Chương 89: Lao Vào Cái Chết

Lúc tỉnh lại, Tô Miên phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, không thể động đậy. Từ Tư Bạch đã biến mất, chỉ có R ngồi ở sofa lặng lẽ hút thuốc. Trên bức tường trước mặt hắn là vô số màn hình giám sát đang được bật lên. Màn hình ở giữa chính là hình ảnh Hàn Trầm, Từ Tư Bạch và A đang đi qua mô đất.

Lúc Tô Miên nhìn thấy cảnh tượng này, vụ nổ chưa xảy ra. Trống ngực đập thình thịch, cô lập tức hiểu ra hai điều: Thứ nhất, Từ Tư Bạch đang lừa Hàn Trầm. Thứ hai, Hàn Trầm cũng đang lừa Từ Tư Bạch. Thật ra, anh đã nghi ngờ thân phận của đối phương.

Nếu thân phận của Từ Tư Bạch đã bị vạch trần, chắc chắn hai người không thể “chung sống hòa bình” như vậy. Ở đây có một sơ hở lớn nhất, đó chính là A. Nhóm sát thủ đều là những kẻ ngông cuồng, không sợ chết, làm sao chịu dẫn đường cho Hàn Trầm? Trừ khi, đây chỉ là một cái bẫy, hoặc A không muốn “một người khác” ở bên ngoài có nguy cơ tử vong cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể dẫn đường cho bọn họ. “Người khác” đó chính là S tức Từ Tư Bạch. Cô có thể đoán ra điều này, kiểu gì Hàn Trầm chẳng nghĩ ra, Từ Tư Bạch cũng là một trong những người có liên quan đến rất nhiều sự việc.

Sau đó, vụ nổ xảy ra…

Đến khi hai người đàn ông chĩa súng vào nhau, Tô Miên chợt có dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt. Khi Từ Tư Bạch gọi điện cho R, nghe anh nói câu "Tôi sẽ cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn", rồi Hàn Trầm trả lời “Được”. Trái tim Tô Miên tựa như chìm xuống vực sâu không đáy.

Họ định “đồng quy vu tận”. Hai người đàn công cùng ra quyết định này nên mới nói vậy. Hàn Trầm không thể tha cho Từ Tư Bạch, còn Từ Tư Bạch đã hồi phục trí nhớ nên tuyệt đối không nhượng bộ. Bọn họ định liều chết cùng đối phương.

Tô Miên không thể kiềm chế, đứng dậy đập mạnh cả người lẫn ghế vào tường. Tuy nhiên, chiếc ghế không hề hấn gì. R lập tức quay đầu. Phát hiện cô đang vùng vẫy một cách vô ích, hắn lại tiếp tục điều chỉnh màn hình.

R tìm camera giám sát ở gần vị trí mà Hàn Trầm chỉ dẫn. Sau khi điều chỉnh màn hình, hắn nhíu chặt lông mày. Vì nơi Hàn Trầm tiết lộ chỉ có nửa chiếc còng tay mà không thấy người đâu.

Hắn liền cầm điện thoại, nói với Từ Tư Bạch: “S! L không ở chỗ đó, chỉ có nửa chiếc còng tay nhìn như bị đạn bắn đứt”.

Tô Miên ngẩng đầu nhìn người ở trong màn hình. Cánh tay cô đã trật khớp đến biến dạng, có thể rút khỏi sợi dây thừng.

Ở bên ngoài, Hàn Trầm và Từ Tư Bạch đều trầm ngâm khi nghe tin L biến mất.

“Nơi này còn có một người khác vẫn chưa xuất hiện.” Hàn Trầm lên tiếng.

“Đúng thế.” Từ Tư Bạch tiếp lời.

“Kế hoạch của các anh bắt đầu được đặt ra từ khi nào?” Hàn Trầm đột nhiên cất cao giọng, hỏi A đang thoi thóp dưới đất. Từ Tư Bạch và R hơi sững sờ.

“Ba…” A cất giọng yếu ớt.

“Ba tháng trước.” Từ Tư Bạch trả lời thay hắn.

A liền mở to mắt. Hắn đã hiểu ra vấn đề. Kế hoạch này là tuyệt mật, chỉ các thành viên mới nắm được. Ba tháng trước còn có một người biết kế hoạch của chúng.

“Nhưng…” A rất nghi hoặc: “Tại sao anh ta…”

Từ Tư Bạch không trả lời. Hàn Trầm lại nói lớn tiếng với bóng tối xung quanh: “Ra đi, Hứa Nam Bách.”

Một người đàn ông tay cầm súng từ đằng sau cột móng gần bọn họ nhất đi ra ngoài. Hắn mặc bộ quần áo màu đen, có thể hòa lẫn vào bóng đêm. Hắn không còn vẻ thư sinh, nho nhã của ngày nào mà giờ đây gương mặt nhợt nhạt, râu ria lởm chởm.

Vẻ mặt Hứa Nam Bách rất lạnh nhạt, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, “Lâu rồi không gặp”. Hứa Nam Bách lên tiếng, cũng chẳng rõ chào hỏi ai. Hàn Trầm và Từ Tư Bạch vẫn chĩa súng vào nhau, còn A thở dốc, mở to mắt nhìn hắn.

Hứa Nam Bách từ từ tiến lại gần, dừng lại ở vị trí cách bọn họ mấy mét. Sau đó, hắn giơ tay, nhằm thẳng mũi súng vào Hàn Trầm.

Trong căn phòng bí mật cách chỗ ba người đàn ông không xa, R chăm chú quan sát màn hình. Sau đó, hắn lấy một khẩu súng bỏ vào túi áo, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Miên đã âm thầm rút tay khỏi sợi dây thừng. Tay trái đau đến mức không thể sử dụng, chỉ còn lại tay phải, đang nắm chặt chiếc ghế.

Thân hình R hơi chuyển động như sắp đứng lên. Đúng lúc này, Tô Miên một tay nhấc ghế, đạp mạnh vào đầu hắn. Nhưng R như mọc mắt ở sau gáy, lập tức nghiêng người sang một bên né tránh. Chiếc ghế gỗ trong tay Tô Miên theo đà đập xuống bàn uống nước, bị gãy thành mấy mảnh trong giây lát. R lạnh mặt, giơ tay rút súng. Nhưng vào thời khắc đó, Tô Miên nhanh như chớp cầm thanh gỗ đầu sắc nhọn của chiếc ghế bị gãy, đâm thẳng vào ngực hắn. Đây mới là đòn tấn công thật sự của cô.

Lần này, R không kịp né tránh, bị thanh gỗ đâm vào ngực trái. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi đẩy người Tô Miên ra. Bởi hắn vừa vặn chạm vào bờ vai bị trật khớp nên Tô Miên liền ngã xuống đất, đau đến mức không thể bò dậy.

Thanh gỗ đó không biết có phải đâm trúng chỗ hiểm không mà sắc mặt R trắng bệch, trán rịn mồ hôi. Hắn ôm ngực nhưng không dám rút ra ngoài, một tay chĩa súng vào cô.

Cánh tay vô cùng đau đớn nhưng Tô Miên nghiến răng chịu đựng. Nghĩ mình thật sự hết cách, cô đột nhiên cất giọng mềm mỏng với người đàn ông: “R, anh hãy thả tôi đi. Anh có người anh muốn cứu, tôi cũng thế. Anh hãy thả tôi đi. Tôi không thể ở lại đây. Tôi phải đi giúp anh ấy!”

Tôi phải quay về bên anh ấy. Anh ấy vào sâu trong “hang cọp” anh ấy đang bị bao vây, anh ấy quyết định hi sinh bản thân. Vậy thì hãy để tôi cùng chết với anh ấy, vĩnh viễn không chia lìa.

R vẫn chĩa súng vào người cô. Hắn lắc đầu rồi từ từ lùi về phía sau, nhanh chóng mở cửa, rời khỏi căn phòng. Tô Miên cố gắng đứng dậy, vội vã lao đi nhưng cánh cửa đã đóng sập. Tiếng khóa “tách” khẽ vang lên.

“Khốn kiếp! Anh mau mở cửa cho tôi!” Tô Miên va người vào cửa.

Bên ngoài vang lên giọng nói yếu ớt và dịu dàng của R: “Tô Miên! Tôi sẽ cắm chìa khóa ở ổ. Nếu S có thể quay về, anh ấy sẽ mở cửa cho cô. Nếu anh ấy không thể trở về, vậy thì cô hãy vĩnh viễn ở lại đây, bên cạnh anh ấy.”

Tô Miên tựa người vào cửa, nước mắt chảy dài xuống gò má. Cô muốn bật khóc nức nở nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào. Lúc này, mấy người đàn ông đối đầu căng thẳng ở trên màn hình dường như đang nói chuyện. Dù đứng trước hai họng súng nhưng sắc mặt Hàn Trầm vẫn rất bình tĩnh.

Tô Miên cố nhịn đau, quay về trước màn hình giám sát nhìn anh đăm đăm. Hàn Trầm, Hàn Trầm của em!

Hứa Nam Bách đột ngột xuất hiện, người mở miệng chất vấn hắn đầu tiên lại là A, “K, chuyện này là thế nào vậy?” A vừa ôm ngực vừa thở hắt ra.

Hứa Nam Bách trầm mặc trong giây lát mới trả lời: “Chẳng thế nào cả. Tôi đang đợi S hồi phục trí nhớ.”

“Bây giờ anh muốn gì?” Từ Tư Bạch bất chợt lên tiếng.

Hứa Nam Bách cười cười, nhưng ở giây tiếp theo, vẻ mắt hắn trở nên thâm hiểm: “S, anh từng là tất cả tín ngưỡng của tôi.”

Giọng nói khô khốc của hắn vang vọng trong không gian rộng lớn và yên tĩnh. A biến sắc mặt khi nghe nhắc đến từ “từng”.

“S, anh vốn không nên có nhược điểm.” Hứa Nam Bách tiếp tục mở miệng, “Tô Miên và cả chúng tôi đều không nên trở thành nhược điểm của anh. Luôn đưa ra kế hoạch phạm tội hoàn hảo nhất, để người đời nhìn thấy tinh thần của tổ chức chúng ta, khiến bọn họ run cầm cập khi nhắc đến chúng ta mới là cuộc đời mà anh nên có. Tuy nhiên…” Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng, “Anh đã khiến tôi thất vọng, S kể từ giây phút anh quyết định giải tán tổ chức, bước vào căn phòng chứa hơi độc, tôi đã vô cùng thất vọng, cũng rất buồn. Năm năm qua không phải là cuộc sống anh nên có, cũng không phải là cuộc sống chúng tôi nên trải qua. Đáng lý ra, anh và chúng tôi phải ở vị trí thu hút sự chú ý của người đời nhất mới phải, vậy mà anh lại kéo chúng tôi lao xuống đáy vực.”

A đờ đẫn nằm dưới đất. Hàn Trầm tiếp tục chĩa súng vào Từ Tư Bạch, sắc mặt lãnh đạm. Còn Từ Tư Bạch vẫn hoàn toàn im lặng.

“Tôi luôn chờ đợi.” Hứa Nam Bách nhếch miệng, để lộ nụ cười tự giễu và ngông cuồng, “Đợi anh hồi phục trí nhớ, tôi muốn xem, một khi ký ức quay về, liệu anh có khác trước hay không? Liệu anh có khiến tôi không cảm thấy thất vọng? Nhưng anh lại một lần nữa vì người đàn bà đó mà hứa sẽ cho cô ta cuộc sống mà cô ta muốn. Anh vì A và L, cam tâm tình nguyện từ bỏ kế hoạch hoàn hảo lần này. Có tấm lòng nhân từ như vậy, anh đã không còn là người mà tôi mong đợi nữa rồi.” Ngữ khí của hắn ngày càng sắc lạnh: “Anh không thể tiếp tục làm S. Anh còn sống làm gì, chi bằng chết quách đi cho xong.”

“K! Anh muốn làm gì vậy?” A tỏ ra sốt ruột.

Hứa Nam Bách chỉ cười cười mà không trả lời. Từ Tư Bạch vẫn nhắm mũi súng vào Hàn Trầm, lãnh đạm mở miệng: “Anh muốn giết tôi sao?”

Hứa Nam Bách không lên tiếng, tay vẫn chĩa súng vào Hàn Trầm.

Từ Tư Bạch cất giọng bình thản: “Dù có chết, tôi cũng không chết trong tay anh. Bây giờ, nếu anh nổ súng giết tôi, họng súng của Hàn Trầm sẽ lập tức chuyển hướng vào người anh. Đến lúc đó, cũng chưa biết ai nhanh tay hơn ai.”

Trên mặt đất, A rướn người, dùng hết sức bình sinh với lấy khẩu súng, Hứa Nam Bách cười cười: “Anh nói đúng. Tôi đâu có ngốc nghếch đến mức mạo hiểm lộ diện như vậy. Nhưng nếu tôi có hai người, hai khẩu súng thì sao?”

Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra ngoài. Đó là L. Trên cổ tay hắn vẫn còn một nửa chiếc còng số tám, thần sắc vô cảm. Hắn cầm một khẩu súng, chĩa thẳng vào Từ Tư Bạch. Sau đó, hắn từng bước tiến lại gần, đứng bên cạnh Hứa Nam Bách.

Hàn Trầm và Từ Tư Bạch đều lặng thinh, hai người đã hiểu ta ngọn nguồn. A vẫn chưa kịp lấy khẩu súng, cất cao giọng: “Hứa Nam Bách, anh đúng là điên rồi? Anh thôi miên L sao?”

L hơi nhíu mày, nhưng vẫn chĩa súng vào Từ Tư Bạch.

Trong căn phòng bí mật, Tô Miên nín thở theo dõi cảnh tượng bên ngoài. Không còn nghi ngờ gì nữa, Hứa Nam Bách đã “bốn cũ soạn lại”. Hắn từng là đồng bọn của L nên trong cuộc sống thường ngày, hắn dễ dàng thôi miên đối phương. Vừa rồi hắn đã cứu L, đồng thời tăng cường độ thôi miên hoặc cho L uống loại thuốc tê liệt thần kinh hay tạo ảo giác nào đó. Vì vậy, hắn mới có thể khống chế L trong một thời gian ngắn.

Cục diện thay đổi trong chớp mắt. Hứa Nam Bách chiếm thế thượng phong, còn Hàn Trầm và Từ Tư Bạch rơi vào thế yếu.

“Hai người mau buông súng.” Hứa Nam Bách nghiêm giọng, “Mau đưa điều khiển cho tôi. Cây cầu vẫn sẽ bị phá hủy, vô số người dân sẽ chết và bị thương. Tàu điện ngầm sẽ đâm vào đây, khiến cả tòa nhà sụp đổ. Tất cả sẽ trở thành một vụ án hoàn hảo, vụ án của chúng ta!”

Hàn Trầm và Từ Tư Bạch không nhúc nhích.

“Mau bỏ súng xuống!” Hứa Nam Bách lặp lại mệnh lệnh. Hàn Trầm và Từ Tư Bạch vẫn nhìn nhau, từ từ thả tay xuống.

Từ góc độ của Tô Miên, cô thấy hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau. Cô lập tức hiểu ra vấn đề. Bọn họ định liên kết, cùng đối phó với Hứa Nam Bách?

Tô Miên nín thở, dõi theo hai người đàn ông trên màn hình. Mọi chuyện sau đó diễn ra rất nhanh và bất ngờ.

Toàn thân L đột nhiên run rẩy. Hắn từ từ xoay nòng súng, chĩa lên huyệt thái dương của mình. Hứa Nam Bách lập tức phát giác, sắc mặt tối sầm.

Từ Tư Bạch nhanh như chớp nổ súng, bắn trúng cổ tay của L. Viên đạn từ họng súng của L bắn trệch lên trần nhà, khiến hắn thoát chết trong gang tấc. Người L run bần bật, hắn nhìn Từ Tư Bạch, ánh mắt phần nào khôi phục sự tỉnh táo.

Cùng một thời khắc, Hứa Nam Bách cũng nổ súng, viên đạn găm vào ngực trái Từ Tư Bạch. Hàn Trầm ra tay rất nhanh, bắn liền hai phát, một phát trúng đầu Hứa Nam Bách, một phát trúng Từ Tư Bạch.

“Pằng!” Lại một tiếng súng vang lên. A cuối cùng cũng lấy được khẩu súng ở dưới đất, giơ tay nhả đạn vào người ở gần hắn nhất là Hàn Trầm. Phát đạn này trúng lưng anh.

A đã dốc toàn bộ sức lực cuối cùng. Khẩu súng tuột khỏi tay hắn, rơi xuống đất. Hứa Nam Bách tắt thở ngay tức thì, hai mắt trợn tròn, ngã nhào. Từ Tư Bạch trúng hai phát đạn, khẩu súng và chiếc điều khiển tuột khỏi tay. Anh đột nhiên ngẩng đầu, hướng về ống kính camera. Ánh mắt anh rất điềm tĩnh, dường như thấp thoáng nụ cười ôn hòa. Sau đó, cả người anh rơi xuống hố sâu bên cạnh.

Cuối cùng, Tô Miên nhìn thấy Hàn Trầm quay lưng về phía mình, một tay vẫn cầm súng, một tay ôm ngực ngã xuống đất.

Trong phút chốc, chỉ còn lại một mình L đứng ở nơi đó. Cảnh tượng vừa rồi khiến lồng ngực hắn đau đến mức không chịu nổi. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên một tiếng như con thú bị thương. Giấy tiếp theo, hắn nhặt khẩu súng dưới đất, nhét vào miệng mình rồi bóp cò. Viên đạn bắn xuyên đầu, hắn liền đổ gục xuống đất.

Vài giây sau, chỉ có một người loạng choạng đứng lên. Nhìn thấy anh, thấy vết thương trên ngực anh, Tô Miên lập tức cúi xuống tìm chìa khóa ở sofa, bàn uống trà. Biết rõ hy vọng mong manh nhưng cô vẫn muốn tìm cách ra ngoài, lập tức đến bên anh.

Hàn Trầm và Tô Miên đều không để ý, A đang từ từ nhắm mắt. Miệng hắn lẩm bẩm như nói mê, “S… S… Chị… Em không giết Hàn Trầm… Chị đừng đau lòng.” Vừa dứt lời, hắn liền trút hơi thở cuối cùng.

Chị, cuối cùng em cũng không giết anh ta. Vào thời khắc ra tay, ý niệm đột nhiên thay đổi nên viên đạn đã chệch khỏi trái tim anh ta.

Em nghĩ, đây không phải là sự phản bội, thật sự không phải.

Vì S nói, sẽ cho chị cuộc sống mà chị muốn, vì vậy Hàn Trầm không thể chết.

Em sớm ý thức được, đã thực sự ý thức được, trong cuộc đời như khúc ca bi thương này, người sai là bọn em. Nhưng em không thể quay đầu, cũng chẳng muốn quay đầu.

Cuộc đời bọn em bắt đầu bằng sự sai lầm, nhưng bọn em lại để nó kết thúc trong sai lầm.

Tô Miên không có cách nào mở cửa. R một lòng muốn giữ cô ở bên Từ Tư Bạch thì làm sao có thể cho cô cơ hội trốn thoát. Cô dùng lưng va chạm mạnh vào cánh cửa rồi lại dùng cánh tay còn lành lặn đập cửa, “Hàn Trầm! Hàn Trầm!” Cô gọi tên anh. Cô không biết anh cách mình bao xa, chỉ hy vọng anh kịp đến căn phòng bí mật này trước khi vụ va chạm xảy ra.

Hàn Trầm từ từ đứng thẳng người. Anh giống như một pho tượng điêu khắc giữa những xác chết. Đúng lúc này, nền đất rung chuyển, tựa như gặp động đất. Hàn Trầm liền ngẩng đầu. Không gian rung lắc dữ dội, từng mảnh gỗ và gạch đá rơi xuống.

Đây không phải là cơn địa chấn bình thường. Tô Miên dùng toàn lực hét lớn, “Hàn Trầm! Em đang ở đây!”

Tại đường hầm dưới lòng sông Hán Giang. Tàu điện ngầm đang chạy với tốc độ cao.

“Anh đã chuẩn bị xong chưa?” Lải Nhải hỏi.

Mặt Lạnh gật đầu.

“Sắp chết đến nơi rồi, anh không thể nói một hai câu hay sao?” Lải Nhải cười.

Mặt Lạnh trầm ngâm trong giây lát rồi cũng mỉm cười, “Tôi có chút không đành lòng.”

Lải Nhải châm một điếu thuốc, “Không nỡ xa bạn gái mới của anh à?”

“Ừ, cả những người khác nữa.”

“Vậy thì hãy để cô ấy và bọn họ mãi mãi nhớ đến anh.” Lải Nhải cảm thán.

“Bọn họ quên đi thì tốt hơn.” Mặt Lạnh cất giọng trầm trầm rồi cầm máy liên lạc, “Đội trưởng Tần! Chúng tôi đã vào vị trí rồi, mười phút sau sẽ điều khiển con tàu đâm vào vách đường hầm. Chúng tôi sẽ cố gắng tránh khu khách sạn. Over!”

Nói xong, anh liền tắt liên lạc. Ở đầu bên kia, viền mắt Tần Văn Lang cay cay. Tàu điện ngầm vốn đâm vào trạm đỗ ngay bên dưới khách sạn Thế Kỷ theo lịch trình, cũng có nghĩa đâm thẳng vào nền móng của công trình kiến trúc này. Nếu nhảy khỏi con tàu trước khi vụ va chạm xảy ra, Mặt Lạnh và Lải Nhải sẽ có cơ hội thoát thân.

Nhưng nếu hai người điều khiển con tàu chuyển hướng, đâm vào vách đường hầm, còn kỹ sư ngành đường sắt đồng thời phá hỏng đường ray, vậy thì con tàu nhiều khả năng sẽ dừng lại. Làm thế, cú va chạm sẽ không xảy ra, khách sạn Thế Kỷ sẽ không bị sụp đổ, nhiều người dân chưa kịp sơ tán sẽ được an toàn. Tuy nhiên, khi tàu điện ngầm đâm vào vách đường hầm, những quả bom sẽ phát nổ, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

“Mặt Lạnh, Lải Nhải…” Tần Văng Lang đứng giữa dòng người nườm nượp, mặt hướng về bờ sông, lặng lẽ giơ tay chào theo kiểu nhà binh.

Dưới lòng đất. Hàn Trầm vừa đứng lên, một hình bóng bỗng xuất hiện ở nơi cách anh không xa. Đó là R. Ngực hắn chảy máu ròng ròng, sắc mặt tái nhợt. Hắn hết nhìn Hàn Trầm lại đưa mắt qua mấy xác chết dưới đất nhưng không thấy Từ Tư Bạch đâu. Vào thời khắc đó, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt trở nên đờ đẫn.

Hàn Trầm ôm ngực, giơ súng chĩa vào người hắn. R đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo và quỷ dị với anh rồi cúi xuống, nhặt chiếc điều khiển ở gẫn chỗ hắn. Tiếp theo, hắn quay người bỏ chạy.

Vào thời khắc đó, Hàn Trầm vô tình quay đầu về phía ống kính camera. Ánh mắt của anh khiến Tô Miên như đứt từng khúc ruột. Nhưng loáng cái, anh đã đuổi theo R.

“Hàn Trầm!” Màn hình đột nhiên tối đen. Tô Miên nghe thấy tiếng ầm ầm. Vài giây sau, ngọn đèn vụt tắt, căn phòng bí mật chìm vào tăm tối.

Sắp rồi! Càng gần hơn rồi! Phía trước khói bụi mờ mịt, Lải Nhải và Mặt Lạnh đứng trong buồng lái nhìn đầu tàu đâm mạnh vào vách tường. Thân tàu bị sức mạnh vô cùng to lớn tác động, tựa như sắp vỡ tung. Lải Nhải và Mặt Lạnh không còn đứng vững mà bị văng lung tung, mặt mũi chân tay xước xác, chảy máu. Tuy nhiên, ngay cả khi rơi vào tình cảnh này, Lải Nhải vẫn không ngừng lải nhải, “Này, anh còn nhớ mấy câu nói của Tiểu Triện không?”

Mặt Lạnh ra sức nắm cần điều khiển, để con tàu đâm càng nhanh và triệt để hơn. Tiếng anh ta gần như bị tiếng ầm ầm át mất, “Nhớ!”

Lải Nhải cười cười, “Làm sao có thể quên cơ chứ? Thằng nhóc đó rất đắc ý, còn in ra dán lên máy tính nữa.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, dù đứt quãng và không rõ ràng:

“Chúng tôi là tổ Khiên Đen.

Chúng tôi phải giải quyết những vụ án đáng sợ nhất.

Chúng tôi truy bắt những tên tội phạm ghê gớm nhất.

Chúng tôi là tấm lá chắn cứng rắn nhất, được đặt trên ranh giới tiếp xúc với thế giới tăm tối.

Chúng tôi sẽ không khiến những người được chúng tôi bảo vệ thất vọng.

Xin hãy để chúng tôi hi sinh! Dù không còn nữa nhưng tinh thần của chúng tôi sẽ lưu lại mãi mãi.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện