt đó giống thanh trúc sau mưa, thanh lệ thoát tục, như một tinh linh từ trong tranh bước ra.
Đời trước, Khấu Thu đã gặp qua rất nhiều người, nhưng cũng không khỏi thất thần một chút, chớ nói chi đến các bạn học cùng ban. Trừ Cơ Chi có chút giật mình, những người khác đều há to mồm, ánh mắt mất đi tiêu cự.
"Đầu tiên, mời các em trở lại chỗ ngồi của mình."
Theo lời hắn nói ra, mọi người im lặng trở lại chỗ ngồi của mình.
"Thầy tên Thủy Sam" Nam nhân khẽ cười một chút, mang theo xinh đẹp kinh động đến nhật nguyệt: "Mong chỉ giáo nhiều hơn."
|Hệ thống: Cảnh cáo cấp A, cảnh cáo cấp A! Hệ thống đo lường sinh vật phía trước giá trị xinh đẹp đã đạt tới 99. 999%. Phàm là sinh vật đạt đến giá trị này, không phải yêu nghiệt thì chính là biến thái. Vì bảo vệ kí chủ an toàn, hình thức phòng ngự cuối cùng 'thần yêu thế nhân' chính thức khởi động.|
Cơ Chi nhìn mỹ nam như linh tinh trên bục giảng, chậc chậc một tiếng, quay đầu cảm khái với Khấu Thu: "Nam nhân này lớn lên không khỏi có chút rất..."
Nhìn đến người ngồi cùng bàn mình, ánh mắt Cơ Chi nháy mắt tròn xoe, so với khi nhìn thấy Thủy Sam còn muốn kinh ngạc hơn. Ơ đệch, này là cái quỷ gì?!
Thấy ánh mắt này, Khấu Thu nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn. Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, nhất định là có chuyện gì đó nhọ nồi phát sinh trên người mình rồi.