Chương 29: Bước đầu
Dưới ánh nắng, sân hai mươi ba lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới đẩy nhành liễu xanh khe khẽ đong đưa. Nhìn qua mành liễu, thấy rõ cửa sổ phòng chữ Thủy đóng chặt, người con gái thường ngày mỹ lệ dịu dàng ấy lúc này không biết đang ngủ trong phòng hay là đang tranh thủ lúc không ai quấy nhiễu tĩnh tâm tu luyện.
Cừu Điêu Tứ thình lình xoay người không nói không rằng rảo bước trở về phòng chữ Kim của mình, đóng cửa đánh "binh" một cái, từ đó không còn động tĩnh gì nữa. Ba Hùng với Vương Tông Cảnh lẳng lặng nhìn bóng dáng y biến mất sau cửa. Giống như đột nhiên mất hết hứng thú nói chuyện, Ba Hùng quẹt mép mấy cái rồi gượng cười với Vương Tông Cảnh, sau đó cũng trở về phòng mình.
Vương Tông cảnh đứng bên cửa sổ thêm một lúc, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn về phía phòng chữ Thủy hồi lâu rồi mới đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ đã đóng, trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh, giống như đã cách tuyệt những ồn ào nóng nực ở bên ngoài. Vương Tông Cảnh chầm chậm trở lại ngồi bên bàn, mắt vẫn nhìn quyển sách bìa vàng đặt trên mặt bàn.
Ba chữ Thanh phong quyết vẫn ngay ngắn gọn gàng và trang trọng nằm đó.
Trong phòng rất tĩnh lặng.
Rất tĩnh lặng.
Tĩnh lặng tới mức khiến người ta hoảng hốt, tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở. Đột nhiên, cơ mặt Vương Tông Cảnh giật giật, giơ tay gạt quyển sách ra xa. Mắt của của nó hơi đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Cứ như thế không biết trải qua bao lâu, nó rốt cục cũng thở ra một hơi dài, thình lình đứng dậy trở về bên cái giường gỗ tùng, sau đó ngồi xếp bằng ngay ngắn giống như lúc trước, xếp đúng tư thế, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại.
Trước mắt liền là một mảng đen ngòm kéo dài mấy giây, sau đó tựa hồ có một tia ánh sáng từ xa rọi tới, những nét chữ thần bí kiệt ngạo ấy lần lượt xuất hiện trong đầu nó, từng chữ từng chữ, không hề có chút sai lệch nào, giống như đã được khắc sâu vào trong tâm nó từ lâu rồi.
Nó nhíu mày, hít thở sâu, xen lẫn sự căng thẳng trước giờ chưa từng thấy, nhưng sự quả quyết như một con dã thú cứng đầu còn nhiều hơn, nó nghiến răng hai tay chập lại, bắt đầu màn đánh cược.
Trong thiên địa, linh khí tự nhiên là thứ không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có kẻ tu hành mới có thể cảm ứng và hấp nạp. Có điều bình thường việc cảm ứng này của Vương Tông Cảnh đều khá thuận lợi, nhưng hôm nay có vẻ lại khác, một hồi lâu sau vẫn không cảm thấy được những linh khí thần bí kia. Vương Tông Cảnh hơi mất kiên nhẫn, nhưng sau đó nhận thấy mình hơi nóng nảy, đạo gia tu hành coi trọng nhất không ngoài chữ "Tĩnh", tâm trạng không yên thì lấy đâu ra mà tu hành nữa.
Nó liền vội thu nhiếp tâm thần, gắng trầm tĩnh trở lại, sau mấy lần hít thở, nhắm mắt đem toàn bộ ưu tư trong lòng thả hết ra, cứ thử như thế mấy lần thì cả người mới thực sự trở nên an định, không lâu sau đó liền cảm ứng được từng tia thiên địa linh khí bên ngoài cơ thể một cách kỳ diệu.
Phảng phất như rất xa, lại dường như bao quanh xung quanh cơ thể, trong ấm áp lại có một chút mát mẻ, Vương Tông Cảnh nhắm mắt từ từ thở ra một hơi. Tiếp sau đây mới là bước quan trọng nhất.
Theo công pháp ghi trong Thanh phong quyết, vào khoảnh khắc này sẽ dùng bí pháp mở huyệt bách hội trên đỉnh đầu, hít lấy một tia linh khí vào trong cơ thể, di chuyển một vòng chu thiên để rèn luyện thân thể khí mạch. Còn những chữ ghi trong quyển sách của Tiểu Đỉnh thì trái hẳn với đạo lý thông thường, lúc này lại một lần nữa hiện ra trước mắt Vương Tông Cảnh, từng chữ một cực kỳ rõ ràng.
Nó nghiến răng, không nghĩ nhiều nữa, từ trong cơ thể vốn không cách nào cảm nhận được, trong khoảnh khắc đã bị nó mở bung ra một con đường.
Từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu trở xuống, mở liền một mạch. Tất cả đều phát sinh một cách lặng lẽ, nhưng trong cảm giác như đang nhập định của Vương Tông Cảnh thì rõ ràng như đang thấy một bức tranh kinh tâm động phách nhất thế gian. Thân thể của mình giống như một tòa thành trì được bảo vệ nghiêm ngặt, hiện tại dưới sự điều khiển của bản thân liền mở ra chi chít các cổng thành, hơn nữa số lượng cổng thành vẫn không ngừng tăng lên, không ngừng hiện ra.
Thiên địa linh khí xung quanh tựa hồ bị một sức hút khá yếu lôi kéo, từ từ xáp lại gần bao bọc lấy nó. Khoảnh khắc ấy, Vương Tông Cảnh có một loại ảo giác như được ngâm trong một biển nước, sau đó từng "tia nước" liền chầm chậm ngấm vào trong cơ thể nó.
Mở hết ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, dẫn một lượng lớn linh khí vào trong cơ thể, tới khi không thể chứa được nữa thì vận công bít các khiếu huyệt lại, dẫn khí đi theo chu thiên.
Đó là nguyên văn lời những chữ thần bí đen sì đó, Vương Tông Cảnh trong lòng lẳng lặng tụng niệm mấy câu ấy kèm theo sự căng thẳng khó mà giải tỏa, cố gắng đè nén sự hoảng hốt trong tâm, giống như những lời kia nói, đem toàn bộ khiếu huyệt trên người mở hết ra, bắt đầu đồng loạt hấp nạp thiên địa linh khí.
Ban đầu, đám thiên địa linh khí kia tựa như vô cùng cẩn thận, men theo khiếu huyệt đã mở ra từ từ chui vào. Khiếu huyệt toàn thân mở hết ra, cảm giác từng tia từng tia mát lạnh ngấm vào người có vẻ rất quái dị. Có điều thuận theo thời gian, dưới sự ra sức hấp nạp của Vương Tông Cảnh, tốc độ linh khí vào trong cơ thể bắt đầu nhanh dần, số lượng ngấm vào cơ thể cũng càng lúc càng nhiều. Tới về sau Vương Tông Cảnh đột nhiên phát hiện có chút bất ổn, tốc độ mà linh khí đang xông vào thật quá nhanh và mãnh liệt, giống như sóng nước sông ngòi ồ ạt đổ vào. Cùng lúc đó, Vương Tông Cảnh nhanh chóng cảm thấy đau đớn, đó là do các khí mạch trong cơ thể vốn trống không chợt bị ép phình to gây ra, hơn nữa theo sự tiếp tục của thổ nạp, nỗi đau đớn này nhanh chóng tăng mạnh, tới sau cùng toàn bộ kinh lạc khí mạch của Vương Tông Cảnh không ngừng bị thiên địa linh khí nhét đầy căng, tất cả mọi chỗ trên người đều phát ra những tiếng rên xiết đau đớn từ sâu trong máu thịt, tựa như có vô số lưỡi dao nhỏ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể bắt đầu hung hắng cắt cứa.
Giống như đang phải chịu tội lăng trì một cách vô hình, nó trong thoáng chốc tựa như quay về quãng thời gian kinh khủng tại mấy năm trước khi còn nhỏ, vì sinh tồn trong khu rừng sâu không thể không dùng máu quỷ quái của Kim Hoa Cổ Mãng ngâm tẩm cơ thể.
Mồ hôi lạnh trên trán của nó tuôn ra dầm dề, thiếu chút nữa đã không nhịn được nhảy tưng lên, nhưng tới sau cùng vẫn dựa vào sự cố chấp mà nhịn được, nghiến chặt răng, từ từ bắt đầu đóng các khiếu huyệt trên người lại. Lần này hao phí khí lực tinh thần phải gấp mười so với lúc trước khi mở các khiếu huyệt ra, mỗi một khiếu huyệt khi đóng lại liền cảm thấy chỗ đó trên cơ thể bị giày vò đau đớn đến đáng sợ khiến người ta ghê răng, chỉ trong thời gian mấy phút mà mồ hôi mồ kê nó đã đầy đầu, mặt mũi trắng nhợt.
Nếu đổi là người thường, hiện tại đã chịu không nổi nữa rồi. Có điều Vương Tông Cảnh trong lúc cực kỳ đau đớn vẫn có thể giữ được mấy phần tỉnh táo một cách tàn nhẫn, giống y như tên thiếu niên bơ vơ năm xưa. Lúc này toàn thân đau như bị dao cứa, nỗi đau đó từ trong máu thịt đau ra, bóp không được, cào không xong khiến người ta như phát điên. Không biết trên thế gian này vì sao lại có công pháp tu hành điên cuồng một cách cổ quái như thế, trong giây phút ấy, trong đầu Vương Tông Cảnh thậm chí còn thoáng qua một suy nghĩ: thằng nhóc Tiểu Đỉnh kia bất quá chỉ là một đứa bé bốn tuổi, tu luyện công pháp này chẳng lẽ nó chịu đau đớn còn giỏi hơn cả mình?
Rốt cục là không đúng ở chỗ nào!
Nó nghiến răng chịu đựng, thế nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa rồi, linh khí hung hăng ào ạt đã đầy ngập tất cả các kinh lạc khí mạch trong cơ thể nó, trừ phi vận hành hết một chu thiên xong thì sẽ không thể biến mất được, bằng không mà cứ đợi chúng xông bậy xông loạn thế này ắt rơi vào kết cục thê thảm, kinh lạc vỡ nát, cho dù không chết thì từ đây cũng phải dừng hẳn giấc mơ tu hành.
Nghĩ tới đó, Vương Tông Cảnh nổi tính ngang ngạnh, như con thú cùng đường tuyệt vọng gào thét, trong cơn đau đớn như lăng trì vẫn hung hăng dùng toàn bộ sức lực, cố gắng khống chế đám linh khí ào ạt trong người, bắt bọn chúng phải từ từ đi theo kinh lạc khí mạch.
Một lần, không được. Hai lần, không được. Ba lần, vẫn thất bại.
Sự đau đớn sau mỗi lần thất bại đều ghê gớm hơn lần trước khiến người ta hóa điên, mồ hôi túa ra như tắm, từ trên trán chảy theo tóc mai xuống má, ngay cả trước ngực và lưng áo nó cũng ướt đẫm hết.
Nhưng nó vẫn không chịu thua, không bỏ cuộc, cứ nghiến răng giãy giụa tranh đấu trong tuyệt cảnh, cho dù cơn đau ập đến, cho dù thân hình không tự chủ được run lên từng chặp, nó vẫn dùng một sự quyết liệt tới tàn nhẫn, tiếp tục phát động hết lần này tới lần khác nỗ lực điều khiển đáng sợ ấy đối với cơ thể trong từng hơi thở hổn hển nặng nề.
Thời gian lẳng lặng đã quá trưa, trong căn phòng tiếng thở hổn hển càng lúc càng nặng, càng lúc càng gấp…
Mỗi một lần thất bại, đều dẫn tới cơn đau thấu xương, thế nhưng đám linh khí nằm ỳ trong khí mạch thật quá căng, bất kể nó thôi thúc thế nào vẫn không chịu động đậy, không có cách nào di chuyển. Phải biết lúc trước thứ Vương Tông Cảnh luyện là Thanh phong quyết, mỗi lần chỉ phải đối phó với một tia linh khí bé xíu, còn hiện tại linh khí trong cơ thể nó đâu chỉ có gấp trăm gấp ngàn lần mà thôi?
Mắt thấy sắp tuyệt vọng, mắt thấy rốt cục vẫn là đường cùng, Vương Tông cảnh dưới sự giày vò của không biết bao nhiêu cơn đau đáng sợ, toàn thân mồ hôi dầm dề, cơ thể tựa hồ đã không chịu sự điều khiển bắt đầu co giật một cách kỳ dị, thậm chí ngay cả việc há miệng kêu lên nó cũng không còn đủ sức nữa.
Nó bất lực từ tư thế xếp bằng đổ nghiêng sang bên, cứ thế lăn huỵch xuống mặt giường gỗ chắc chắn, hình dáng tư thế đã thay đổi chẳng còn "đả tọa ngũ tâm hướng thiên" chết tiệt gì nữa, Vương Tông Cảnh không nói nổi, chỉ há miệng thở phì phò, cơn đau tầng tầng lớp lớp như sóng dữ trong nháy mắt sắp nuốt chửng nó.
Thình lình, đúng vào lúc nó ngã nghiêng, trong cơn đau đớn đến tuyệt vọng, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm giác bên trong cơ thể, từ sâu trong máu thịt nơi kinh lạc khí mạch đang căng cứng chợt động đậy. Khối linh khí khổng lồ vốn chây ỳ bất động chợt ngọ ngoạy một chút. Khoảnh khắc đó, như người sắp chết đuối vớ được cọc, như kẻ tu tiên nhìn thấy trời xanh, một luồng sức mạnh không biết ở đâu ra đột nhiên trở về trong cơ thể nó, cho dù biến hóa ấy chỉ nhỏ xíu, cho dù lý trí điên cuồng đã sắp buông lơi.
Nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, không giống tiếng người mà giống tiếng yêu thú, nhắm mắt, nghiến răng, mặc kệ bên mép chảy ra từng giọt máu tươi, vẫn bất chấp tất cả điên cuồng truy tìm tung tích cái khoảnh khoắc động đậy đó.
Linh khí, lại một lần nữa ngọ ngoạy yếu ớt.
Một lần, lại một lần, tuy rất yếu nhưng trong cảm giác thì vô cùng rõ ràng, Vương Tông Cảnh trong nháy mắt phấn chấn tinh thần, mặc kệ thân thể nằm trên giường không có cách nào ngồi dậy, giữa buổi trưa yên ắng, nó vẫn kiên trì quyết một trận tử chiến với chính cơ thể của mình.
Linh khí, trong cơn đau đớn như sóng cồn, giống như kẻ bị thương toàn thân đầm đìa máu me vẫn giữ lấy một chấp niệm đáng sợ, từ từ di chuyển. Mỗi một bước đi đều mang tới một cơn đau kinh khủng cho kinh lạc mà nó đi qua, thế nhưng giờ này phút này, toàn thân Vương Tông Cảnh đều đã rơi vào tình thế gần như điên cuồng, thậm chí ngay cả những đau đớn này đối với nó đều đã trơ ra, trong tâm nó dường như chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Điều khiển linh khí, đi tới, đi tới…
Đoạn đường này dài lắm, dài lắm, dài tới mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng kẻ tâm trí kiên định cho dù là trong cơn điên cuồng vẫn muốn đuổi theo một ánh hào quang, đi tới, đi tới!
Đau đớn, không biết từ lúc nào đã bắt đầu giảm bớt, dường như sau lúc khởi động khó khăn nhất ấy, sự chuyển động của linh khí dần dần tạo thành quán tính, từng chút từng chút tăng tốc, vô số linh lực ngấm vào trong huyết mạch, kinh lạc căng phồng bắt đầu được giải trừ, ngay cả sự co giật của cơ thể cũng từ từ ngừng hẳn.
Đi tới, đi tới!
Trong phòng đã biến thành tối om tự bao giờ, Vương Tông Cảnh nằm nghiêng trên giường không hề động đậy, giống như đã mất sạch toàn bộ sức lực. Tiếng thở hổn hển sớm đã bình hòa trở lại, nó thậm chí ngay cả sức động đậy một ngón tay cũng không muốn bỏ ra, cứ nằm trơ ra như thế, mở mắt nhìn vào trong bóng tối mênh mang.
Sau đó, nó nằm trong bóng tối, lặng lẽ nhếch mép, lộ ra một nét cười thoảng không ai hay.
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.
Trong màn đêm, Hồng Kiều dần ẩn đi phong thái rực rỡ bắt mắt của ban ngày, hóa thành một cái bóng dài lẫn vào trong bóng tối vạch ngang đỉnh núi cao lạnh lùng. Ở một đầu của Hồng Kiều, mặt nước lạnh lẽo của Bích Thủy Hàn Đàm phẳng lặng như gương, trông thâm sâu khó dò. Ngọc Thanh Điện vốn nguy nga sừng sững nằm trên đỉnh thềm bạch ngọc thường ngày lúc này cũng đem hình bóng hùng vĩ của mình xuyên vào trong bóng tối, chỉ thỉnh thoảng nổi lên một đốm sáng nhấp nháy trong màn đêm sâu thẳm.
Trên thềm bạch ngọc, trời lúc này cũng lạnh hơn nhiều, khó mà thấy được một bóng đệ tử Thanh Vân nào, chắc hẳn đều đã đi nghỉ cả. Có điều tại một chỗ trên thềm đá gần Bích Thủy Hàn Đàm không ngờ vẫn còn có một bóng người đang đứng, khí vũ bất phàm, thần thái tự nhiên, thân mặc áo đạo bào màu xanh thẫm, chính là đương kim Chưởng giáo của Thanh Vân Môn Tiêu Dật Tài chân nhân.
Chỉ thấy trong ánh mắt của y tựa như có tâm sự, không nói không rằng chỉ đứng nhìn không gian yên tĩnh phía trước, cũng không biết trong lòng đang nghĩ điều gì? Đúng lúc này, đột nhiên từ phía xa vang lên những tiếng bước chân, từ trên Hồng Kiều có một người rảo bước chạy xuống, tới gần mới nhìn rõ mặt thì ra là Minh Dương đạo nhân. Hắn bước nhanh tới phía sau Tiêu Dật Tài, nhỏ giọng gọi một câu:
"Sư huynh."
Tiêu Dật Tài không xoay người lại, nói giọng nhàn nhạt: "Sao rồi?"
Minh Dương đạo nhân do dự một chút, đáp: "Lục sư tỷ nói: nhân quả ngày trước đều đã xóa hết, Tiêu sư huynh hùng tài đại lược, thiên hạ không có việc gì là không làm nổi, chuyện bái phỏng đừng nhắc tới nữa."
Tiêu Dật Tài im lặng không nói, chỉ đứng khoanh tay. Minh Dương đạo nhân không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi căng thẳng, len lén liếc mắt nhìn, chỉ thấy tà áo đạo bào màu xanh thẫm thoáng động, khe khẽ tung bay.
Xa xa, từ sâu dưới mặt nước vốn phẳng lặng đột nhiên vọng ra một tiếng gầm, "Ào" một cái, tựa như có một chiếc đuôi lớn tới kinh khủng đột ngột từ dưới nước quất lên, cuốn theo vô số thủy hoa, sau đó lại chìm xuống không thấy xuất hiện nữa, chỉ để lại từng cuộn sóng tầng tầng lớp lớp tỏa ra khiến đầy một trời sao in trên mặt nước bị quẫy cho tan nát mờ mịt, chao đảo theo sóng mãi không thôi.
Bầu trời trong đêm tựa như càng thêm bao la vô tận, sâu thẳm và tịch mịch.
※※※
Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa biến thành nóng bỏng chiếu xiên xiên xuống khoảng sân. Đại Hoàng vênh vang nằm ngay cửa phòng chữ Mộc, đầu gối lên hai chân trước, mắt lim dim nửa nhắm nửa mở. Ở bên cạnh nó, con khỉ Tiểu Hôi đang ngồi có vẻ rất hứng thú với hai tai của Đại Hoàng, cứ nhìn chăm chăm rồi đưa một tay ra lật lật bóp bóp vành tai chó. Đại Hoàng liền sủa khẽ "Uâu Uâu" hai tiếng, lắc đầu hất cánh tay nhỏ của Tiểu Hôi ra. Tiểu Hôi lập tức rụt tay lại, Đại Hoàng nhìn nó rồi lại phục đầu xuống.
Có điều chỉ giây lát sau, Tiểu Hôi tựa hồ không nén được lòng hiếu kỳ, lại len lén thò tay ra sờ sờ tai chó. Đại Hoàng lại phản ứng giống lúc trước, con khỉ liền bật cười "chi chi chi chi", sau đó lại lặp lại trò nghịch đơn giản đó, mãi không biết chán.
Một tràng tiếng bước chân từ đầu bên kia hành lang vọng tới, Tiểu Hôi xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vương Tông Cảnh đang đi tới, qua chỗ của phòng chữ Mộc thì cố ý dừng lại, nhưng mà con chó lông vàng cùng con khỉ lông xám đều rất nghênh ngang, không hề có ý nhường đường.
Vương Tông Cảnh hơi mất kiên nhẫn, đành giơ chân cẩn thận bước qua Đại Hoàng đi vào trong phòng. Chỉ thấy Tiểu Đỉnh đang bận rộn bên giường, lấy cái áo bên đông, nhặt cái quần bên tây, thuận tay vo thành một đám. Nghe thấy tiếng động phía sau, Tiểu Đỉnh quay đầu lại nhìn rồi cười nói: "Vương đại ca, đại ca tới rồi… úy, đại ca sao thế, Vương đại ca?"
Vương Tông Cảnh sờ lên mặt vẻ tự trào, rồi tùy ý ngồi xuống cạnh giường. Cũng không cần đợi tới Tiểu Đỉnh hỏi nó thì nó cũng biết cái bộ dạng của mình bây giờ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, trong khí sắc còn có vẻ suy bại, tất cả đều là do thể lực bị hao tổn quá mà ra. Bất quá nguyên nhân thì nó lại không nói rõ ra được, chỉ cố cười nói: "Đại ca không sao."
"Ồ." Tiểu Đỉnh không hổ là một thằng nhóc tâm tư đơn giản, nghe nó nói mỗi câu như vậy là đồng ý ngay, quay lại tíu tít bận bịu như cũ.
Từ đằng sau nhìn thân hình tròn trịa mũm mĩm của Tiểu Đỉnh, Vương Tông Cảnh trong lòng không khỏi nhớ tới pháp môn tu hành quả thực quá đáng sợ đó, không kìm được khóe mắt giật giật, một sự kích động dâng lên không sao nén lại được, nó hỏi: "Tiểu Đỉnh, thời gian qua cậu tu luyện ổn chứ?"
Tiểu Đỉnh xoay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, gật đầu đáp: "Vẫn ổn ạ."
Vương Tông Cảnh vẫn chưa chịu thua, lại hỏi thêm một câu: "Cậu có bị… ừm, lúc tu luyện, có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?"
Tiểu Đỉnh xoa xoa cái đầu tròn tóc ngắn tũn của mình, ngoẹo cổ nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu đáp: "Không có, rất dễ dàng. Vương đại ca, lúc đại ca tu luyện khó chịu lắm à?"
Vương Tông Cảnh nghẹn lời, giây lát sau bật cười nói: "Cũng ổn, cũng ổn."
Tiểu Đỉnh cười kha kha, chỉ Vương Tông Cảnh thốt: "Em biết rồi, Vương đại ca thiên tư không tốt."
Vương Tông Cảnh giật nảy mình, suýt nữa nhảy dựng lên, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Đỉnh, cậu nói gì?"
Tiểu Đỉnh nói đầy vẻ đắc ý, chỉ một ngón tay vào ngực mình: "Cha em từng nói với em, thiên tư tu luyện của em coi như là tốt, đại ca nếu không giống em, vậy chắc chắn là kém rồi."
Vương Tông Cảnh trợn mắt, cố gắng trấn tĩnh trái tim suýt bị thằng nhóc dọa chết, nhìn lên cái giường sau lưng Tiểu Đỉnh thuận miệng hỏi: "Cậu thu dọn nhiều quần áo thế, lại định lên núi đấy à?"
Tiểu Đỉnh gật đầu: "Vâng ạ."
Vương Tông Cảnh "ồ" một tiếng, nhưng cũng không lấy làm lạ. Kỳ thực từ khi Tiểu Đỉnh tới Thanh Vân Biệt Viện, thường cứ từ năm tới bảy ngày đều phải lên núi một lần. Nghĩ lại cũng đúng, nó mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, cha mẹ nó đâu có thể thực sự yên tâm được, cho dù trong Thanh Vân Biệt Viện đệ tử rất nhiều, nhưng rốt cục cũng bắt thằng nhóc cứ một quãng thời gian phải lên núi gặp một lần thì mới đúng lẽ.
Bất quá Vương Tông Cảnh tới chỗ Tiểu Đỉnh lần này không phải là vì quan tâm đến sinh hoạt ăn nghỉ của thằng bé, hiện tại trong lòng nó thực sự đang có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là đêm qua khi liều mạng tu luyện công pháp do phụ thân của Tiểu Đỉnh đích thân sửa đổi, bất ngờ gặp phải triệu chứng nguy hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá. Tuy tới sau cùng trời cũng không phụ lòng người miễn cưỡng coi như may mắn thành công, nhưng sau đó nó nghĩ lại, cảm thấy công pháp này tuyệt đối không phải là chính đạo, cũng không phải người thường có thể học được. Cho dù bản thân nó có thể sống sót trong lúc tu luyện pháp môn như điên cuồng đó, e rằng là nhờ bản thân đã từng được ngâm trong máu rắn Kim Hoa Cổ mãng trong rừng sâu Thập Vạn Đại Sơn lúc trước, khiến cơ thể mạnh mẽ hơn xa người thường mới được.
Mặc dù vậy, bản thân vẫn là từ chỗ chết trở về, nhưng nó lúc này nhìn đi nhìn lại Tiểu Đỉnh, cũng không thấy thằng nhóc này rốt cục có điểm nào hơn mình, mình tu luyện công pháp tới thổ huyết đau đớn tới chết đi sống lại, thế mà Tiểu Đỉnh lại rất nhẹ nhàng, lẽ nào, thực là do vấn đề về thiên tư sao…
Vương Tông Cảnh đang ngơ ngẩn xuất thần lòng dạ rối bời, nhất thời không biết nên hỏi Tiểu Đỉnh thế nào. Tiểu Đỉnh ở bên kia quả thực đang bận bịu thu dọn quần áo, gói thành một bọc căng phồng sau đó trước ánh mắt quan sát của Vương Tông Cảnh, tóm lấy cái túi vải miệng bé tí sau lưng mình tuy tiện nhét vào.
Vương Tông Cảnh tức thời trợn tròn mắt, giật mình ngó chiếc túi cũ kỹ bên trên tựa hồ lấp lánh những tia sáng màu vàng, cái bọc chứa không ít quần áo còn to hơn đầu của Tiểu Đỉnh, trong nháy mắt biến mất vào trong miệng túi.
Tiểu Đỉnh vỗ vỗ vào cái túi nhỏ, trông có vẻ hài lòng, cười hi hi rồi xoay người định đi. Vương Tông Cạnh không kìm được gọi nó lại, nhìn chiếc túi hỏi: "Tiểu Đỉnh, cái túi này của cậu ở đâu ra thế?"
Tiểu Đỉnh nhìn nó vẻ kỳ quái, bất quá cũng không giấu diếm, cười đáp: "Là cha em làm cho em đấy, bảo là như vậy sẽ tiện hơn."
"Cha cậu… làm… cho cậu…" Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy hình như tầm suy nghĩ trong đầu mình không đủ dùng, khoảnh khắc đó trong lòng nó ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cũng không nhịn được lôi Tiểu Đỉnh lại, đưa tay xoa xoa cái đầu nó cười mắng: "Xú tiểu quỷ!"
Tiểu Đỉnh ngoạc miệng cười, chợt lấy cái túi giơ lên, cười nói: "Vương đại ca, đại ca muốn không, hay là em tặng cho đại ca nhé?"
Vương Tông Cảnh chớp mắt, lúc đó thật suýt nữa bật chữ "muốn" ra khỏi miệng, may mà đầu óc nó vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo, vội vàng cắn răng nhắm mắt thở ra một hơi, xua tay cười khổ, đáp: "Không cần đâu, đây cũng là một bảo vật, trở về cha cậu mà không thấy sẽ trách mắng đấy."
Tiểu Đỉnh ngẩn ra, thả chiếc túi xuống, nói: "Ồ, đúng thật, bất quá cha em sẽ không mắng em đâu, nhưng mẹ em mà biết thì kiểu gì cũng tóm em ra dạy dỗ một phen đấy." Nó lắc đầu nói tiếp: "Cái túi này không thể tặng cho người ta, mẹ em lúc trước cũng có dặn."
Vương Tông Cảnh gật đầu nói: "Chính vì vậy, sau này cậu cũng đừng nói tới tặng người khác nhé."
Tiểu Đỉnh cười hi hi, nói: "Biết rồi ạ." Nói xong thì cất bước đi ra ngoài, đi được một đoạn lại như nghĩ ra điều gì, chợt quay lại cười nói: "Vương đại ca, đại ca có muốn lên nhà em chơi không?"
Trái tim Vương Tông Cảnh vụt căng ra, hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Tiểu Đỉnh cười đáp: "Trên Đại Trúc Phong ạ, mẹ em thỉnh thoảng cũng dẫn em đi mấy ngọn núi khác, bất quá mẹ với cha em luôn ở trên Đại Trúc Phong. Đúng rồi, đại ca có muốn gặp cha mẹ em không?"
Vương Tông Cảnh trong lòng kích động chưa từng thấy, lần này bất kể thế nào cũng không kìm lại được, buột miệng nói ngay:
"Muốn!"
Tiểu Đỉnh cười hi hi gật đầu, nhưng giây lát sau lại ngắc, xoa xoa đầu le lưỡi nói: "Ái chà không được, em nhớ ra rồi, mẹ em bảo không được dẫn người ngoài tới gặp cha em đâu, thôi bỏ đi." Nói xong đi thẳng ra ngoài phòng, vừa đi vừa vẫy tay với Vương Tông Cảnh: "Vương đại ca, khi nào về em sẽ dẫn đại ca lên núi chơi những chỗ còn vui hơn nhé."
Vương Tông Cảnh: "…"