Chương 474: Quân đội hào hoa
Mấy ngày sau, phía trước mặt đại quân của bần đạo sắp hàng chỉnh tề một chi quân đội siêu cấp. Một mảnh đông nghịt, nhìn không thấy đâu là bờ bến. Từng dãy ma thú chỉnh tề xếp ở phía trước nhất, hàng sau là quân đội nhân loại ngồi chồm hổm dưới đất, để giảm bớt tiêu hao thể lực, bọn họ đã giữ vững tư thế này chừng mấy ngày rồi, vì muốn đợi quân đội phía sau đến tụ họp.
Mấy ngày qua, chúng ta coi như kiến thức đầy đủ Tà Nhãn tàn nhẫn và ác tâm, sau khi quân đội của bọn nó ăn sạch lương thực dự phòng, nhóm Tà Nhãn liền chọn lựa ra những tên yếu nhất trong đám sinh vật mà bản thân nó khống chế, trực tiếp mổ não ăn óc, sau đó ném thi thể cho thủ hạ xé xác ăn hết. Vì thế, mấy ngày qua bọn hắn đã ăn tới mấy vạn chiến sĩ.
Mặc dù trước mắt bần đạo là một mảng lớn thoạt nhìn dọa người, nhưng mà căn cứ ta quan sát, số lượng tuyệt đối không tới một trăm vạn, tối đa cũng chỉ năm sáu chục vạn mà thôi. Số lượng chênh lệch to lớn như thế, một nguyên nhân là bọn hắn từng một lần đi chinh phạt Ám Dạ, rồi bị Vong Ưu thu thập tổn thất thảm trọng vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí, sau lại bị chúng ta đánh lén tổn thất thêm mười mấy vạn người, hơn nữa thời điểm Tà Nhãn bạo quân chiêu tập khẩn cấp, trên đường đi tổn thất mất mấy thành, cho nên chỉ còn lại nhiêu đó người.
Tà Nhãn bạo quân lúc này đang ở phía đối diện ta, cách xa nhau hơn mười dặm, con quái này dáng người thật sự không phải mập một cách bình thường, thân thể tròn vo đường kính chừng ba mươi thước, xúc tua phía dưới phải trên trăm cái. Hai bên trái phải hắn đang đứng hai con hắc long khổng lồ, phía sau là mười hai tên người lửa cực lớn, trước mặt hắn lại là một đoàn Khủng Trảo Quái, đầu lĩnh là một con có thân hình dài hơn mười thước, nhìn quanh cũng có chút phong phạm vương giả, hiển nhiên nó chính là Khủng Trảo Thú Vương, đầu lĩnh của nhóm quái này.
Bần đạo dùng thần thức quét qua một chi quân đội cuối cùng của nhóm Tà Nhãn vừa tới, bọn chúng đang bắt đầu giết các chiến sĩ yếu ớt làm lương thực, hiển nhiên, đây là điềm báo sắp động thủ rồi nha. Khà khà, nếu cá đã vào lưới rồi, ta đây cũng không khách khí nữa, chúng ta chính thức bắt đầu chơi một phen lớn với Tà Nhãn bạo quân thôi.
Tần đạo truyền tin tức ra phía hậu trận. Vong Ưu mỉm cười đang đứng ở trên một đại hình ma pháp trận vừa được tạm thời xây dựng. Do chỉ là tạm thời xây dựng nên diện tích không lớn lắm, vị trí tuyển chọn cũng chỉ là một gò đất cao cao mà thôi. Phía trên đó chúng ta khắc rất nhiều ký hiệu ma pháp. Mỗi một ký hiệu đều dùng phấn ma tinh thạch lấp đầy.
Ma pháp trận chiếm diện tích vài mẫu, có tầm mấy vạn ký hiệu, là do ta và Vong Ưu cùng khắc ấn lên đó, đương nhiên đại bộ phận là ta xuất lực, ai bảo ta là địa chủ chứ? Vong Ưu mặc dù ở thế giới dưới lòng đất coi như là thổ tài chủ không nhỏ. Nhưng mà nếu so với ta thì coi như khất cái đi với chủ nô mà thôi. Nên nhớ ta vừa cướp sạch cả bảo khố lẫn đất đai, đủ thứ từ Tạp Đặc vương thất nha, hơn nữa mỏ ma tinh trong lãnh địa của ta cũng không ít, tự nhiên là giàu đến nứt vách rồi.
Vong Ưu công chúa đứng ở phía sau ma pháp trận, đi theo nhóm pháp sư đoàn bắt đầu lục tục vào vị trí. Tổng cộng pháp sư được sử dụng trên toàn ma pháp trận nhiều đến kinh người, có năm trăm pháp sư Tinh linh tộc, hai trăm Đức Lỗ Y, hai trăm độc nhãn Cự Nhân cùng năm trăm pháp sư Ám Dạ tinh linh, đội hình pháp sư hoa lệ như thế ở trên đại lục cho dù là ba đại đế quốc cộng lại cũng muốn kém một chút đó.
Đặc biệt là 200 độc nhãn Cự Nhân, ma lực của bọn hắn cực kỳ mạnh mẽ, có thể tính bằng mười người pháp sư cao cấp. Cho nên chỉ tính riêng tổng số ma lực mà nói, pháp sư đoàn hôm nay ta tạo thành tuyệt đối nắm chắc thi triển ra cấm chú cấp mười bốn rồi, mà trên thực tế chúng ta cũng chỉ muốn thi triển ra cấm chú cấp mười ba mà thôi.
Đại ma đạo sư bình thường nếu muốn thi triển cấm chú cấp mười ba có thể cần thời gian vài ngày để làm phép. Nếu là Vong Ưu thì hoàn toàn không cần thời gian lâu như vậy, đầu tiên là có nhiều pháp sư cao cấp và ma pháp trận cung cấp ma lực hết sức dư thừa cho nàng, nên sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian khi nàng tụ tập lực lượng. Còn bản thân nàng thì tinh thần lực rất cường đại, quyết định nàng có thể trong thời gian cực kỳ ngắn có thể làm tốt công việc tập hợp lực lượng ma pháp.
Từ đó, khi thi triển pháp thuật cấp cấm chú như thế sẽ rút ngắn không ít thời gian, trên thực tế, Vong Ưu chỉ cần mười mấy phút đồng hồ là có thể thả ra pháp thuật cao đến cấp mười ba. Nhưng mà, đối với cấm chú cấp mười ba thì ma lực ba động thật sự quá lớn, đừng nói đến Tà Nhãn bạo quân, dù chỉ là Tà Nhãn bình thường cũng không thể gạt được bọn chúng.
Không có bất kỳ người nào nguyện ý đi đón tiếp pháp thuật cấp mười ba công kích, Tà Nhãn bạo quân chắc chắn cũng không muốn, cho nên hắn lập tức hạ mệnh lệnh toàn thể tiến công. Dĩ nhiên, khi quân đội Tà Nhãn như thủy triều dâng lên xông về phía chúng ta, hắn cũng không quên kháng nghị bần đạo.
"Chết tiệt, thế nào mà ngươi nói đánh là đánh? Ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không cho, thậm chí chào hỏi cũng không nói mà trực tiếp động thủ, ngươi cũng quá hèn hạ đi?" Tà Nhãn bạo quân tức giận quát tháo, trực tiếp thông qua tinh thần lực truyền ra khắp chiến trường, dĩ nhiên, hắn chủ yếu là nói với ta.
"Các hạ, dường như ta chưa nói là muốn đánh mà? Ngươi nhìn quân đội của ta, còn chưa có di động đó, rõ ràng là ngươi động thủ trước?" Bần đạo làm bộ ủy khuất nói: "Ta mặc dù biết ngươi rất vô sỉ, nhưng cũng không thể vô sỉ đến như vậy chứ?"
"Ngươi..." Tà Nhãn bạo quân tức giận gần chết, trực tiếp quát ầm lên: "Ngươi ở đây chuẩn bị khởi động cấm chú, còn không phải là muốn động thủ sao? Chẳng lẽ cần phải đợi đến khi pháp thuật nện trên đầu của ta, vậy mới xem như động thủ?"
"Hắc hắc, ta đúng là có chuẩn bị cấm chú, nhưng mà làm sao ngươi biết ta muốn đập trên đầu ngươi đây?" Bần đạo cười hì hì nói: "Nói không chừng chúng ta đang chuẩn bị thi triển ma pháp phụ trợ tăng lên lực chiến đấu thì sao? Ngươi nói cái gì nữa, chúng ta còn không có gấp đâu!"
"Ngươi đang ở đây lừa gạt ai đó, một khi khai chiến lại dùng phụ trợ pháp thuật? Trừ phi ngươi là tên ngu ngốc." Tà Nhãn bạo quân tức giận nói: "Để ngươi chiếm tiện nghi một lần vậy, chỉ là một cái cấm chú ta cũng có thể tiêu diệt ngươi."
"Ha ha, ta chờ ngươi." Bần đạo lớn lối cười to vang khắp toàn bộ chiến trường.
Tà Nhãn bạo quân mặc dù giận muốn chết, tuy nhiên hắn không có biện pháp. Thật ra mặc dù miệng mặc của hắn khá cứng rắn, nhưng mà trong lòng đã vội muốn chết. Quân đội của hắn bởi vì phải phòng bị thích khách, cho nên đều sắp hàng chi chít san sát nhau, người người đứng chen chúc một chỗ, một chút không gian cũng không hở ra để cho thích khách len vào. Cho nên tất cả đại quân Tà Nhãn đều tập trung ở trong một khu vực tương đối nhỏ hẹp, phương viên chỉ hơn mười dặm mà thôi, một khi cấm chú nện xuống mà còn chuẩn bị không tốt cũng có thể hốt gọn rồi, hắn có thể không vội sao?
Hắn hiện tại hy vọng một điều duy nhất là bên ta thi triển cấm chú cần thời gian tương đối dài, bởi vì bên ta là nhân loại chứ không phải là siêu cấp ma thú có khả năng thuấn phát. Thế nhưng nếu như vậy, thời gian thi triển càng dài, uy lực lại càng lớn, phạm vi cũng càng rộng. Tà Nhãn bạo quân hiện tại đang cố gắng chuẩn bị tranh thủ thời gian sắp xếp đội hình tấn công, cho dù không thể cắt ngang quá trình làm phép, tối thiểu cũng có thể cho quân đội tản rộng ra, tận lực giảm bớt tổn thất.
Quân đội Tà Nhãn giết đi lên, đồng thời chúng ta bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Các chiến sĩ Nộ Diễm Ải Nhân mở đường đi trước, chính diện ngăn cản địch nhân xung kích. Thú Nhân chịu trách nhiệm bảo vệ bên trái ma pháp trận, quân đội Ám Dạ linh linh chịu trách nhiệm nhánh bên phải. Vây quanh bảo vệ ba hướng ma pháp trận. Thương - Long Giác biến thân thành Bích Ngọc Long, tiến hành gia trì pháp thuật phụ trợ cho tất cả mọi người chung quanh một lượt, một hơi áp luôn cho mấy vạn người.
Nhìn chiến sĩ chung quanh lực chiến đấu đề thăng lên gấp mấy lần, miệng mồm của ta mở ra đến gần lỗ tai rồi, Thương - Long Giác tuyệt đối là trợ thủ tốt nhất trong quần chiến, ban đầu thu nhận hắn, thật sự là quyết định anh minh duy nhất của ta. Không chỉ có pháp thuật gia trì, năng lực hắn cũng rất kinh người, dù là thay đổi địa hình, trì trệ hoặc áp chế địch nhân, hắn cũng có biểu hiện không tầm thường.
Khi Bích Ngọc Long phát ra một tiếng rồng ngâm, chung quanh phương viên vài chục dặm đột nhiên dâng lên một khu rừng rậm rạp, khu rừng này bao quanh quân đội chúng ta, còn nơi chúng ta đang đặt chân thì trống không. Rừng rậm bắt đầu sinh trưởng, sương mù theo đó hiện ra, che đậy tầm mắt của tất cả binh lính.
Đại quân Tà Nhãn bị rừng rậm bao quanh, không chỉ hành động khó khăn mà còn có dây leo rậm rạp bám chân quấy nhiễu, hơn nữa bọn họ trong lúc vô tình lạc đường ở trong sương mù dày đặc. Một đám người mù loạn chuyển bên trong rừng rậm, rất ít người may mắn vô tình đi ra ngoài được, sau đó còn bị quân ta chờ đợi bên ngoài đánh gục. Cuộc chiến này thật sự đánh quá dễ dàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặc dù Tà Nhãn bạo quân vội vàng nhưng trong nhất thời hắn nghĩ không ra biện pháp gì cả, chỉ có thể không ngừng thúc giục đám thuộc hạ đi vào bên trong. Mấy chục phút rất nhanh qua đi, ngay khi đó bần đạo ra lệnh cho Thương - Long Giác thu lại rừng rậm, bởi vì đám cây cối này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả pháp thuật của Vong Ưu.
kentus