Chương 33: Ngụy Quân Tử

"Không sao, lát nữa anh ấy sẽ gọi điện thoại cho mình, lại nói mình ở

bên cậu nhiều thì không được à?" Về chuyện ở lại trong nhà Thương Sùng,

hôm Sở Niệm gặp Nhạc Du thì đã nói với cô ấy rồi.

"Đương nhiên là được chứ, chỉ là Niệm Niệm..."

"Ừm? Làm sao vậy?" Sở Niệm cầm quả táo đã gọt xong đặt vào trong tay Nhạc

Du, thấy trong mắt cô ấy thoáng qua chút mờ ám, trong lúc nhất thời

không kịp phản ứng.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy hiện tại hình

như cậu và thầy Thương ở chung khá hòa hợp nhỉ." Nhớ tới lúc trước Sở

Niệm nói với mình, cô ấy phải đến nhà Thương Sùng ở một thời gian ngắn,

trên mặt còn khá miễn cưỡng, quả thực khác hẳn với bộ dạng vừa rồi.

Sở Niệm chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, đáp: "Ở chung không tệ, chỉ là Nhạc Du à, hình như lời nói của cậu chứa đầy hàm ý đấy ~~"

"Nào có, mình chỉ cảm thấy thầy Thương luôn đối xử đặc biệt với cậu, cậu

không có phát hiện sao? Hơn nữa bộ dạng của người kia còn đẹp trai như

thế, rất xứng đôi với cô chủ Sở của chúng ta."

"Đừng nói lung

tung, anh ấy đối xử với mình như vậy, cũng chỉ vì anh ấy vẫn là người

giám hộ trên luật pháp của mình. Với cả, người ta là thầy giáo của chúng ta đó."

"Thầy giáo thì sao? Điều luật nào quy định thầy giáo

không thể thích sinh viên, sinh viên không thể thích thầy giáo hả?" Nhạc Du liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của Sở Niệm, nghĩ như tên

trộm tiến đến bên tai Sở Niệm.

"Niệm Niệm, cậu nói thật với mình đi, chẳng lẽ cậu không hề thích thầy Thương dù chỉ một chút à?"

"Mình không biết như thế nào mới có thể coi là thích một

người, mình chỉ có thể nói người ấy không hề

tệ." Sở Niệm cúi đầu im lặng hồi lâu, giống như là nghĩ tới điều gì,

nhìn về phía Nhạc Du.

"Nhạc Du, cậu nói xem thích một người sẽ có cảm giác gì? Nếu người trong lòng cậu làm tổn thương cậu vì một người

khác, cậu sẽ tha thứ cho anh ta sao?"

Nhạc Du lắc đầu, nói: "Niệm Niệm, vấn đề này của cậu thật sự đã hỏi sai người rồi, mình cũng như

cậu, cho tới bây giờ chưa từng nói đến yêu đương, nào biết được chuyện

phức tạp như thế."

"Cũng đúng, kiểu chuyện tình bí hiểm đó, đầu

óc của hai ta đều không nghĩ ra. Chỉ là Nhạc Du à, xem ra cậu trai Tuần

Lộc kia rất lo lắng cho cậu đấy, cậu

không biết cậu bị bệnh mấy ngày nay, cậu ta cứ luôn gọi điện cho mình

hỏi tình huống của cậu đấy. Hôm nay lúc tỉnh lại, cậu có gọi cho cậu ta

hay không?"

Lần này đến phiên Nhạc Du đỏ mặt, yên lặng gật đầu nhẹ.

"Gọi rồi, cậu ấy bảo ngày mai đến thăm mình."

"Vậy là tốt rồi, chỉ là cậu nhóc Tuần Lộc đó cũng không tệ, ít nhất vẫn khá

quan tam đến cậu." Thần kinh thô như Sở Niệm đều không phát hiện ra vẻ

mặt Nhạc Du có biến hóa, tự nhiên kể lại chuyện ngày đó của Mặc Vân

Hiên.

Chỉ là mới nói chưa lâu thì di động liền kêu lên. Cầm di

động ra nhìn tên người gọi đến, Sở Niệm liền đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Bởi vì có Nhạc Du ở đây, cô nhấn nút nghe rồi cung kính nói: "Thầy

Thương."

Trao đổi ngắn gọn vài câu, Sở Niệm liền tắt máy, đi đến

bên cạnh Nhạc Du, nói: "Nhạc Du, thầy Thương đã đến dưới tầng rồi, ngày

mai mình lại đến thăm cậu."

Nhạc Du gật gật đầu, dặn dò Sở Niệm vài câu rồi để cô rời đi.

...

Một đường chạy chậm, Sở Niệm vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc kia ở cửa

lớn bệnh viện, dưới chân liền tăng tốc, chạy vội qua. Thở hổn hển chạy

đến bên cạnh anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Đã thật sự tìm được Lưu Dương

rồi sao?"

Thương Sùng gật gật đầu, ngẩng đầu liếc thấy cánh cửa

sổ trên kia đang mở ra, liền cẩn thận sửa lại tóc mái bị gió thổi rối

trên trán cô, đáp: "Tìm được rồi, bên phía Nhạc Du không sao chứ?""Không sao, Nhạc Du và người nhà của cô ấy đều cho là khí sưởi bị rò rì khiến

cho hôn mê. Bác sĩ muốn đảm bảo an toàn nên kêu bọn họ ở lại vài ngày để quan sát." Sở Niệm không để ý đến hành động của Thương

Sùng, giống như bây giờ trong tiềm thức

đã không còn kháng cự người đàn ông này như lúc trước nữa.

"Vậy là tốt rồi, trên đường về chúng ta nói tiếp."

"Vâng."

Chờ Sở Niệm ngồi vào trong xe, lúc này Thương Sùng mới đi vòng về chỗ ghế lái. Khởi động động cơ, lái xe nghênh ngang rời đi.

Trên đường, Thương Sùng nói khái quát về tình hình của Lưu Dương. Lưu Dương

cũng coi là to gan, sau khi anh ta và Đinh Nhiên giấu kín thi thể của

Phùng Tư Vân, cũng không hề rời khỏi Mộ Thành.

Lưu Dương vẫn làm

giám đốc phòng kế hoạch cho Phùng thị, còn Đinh Nhiên cũng làm việc bình thường như chẳng có chuyện gì. Bề ngoài là cả hai không hề có bất kỳ

giao tiếp gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén lút ở và một chỗ.

Điều

này cũng khó trách, dù sao đã lâu như vậy mà cảnh sát và Phùng Long đều

không tìm được bất cứ tin tức gì về Phùng Tư Vân. Không phải có câu ngạn ngữ là ‘Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất’ sao. Sỡ dĩ

Lưu Dương không có rời đi, chính là biết lợi dụng điểm này.

Bởi vậy có thể thấy được lòng dạ người đàn ông đó không phải thâm sâu bình thường!

Sở Niệm nhận lấy bức ảnh chụp Lưu Dương do Thương Sùng đưa tới, nhìn kỹ

một chút. Người trong ảnh khoảng ngoài ba mươi, trắng trẻo, tướng mạo

nho nhã. Nếu không phải biết rõ anh ta và Đinh Nhiên đã làm chuyện bẩn thỉu, cô thật sự cho là người đàn ông trong

hình không tồi.

Mặc dù không đẹp trai bằng Thương Sùng, nhưng dầu gì cũng xem như ôn hòa nhã nhặn. Sói đột lốt người, chính là từ ngữ tổ

tiên sáng tạo ra để hình dung loại người này.

Chán ghét ném ảnh

chụp qua một bên, Sở Niệm hừ lạnh một tiếng: "Thật sự là tri nhân tri

diện bất tri tâm, diện mạo rõ ràng là ngụy quân tử."

Thương Sùng không khỏi cười vài tiếng, trêu: "Nói rõ ràng rành mạch, tôi không hề biết em còn có thể xem tướng mạo đó."

"Người tốt mà như gã ta sao?" Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái.

"Nếu bây giờ chúng ta đã biết Lưu Dương ở đâu, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Hiện tại trong tay bọn họ không hề có chút chứng cớ chứng minh Lưu Dương và

Đinh Nhiên là hung thủ sát hại Phùng Tư Vân, càng không có chứng cớ

chứng minh thi thể của Phùng Tư Vân bị hai người họ giấu đi. Muốn đối

phó với loại người có lòng dạ thâm sâu ấy, thật sự không phải là một

chuyện đơn giản. Huống chi, bọn họ cũng không có nhiều thời gian nữa.

"Em còn nhớ rõ Phùng Tư Vân đã nói lần cuối cô ấy tỉnh lại là ở trong cái

hồ kia không?" Thương Sùng chẳng hề lo lắng gì, tiện tay châm thuốc lá,

rất thoải mái hỏi.

"Đương nhiên nhớ rõ."

"Tôi đã nói cảnh

sát đến cái hồ kia tìm, mò người, nếu bên cảnh sát có thể tìm được thi

thể của Phùng Tư Vân, vậy chuyện kế tiếp sẽ dễ xử lý hơn rất

nhiều. Lưu Dương có một thói quen, mỗi chủ nhật

của tuần thứ hai, đều sẽ hẹn hò với Đinh Nhiên ở chung cư Cẩm Viên của

Mộ Thành. Nơi đó là phòng trọ do Đinh Nhiên tự

mua, bởi vì rất ít ở lại nên không có mấy ai biết."

"Nhưng mà thi thể của Phùng Tư Vân bị ngâm lâu trong nước hồ như vậy, dấu vân tay gì

đó đã sớm mất rồi. Cho dù tìm được thi thể của Phùng Tư Vân, cảnh sát

cũng sẽ không nghĩ tới là do hai người bọn họ làm."

"Đó là đương

nhiên, chỉ là làm việc trái với lương tâm, mặc kệ bên ngoài anh ta bình

tĩnh che giấu cỡ nào, trong lòng vẫn sẽ sợ hãi. Tính tình tên Lưu Dương

này trầm ổn, chắc chắn chúng ta không có cách xuống tay với anh ta. Như

vậy chỉ có thể xuống tay với Đinh Nhiên thôi...."

Sở Niệm ngẩn

ra, cho rằng Thương Sùng nói "xuống tay" là có ý nghĩa khác, vội vàng

khuyên bảo: "Chúng ta là công dân tốt, bắt cóc cái gì, đó đều là phạm

pháp. Tôi không làm, anh cũng không thể làm!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện