Chương 90: Liếc Mắt Đưa Tình
"Cầm thú!"
Sở Niệm hỏng mất, cứ mơ tưởng cái gì mà nông dân xoay
người làm địa chủ, đó đều là gạt người! Kể từ khi quen biết Thương Sùng, cô sẽ không thể xoay người ở trước mặt anh!
"Chẳng phải em thích như vậy à?"
"Chó mới thích!"
"Nhưng biệt danh của em vốn là con chó nhỏ, em đã quên sao, chú cún Sở?" Nhìn
chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, trong mắt anh càng đầy sự vui vẻ.
"..." Quá tuyệt vời! Lại đào hố, tự mình nhảy!
Sở Niệm tức đến cạn hơi, thật lâu vẫn không nói nên lời. Hung dữ trừng
anh, vẻ hung dữ đó đúng như là một con mèo nhỏ đang xù lông.
Rốt
cuộc, cái đầu cũng được tự do, cô nặng nề hừ lạnh hướng về phía anh biểu đạt sự bất mãn trong lòng cô, cái miệng nhỏ nhếch lên, ngồi phịch ở
trên ghế.
"Đám thanh niên bây giờ thật sự là to gan, chả kiêng kỵ lời ăn tiếng nói gì cả."
"Em là đang hâm mộ sao?" Ngồi ở cùng một hàng, người đàn ông liếc qua bà xã mình, lấy cùi chỏ đụng phải cô gái.
"Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình đấy, nhớ năm đó lúc chúng ta còn trẻ, không phải cũng như thế sao?"
"Cũng đúng, ông xã, khi nào chúng ta lại đi hoài niệm nhé." Vợ của người đàn
ông cười hì hì một tiếng, thấy chồng mình gật gật đầu, lúc này mới hài
lòng tựa đầu vào bờ vai chồng.
Sở Niệm đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại "thần kỳ" đó, cô thật không biết bọn họ nhìn ở đâu thấy
hai người cô đang liếc mắt đưa tình chứ?!
Rõ ràng là một bên xuất kích, một bên khác hoàn toàn không còn sức đánh trả mà!
Có thể đối mặt với thực tế hay không! Có thể đừng bẻ cong sự thật nữa được không!
Sở Niệm tức đến sắp điên rồi, sau khi hừ nặng hơn mười tiếng, mới mắt nhắm lại, bắt đầu giả chết.
..........
Hai giờ sau, Thương Sùng đánh thức cô đang nói chuyện phiếm với Chu Công. Kéo cô còn đang buồn ngủ dậy, máy bay đã hạ cánh rồi.
Ánh nắng chiều ấm áp rải trên mặt đất, Sở Niệm đứng ở bên ngoài đại sảnh
sân bay, duỗi lưng một cái. Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, tự đáy lòng thở dài nói: "Quả nhiên vẫn là ở Mộ
Thành thoải mái nhất."
Cô hoạt động xương ống chân một chút, chờ đợi Thương Sùng lái xe tới đón mình.
Chính là chiếc xe Maserati đó quá hấp dẫn, Thương Sùng như ngôi sao được muôn người chú ý, từ trong xe bước xuống.
Nhìn khóe miệng anh mang ý cười đi về phía mình, trong lòng Sở Niệm liền hạnh phúc không thể tả nổi.
Cô không phải là một cô gái có gia thế, tật xấu yêu tiền cũng chỉ vì bản
thân cần phải sống. Nhưng bên cạnh có một người đàn ông ưu tú và nuông
chiều mình như vậy, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiêu ngạo.
Đưa ba lô của mình cho anh, cô mở cửa xe ngồi vào.
Còn chưa kịp thắt dây an toàn, di động của cô liền vang lên. Thương Sùng có chút bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nghiêng người thắt chặt dây an toàn
giúp cô, sau đó khởi động xe rời khỏi sân bay.
Sở Niệm cười cười, lấy điện thoại ra, ấn vào nút trả lời.
"Nhạc Du, làm sao vậy?"
"Niệm Niệm, cậu trở về Mộ Thành rồi hả?" Nhạc Du hỏi.
"Mới vừa xuống máy bay, còn chưa ngồi nóng mông đâu, cậu đã gọi điện tới rồi." Sở Niệm hoạt bát nháy mắt với Thương Sùng.
"Sao thế, nhớ mình rồi hả?"
"Đương nhiên, mình xuất ngoại một tháng vừa trở lại thì cậu lại đi rồi. Lâu
như vậy chưa gặp cậu, có thể không nhớ à Mình
đâu có vô lương tâm như cậu, thành thật khai báo, lần này là đi đâu
đấy." Nhạc Du mím môi khẽ cười, tiếp nhận ly nước trái cây do người bên
cạnh đưa tới.
"Du lịch." Sở Niệm không cần suy nghĩ, đáp.
"Du lịch? Trước kia sao không thấy cậu nói qua?"
"Đột nhiên tâm huyết dâng trào được chưa, chỉ cho phép cậu xuất ngoại, không cho phép mình đi du lịch à."
"Cho phép, cho phép. Chỉ là.......Niệm Niệm, giờ cậu có rảnh không? Mình
muốn gặp cậu, nếu hôm nay cậu đã quá mệt thì thôi, ngày mai mình lại tìm cậu vậy."
Cầm điện thoại, Sở Niệm rõ ràng có thể nghe ra sự do
dự trong lời nói của Nhạc Du, cô hơi nhíu mày, liếc Thương Sùng đang lái xe, nói: "Không có việc gì, mình không mệt, cậu nói địa điểm đi."
"Đến phía đông, quán cafe mà chúng ta hay đến đó."
"Ừ, lát nữa gặp nói sau, mình cúp trước."
Nghe Nhạc Du đồng ý, cô mới cúp điện thoại. Tùy ý ném điện thoại vào trong
hòm giữ đồ, Sở Niệm nhìn về phía Thương Sùng, nói: "Lát nữa đi cùng em
đến gặp Nhạc Du đi, hình như cô ấy có chuyện muốn nói với em."
Thương Sùng lắc đầu, đáp: "Không đi, hai em nhất định là có chuyện cần nói,
anh ở đó không tiện lắm. Với cả, bây giờ mèo của em có lẽ đã về rồi,
chẳng lẽ em định để nó đói bụng à?"
"Không muốn, nhưng mà em vẫn muốn anh đi theo giúp em." Sở Niệm uất ức bĩu cái miệng nhỏ, nói thầm.
Gần đây cô càng ngày càng thích dính anh, giống như không có anh bên cạnh, cô luôn cảm thấy thiêu thiếu.
Thương Sùng nhìn cô một cái, khóe miệng dịu dàng nhếch lên, nói: "Như vậy đi, anh đưa em qua đó, ba tiếng sau anh đến đón em."
Sở Niệm nhíu mày, đáp: "Anh làm thế quá vất vả."
Trải qua chuyện của Lưu Di Na, hơn nữa chính mình còn bị thương. Cô đã ngủ
đủ nhưng anh thì chắc chắn là không có nghỉ ngơi
tốt. Cô đau lòng nhìn anh, luyến tiếc anh vất vả như vậy vì mình.
"Em đau lòng vì anh, anh có chút
được sủng mà hoảng đó." Thương Sùng cười cười với cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nói tiếp: "Nhưng anh rất vui vẻ."
Sở Niệm bị anh làm cho tức cười, tức giận hừ anh một tiếng, dời ánh mắt ra bên ngoài cửa kính xe.
.......
Nửa tiếng sau, Sở Niệm đi vào bậc cửa quán coffee, đứng nguyên tại chỗ dõi
mắt nhìn Thương Sùng lái xe đi xa, cô mới xoay người, đẩy cửa đi vào.
Nhạc Du ngồi ở gần cửa ra vào nên tìm cũng không khó lắm. Chỉ là, khi nhìn
thấy người ngồi ở bên cạnh Nhạc Du, ánh mắt Sở Niệm vẫn trầm xuống một
tý.
Cô bình tĩnh đi đến vị trí đối diện bọn họ, ngồi xuống, ánh
mắt nhàn nhạt làm cho người ta không nhìn ra tâm tình lúc này của cô.
"Niệm Niệm, bây giờ cậu và thầy Thương vẫn tốt chứ?"
Vừa rồi Nhạc Du và Mặc Vân Hiên đều nhìn thấy Sở Niệm và Thương Sùng, trước đó cô ấy nói đi du lịch là đi cùng Thương Sùng sao?
Sở Niệm nhếch khóe miệng, đáp: "Rất tốt."
Nhạc Du cười với cô, gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một ly Cappuccino giúp
Sở Niệm. Thừa dịp nhân viên phục vụ bưng cà phê ra đứng che chắn, bàn
tay Nhạc Du giấu dưới bàn nhẹ nhàng bấm Mặc Vân Hiên bên cạnh một cái.
Mặc Vân Hiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhạc Du, cậu nhíu mày, nhìn Sở
Niệm, hỏi: "Sở Niệm, vẫn không muốn tha thứ cho anh trai tôi sao?"
"Không thể nói tha thứ, nhưng cũng không thể nói quên." Sở Niệm hạ mắt nhìn
tách cà phê trên bàn, một ánh mắt cũng không cho cậu.
Sở Niệm rất cố chấp, suy nghĩ của cô vốn là không phải đen thì là trắng. Cô cho
rằng bị bạn bè lừa gạt còn lạnh lòng hơn bị người xa lạ lừa
gạt ngoại trừ lời nói dối có thiện ý ra, những
thứ khác vốn không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc Vân Hiên và Nhạc Du nhìn nhau, im lặng mấy phút sau, cậu mới mở miệng:
"Lúc trước tôi và anh tôi không nói cho cậu biết thân phận của chúng
tôi, thật ra cũng vì muốn tốt cho cậu. Tôn Quý Nhân là một gian thương,
con người giảo hoạt còn chưa nói, thủ đoạn lại càng thâm độc. Cha tôi
sắp xếp tôi ở bên cạnh cậu, chỉ vì muốn bảo vệ cho cậu. Về phần anh tôi, hai người quen biết thật sự là một lần đánh bậy đánh bạ. Ngay từ đầu
chúng tôi đã nghi ngờ cậu, thế nhưng chờ sau khi chuyện kia kết thúc,
tôi thật sự xem cậu là bạn bè. Anh tôi đối xử với cậu như thế, cậu không thể không có cảm giác nào chứ."